Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 382



Dương Mĩ Cát trừng mắt nhìn Bộ Phương, nàng cũng hơi khó hiểu, vì sao Bộ Phương lại tự tin như vậy. Ở Thiên Lam Thành, mở một quán ăn sẽ khó khăn đến cỡ nào, Dương Mĩ Cát là người rõ ràng nhất gian khổ trong đó.

Bất kỳ sản nghiệp nào đều có tiền đồ hơn mở quán ăn ở Thiên Lam Thành.

- Ngươi thật có tự tin như vậy?

Dương Mĩ Cát hít sâu một hơi, cuối cùng lại hỏi một câu.

Đương nhiên, nếu Bộ Phương vẫn có thể lấy ra mỹ thực giống với bánh bao kỳ quái lúc trước đưa nàng ăn, vậy thật có thể giống với lời của Bộ Phương, phá đổ cửa hàng đan dược chung quanh.

Dương Mĩ Cát đến bây giờ vẫn còn luyến tiếc dư vị của món mỹ thực vừa rồi. Thật quá ngon, quả thực khiến nàng say mê không thôi. Phụ thân của nàng, cũng chính là ông chủ đời thứ nhất của quán ăn Vân Lam. Món ăn nấu ra cũng không có mỹ vị như vậy.

- Vậy nói chắc như thế đi, từ hôm nay trở đi, ta chính là ông chủ của quán ăn Vân Lam này.

Bộ Phương gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên, dường như cũng hơi vui sướng trong lòng.

Dương Mĩ Cát giống như phải làm một quyết định thật gian nan. Khí lực cả người nàng hình như đều bị rút hết, thân hình hùng tráng kia, đảo mạnh một cái, nằm rạp trên mặt đất, trên mặt tràn ngập luyến tiếc.

- Hy vọng ngươi đừng khiến quán ăn Vân Lam trở nên long đong. Lúc trước… quán ăn Vân Lam cũng từng là một trong những quán ăn nổi tiếng nhất Thiên Lam Thành này.

- Ngươi sẽ không phải thất vọng đâu.

Bộ Phương tự tin mười phần.

- Chúc mừng kí chủ thu mua quán ăn Vân Lam, trở thành ông chủ của quán ăn Vân Lam. Nhiệm vụ lâm thời: ở Thiên Lam Thành mở một chi nhánh, hoàn thành.

Ngay tại thời khắc này, trong đầu Bộ Phương lập tức vang lên thanh âm nghiêm nghị của hệ thống.

Thanh âm này khiến cho tâm tình của Bộ Phương trở nên càng thêm sung sướng.

- Chi nhánh đã xác nhận xong, hệ thống trong năm ngày gần đây sẽ tiến hành chỉnh đốn và cải cách quán ăn Vân Lam. Trong năm ngày này, mời kí chủ nghiên cứu ra một món ăn mới, làm phát súng đầu tiên cho tiếng tăm của quán ăn Vân Lam.

Hệ thống tiếp tục nhắc nhở, khiến lòng Bộ Phương trở nên nao nao, trên mặt hắn toàn là ý mừng vui.

Hệ thống sẽ tiến hành chỉnh sửa và trang hoàng lại tiểu điếm sao? Như vậy thật là một niềm vui ngoài ý muốn.

Nếu là chi nhánh, đồ vật trong điếm tự nhiên cũng không thể quá mức bình thường, hẳn sẽ không sai biệt lắm với tiểu điếm Đế Đô.

Đặc biệt là dụng cụ trong phòng bếp, đây mới là quan trọng nhất.

Ngay thời điểm Bộ Phương lâm vào trầm tư, Dương Mĩ Cát cũng đứng lên từ trên mặt đất.

Nàng nhìn về phía Bộ Phương, nói:

- Ta tên là Dương Mĩ Cát, không biết ngươi tên là gì?

- Bộ Phương.

Bộ Phương bừng tỉnh lại, lạnh nhạt nói.

- Ừm, nếu ta đã giao điếm cho ngươi rồi, hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng. Đúng rồi… cái bàn trong tiểu điếm này ngày mai ta sẽ đi mua, những vật dụng trong điếm ta đều sẽ chuẩn bị thật tốt cho ngươi.

Dương Mĩ Cát nói.

- Ta vốn muốn đi Đan Tháp, lo lắng nhất chính là quán ăn này… Nếu tiểu điếm đã được ngươi thu mua, ta cũng an tâm một chút.

Dương Mĩ Cát thở dài một hơi.

Sau đó, nàng tìm một gian phòng, mang theo Bộ Phương vào ở.

Một đêm an tĩnh.

……..

Ngày hôm sau, Dương Mĩ Cát đã rời giường từ sớm, đi mua một vài cái bàn trở về. Một lần nữa tân trang lại tiểu điếm, cuối cùng quán ăn Vân Lam cũng trông có vài phần giống quán ăn như lúc trước.

Bộ Phương thì đi dạo khắp quán ăn, trong đầu vừa suy nghĩ về món ăn mới, vừa ngẩn người.

