Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 391: 391: Tại Sao Lại Ngon Như Vậy




Thiên Lam Thành, Đan Tháp.
Một tòa Đan Tháp cao ngất, to lớn đứng lặng trong Thiên Lam Thành, hơi thở cổ xưa của năm tháng lâu dài.

Phía trên mái ngói bốn phía Đan Tháp, bên trong từng lỗ nhỏ kia không ngừng có đan khí dâng trào ra.

Đan khí kia đủ loại màu sắc, chói mắt vô cùng, giống như từng đám mây dày cộm, vương vấn mà mỹ lệ.
Mái ngói của Đan Tháp đều đang dâng trào đan khí, bởi vì bên trong Đan Tháp hội tụ phần lớn luyện đan sư của Thiên Lam Thành.

Những luyện đan sư này nhờ vào lợi ích của Đan Tháp, luyện chế đan dược, có thể phát huy trình độ.
Hơn nữa, luyện đan sư cấp cao hội tụ trong Đan Tháp nhiều hơn cấp bậc bình thường.

Những luyện đan sư cao tầng một khi luyện đan, thanh thế to lớn, linh dược tiêu phí tuyệt đối không phải người thường có thể tưởng tượng nổi.

Đan khí phun trào ra tự nhiên cũng vô cùng nồng đậm.
Những đan khí này hội tụ chung quanh Đan Tháp, giống như từng áng mây quanh quẩn, khiến Đan Tháp càng thêm mĩ luân mĩ hoán.
Hôm nay, cửa sắt nặng nề của Đan Tháp đột nhiên mở ra, phát ra thanh âm cọt kẹt từ viễn cổ.
Linh khí nồng đậm mãnh liệt trào dâng phía dưới cửa chính của Đan Tháp, đan hương dồi dào, khiến người ta trầm luân.
Một bóng người chậm rãi đi ra từ phía cửa chính.

Không nhanh không chậm.
Khi hắn đi ra, cửa sắt của Đan Tháp cũng chậm rãi khép kín lại, ngăn cách hoàn toàn bên trong.
Đây là một thanh niên, một thanh niên tóc đỏ.
Thanh niên này thật anh tuấn, cả gương mặt sắc bén như đao.

Hơi thở trên người dồi dào, khi hành tẩu, chân khí dâng trào, khiến mái tóc không tự chủ tung bay.
Từ xa nhìn lại, giống như đang giao hòa cùng thiên địa.
Nam tử đi ra khỏi phạm vi của Đan Tháp, đứng tại chỗ, duỗi thẳng thân người, cả người đều phát ra thanh âm xương cốt va chạm.
Thanh niên này mặc một kiện luyện đan bào màu đen, phía trên luyện đan bào vẽ một đám mây trắng nõn.

Đám mây kia trông rất sống động, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.


