Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 371



- Dự định ăn một bát mì rồi đi?

Lời nói của Lương Khai quanh quẩn bên tai của Cơ Thành Tuyết, làm cho hắn hơi dại ra. Nhưng rất nhanh, hắn liền phản ứng trở lại, Lương Khai này đã coi trọng bát Bạo Nổ Ramen của Bộ lão bản rồi.

Bạo Nổ Ramen này có thể làm cho sức chiến đấu của Chiến Thần bát phẩm lập tức tăng vọt lên nhiều như vậy, đạt đến cảnh giới có thể chiến đấu một trận tay đôi với Chí  Tôn, làm cho vị tồn tại cường đại này cũng không nhịn được động tâm.

Chỉ là để cho tên Lương Khai trước mắt, người mà dễ dàng đả bại Tiêu Mông tướng quân đoạt được Bạo Nổ Ramen, một khi sức chiến đấu đạt được tốc độ tăng vọt như Tiêu Mông, vậy tuyệt đối là một chuyện tình vô cùng đáng sợ.

Thực lực của đối phương sẽ đạt đến một trình độ khiến Cơ Thành Tuyết cũng run sợ.

- Hửm? Như thế nào? Ngươi không muốn sao?

Lương Khai mỉm cười nhìn nhìn Cơ Thành Tuyết. Tươi cười ôn hòa kia ở trong mắt của Cơ Thành Tuyết cũng trở nên lạnh rùng mình.

Sắc mặt của Cơ Thành Tuyết khó coi, dưới uy lực áp chế dần dần tăng lên của Lương Khai, cả người đều không nhịn được sợ run lên, ngực khó chịu một trận.

Bùm…

Phía trên tường thành, rất nhiều nhóm cường giả Đế Quốc đều bị áp lực này áp bách đến không nhịn được, quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.

Vị cường giả này bước xuống từ phía trên chiến hạm kim loại, tu vi thật là rất đáng sợ.

Phía trên chiến hạm, Tiêu Mông miễn cưỡng chống dậy thân hình, chậm rãi đi lên phía trên sàn tàu lạnh như băng, bên trong đôi mắt dần dần hiện ra vẻ tuyệt vọng.

Tồn tại trên cả Chí Tôn, thật không ngờ người trước mắt này lại là tồn tại trên cả Chí Tôn, đó chính là cảnh giới gì? Tiêu Mông lâm vào mê mang.

Hắn muốn liều chết một trận, chỉ là hắn còn chưa nhích người đã bị các đệ tử Địa Hoang Tông phía trên chiến hạm ngăn cản. Tu vi của những đệ tử Địa Hoang Tông này cũng không yếu, khiến Tiêu Mông cũng hơi kiêng kị.

Bên trong Đế Đô, tất cả dân chúng đều dại ra vạn phần.

Bọn họ lúc trước nhìn thấy Tiêu Mông tướng quân hung hăng đánh rớt địch nhân, còn hưng phấn đến không nhịn nổi muốn hoan hô. Chỉ là không qua bao lâu, Tiêu Mông tướng quân liền bị địch nhân vỗ một tát rơi lên chiến hạm.

Hoàn toàn không phải đối thủ của địch nhân, chênh lệch thật là quá lớn rồi.

Cho nên nhóm dân chúng Đế Đô đều nghẹn họng, hơi thất kinh nhìn nhìn Lương Khai bay lơ lửng phía trên hư không.

Lương Khai chậm rãi đạp khoảng không mà đi, từng bước đạp ra, giống như một tảng đá khổng lồ áp bách trong lòng đám người Cơ Thành Tuyết, làm cho bọn họ đều không nhịn được sắc mặt tái nhợt, lui ra phía sau.

Cũng có người suy yếu trực tiếp ho ra máu, ngất xỉu.

Lương Khai dừng lại bên người Cơ Thành Tuyết, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của Cơ Thành Tuyết.

- Nói cho ta biết, mì sợi này rốt cuộc… từ chỗ nào làm ra?

Lương Khai vô cùng ôn hòa nói.

Cơ Thành Tuyết chỉ cảm thấy một trận đau đớn trong đôi mắt của chính mình, rồi sau đó liền trời đất quay cuồng, tâm thần trở nên mê mang một chút.

Giống như cả người đều sa đọa vào trong hỗn độn, mơ mơ màng màng.

Đợi sau khi thức tỉnh lại, gương mặt cười như không cười trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, Cơ Thành Tuyết mới giật mình kinh hãi.

- Ngươi đã làm gì với ta rồi?

Trái tim Cơ Thành Tuyết co rụt lại.

Ý cười trên mặt Lương Khai dần dần biến mất, liếc mắt nhìn Lương Khai một cái, cười nhạo một tiếng.

Tay áo vung lên, liền đánh bay Cơ Thành Tuyết.

Cả người Cơ Thành Tuyết hung hăng va chạm lên tường thành, phun ra một búng máu.

- Hừ… chỉ là Hoàng Đế Đế Quốc nơi thí luyện mà dám lấp liếm sự thật trước mặt bản công tử ta.

Lương Khai cười lạnh khe khẽ.

