Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 384: 384: Mùi Thối… Tỏa Khắp Mười Dặm




Đậu hủ thối là món ăn kỳ dị trong giới ẩm thực.
Ngửi thì hôi vô cùng, hôi đến không có bạn bè, nhưng khi ăn vào lại rất ngon, khiến người ta không thể cưỡng lại mỹ vị này.
Cảm xúc cực đoan như vậy cũng giúp đậu hủ thối nhận được yêu thích của nhiều người ở kiếp trước.
Tuy Bộ Phương ở kiếp trước cũng là một đầu bếp nhưng hắn rất ít khi ăn đậu hủ thối.

Bởi vì hắn hơi mắc bệnh sạch sẽ, cho nên trong nội tâm, thời điểm vừa ngửi thấy mùi đậu hủ thối này, thân thể sẽ không tự chủ cự tuyệt một chút.
Nhưng hiện giờ, vì có thể giúp quán ăn Vân Lam mở phát súng nổi danh đầu tiên trong Thiên Lam Thành này, Bộ Phương không thể không nếm thử đậu hủ thối một lần.
Đậu hủ thối chiên giòn, hơi đen hơi khô vàng, tỏa ra mùi hôi.

Mùi hôi kia thật quá khó ngửi.

Còn chưa vào miệng, cả gương mặt Bộ Phương đều đã đen ngòm.
Ngụm đậu hủ thối này đưa vào miệng cũng hơi gian nan, Bộ Phương chần chờ mấy lần, thiếu chút nữa đều đã bỏ cuộc.
Nhưng sau khi hắn nhét miếng đậu hủ thối này vào miệng, có lẽ bởi vì đã làm quen với mùi thối, cho nên Bộ Phương cũng không có quá bài xích.
Đậu hủ thối vừa vào miệng, cắn vào lớp da giòn xốp được chiên qua dầu kia, miếng thịt đậu hủ trắng mịn bên trong lập tức chui tọt vào trong miệng hắn.
Đôi mắt Bộ Phương hơi sáng lên, cảm nhận hương vị đậu hủ ở trong miệng, không khỏi cảm thấy có vẻ khó tin.
Hôi đến mức tận cùng sẽ trở thành thơm ngon.
Lời này cũng vẫn có chút đạo lý.

Nhai nuốt miếng đậu hủ thối trong miệng, Bộ Phương vậy mà không hề có cảm giác ghét bỏ mùi thối này.

Bởi vì trong miệng hắn đã không còn cảm nhận được chút hương vị hôi thối nào của đậu hủ thối.
Mùi vị không quá tệ hại như trong tưởng tượng, không những thế lại còn ngon một cách thần kỳ.

Một loại thơm ngoan đơn thuần, bất đồng với vị hôi, tản ra trong miệng.
Liền giống như một quả bom được ủ đã lâu, không biết sẽ nổ tung lúc nào khi người đó lơ đãng.
Lại giống như một dòng nước mát trong vị hôi, chậm rãi lan tỏa trong thể xác và tinh thần của con người.

Khiến cả người cũng trở nên thư thái.
Sau khi chịu đựng được vị hôi ban đầu, kỳ thật khi toàn tâm toàn ý cảm nhận, đậu hủ thối này thật thơm ngon hiếm thấy.


