Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 373



Bộ lão bản vậy mà tự mình xông về phía địch nhân, điều này làm cho không ít người đều cảm thấy kinh ngạc.

Trong ấn tượng của rất nhiều người, Bộ lão bản vẫn luôn là tồn tại bình tĩnh, gặp chuyện gì cũng không biến sắc, ngẫu nhiên nằm trên ghế dựa phơi nắng, hoàn toàn không giống là loại người sẽ chủ động xông kích giết người.

Huống hồ… tu vi của Bộ lão bản cũng chỉ mới là Chiến Thần bát phẩm, làm sao có thể là đối thủ của Thần Cảnh thập phẩm?

Lương Khai cũng mặc kệ trong đầu những người khác đang có ý nghĩ gì, đôi mắt hắn nhìn Bộ Phương dần dần lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên một tia hàn ý khiến toàn thân người khác đều sợ hãi.

Lầu hai tiểu điếm.

Tiểu Hắc vẫn lâm vào trong giấc ngủ say, thở khò khò, căn bản không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Bộ Phương cũng hiểu rõ chuyện này. Con chó mập này ở trong đại quặng mỏ nguyên tinh, sau khi ăn vật thần bí bên trong tinh nguyên, vẫn luôn ngủ say, giống như uống phải thuốc mê gì.

Cho nên Bộ Phương cũng không hề trông cậy gì vào Tiểu Hắc.

Sau khi ăn một bát Bạo Nổ Ramen, Bộ Phương liền toàn lực ra tay.

Huyền Vũ Oa xoay tròn bay nhanh ra, mang theo tiếng xé gió, xé rách không khí, đập về phía Lương Khai.

Lương Khai giơ bàn tay lên, khóe miệng lộ ra một độ cung lạnh lùng và khinh thường, hóa chưởng thành quyền, một quyền nện lên Huyền Vũ Oa.

Một tiếng trống vang lên trầm đục.

Lương Khai hơi kinh ngạc nhìn nhìn Huyền Vũ Oa kia, một cỗ cảm giác nặng nề giống như tòa núi lớn nguy nga từ trong nồi kia truyền đến, khiến một quyền oanh kích này của hắn chợt có ảo giác như đang oanh kích lên một tòa núi lớn.

Bất quá Lương Khai dù sao cũng là Lương Khai, thân là cường giả Thần Thể Cảnh, cường độ mạnh mẽ của thân thể hắn không gì sánh bằng.

Tuy Huyền Vũ Oa nặng nề nhưng chỉ một nồi này vẫn chưa thể đánh bay hắn.

Bộ Phương một bước đạp lên mặt đất, dòng khí cuồn cuộn nổi lên, tựa hồ gào thét ra cuồng phong, thổi bay đá vụn khắp nơi.

Mặt đất cũng dần nứt nẻ, Bộ Phương mặt không biểu tình thăng cấp sức mạnh, chân khí cả người dâng trào.

Ăn một bát Bạo Nổ Ramen, Bộ Phương cảm thấy cả người mình tựa hồ đều nóng rực lên, chân khí sôi trào, cường độ này không kém gì chân khí của cảnh giới Chí Tôn.

Lương Khai kháng cự Huyền Vũ Oa.

Nhưng Bộ Phương vừa tăng cấp liền hung hăng đánh ra một chưởng.

Ý niệm vừa động, Huyền Vũ Oa rốt cục biến lớn lên, lập tức nuốt vào Lương Khai. Một chưởng này Bộ Phương vừa đánh xuống, mâu quang Lương Khai liền co rụt lại.

Trực tiếp bị Huyền Vũ Oa biến lớn đè lên.

Rầm rầm rầm!

Sức nặng của Huyền Vũ Oa đối với Bộ Phương là rất nhẹ, cho nên cho dù Huyền Vũ Oa rất lớn vẫn bị Bộ Phương đạp lên mặt đất, chà đạp qua lại.

Chấn động thật lớn, tạo ra một rãnh sâu trên mặt đất.

Bụi mù cuồn cuộn nổi lên.

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm.

Đặc biệt là Cơ Thành Tuyết đứng ở trên tường thành mở miệng, thần tình dại ra, không biết nên nói cái gì.

Thì ra sức chiến đấu của Bộ lão bản cường hãn như vậy?

Mọi người vẫn luôn nghĩ rằng sở dĩ tiểu điếm hùng mạnh như vậy là nhờ vào con rối Tiểu Bạch, còn có con Hắc Cẩu vô cùng thần bí kia.

