Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 366



Tiêu Tiểu Long nhìn chằm chằm Bộ Phương, nước mắt ào ào chảy dài như nước lũ vỡ đê.

Hơn nữa mỗi lần Tiêu Tiểu Long chớp mắt, nước mắt lại càng cuộn trào mãnh liệt. Câu nói kia hắn nói ra cũng trở nên vô cùng run rẩy.

Nào có mỹ thực gì chứ?

Nào có mỹ thực khiến thể xác cùng tinh thần người ta sung sướng, say mê vạn phần gì đâu?

Đây con mẹ nó là cái quái gì?

Bộ lão bản… ngươi trước kia không phải là người như vậy a? Món ăn trước kia ngươi làm thơm ngon bao nhiêu, khiến người ta say mê bao nhiêu cơ chứ?

Đây nhất định là Bộ lão bản giả mạo rồi!

Tiêu Tiểu Long nhìn nhìn Bộ Phương, gương mặt trắng nõn đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Hắn cảm giác bản thân hình như càng ngày càng nóng… ánh mắt nhìn Bộ Phương cũng có chút mê ly.

Hả! Tình tiết này không đúng a!

Tiêu Tiểu Long bấu mạnh đùi của mình, cảm giác đau đớn khiến cả người hắn đều run lên, bi phẫn nhìn nhìn Bạo Nổ Ramen trong tay, sắc mặt kinh hoảng.

Sau đó cũng không để ý đến Bộ Phương nữa, đặt bát sành xuống, xoay người rời đi.

Bộ Phương nhìn nhìn bộ dáng của Tiêu Tiểu Long, tiếc nuối lắc lắc đầu, nhìn bộ dạng này, hẳn là thất bại rồi.

Hắn sơ suất quá, nghĩ rằng Bạo Nổ Ramen này nấu nướng cũng không khó khăn gì. Kỳ thật món ăn càng đơn giản, muốn nấu thành mỹ vị lại càng thêm khó khăn.

Bộ Phương sau khi tiếp nhận giáo huấn lần này liền tiến hành lần thứ hai tập trung vào nấu món Bạo Nổ Ramen.

Tiêu Tiểu Long đi ra khỏi phòng bếp, đặt mông ngồi bẹp lên ghế. Cái miệng của hắn sưng đỏ, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn.

Thật không ngờ Bộ lão bản là người như vậy!

Âu Dương Tiểu Nghệ nhìn thấy bộ dáng này của Tiêu Tiểu Long, bị dọa nhảy dựng.

Nàng lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng như vậy của Tiêu Tiểu Long. Đây là bị làm sao thế? Bị ai chà đạp rồi sao?

Âu Dương Tiêu Nghệ tò mò tiến đến bên người Tiêu Tiểu Long, cũng cảm ứng được trên người Tiêu Tiểu Long dần dần dâng trào lên chân khí, trong lòng nhất thời rùng mình.

Tu vi nha đầu này hiện giờ đã đạt tới Chiến Vương ngũ phẩm, lập tức sẽ đột phá đến Chiến Hoàng lục phẩm, tự nhiên có thể nhìn ra chân khí sắp bạo nổ trong cơ thể kia của Tiêu Tiểu Long.

Sắc mặt của nàng cũng có hơi ngưng trọng.

Nàng tính toán hỏi thăm một phen, Tiêu Tiểu Long này rốt cuộc bị gì vậy, chẳng lẽ là thối lão bản kia lại làm ra chuyện gì rồi?

Tiêu Tiểu Long nhìn nhìn khuôn mặt kia của Âu Dương Tiểu Nghệ, trong lòng càng thêm ấm ức, nước mắt không chịu thua kém chảy xuống từng giọt.

Được Âu Dương Tiểu Nghệ hỏi thăm, Tiêu Tiểu Long cũng tính toán nói ra chuyện này với nàng.

Chỉ là còn chưa kịp mở miệng.

Thân ảnh thon dài của Bộ Phương liền xuất hiện phía sau hắn, bóng ma kia khiến cả người hắn cũng run lên.

Tiêu Tiểu Long ngẩng đầu, đối diện với gương mặt không chút biểu tình nào của Bộ Phương.

- Tiểu Nghệ, đến đây… có thứ tốt cho ngươi nếm thử.

Bộ Phương vỗ vỗ đầu Âu Dương Tiểu Nghệ, khóe miệng nhếch lên, giống như là đang mỉm cười.

Chỉ là nụ cười này khiến cả người Tiêu Tiểu Long đều nổi lên ý lạnh, Bộ lão bản…  ngươi vẫn là đừng nên cười nữa.