Là mùi vị khiến người ta muốn ngừng mà ngừng không được.
Bộ Phương vừa ăn, vừa không khỏi gật đầu tán thưởng.
Tiểu Bì nằm dài trên vai hắn, sau khi phun ra bọt vàng, rốt cục hồi phục lại tinh thần, nhìn đậu hủ thối trong tay Bộ Phương, trong lòng dường như vẫn còn sợ hãi.
Nhưng khi nó nhìn thấy Bộ Phương gắp miếng đậu hủ thối hôi ngập trời kia vào trong miệng, Tiểu Bì hoàn toàn ngây dại.
……….
Ngày hôm sau, Bộ Phương đã rời giường, rửa mặt từ sớm.
Sau khi đi vào phòng bếp của tiểu điếm, mặt tiền quán ăn trải qua trang hoàng của hệ thống khiến Bộ Phương cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mùi đậu hủ thối đã tiêu thất toàn bộ, không khí trong tiểu điếm tự có công năng làm sạch, thật ra giảm bớt không ít công việc cho Bộ Phương.
Luyện tập đao công trong phòng bếp trong chốc lát, Bộ Phương liền đi ra khỏi cửa, mở cửa lớn kim loại ra.
Ánh nắng ấm áp dào dạt tràn vào trong quán ăn, xua tan đi hơi thở lo lắng trầm trọng bên trong tiểu điếm.
Bộ Phương ngáp một hơi nhẹ nhàng, đứng ở cửa, nhìn qua lại bên ngoài cửa điếm.
Ngoài cửa điếm đã vang lên một vài thanh âm tranh cãi ầm ĩ.
Dòng người nối liền không dứt.
Buôn bán cửa hàng đan dược đối diện vẫn đông đúc, thịnh vượng.
Nữ nhân tóc hồng, dáng người nóng bỏng kia vẫn bán đan dược gọn gàng ngăn nắp như thói quen.
Mùi hương tỏa ra từ cửa hàng đan dược của nàng khiến không ít người lộ ra vẻ say mê.
Đội ngũ thật dài đã bắt đầu xếp hàng, lại có thể xếp thành hàng từ cửa của cửa hàng đối diện đến trước cửa điếm của Bộ Phương.
Đại đa số người xếp hàng đều là nam nhân.

Những nam nhân này nhìn thấy nữ nhân tóc hồng trong cửa hàng kia, trong mắt đều lộ ra một vẻ ái mộ.

Cũng không biết bọn họ đến xếp hàng mua đan dược hay là đến ngắm nhìn nữ nhân.
Số lượng dòng người hôm nay rõ ràng nhiều hơn rất nhiều thời điểm khác.

Ở chung quanh, không ít cửa hàng đan dược cũng khai trương.

Không chỉ có một cửa hàng của nữ nhân tóc hồng này.

Không ít cửa hàng đan dược chung quanh cũng chật ních người.
Còn hơn thế nữa, trong cửa hàng đan dược còn chuẩn bị tiểu nhị thét to từ đằng xa, chỉ dẫn người muốn mua đan dược.

Một vùng khu vực này lập tức trở nên náo nhiệt.
Đám đông mãnh liệt, quanh quẩn tiếng người huyên náo, trong không khí tràn ngập mùi hương đan dược nhiều vị thơm nức.
Nam Cung Minh nói biến khu vực này thành nơi bán Ích Cốc Đan nhiều vị của gia tộc Nam Cung, quả thật không phải gạt người.
Tư thế này… quả thật rất sôi động.
Quán ăn Vân Lam của Bộ Phương trong không khí sôi động này lại quạnh quẽ không bóng người, thật có chút không ăp khớp với cảnh tượng nơi đây.
Chung quanh không ít người xếp hàng nhìn vào Bộ Phương đứng ở cửa điếm, cũng không khỏi lộ ra vẻ cười nhạo.
Bộ Phương mặt không biểu tình nhìn quét bốn phía, xắn tay áo bắt đầu công việc.
Ở xa xa, Nam Cung Minh dẫn theo thanh niên Chí Tôn kia của hắn, đi đến.
Từ phía xa, hắn nhìn thấy Bộ Phương đứng ở cửa điếm ảm đạm đáng thương, tâm tình của hắn lập tức trở nên phấn chấn.
- Yo, quán ăn như vậy ngươi lại còn dám mở cửa? Khu vực đông đúc như vậy, số lượng dòng người lớn như thế, quán ăn này của ngươi thế mà không có một khách quen nào.

Ngươi nói ngươi mở quán ăn còn có tác dụng gì? Không biết xấu hổ sao?
Nam Cung Minh vừa đi, vừa cười nhạo nhìn Bộ Phương.
- Nơi đó chính là cửa hàng đan dược của ta, nhìn thấy không hả… bao nhiêu người a.