Chỉ là bọn họ làm sao cũng không thể nghĩ đến, Bộ lão bản vẫn luôn ẩn mình, sức chiến đấu đồng dạng không gì sánh bằng.

Chà đạp một vị cường giả Thần Thể Cảnh trên mặt đất…

Chuyện này hoàn toàn là chuyện tình không ai dám tưởng tượng, thật khiến người ta cảm thấy rất kích động.

Rầm rầm rầm!

Bộ Phương ấn mạnh Huyền Vũ Oa xuống, vẻ mặt ác liệt, bỗng nhiên nhướng mày.

Mặt đất chấn động kịch liệt.

Tựa hồ có làn sóng nhiệt cuồn cuộn.

Bộ Phương cảm thấy dưới Huyền Vũ Oa có dòng lực lượng khổng lồ nâng dậy cả Huyền Vũ Oa.

Ầm ầm…

Đá vụn rơi xuống dồn dập.

Huyền Vũ Oa vậy mà bị nâng dậy dễ dàng, dần dần rời khỏi mặt đất, lơ lửng trên hư không.

Dưới Huyền Vũ Oa, mái tóc đen nhánh của Lương Khai bung xõa ra, bên trong đôi mắt bùng cháy hỏa diễm, thân hình đứng thẳng lên, phía trên hai cánh tay nổi lên gân xanh dày đặc.

Lực đạo thật lớn, vậy mà có thể nâng dậy cả Huyền Vũ Oa.

Trong lòng Bộ Phương rùng mình, sau đó vỗ lên Huyền Vũ Oa, thân hình tung bay.

Huyền Vũ Oa kia cũng thu nhỏ lại theo ý niệm của hắn, rồi đột nhiên hóa thành hắc quang trở lại trong tay.

Mất đi áp chế của Huyền Vũ Oa, khí tức của Lương Khai khuếch tán, vô cùng khổng lồ, thân hình giống như tia chớp thẳng đến chân trời, phụt tới chỗ Bộ Phương.

- Chỉ là một con kiến dân bản địa mà thôi! Vậy mà cũng dám ra tay với bổn công tử!

Sắc mặt Lương Khai xanh mét, hắn vậy mà bị một con kiến bát phẩm dẫm đạp trên mặt đất, chà xát. Việc này nếu truyền ra ngoài, hắn còn mặt mũi nào ở trước mặt người khác nói bản thân là thiên kiêu của Địa Hoang Tông?

Thân là thiên kiêu, tự nhiên phải áp chế hết thảy, không sợ hãi điều gì.

Cho dù là trong cùng cấp cũng phải đạt đến trình độ vô địch, càng huống hồ đây chỉ là đang đối phó với một con kiến bát phẩm.

Một tiếng gào thét, thân hình Lương Khai xuất hiện trước mặt Bộ Phương. Sắc mặt của hắn vừa xanh mét vừa khó coi, có sát ý bắt đầu khởi động.

Bộ Phương hít sâu một hơi, Huyền Vũ Oa lần nữa đập ra.

Nhưng lúc này, Lương Khai cũng không có chút ý định tránh né nào.

Cả người hắn liền bành trướng lên, trong mi tâm tựa hồ có một vòng mặt trời chói chan xuất hiện lên, nở rộ ra quang huy cực hạn.

Văn lộ huyết tinh đột nhiên từ phía trên mi tâm lan tràn ra, bao trùm lên toàn thân hắn.

Một quyền.

Huyền Vũ Oa trực tiếp bị đập ngược trở lại trên người Bộ Phương.

Bộ Phương bị một lực đạo thật lớn trực tiếp áp chế trên mặt đất.

- Ngươi nên cảm thấy may mắn… một con kiến bát phẩm cư nhiên có thể nhìn thấy Đại Nhật Viêm Ma Thể của bản công tử! Có thể chết dưới Đại Nhật Viêm Ma Thể của bản công tử, ngươi hãy thỏa mãn đi.

Lương Khai trở nên vài phần dữ tợn.

Bỗng nhiên, một tiếng xoạt, âm bạo vang vọng.

Rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt Bộ Phương.

Một tiếng bang, hắn thậm chí còn chưa nâng tay lên, trên người tự nhiên phát ra lực đẩy mạnh, đẩy Bộ Phương đi thật xa, té ngã trên mặt đất.