Ánh mắt dần dần dời đi khỏi phía dưới tường thành, phương hướng đôi mắt hắn nhìn thẳng hiện giờ chính là phương hướng của tiểu điếm Phương Phương.

Bộ Phương ăn chẹp chẹp thịt tôm tít Chí Tôn mới vừa hấp ra lò.

Thịt tôm tít tỏa ra mùi hương bốn phía, tuy mang theo mùi vị mặn mà trong Hải Linh Thú, nhưng bên trong vị mặn này cũng mang theo một chút ngọt thịt. Vị đặc biệt này khiến Bộ Phương càng ăn càng hưng phấn.

Phía trên tường thành, một ánh mắt sắc bén giống như lưỡi đao, phóng thẳng đến tiểu điếm Phương Phương.

Bộ Phương cũng thản nhiên nhìn đáp trả, ánh mắt hai người va chạm ở không trung, vô thanh vô tức.

Lương Khai nở nụ cười, hắn tìm được mục tiêu của hắn rồi.

Tiểu điếm kia chính là tiểu điếm Hoàng Đế Đế Quốc nói ra sau khi bị hắn thôi miên tinh thần sao?

Có chút thú vị.

Lương Khai đã tìm ra mục tiêu, lười tiếp tục để ý đến Cơ Thành Tuyết, đầu ngón chân điểm nhẹ lên mặt đất, thân hình phiêu dật lơ lửng, dừng phía trên mặt đất, không nhanh không chậm đi về phía tiểu điếm.

Chỉ là trong chốc lát, Lương Khai đã đi đến trước mặt tiểu điếm.

Bộ Phương ăn tôm tít Chí Tôn, bình tĩnh nhìn nhìn Lương Khai đứng ở trước mặt hắn.

Bọn người Tiểu Long không tự chủ thối lui trở về trong tiểu điếm. Âu Dương Tiểu Nghệ tránh phía sau Bộ Phương, tương đối kiêng kị nhìn nhìn cái tên anh tuấn nhưng mang đến cảm giác vô cùng đáng sợ này.

- Mì sợi có thể tăng cường sức chiến đấu kia là do ngươi làm ra?

Lương Khai nhìn nhìn Bộ Phương, khóe miệng hơi nhếch lên, nói.

Bộ Phương không trả lời hắn ngay mà cắn một ngụm thịt tôm tít trong suốt, giống như tỏa ra ánh hào quang.

Ăn đến quên cả trời đất, tâm tình hơi vui sướng.

Sau tâm tình vui sướng, Bộ Phương mới liếc mắt nhìn Lương Khai một cái, nói:

- Đúng.

- Cho ta một bát.

Lương Khai cười nói.

- Một bát một trăm nguyên tinh.

Bộ Phương nghiêm chỉnh nói.

Một trăm nguyên tinh thật không tính là đắt. Chỉ là giá cả này đối với một bát mì thật có chút kì quái.

Lương Khai nhíu mày, một trăm nguyên tinh một bát mì sợi… Hắn thật chưa từng gặp qua.

Vung tay lên, một túi nguyên tinh liền xuất hiện trong tay hắn. Lương Khai nhìn nhìn Bộ Phương, nhẹ nhàng ném đi.

Một túi nguyên tinh kia bay đến chỗ Bộ Phương.

Bộ Phương một tay cầm thịt tôm tít, vừa vươn tay thu lấy túi nguyên tinh kia. Nhưng khi hắn vừa mới vươn tay, sắc mặt liền biến đổi. Bởi vì hắn phát hiện nguyên tinh  bị Lương Khai kia ném qua, ở trên hư không đột nhiên bị một dòng lực đạo thật lớn hút trở lại, bay ngược về tay của Lương Khai.

Bộ Phương nhướng mày, Lương Khai cười như không cười.

- Ta bỗng nhiên nhớ ra… ta vì cái gì phải đưa ngươi nguyên tinh? Ngươi có tư cách gì lấy nguyên tinh của bản công tử? Bản công tử bảo ngươi làm… thì ngươi phải làm. Nguyên tinh của bản công tử, ngươi có gan thu sao?

Lương Khai nhìn nhìn Bộ Phương, khinh thường… nói ra từng chữ.

Lời này thật là không chút khách khí nào, khiến Âu Dương Tiểu Nghệ trốn phía sau Bộ Phương nổi giận.

Tính tình nóng nảy của nha đầu kia… căn bản không thể nhẫn nhịn.

Chỉ là nàng còn chưa lao tới, Bộ Phương liền đè đầu nàng trở về.

Trên mặt Bộ Phương không chút thay đổi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nhìn Lương Khai.

Lần đầu tiên có người dám trêu đùa hắn như vậy.

Trong lòng Bộ Phương cho dù không bận tâm vẫn không nhịn được bùng lên một ngọn lửa, hít sâu một hơi.

Trong đầu hắn hiện ra một suy nghĩ, chính là phải hung hăng đánh người trước mắt thành đầu heo.

Muốn nhìn thử xem người này sau khi thành đầu heo có còn ra vẻ ta đây như vậy nữa hay không.