Thanh niên này rõ ràng là một luyện đan sư nhất vân.
Rất nhanh, bên ngoài Đan Tháp có người bay nhanh đến đón tiếp thanh niên này.
- Chúc mừng thiếu chủ Vô Khuyết xuất quan.
Đây là một lão giả thần tình ôn hòa, nở nụ cười hiền hậu, đến sát bên người thanh niên, điềm đạm nói.
Ở phía sau lão giả còn có một đám người của gia tộc Nam Cung đứng cung kính.
Nam Cung Minh cũng xen lẫn trong đám người, trừng lớn đôi mắt, cung kính nhìn thanh niên này.
Nam Cung Vô Khuyết, đứa con cả của gia chủ Nam Cung, anh ruột của Nam Cung Uyển, một vị tồn tại thiên tài sắp thăng cấp thành luyện đan sư nhị vân.
Đây là yêu nghiệt thiên tài chân chính, không chỉ có tu vi mạnh mẽ, lại còn có thiên phú luyện đan kinh người.
- Phụ thân vẫn còn chưa trở về từ bí cảnh sao?
Nam Cung Vô Khuyết liếc mắt nhìn lão giả ôn hòa kia, lạnh nhạt nói.
- Sắp rồi, số người của trận chiến tranh đoạt bí cảnh không lâu sẽ bắt đầu, gia chủ đại nhân hẳn cũng phải lập tức trở về từ bí cảnh… Đến lúc đó, thực lực của gia tộc Nam Cung chúng ta lại cao thêm một bậc.
Lão giả cười nói.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Vô Khuyết cũng là tươi cười:
- Đại trưởng lão thật đúng là có tin tưởng đối với gia tộc Nam Cung chúng ta a.
Lão giả vẫn cười ha hả như cũ, giống như cả người vô hại.
- Muội muội nghịch ngợm kia của ta đâu rồi? Gần đây hẳn là không có gây sự gì đi?
Nam Cung Vô Khuyết chậm rãi đi về trước, vừa đi vừa hỏi.
Thời điểm đề cập đến Nam Cung Uyển, đôi mắt của Nam Cung Vô Khuyết cũng hơi nhíu lại.
- A… Nhị tiểu thư gần đây mở một nhà cửa hàng đan dược, chạy tới chỗ đó bán đan dược rồi…
Lão giả thở dài một hơi, nói.
- Hửm? Nàng đường đường là Nhị tiểu thư của Nam Cung Gia lại chạy đi bán đan dược… còn ra thể thống gì?
Nam Cung Vô Khuyết khẽ nhíu mày.
Nam Cung Minh xen lẫn trong đám người giống như rùng mình một cái, cố lấy hết dũng khí, mở miệng nói:
- Thiếu chủ Vô Khuyết… lúc Nhị tiểu thư bán đan dược, thế nhưng còn dây dưa không ngớt với một quán ăn phụ cận, hơn nữa…
- Hơn nữa cái gì?
Tròng mắt của Nam Cung Vô Khuyết đảo loạn, dừng trên người Nam Cung Minh, khí thế đột nhiên dâng trào.
- Hơn nữa Nhị tiểu thư còn chính miệng ăn món ăn tanh tưởi cực độ do quán ăn kia chế tác.

Người ngoài đều đang nghị luận… Nam Cung Nhị tiểu thư vậy mà ăn… phân.
Nam Cung Minh run rẩy, uy lực áp chế thiên địa phát ra trên người Nam Cung Vô Khuyết khiến hắn cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Mồ hôi lạnh rơi xuống, ướt sũng toàn thân hắn.

- Quả thật là hồ đồ! Nha đầu kia định vứt bỏ thể hiện của Nam Cung Gia ta sao? Còn nữa… Thiên Lam Thành khi nào có một quán ăn rồi? Hơn nữa còn dám cho nha đầu kia ăn món ăn như vậy? Không muốn sống rồi sao?
Đôi mắt Nam Cung Vô Khuyết lạnh lùng, hừ một tiếng.
Trong lòng Nam Cung Minh mừng như điên, nếu Nam Cung Vô Khuyết ra tay, tiểu điếm kia khẳng định không có khả năng tồn tại nữa!
Nhớ tới nỗi nhục Bộ Phương gây ra cho hắn, trong lòng Nam Cung Minh lại càng thêm điên cuồng!
- Các ngươi đi trở về trước đi, ta muốn đi đến quán ăn kia một chuyến… Nam Cung Minh, ngươi dẫn ta đến đó.
Bỗng nhiên, trước mặt Nam Cung Minh chớp nhoáng một cái, Nam Cung Vô Khuyết lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, một chưởng vỗ lên bờ vai hắn, khiến hắn cảm thấy áp lực dồn dập, hai chân cũng hơi mềm nhũn.
- Nếu ngươi dám gạt ta… hoặc là dám nói ngoa, ngươi hiểu được hậu quả rồi chứ.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn Nam Cung Minh, cười vô cùng sáng lạn, mái tóc đỏ chói tung bay trong gió, khiến trong lòng Nam Cung Minh run rẩy.
………..
Nam Cung Uyển chán đến chết ngồi trong quán ăn Vân Lam.

Bên ngoài quán ăn là một đám người tò mò thò đầu vào quan sát.
Nữ thần vậy mà chạy vào trong tiểu điếm nữa, chẳng lẽ tiểu điếm này thật sự có mị lực đến như vậy sao?
Thứ thối như phân kia, thật sự hấp dẫn khẩu vị của nữ thần.
Mùi hương của đậu hủ thối vẫn còn quanh quẩn trong đầu bọn họ.