Ầm… Bộ Phương vừa đứng lên, Lương Khai liền xuất hiện.

Nắm tay cực đại của Lương Khai nện xuống.

Giơ Huyền Vũ Oa lên, Bộ Phương theo bản năng ngăn cản, một tiếng trống vang lên, Bộ Phương lần nữa bị đập bay.

Lương Khai khởi động Đại Nhật Viêm Ma Thể, khí lực trở nên thập phần cường đại, hơn nữa sức chiến đấu càng thêm khủng bố.

Bộ Phương căn bản chỉ có thể bị áp chế.

Tuy Bộ Phương đã ăn Bạo Nổ Ramen, chỉ là muốn đối đầu với Thần Cảnh thập phẩm… lại còn là thiên tài hàng đầu trong Thần Cảnh, vậy càng thêm khó khăn.

Bị đánh đến hoàn toàn không có năng lực đánh trả.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, Bộ lão bản chung quy vẫn chỉ là một Chiến Thần bát phẩm, chênh lệch với Thần Cảnh thập phẩm thật quá lớn. Hắn chung quy vẫn không thể tạo ra kỳ tích.

Bang bang bang!

Bộ Phương hoàn toàn bị Lương Khai ngược đãi. Hắn vừa mới đứng lên, Lương Khai liền xuất hiện trước mặt, rồi sau đó một quyền đập ra, đập bay hắn, hoặc là một chưởng áp chế, đè Bộ Phương lên mặt đất.

Dẫn đầu về cảnh giới khiến Bộ Phương căn bản không thể chống đỡ.

Huống hồ Bộ Phương vốn chưa từng tu luyện kỹ xảo chiến đấu gì, lại hoàn toàn không có lực đánh trả.

Âm bạo vang vọng liên tục, tốc độ thân thể của Lương Khai rất dễ dàng phá tan âm chướng, làm cho người ta căn bản không thể bắt giữ.

Bộ Phương đứng lên, quần áo trên người đều rách vụn không ít, khóe miệng rách bươm, rướm máu, trong nội tâm của hắn chợt dâng trào xúc cảm hung tàn.

Hắn lần đầu tiên bị người khác đánh ói máu.

Trong lòng có dòng lửa giận khó hiểu bùng cháy hừng hực.

Đôi mắt trở nên lạnh lùng, nhìn nhìn Lương Khai di động thần tốc như ảo ảnh.

Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao xuất hiện trong tay hắn, chân khí dũng mãnh tiến vào bên trong.

Long Cốt Thái Đao nhất thời sáng lên kim quang rực rỡ, hóa thành một thanh Đại Khảm Đao bị hắn vác lên bả vai.

Tròng mắt di chuyển qua lại, giống như đang nắm bắt mọi động tác của Lương Khai. Thái đao quét ngang qua, đao khí bén nhọn tràn ngập, trực tiếp chém về phía Lương Khai.

Một tiếng leng keng vang lên.

Mâu quang Lương Khai lạnh lùng, chân khí phía trên một tay dâng trào thành sóng, vậy mà bắt được Long Cốt Thái Đao, ấn mạnh xuống, lạnh lùng nhìn thẳng Bộ Phương.

- Ngươi chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao? Chỉ bằng chút thủ đoạn này… ngươi cũng dám hô muốn giết ta? Rốt cuộc là ai cho ngươi dũng khí?

Lương Khai mở miệng, lành lạnh nói, mỗi một câu hắn nói ra, trên người lại nóng rực thêm một phần. Chỗ mặt trời nóng rực tại mi tâm lại càng lan tỏa sóng nhiệt vô cùng.

Càng về sau, Bộ Phương càng cảm giác bản thân giống như đang đối mặt với một đoàn mặt trời gắt nắng.

Cả người Lương Khai rực sáng, chói mắt vô cùng, nóng rực vạn phần.

Bộ Phương lạnh nhạt nhìn nhìn hắn, biểu tình trên mặt rất lãnh đạm.

Lương Khai quả thật rất mạnh, điểm ấy Bộ Pương không thể không thừa nhận, còn mạnh mẽ hơn môn chủ Tu La Môn trước kia rất nhiều.

- Thủ đoạn của ta… ngươi đoán không ra.

Bộ Phương thản nhiên trả lời.

Lương Khai cả người đều hóa thành kim quang tựa hồ phát ra một tiếng cười lạnh.

Một cái tên kiếm lư kỹ cùng lại có thể kiên cường đến như vậy.