Tiểu Bì trên vai giống như ngủ đủ rồi, mắt kép mở ra, không ngừng xoay tròn, dựa lên vai Bộ Phương, tò mò quan sát bốn phía.

Ngẫu nhiên tiểu tử này sẽ trở nên tăng động, không cẩn thận sẽ khoét một cái động lớn ngay cửa.

Bộ Phương vội vàng cầm cái đuôi của thằng nhóc này lên, nâng nó dậy. Nếu không thằng nhóc này có thể đục khoét mọi ngóc ngách của quán ăn này.

Thời điểm Dương Mĩ Cát trở về, phát hiện Bộ Phương vậy mà kéo ra một cái ghế dựa, ngồi tại cửa.

Tướng ngồi của hắn có hơi kỳ quái, không phải tướng ngồi thẳng thắt lưng mà nằm dài trên ghế, vô cùng lười biếng.

- Ngươi làm sao còn thanh thản như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết, ở chung quanh đã có cửa hàng đan dược bắt đầu khai trương rồi sao?

Dương Mĩ Cát vốn nghĩ rằng Bộ Phương sau khi thu mua quán ăn sẽ rất nhanh có hành động nào đó, ít nhất cũng bắt đầu nấu ra món mỹ thực khiến nàng nhớ mãi không quên kia.

Chỉ là nàng thật không ngờ, Bộ Phương vậy mà không hề có động tác gì, mấy ngày nay đều lôi ghế dựa ra, nằm dài phơi nắng.

Nàng bỗng nhiên hơi ngờ vực, giao quán ăn cho tiểu tử này… có phải là quyết định chính xác hay không.

Bộ Phương tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Dương Mĩ Cát lúc này. Hắn sau khi gật gật đầu với Dương Mĩ Cát liền tiếp tục bắt đầu ngẩn người.

Hắn hiện tại hơi đau đầu một chút, bởi vì phải nghiên cứu ra một món ăn làm phá súng mở màn cho danh tiếng của quán ăn Vân Lam. Chuyện này cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Bộ Phương vốn muốn trực tiếp làm cơm chiên trứng. Nhưng dù cơm chiên trứng ngon đến đâu cũng rất khó khiến người khác chú ý.

Tuy Ích Cốc Đan ở trong mắt Bộ Phương là rác rưởi, nhưng mùi vị thứ đó quả thật không kém.

Muốn dùng mùi vị áp chế đối phương, hấp dẫn khách hàng… là tương đối khó khăn, hơn nữa phí sức nhưng không thu được kết quả tốt gì.

Cho nên Bộ Phương mới hơi do dự, rốt cục phải nghiên cứu ra món ăn gì.

Dương Mĩ Cát nhìn Bộ Phương lười biếng nằm đó, thở dài một hơi. Hiện giờ nàng cũng không có cách nào, giao quán ăn cho Bộ Phương xem như vứt một hũ vại đã vỡ nát.

- Ta muốn đi Đan Tháp… hy vọng khi trở về, quán ăn này sẽ không bị ngươi phá đến không còn gì.

Một ngày này, bên trong quán ăn chen chúc không ít người. Những người này đều mặc trường bào đặc biệt của Luyện Đan Sư, là tới nghênh đón Dương Mĩ Cát.

Thân hình hùng tráng kia của Dương Mĩ Khác khoác lên một bộ luyện đan bào, thật chọc mù mắt người. Nàng nhìn chằm chằm Bộ Phương, nặng nề nói.

Bộ Phương gật đầu, phất tay với nàng, ý bảo nàng an tâm.

Nhưng Dương Mĩ Cát thật hơi lo lắng. Thật là trạng thái hiện giờ của Bộ Phương khiến nàng không khỏi lo sợ bất an.

Dương Mĩ Cát đi rồi, dưới vây quanh của một đám Luyện Đan Sư, rời khỏi quán ăn Vân Lam. Nàng giống như khôi phục vinh quang khi bản thân trở thành Luyện Đan Sư.

Bộ Phương nhìn nàng rời đi, nằm dài trên ghế, miễn cưỡng ngáp một cái.

Quán đối diện cũng đang khai trương.

Thời điểm Bộ Phương nằm dài trên ghế, nghiêm túc quan sát cửa hàng đan dược kia, phát hiện ông chủ của cửa hàng đan dược kia giống như không phải là Nam Cung mấy ngày trước đến gây phiền phức mà là một nữ tử tóc hồng tương đối nóng bỏng.

Nàng đội khăn che mặt, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, chỉ là dáng người nóng bỏng kia, thập phần gây chú ý.

Chỉ là mới vừa khai trương, cửa hàng đan dược kia đã có người ra ra vào vào liên tục không dứt.

Buôn bán vô cùng thịnh vượng.

Buôn bán thịnh vượng đối diện cũng kéo theo độ chú ý của quán ăn Vân Lan trước mặt.

Dòng người qua lại lập tức nhiều lên, nhưng quán ăn Vân Lam vẫn quạnh quẽ như trước.

Những khách nhân bị cửa hàng đan dược hấp dẫn đến, thời điểm đi ngang qua quán ăn Vân Lam, trên mặt đều lộ ra một tia nghiền ngẫm.