Ngươi không phải là chưa từng nhìn thấy nhiều khách nhân như vậy đi?
Bộ Phương nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn Nam Cung Minh một cái, rồi sau đó nhìn sang phương hướng Nam Cung Minh chỉ, lập tức thấy được một cửa hàng được trang hoàng vô cùng hoa lệ ở xa.
Kia đồng dạng là một cửa hàng dan dược, phía trước cửa hàng xếp một hàng dài, lượng người vô cùng lớn.
Nhưng mà vẫn kém hơn cửa hàng đan dược đối diện của nữ nhân tóc hồng.
- Không ăn cơm thì cút đi, ta phải bắt đầu buôn bán rồi, ngươi đừng chắn ở cửa.
Bộ Phương lạnh nhạt nói một câu.
Nam Cung Minh nhất thời bị ngắt lời, trên mặt hiện ra thịnh nộ.
- Việc buôn bán? Ngươi cảm thấy quán ăn tồi tàn này của ngươi còn có việc buôn bán để làm?
Nam Cung Minh cười lạnh không thôi, chỉ vào mặt tiền quán ăn quạnh quẽ kia, khinh thường lắc đầu.
Bộ Phương không nói gì, nhìn hắn.
Cuối cùng vẫn là không để ý nữa, khói nhẹ lượn lờ trong tay, nhất thời một cái nồi lớn hiện ra trong tay hắn.
- Ngươi muốn làm gì?
Vị Chí Tôn vẫn đứng bên cạnh Nam Cung Minh nhất thời biến sắc, cả người cũng trở nên khẩn trương không thôi, nhìn chăm chú Bộ Phương cầm nồi đen.
Hắn thật sự bị nồi đen này dọa sợ rồi.

- Các ngươi còn không đi? Không đi thì đứng tại chỗ đi, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.
Bộ Phương làm lơ hai người này.
Huyền Vũ Oa bay lượn lờ trong hư không, Bộ Phương mở miệng, phun ra một ngụm Vạn Thú Viêm màu vàng.
Vạn Thú Viêm kia chui vào đáy nồi, bắt đầu lan tỏa ra hơi nóng nóng cháy.

Nhiệt độ kia làm dầu trong Huyền Vũ Oa nhất thời sôi trào lên.
Bộ Phương xoay người đi vào trong phòng bếp, chỉ sau chốc lát lập tức lấy ra một thau gỗ lớn.
Bên trong thau gỗ có mùi hôi nồng đậm bốc lên cuồn cuộn.
Nam Cung Minh và thanh niên Chí Tôn vẫn đứng ở cửa điếm của Bộ Phương.

Bọn họ thật có chút tò mò Bộ Phương này đang muốn làm cái gì.
Khai trương nấu ăn sao? Trình diễn nấu ăn tại chỗ hấp dẫn chú ý của người khác?
Quá trẻ con rồi đi… Vở tuồng này quá thấp kém rồi.
Loại tuồng xiếc luyện đan tại chỗ đã sớm bị gia tộc Nam Cung chơi chán rồi, vì hấp dẫn khách hàng, gia tộc đã sớm thử nghiệm đủ mọi hình thức.
Hai tay Nam Cung Minh ôm ngực, hắn thật sự muốn thấy Bộ Phương muốn làm cái quái gì.
- Cho dù ngươi làm gì cũng không thay đổi được sự thật quán ăn này không thể tiếp tục kinh doanh nữa.
Nam Cung Minh cười lạnh.
Đặt thau gỗ lớn trên mặt đất, Bộ Phương bịt mũi lại, thở ra một hơi mạnh.
Tuy nói rằng đậu hủ thối ăn quả thật mỹ vị.
Nhưng mùi hôi này quả thật có chút khó ngửi a.
Dầu trong nồi sôi trào, sóng nhiệt cuồn cuộn mãnh liệt bốc lên.
Không ít người chung quanh đều tò mò bao vây đến, bọn họ có chút tò mò, không biết Bộ Phương này đang muốn làm cái gì.
Thấy tư thế này, hắn không phải muốn luyện chế đan dược mà đây là một quán ăn, chẳng lẽ muốn làm món ăn sao?
Có chút thú vị…
Người này quả thật có dũng khí, vậy mà ở khu vực bán Ích Cốc Đan nhiều vị mở một quán ăn.

Quán ăn ở Thiên Lam Thành này đã gần như tuyệt tích rồi.
Nhưng ngươi này vẫn không bỏ cuộc.
Thật khiến người ta cảm động mà, nhưng cho dù cảm động thế nào, bọn họ cũng sẽ không ngu ngốc đi vào trong quán ăn này.
Bộ Phương dùng đũa trúc gắp ra một miếng đậu hủ thối đen kịt từ trong thau gỗ lớn, sắc mặt lạnh nhạt cho miếng đậu hủ thối này vào trong chảo.
 