Không ít người tưởng tượng đến mùi thối kia, không nhịn được nhăn nhó mặt mày.
Không hỗ là nữ thần, khẩu vị quả nhiên độc đáo.
Nam Cung Uyển nhìn thoáng qua phòng bếp tối đen, lông mi cong dài đột nhiên run lên, hai mắt sáng lên, phát hiện một thân hình thon dài gầy yếu chậm rãi đi ra.
Bộ Phương bưng một bát cơm chiên trứng.

Cơm chiên trứng này giống như lót một tầng hoàng kim, gần như đang phát sáng, đẹp không sao tả xiết.
Bộ Phương đặt cơm chiên trứng ở trước mặt Nam Cung Uyển, kéo một cái ghế, ngồi đối diện nàng, ý bảo đối phương có thể ăn rồi.
- Đây là cơm chiên trứng của ngươi, mời dùng từ từ.
Cơm chiên trứng…
Nam Cung Uyển ngạc nhiên nhìn một phần cơm chiên trứng tản ra quang huy mơ ảo, đặt ở trước mặt.
Nàng chưa từng nếm thử cơm chiên trứng, lần đầu tiên phát hiện thì ra cơm chiên trứng lại đẹp mắt như vậy.
Ở Thiên Lam Thành, quán ăn đã sớm tuyệt tích không còn gì, chỉ còn lại một quán ăn Vân Lam này.


Nam Cung Uyên lúc trước căn bản không đến quán ăn Vân Lam, cho nên cũng không có thưởng thức món cơm chiên trứng hắc ám của Dương Mĩ Cát kia.
Cơm chiên trứng nóng hôi hổi, giống như ảo ảnh chiếu rọi vào đôi mắt nàng, khiến nàng cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật, khiến Nam Cung Uyển bỗng nhiên có chút không dám xuống tay.
Theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bộ Phương, vén lên tóc mái đỏ rực trên trán.
- Ăn đi… nhìn cái gì?
Bộ Phương có chút ngờ vực, có chút khó hiểu, nữ nhân này thật sự quá kỳ quái.
Nam Cung Uyển cắn đôi môi đỏ mọng, cầm lấy muỗng sứ bên cạnh dĩa sứ Thanh Hoa, múc một muỗng cơm chiên trứng.
Một muỗng cơm chiên trứng, những hạt cơm tròn trĩnh giống như trân chân, tản ra hào quang sáng bóng, mùi trứng cũng bắt đầu lan tỏa ra trên từng hạt cơm.
Ầm!
Giống như có dòng khí phun trào, đôi mắt Nam Cung Uyển hết sức sửng sốt.

Hương khí kia ngập mũi, khiến Nam Cung Uyển không nhịn được hít sâu một hơi.
Thơm cũng không thể hình dung được mùi hương này!
Quả thật quá thơm rồi!
Mùi thơm giống như xâm nhập vào xương tủy, len lỏi qua từng lỗ chân lông, xuyên qua làn da, thẩm thấu vào tận cùng xương tủy, khiến cả người người ta không nhịn được run rẩy.
Mùi hương này, mùi của Ích Cốc Đan nhiều vị hoàn toàn không thể sánh bằng.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, hàm răng hơi hở, nhét một muỗng cơm chiên trứng vào trong miệng, kéo theo dịch trứng như sợi tơ.
Vừa vào miệng, Nam Cung Uyển nhất thời trừng lớn mắt, ngâm một tiếng dài.
Hơi nóng cuồn cuộn tràn ngập trong từng hạt cơm, dâng trào trong khoang miệng, giống như có hàng vạn hàng nghìn bàn tay nhỏ bé đang xoa bóp dịu dàng.
Loại cảm giác này, quá mức tuyệt vời, thật sự khó có thể hình dung nổi.

Nam Cung Uyển cảm thấy cả người mình đều căng cứng, gương mặt nhỏ cũng đỏ lên.

Miệng không tự giác nhai nuốt, hơn nữa càng nhai càng nhanh.
Ùng ục ùng ục, nàng nuốt xuống một ngụm cơm chiên trứng.
Khẽ ngâm một tiếng, thở ra một làn hơi nóng sảng khoái, Nam Cung Uyển ngẩn đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn.
Bộ Phương có chút kinh ngạc, phản ứng của nữ nhân này cũng hơi quá lố rồi đi… Tuy cơm chiên trứng thật sự ngon, nhưng tư thái của nữ nhân này thật giống như đang ăn Phật Nhảy Tường.
Cái quỷ gì?
Kỳ thật Bộ Phương không biết, quán ăn của Thiên Lam Thành phi thường ít, gần như không có món ăn mỹ vị gì.