- Yo… Trong Thiên Lam Thành chúng ta vậy mà còn có một quán ăn sao?

- Không phải nói quán ăn của Thiên Lam Thành đều đã đóng cửa rồi sao? Đây là cái quái gì?

- Chậc chậc chậc…. Thật đáng thương, trong quán ăn không có ai cả, buôn bán thật thảm hại.

………..

Người đi đường đi ngang qua cửa, chỉ trỏ quán ăn này, dùng ánh mắt trào phúng nhìn Bộ Phương ngồi ở cửa. Thậm chí đội ngũ xếp hàng tại cửa hàng đan dược đối diện còn xếp hàng  dài tới tận trước cửa điếm của quán ăn Vân Lam. Những người này còn bưng theo ghế dựa từ trong tiểu điếm đi ra, ngồi xuống.

Bộ Phương giật giật khóe miệng, cũng lười ngăn cản.

Nhìn thấy một đám người xếp hàng mà xếp đến cửa tiểu điếm, Bộ Phương không nhịn được hơi nheo mắt lại.

Nhìn đám người không biết xấu hổ này, trong lòng Bộ Phương rốt cục đã quyết định món ăn phải nấu. Món ăn này tuyệt đối có thể khiến đám người này chú ý.

Nhìn đám người ngồi trên ghế, nói chuyện tràng giang đại hải, khóe miệng Bộ Phương hơi nhếch lên, lộ ra vòng cung suy tư.

Tầm nhìn trải rộng, dừng ở cửa hàng đan dược đối diện.

Nữ tử tóc hồng, dáng người nóng bỏng trong cửa hàng đang không ngừng đóng gói đan dược giao cho khách hàng.

Giống như cảm ứng được ánh mắt của Bộ Phương, nàng ngẩng đầu. Tầm mắt giao nhau với tầm mắt của Bộ Phương.

Nữ tử ngẩn ra, rồi sau đó gật gật đầu với Bộ Phương, lập tức tiếp tục tập trung vào công việc buôn bán.

Đôi mắt này thật xinh đẹp.

Trong lòng Bộ Phương tán thưởng một câu. Tiểu Yên Vũ, Nghê Nhan, hai nàng đều là nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt của hai nàng cũng rất xinh đẹp, hơi giống với đôi mắt của nữ nhân vừa rồi.

Có lẽ đây là điểm chung của các mỹ nữ.

- Ông chủ, cho mượn một cái ghế dựa đi.

Vào thời điểm Bộ Phương ngẩn người, một nam tử kéo ra một cái ghế dựa, ngồi bên cạnh Bộ Phương, nói với Bộ Phương.

Trong mắt nam tử kia tràn ngập lửa nóng, nhìn chằm nữ tử trong cửa hàng đan dược kia, trong miệng giống như sắp chảy nước bọt.

- Kí chủ xin chú ý, quán ăn Vân Lam đã được sữa chữa, chỉnh trang xong. Dụng cụ phòng bếp cũng đã sắp xếp hoàn thành, hiện tại bắt đầu đổi mới bàn ăn trong tiểu điếm.

Ngay sau đó, trong đầu Bộ Phương bỗng nhiên vang lên tiếng trầm đục của hệ thống.

Nghe thanh âm như thế, đôi mắt Bộ Phương nhất thời hơi sáng ngời.

Rốt cục đã trang hoàng xong rồi.

Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, nhìn về tên nam nhân mê gái bên cạnh.

Bộ Phương đứng lên, vỗ vỗ bả vai nam tử, thản nhiên nói:

- Đúng dậy, trả ghế, thời gian buôn bán hôm nay đã xong rồi.

Tên nam nhân mê gái kia nhất thời sửng sốt, ngờ vực nhìn về phía Bộ Phương.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy mông mình truyền đến một trận ma sát, ghế dựa vậy mà bị Bộ Phương rút đi.

Một tiếng nổ vang, nam tử này đặt mông lên mặt đất, sắc mặt cũng hơi vặn vẹo.

Còn Bộ Phương thì lôi kéo ghế dựa trở về tiểu điếm.

Nam tử kia đứng lên, tức giận nhìn về phía Bộ Phương.

Bang!

Thanh âm đại môn kim loại của tiểu điếm vang lên ầm ầm, Bộ Phương lạnh lùng đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt bi phẫn của nam tử kia.

Mọi người xếp thành đội ngũ dài chung quanh đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn nam tử này. Trong đôi mắt giống như tràn ngập nét trào phúng và chê cười.

Nam tử mê gái cảm thấy cả gương mặt của mình đều đỏ bừng lên. Nam tử thầm hận, liếc mắt nhìn tiểu điếm một cái, sau đó ảo não rời đi.

Bộ Phương sau khi đóng cửa lại, khóe miệng cũng nhếch lên, nhìn nhìn tiểu điếm dần dần nổi lên hào quang.

Hệ thống rốt cục đã hoàn thành trang hoàng nơi này.

Tiểu điếm sắp bắt đầu… khai trương chân chính rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.