Trong lòng của Âu Dương Tiểu Nghệ cũng hơi hoài nghi, suy nghĩ một chút, ngờ vực nhìn nhìn Bộ Phương.

Bộ Phương chỉ là bí hiểm liếc mắt nhìn Tiểu Nghệ một cái liền xoay người đi vào trong phòng bếp.

Tiêu Tiểu Long muốn ngăn cản lại Tiểu Nghệ, chỉ là ánh mắt cuối cùng trước khi bước vào phòng bếp của Bộ Phương khiến hắn không có đủ can đảm tiến lên ngăn cản Âu Dương Tiểu Nghệ.

Thần tình Âu Dương Tiểu Nghệ tràn ngập vẻ ngờ vực đi tới khung cửa giao chuyển các món ăn.

Dáng người thon thả dựa lên khung cửa giao chuyển món ăn, nhìn nhìn Bộ Phương bưng lên một bát món ăn nóng hổi.

- Hả? Đây là món ăn mới sao?

Âu Dương Tiểu Nghệ bỗng nhiên trở nên hưng phấn, ánh mắt cũng trộm sáng lên.

Tiêu Tiểu Long nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Nghệ, thật hoài niệm a, hắn lúc trước chính là thuần khiết và khờ dại như vậy…

- Ừm, món ăn ta mới vừa nghiên cứu ra, ngươi nếm thử đi, hương vị hẳn là không tồi, không chừng còn có thể có kinh hỉ gì.

Bộ Phương thản nhiên nói.

Bạo Nổ Ramen nóng hôi hổi đặt trước mặt Âu Dương Tiểu Nghệ, mùi hương nồng đậm tản ra không ngừng.

- Có vẻ rất ngon a… thật thơm.

Âu Dương Tiểu Nghệ cười híp đôi mắt to đáng yêu, khóe miệng nhếch lên, thật là vui vẻ.

Nàng lấy ra đũa trúc, nhẹ nhàng gắp mì ngay tại ô cửa.

Sợi mì bị nước canh nhuộm đỏ lóe lên sáng loáng, trông thật dai mềm, hơi nóng vô cùng bốc lên dưới ngọn đèn, khiến Âu Dương Tiểu Nghệ càng thêm thèm thuồng.

Nếu chỉ nhìn về tướng mạo, món mì này quả thật rất không tồi.

Sụt sụt sụt!

Âu Dương Tiểu Nghệ hút sợi mì vào trong miệng.

Đôi môi hồng nhuận của Tiêu Tiểu Long không nhịn được run lên, thở dài một hơi, không khỏi ợ một tiếng, chân khí mênh mông dâng trào lên từ trong miệng hắn.

Đôi mắt Bộ Phương tràn ngập trông mong nhìn nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ.

Âu Dương Tiểu Nghệ trừng lớn hai mắt, sau khi nhai nuốt một phen liền dừng lại, sau đó đôi mắt nhìn Bộ Phương càng lúc càng trừng lớn lên.

Ùng ục!

Sau khi mì sợi vào trong bụng, Âu Dương Tiểu Nghệ lập tức mở miệng, hít hà không ngừng, mũi cũng bị cay đến đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng.

Đây là món ăn Bộ lão bản làm ra sao?

Âu Dương Tiểu Nghệ tức giận a… cái này sao có thể gọi là món ăn ngon chứ?

Bộ lão bản, ngươi vì sao lại đi lừa gạt thiếu nữ vị thành niên a!

- Hả… vẫn là không được sao? Chẳng lẽ tương ớt cay nồng lại cho vào quá nhiều rồi?

Bộ Phương nói thầm một câu, liền bưng bát sứ trở về phòng bếp.

Mũi Âu Dương Tiểu Nghệ đỏ bừng, môi cũng bị cay đến sưng đỏ, thở phì phò, trừng mắt nhìn Bộ Phương!

Trong lòng tức giận, Âu Dương Tiểu Nghệ đặt mông ngồi bẹp bên cạnh Tiêu Tiểu Long. Miệng hai người đều sưng đỏ, cố gắng ngăn nước mắt rơi xuống, ngồi cùng nhau, cảnh tượng này trông có chút cổ quái.

- Ô… Hai người làm sao vậy? Miệng sao lại sưng thành như vậy? Ăn phải lửa rồi à?

Đoạn Vân một thân phiêu dật từ ngoài cửa đi vào, liền nhìn thấy hai người này ngồi trên ghế, môi sưng đỏ, hai mắt ướt át.

Hắn nhất thời cảm thấy thập phần kinh ngạc.