- Lá gan của ngươi cũng không nhỏ a.

Bộ Phương nhìn nhìn Lương Khai, nghiêm nghị nói.

Sau khi hắn cắn một ngụm thịt tôm tít Chí Tôn còn trong tay, liền vung tay lên, đưa khối thịt tôm tít đã ăn một nửa này vào trong túi không gian hệ thống.

Lương Khai ngẩn ra, thật không ngờ cái tên con kiến trước mắt này lại dám nói ra những lời như vậy. Nhìn Bộ Phương mặt không chút thay đổi, đôi mắt hắn cũng nhíu lại.

- Ngươi là người thứ hai dám nói chuyện với ta như vậy. Tên lúc trước kia… hiện giờ giống như chó chết nằm trên chiến hạm rồi, chỉ có thể ti tiện ngẩng đầu nhìn ta. Một tên dân bản địa nơi thí luyện giống như con kiến như ngươi, sao có thể có dũng khí nói chuyện với ta như vậy?

Lương Khai giận dữ đến bật cười.

Uy lực áp chế của cường giả Thần Thể Cảnh phát ra, áp lực đáng sợ, khiến mây trời cũng biến sắc.

Cuồng phong trong nháy mắt gào thét bốc lên. Đá vụn chung quanh đầu bay vọt lên, giống như bị một loại lực lượng vô hình nâng lên hư không.

Từng tiếng giòn vang vang lên, những đá vụn này đều vỡ nát dưới tác dụng của luồng lực lượng đáng sợ, hóa thành bột phấn, bay tán loạn.

Đây là uy lực áp chế của Thần Cảnh thập phẩm, cho dù là cường giả Chí Tôn trước uy lực áp chế này cũng giống như con kiến khom người.

Lương Khai thật muốn nhìn thử xem, dân bản địa rác rưởi chỉ là Chiến Thần bát phẩm còn có thể kiêu ngạo nhìn hắn nữa không.

Hắn tin tưởng, một dân bản địa bát phẩm, dưới uy lực áp chế của hắn, khẳng định sẽ nằm bẹp trên mặt đất không thể động đậy, trên mặt đều hiện ra thần sắc căng thẳng, ti tiện, thấp kém.

Chỉ là rất nhanh sau khi Lương Khai nhìn lại Bộ Phương, đôi mắt hắn nhất thời co rụt lại, tâm thần cũng run lên, cảm thấy có vẻ không thể tin nổi.

Con kiến kia không phải nên run rẩy quỳ rạp trên mặt đất sao?

Thắt lưng kia vẫn ưỡn lên thẳng tắp là cái quỷ gì?

- Thật đúng là có chút cốt khí a…

Lương Khai cười lạnh thành tiếng, vậy mà có chút tán thưởng hiếm thấy nhìn nhìn Bộ Phương.

Uy lực áp chế trên người càng lúc càng dồi dào, một tiếng bạo vang ầm ầm, cả mặt đất đều nứt nẻ, bị một luồng lực đạo thật lớn xé rách.

Mái tóc Lương Khai tung bay, đôi mắt hung hăng trừng lớn nhìn Bộ Phương.

Hắn muốn nhìn thấy hình ảnh Bộ Phương dưới uy lực áp chế của hắn, nằm rạp run rẩy trên mặt đất.

Nhưng mà…

Mặc kệ hắn phóng thích uy lực áp chế như thế nào, người trước mặt kia vẫn đứng thẳng tắp như trước, dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, không có bị uy lực áp chế của hắn ảnh hưởng chút nào. Uy lực áp chế ngay cả Chí Tôn cũng không chịu nổi, vậy mà không thể đối phó được với một tên dân bản địa bát phẩm.

Vù vù…

Bên trong tiểu điếm, bốn phía đột nhiên nổi dậy từng cuộn sóng vô hình.

Một thân ảnh từ bên trong phòng bếp vọt ra, tốc độ cấp tốc. Đôi mắt màu đỏ trong chớp mắt hóa thành màu tím. Màu tím lại nhanh chóng hóa thành màu xám lạnh như băng.

- Giết!

Tiểu Bạch lời ít ý nhiều thốt ra một từ lạnh như băng, thân hình giống như bạo phong lao tới.

Nắm tay cực đại giơ lên, một cước dẫm nát mặt đất, đạp đến tảng đá cũng vỡ nát. Dao động cuồng bạo ầm ầm bạo động.

Một quyền đập lên khuôn mặt anh tuấn của Lương Khai.

Kình phong rầm rầm, thổi qua khuôn mặt của Lương Khai, khiến mái tóc của hắn cũng bay phất phơ.

Bất quá sắc mặt của Lương Khai không có chút biến hóa nào, bình tĩnh vô cùng, thậm chí còn lộ ra một chút suy ngẫm.

Khi một quyền mạnh mẽ trầm ổn kia của Tiểu Bạch sắp đấm xuống, Lương Khai nâng bàn tay lên.

Một tiếng nổ bang bang.

Dòng khí nổ tán loạn.

Một quyền này của Tiểu Bạch không hề lay động Lương Khai một chút mảy may.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.