Hắn có tư cách gì kiên cường.

- Thủ đoạn? Ngươi còn có thủ đoạn gì? Vạn Thú Viêm? Đáng tiếc ngươi căn bản không thể sử dụng Vạn Thú Viêm… Loại Thiên Địa Huyền Hỏa này nếu là cho ta, Đại Nhật Viêm Ma Thể của ta sẽ càng thêm hoàn mỹ. Cho ngươi… cũng chỉ có thể dùng để nấu cơm, thật là phung phí của trời a!

Lương Khai hận nộ, cắn răng nói.

Bộ Phương nhíu mày, nhìn nhìn Lương Khai sáng rực kim quang.

- Ngươi biết cái gì… Vạn Thú Viêm cùng để nấu nướng mới là chính đạo!

Bộ Phương nói.

Ngay sau đó, hắn liền mở miệng, mạnh mẽ phun ra một ngụm ngọn lửa màu vàng.

Độ ấm đáng sợ hiện lên trong một khắc này.

Thời điểm Bộ Phương phun ra một ngọn lửa màu vàng, phía trên bờ vai của hắn, Hoàng Kim Bì Bì Hà vẫn luôn nằm sấp chậm rãi ngẩn đầu lên.

Cái càng nhỏ xinh xắn, bén nhọn vung vẫy, tròng mắt di chuyển qua lại cồng cộc.

Chân nhỏ phát lực, vậy mà nhảy mạnh ra khỏi vai của Bộ Phương.

Tốc độ nhanh như một tia chớp màu vàng, trong khoảnh khắc cắt ngang qua hư không.

Lương Khai bị Vạn Thú Viêm của Bộ Phương che mờ mắt.

Lần nữa mở mắt ra, chỉ thấy một đạo kim quang dần dần lớn lên trong mắt hắn.

- Đây là cái quái gì?

Trong lòng Lương Khai rung động một trận.

Một tiếng “phụt” vang lên!

Máu tươi đỏ sẫm bắn ra từ trên bụng của Lương Khai, Lương Khai kêu thảm một tiếng. Cả người bị một lực đẩy thật lớn đánh ra xa, ngã trên mặt đất.

Kim quang trên người của hắn dần dần trở nên ảm đạm, lỗ máu lớn trên bụng không ngừng thấm máu.

- Chết tiệt! Chết tiệt!

Lương Khai chật vật đứng dậy từ trên mặt đất, sắc mặt khó coi đến cực hạn. Hơi thở của hắn yếu dần, Đại Nhật Viêm Ma Thể cũng có hơi không thể chống đỡ.

Hắn ngẩng đầu, nhìn nhanh qua.

Chỉ thấy, đầu sỏ xuyên thủng thân hình hắn lại là một con tôm nằm trên vai Bộ Phương, nhỏ bé mà linh hoạt.

Hắn đường đường là thiên kiêu Thần Thể Cảnh của Địa Hoang Tông, vậy mà bị một con tôm tít đâm xuyên bụng!

Sát khí cuồn cuộn nổi lên, sát khí của Lương Khai giờ phút này nồng đậm đến cơ hồ trở thành vật thật.

Bộ Phương một tay chống Huyền Vũ Oa, nước tan chảy ở Băng Cực Chi Địa sôi trào bên trong.

Ý niệm vừa động, mì sợi cuồn cuộn phóng ra, chui vào trong nước.

Chín cái bát bay lên, lơ lửng chung quanh thân mình hắn.

Bộ Phương hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc, mì sợi sau khi chần qua nước, liền rơi vào trong bát.

Từng đạo linh khí cùng nhiệt khí mãnh liệt bốc lên, chín bát Bạo Nổ Ramen liền nấu xong.

Một dòng lực dẫn dắt vô hình phát ra từ trong chín bát mì sợi lơ lửng quanh thân mình hắn.

Sát khí của Lương Khai tỏa ra bốn phía.

Một thanh trường mâu màu vàng hiện lên trong tay hắn, mang theo sát ý lạnh như băng, mục tiêu thẳng đến Bộ Phương.

Còn Bộ Phương bị khóa lại trong chín bát mì sợi, tâm thần chấn động.

- Ta nói rồi… thủ đoạn của ta ngươi đoán không ra.

Bộ Phương nhìn qua, khóe miệng nhếch lên.

Trận pháp mỹ thực tại hư không, đột nhiên tổ hợp hình thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.