Đoạn Vân sau khi thưởng thức món ăn của tiểu điếm này, liền ở mãi Thanh Phong Đế Đô không chịu đi. Chỉ cần có thời gian liền lắc lư thân mình vào tiểu điếm ăn cơm. Cho nên hắn trở nên thân thiết đối với Âu Dương Tiểu Nghệ và Tiêu Tiểu Long nhiều hơn một chút.

Âu Dương Tiểu Nghệ và Tiêu Tiểu Long tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng không biết nên nói cái gì.

Trong lòng Đoạn Vân nhất thời càng thêm vui vẻ, đang chuẩn bị đùa giỡn thêm vài câu, lại phát hiện thân ảnh của Bộ Phương từ trong phòng bếp đi tới.

- Chính là ngươi rồi, lại đây, để ngươi thưởng thức đồ tốt.

Bộ Phương thấy Đoạn Vân, hơi nhíu mày, sau đó vươn một ngón tay, chỉ vào Đoạn Vân nói.

Đoạn Vân sửng sốt, kinh ngạc vạn phần, Bộ Phương đây là đang gọi hắn sao?

Ánh mắt của Âu Dương Tiểu Nghệ cùng Tiêu Tiểu Long liền sáng ngời, nhìn nhìn Đoạn Vân thần tình ngây ngẩn ăn Bạo Nổ Ramen, trộm nở nụ cười.

Chỉ sau chốc lát, bên cạnh Tiêu Tiểu Long lại xuất hiện thêm một người đôi môi sưng đỏ, hai mắt đẫm lệ.

Trong phòng bếp, Bộ Phương nhíu mày, trong lòng lại càng thêm ngờ vực. Tương ớt cay nồng lần này hắn thêm vào đã rất ít rồi mà, vì cái gì vẫn xuất hiện loại hiệu quả này.

Trên vai, Tiểu Bì đang nằm úp ngủ say bỗng nhiên thoải mái duỗi thẳng thân mình, sau khi tìm vị trí càng thoải mái, lại tiếp tục ngủ thật sâu.

Còn Bộ Phương liếc nhìn tên nhóc này một cái, ánh mắt cũng sáng ngời.

Bộ Phương hoài nghi hẳn là vấn đề của nguyên liệu nấu ăn, không phải bột mì kia có chỗ cổ quái thì chính là dòng nước tan chảy của Băng Cực Chi Địa kia có điểm kỳ lạ.

Lần nữa nấu một nồi, thời điểm Bộ Phương kéo mì liền cầm lên Tiểu Bì đang ngủ say, ném vào trong nồi.

Phịch một tiếng, Tiểu Bì rơi vào trong nồi.

Tiểu Bì đang ngủ sâu nhất thời mở lớn mắt kép, thân hình nổi bềnh bồng bên trong, hai chân nhỏ không ngừng vẫy đạp, bị dọa nhảy dựng.

Quang hoa màu vàng kim nhạt phát ra trong nồi, dần dần thẩm thấu vào nước canh cùng sợi mì.

Ý niệm của Bộ Phương vẫn gắt gao tập trung vào nguyên liệu nấu ăn kia. Khi quang hoa kim sắc thẩm thấu hết vào trong nồi, một loại biến hóa kỳ lạ hình như vừa mới phát sinh trong nồi Bạo Nổ Ramen.

Mì sợi và nước canh dường như nhờ vào quang hoa màu kim sắc kia, chợt trở nên mềm mại hơn nhiều.

Quả nhiên hữu hiệu rồi!

Bộ Phương vừa lòng gật gật đầu, lúc này liền thuận mắt hơn rồi, cảm giác cũng càng ngày càng rõ ràng.

Vớt ra một bát Bạo Nổ Ramen, mùi hương dâng lên, Bộ Phương ngửi ngửi, cảm nhận chỗ bất đồng với lúc trước. Bưng lên bát mì sợi này, Bộ Phương liền đi ra khỏi phòng bếp, đi vào trong tiểu điếm.

Giờ phút này bởi vì đã sắp hết buôn bán, cho nên trong quán cơ bản cũng không có bao nhiêu thực khách. Mùi thơm tản ra, hấp dẫn chính là đám người Tiêu Tiểu Long.

Bất quá ba người đã chịu thiệt một lần, học thông minh rồi, sẽ không ngây ngốc ăn Bạo Nổ Ramen kia nữa.

Bộ Phương kéo ra ghế dựa ngồi xuống, tóc dài vốn được buộc chặt nhất thời xõa ra. Đôi mắt Bộ Phương khẽ liếc nhìn về phía Tiêu Tiểu Long, vươn ra ngón tay, chỉ chỉ.

- Tiểu Long lại đây, nếm thử lần nữa đi.

Đôi mắt Tiêu Tiểu Long liền trừng lên.