Xẹt xẹt xẹt…
Thanh âm bắn dầu trong chảo vang lên.
Hơi dầu vàng đậm bốc lên, nổi dậy từng luồng hơi nóng, cùng với một mùi hương… hôi thối đến cực hạn.
Nam Cung Minh đứng mũi chịu sào ở ngay trước mặt Huyền Vũ Oa.


Hắn là người đầu tiên cảm nhận được mùi thối của đậu hủ thối này.
Ngay trong chốc lát, cả gương mặt của Nam Cung Minh đều thay đổi.
Từ khinh thường ban đầu, đến khiếp sợ, chuyển sang ghét bỏ… nhưng sau cùng cả khuôn mặt đều xanh mét, tròng mắt cũng trừng lớn.

Ngửi thấy mùi đậu hủ thối ở mặt tiền quán ăn này, cả người hắn đều run mạnh.
- Ọe…
Con mẹ nó chứ! Người này điên rồi?
Đây là cái quái gì? Vì sao lại thối như vậy?
Nam Cung Minh cảm giác cả người mình đều bị mùi thối này chà đạp một phen, cả người giống như đều ngây dại.
Liên tục lui về phía sau mấy bước, che mũi, cả người run rẩy.
Hắn nhìn thấy Bộ Phương lạnh nhạt vô cùng, cho miếng đen kịt kia vào trong chảo, môi cũng run rẩy.
Người này điên rồi! Tuyệt đối là điên rồi?
Đây là định ăn không được thì đạp đổ sao, muốn phá hủy cả khu vực bán Ích Cốc Đan nhiều vị này sao?
Vậy mà ở nơi dòng người đông đúc này con mẹ nó… nấu phân!
Tâm lý người này là có bao nhiêu biến thái a!
Nội tâm Nam Cung Minh đang rít gào, rốt cục không chịu nổi mùi thối này nữa, dẫn theo cường giả Chí Tôn bỏ đi.
Hắn đứng đối diện Huyền Vũ Oa kia, mùi thối bay ra, đứng mũi chịu sào chính là hắn.
Nam Cung Minh gần như muốn khóc rồi, cảm giác bản thân giống như người vợ nhỏ bị chà đạp ngàn vạn lần, bi phẫn vô cùng, hắn vì sao phải đứng đối diện cái nồi kia? Có phải ngu ngốc hay không?
Khi mùi hôi bay ra, người chung quanh rốt cục nhịn không được phát ra thanh âm ai oán.
Mọi người bao vây chung quanh định xem náo nhiệt, lúc này đều đen mặt, lui xa thật nhanh, mau chóng rời khỏi khu vực của quán ăn Vân Lam này.
Mùi hôi này… quả thật là muốn giết người mà!
Cửa hàng đan dược của người khác là hương thơm bay mười dặm, ngươi con mẹ nó lại là mùi thối bay mười dặm a!
Mùi thơm của nhiều Ích Cốc Đan nhiều vị như vậy cũng bị mùi thối này lấn át.
Người này thật ác độc… bọn họ lúc này làm sao còn có tâm tình mua Ích Cốc Đan.

Cho dù mua được thì còn ăn làm sao?
Trước mặt đại quần chúng như vậy, tên này lại dám nấu phân?
Quả thật là người điên mà!
Kế tiếp, cảnh tượng khiến bọn họ càng thêm trợn mắt há hốc mồm lập tức xảy ra.
Chỉ thấy thanh niên nấu phân kia, lại vớt ra mấy miếng vuông đen vàng từ trong chảo, để vào trong chén, sau đó rắc gia vị lên, tiếp theo gắp một miếng vuông đen vàng cho vào trong miệng nhai.
Lỗ chân lông bùng nổ, tâm thần chấn động mạnh!
Bọn họ đều hít sâu một hơi, đôi mắt trừng lớn, càng thêm hoảng sợ!
Người này con mẹ nó không chỉ nấu phân thôi… mà còn ăn cả phân sao!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.