Mọi người ở Thiên Lam Thành đều ăn Ích Cốc Đan nhiều vị.

Tuy Ích Cốc Đan thực dụng nhưng mùi vị quả thật không có chỗ nào đáng giá khen ngợi.
Làm sao tràn ngập tư vị khiến người ta khoái trá như cơm chiên trứng.
Nam Cung Uyển lần đầu tiên ăn mỹ vị như vậy, cảm giác lòng mình đang hòa tan, giống như cả trái tim cũng bị nắm bắt.
Mùi thơm của cơm chiên trứng giống như cả vùng hải dương tràn ngập trong lòng nàng, còn nàng đang ngao du cả thân mình trong vùng hải dương này.

Sảng khoái đến cực hạn!
Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Bộ Phương, Nam Cung Uyển múc thêm một muỗng cơm chiên trứng cho vào miệng.
- Ô… mùi vị này vì sao ngon như vậy!
Thân thể đầy đặn, mềm mại của Nam Cung Uyển cũng run lên, vừa ăn vừa cảm thán.
Bộ Phương được khen đến ngượng ngùng.
Sau đó hắn nhìn thấy Nam Cung điên cuồng nhét cơm chiên trứng vào trong miệng với tư thái khủng bố cực độ, quai hàm cũng phình lớn lên.

Phía trên đôi môi đỏ mọng tràn ngập dầu mỡ sáng bóng, tỏa ra một loại hấp dẫn khác.
Khi Nam Cung Uyển đang ăn điên cuồng như quỷ chết đói đầu thai, mùi hương cơm chiên trứng cũng chậm rãi lan tỏa khắp tiểu điếm.
Các thực khách bao vây bên ngoài tiểu điếm nhất thời ngẩn ngơ.
- Vì sao lại thơm như vậy? Là cái mũi của ta có vấn đề gì sao?
- Hương thơm này thơm quá à! Rốt cuộc là vật gì… thơm đến lòng ta ngứa ngáy.
- Con mẹ nó… Mùi thối giống phân bay ra lúc trước, hiện tại mùi bay ra lại thơm như vậy, chẳng lẽ ngửi mùi phân nhiều rồi, hiện giờ ngửi mùi phân cũng cảm thấy thơm?
………
Sau khi nhóm khách hàng dại ra, bắt đầu hút mạnh không khí.
Hít… hà…
Thanh âm hít mùi đồng đều thiếu chút nữa dọa sợ Bộ Phương trong tiểu điếm.

Nghĩ đến nhóm người này muốn gây sự, thiếu chút nữa liền gọi ra Tiểu Bạch.

Nhưng mà sau khi hắn thấy rõ tình huống lúc này, khóe miệng không nhịn được giật mạnh…
Xoạt!
Nam Cung Uyển sau khi liếm sạch dĩa sứ, mạnh mẽ đặt dĩa sứ lên bàn.
- Bộ lão bản! Thật sự rất ngon! Mang một phần nữa lên… cho ta!
- Gọi món ở đây, mỗi người chỉ có thể gọi một món một lần…
Gương mặt Bộ Phương không chút biểu tình nói.
Trên gương mặt Nam Cung Uyển vẫn còn chưa hết ửng hồng, chu môi nói:
- Cho người ta thêm một phần nữa thôi mà…
Một câu nói giống như nũng nịu, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt không chút biểu tình của Bộ Phương, Nam Cung Uyển trực tiếp trợn trắng mắt, lựa chọn bỏ cuộc.
- Kỳ thật ngươi có thể gọi Phật Nhảy Tường mà… Phật Nhảy Tường còn mỹ vị hơn cơm chiên trứng này nhiều.
Bộ Phương nhìn thấy Nam Cung Uyển vẫn ăn chưa đã, nghiêm túc chào hàng nói.
Một bát cơm chiên trứng chỉ mười tấm nguyên tinh, nhưng Phật Nhảy Tường lại có giá một vạn nguyên tinh lận!
Bộ Phương không có nói dối!
Trong lòng Nam Cung Uyển hơi rung động, mắt đẹp trừng lớn.
Bộ Phương cũng có chút kích động, dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn đối phương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.