Bộ lão bản ngươi thật khinh thường ta không có đầu óc sao? Tiêu Tiểu Long bi phẫn trong lòng, quyết chết cũng không nghe lời.

Chỉ là dưới ánh mắt nghiêm túc và tràn ngập khích lệ kia của Bộ Phương, Tiêu Tiểu Long vẫn bị Âu Dương Tiểu Nghệ và Đoạn Vân trong vẻ mặt cầu xin.

Tục ngữ nói không sai, ngươi không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục…

Trong lòng Âu Dương Tiểu Nghệ và Đoạn Vân cùng lúc nghĩ đến.

Vẻ mặt Tiêu Tiểu Long không còn thiết sống nữa, cuối cùng vẫn dưới dâm uy của Bộ Phương, lần nữa hút một ngụm mì sợi.

Sau đó…

Hửm?

Tiêu Tiểu Long sửng sốt, nhai nuốt một chút, ánh mắt nhất thời sáng ngời, hương vị cũng không tồi mà?

Hắn gật đầu chân thành, nhìn về phía Bộ Phương, vươn ngón tay cái, sau đó nâng lên bát mì bắt đầu ăn từng ngụm to. Chỉ cần vài ngụm liền ăn sạch bát mì, ùng ục mấy tiếng, nước canh trong bát cũng uống hết.

Lau miệng một cái, sảng khoái!

Âu Dương Tiểu Nghệ và Đoạn Vân nhìn ngây người, Tiêu Tiểu Long này thì ra dũng cảm như thế!

- Thế nào?

Bộ Phương tò mò hỏi.

- Vô cùng ngon! Mỹ vị!

Tiêu Tiểu Long chép chép miệng, giơ ngón cái lên.

- Ta hỏi ngươi trong cơ thể có cảm giác gì không? Chân khí… có biến hóa gì hay không?

Bộ Phương đè ngón tay cái dựng thẳng của Tiêu Tiểu Long xuống, tiếp tục hỏi.

Chân khí?

Tiêu Tiểu Long sửng sốt, tâm thần vừa động, ngay sau đó, gương mặt trở nên đỏ bừng. Trong mắt hắn giống như bùng cháy lửa lớn, cảm giác chân khí của mình mạnh liệt đảo lộn.

Cái này… cái này…

Tiêu Tiểu Long bị dọa nhảy dựng, đôi môi cũng run run.

Cường độ chân khí của hắn sao lại thoáng cái phóng ra nhiều như vậy, cả người cũng bắt đầu khởi động khí lực.

Giống như sức chiến đấu lập tức tăng lên rất nhiều.

- Hửm… xem ra hẳn là có phản ứng rồi, Bạo Nổ Ramen này đã hoàn thành.

Bộ Phương sờ sờ cằm, vừa lòng gật gật đầu.

- Bạo Nổ Ramen có thể giúp sức chiến đấu của người dùng tăng lên gấp đôi. Ngươi hiện tại có phải có cảm giác bản thân đã sắp vô địch rồi hay không?

Đoạn Vân và Âu Dương Tiểu Nghệ ở xa xa nhất thời ngẩn ngơ, Bộ lão bản vừa nói cái gì? Một món ăn tăng sức chiến đấu của người dùng lên gấp đôi? Ngươi cho đây là đan dược sao?

Đoạn Vân thân là một vị Luyện Đan Sư, tròng mắt cũng sắp trừng rớt ra ngoài. Đan dược tăng gấp đôi sức chiến đấu hắn cũng từng luyện, đan dược bát giai, Bạo Nguyên Đan.

Nhưng đó là đan dược hắn phải tiêu hao tinh lực vô cùng, tiêu hao rất nhiều linh dược mới có thể luyện chế ra… Giá cả cắt cổ, còn có tác dụng phụ.

Vậy mà Bộ Phương lại nói bát mì sợi trước mắt này còn có công hiệu của Bạo Nguyên Đan.

Ngươi đây là đùa ta sao?

Chỉ là rất nhanh, sắc mặt của Đoạn Vân liền biến đổi. Bởi vì hắn phát hiện trạng thái trên người của Tiêu Tiểu Long lúc này quả thật giống với bộ dáng sau khi dùng Bạo Nguyên Đan!

Chẳng lẽ mì sợi này thật có thể tăng gấp đôi sức chiến đấu sao?

Xuỵt xuỵt!

Đôi môi sưng đỏ của Đoạn Vân hít một ngụm khí lạnh, kinh hoảng không thôi.

Bộ lão bản này con mẹ nó chính là muốn đám Luyện Đan Sư bọn họ mất chén cơm sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.