Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 395: 395: Mẹ Nó Ai Dám Đụng Đến Em Rể Của Ta!




Hai đám người ồn ào tiến đến, trùng trùng điệp điệp, mang theo uy thế huyễn khốc, cuồng bá, nổ tung trời.
Tiếng hô hào mang theo gió nhẹ, thổi bay trường bào của những người này, giống như có cát vụn nhỏ mịn cuồn cuộn trên mặt đất, hình thành làn không khí xơ xác tiêu điều.
Sắc mặt Lâm Vô Ảnh âm trầm, dẫn theo một đám người Lâm gia chậm rãi đi đến.

Ở phía sau hắn có Lâm tam thiếu bị Tiểu Bạch lột sạch đồ vứt ra ngoài đi theo.
Lâm tam thiếu hiện giờ mặc quần áo kín mít, trừng hai mắt, hùng hổ đi phía sau lưng Lâm Vô Ảnh.
Lâm Vô Ảnh là đại thiếu Lâm gia, là đại ca của Lâm tam thiếu, cũng là luyện đan sư thiên phú siêu quần ở Thiên Lam Thành này.

Tuy còn kém hơn Nam Cung Vô Khuyết nhiều nhưng Nam Cung Vô Khuyết vẫn luôn là kẻ địch suốt đời của Lâm Vô Ảnh.
Lâm Vô Ảnh kỳ thật cũng không quá bảnh trai, thậm chí có thể nói là hơi béo.

Người nếu không quen biết hắn, có trên đường gặp phải hắn, chỉ có thể nghĩ rằng là một người qua đường giáp nào đó.
Còn có một đám người là người của Trương gia.
Trưởng tử hệ chính Trương gia, Trương Phương Đông cũng dẫn theo một đám người Trương gia ầm ầm đi đến.
Trương Phương Đông và Lâm Vô Ảnh đều giống với Nam Cung Vô Khuyết, đều là nhân vật phong vân của Thiên Lam Thành.
Nhưng mà Trương Phương Đông bất đồng với Nam Cung Vô Khuyết, thiên phú luyện đan của hắn phi thường hỏng bét, thậm chí có thể nói là rác rưởi.
Ở Thiên Lam Thành, người này chỉ là một tên quái dị.

Bởi vì Thiên Lam Thành lấy đan dược lập nghiệp.

Trương Phương Đông ở Thiên Lam Thành mà lại không bán đan dược, cũng không luyện chế đan dược, khăng khăng bán lò đan.

Dựa theo lời hắn nói, ta không thể luyện đan nhưng ta có thể làm chủ mọi người luyện đan.
Một lò đan tốt đối với một luyện đan sư không khác gì một vũ khí tốt.
Còn Trương Phương Đông chính là như vậy, trở thành thương nhân cung ứng lò đan lớn nhất của Thiên Lam Thành.

Việc này giúp địa vị của hắn ở Thiên Lam Thành càng lúc càng cao.
Trương Phương Đông là một người gầy, thật gầy, phi thường gầy, nhưng đôi mắt lại rất có thần, có khả năng làm ăn khôn khéo, chủ động xoay chuyển tình huống, thậm chí khiến người khác sởn cả gai ốc.
Hai đám người chạm mặt nhau ở cửa đường, cũng liếc mắt nhìn nhau không chút khách khí.
Lâm Vô Ảnh và Trương Phương Đông gật đầu chào nhau.

Tuy hai người bọn họ cũng không phải quá hợp cạ nhau, nhưng đến trình độ của bọn họ rồi, rất nhiều chuyện đều không cần thể hiện rõ ràng.


Mục đích lúc này của bọn họ là đến vì tiểu điếm của Bộ Phương.
Lâm tam thiếu là đệ đệ ruột của Lâm Vô Ảnh, bị người ta lột đồ lõa lồ trên đường lớn ở Thiên Lam Thành.

Loại chuyện này liên quan đến mặt mũi của cả một gia tộc, nói nghiêm trọng thì không quá nghiêm trọng, nhưng nói không nghiêm trọng lại thật sự nghiêm trọng.
Nếu người gây chuyện không gặp trừng phạt gì, vậy Lâm gia ở Thiên Lam Thành còn có thể có uy hiếp gì.

Đồng dạng, Trương gia cũng là có suy nghĩ như vậy.
Dù sao là hai đại gia tộc của Thiên Lam Thành, làm sao có thể để một quán ăn nho nhỏ sỉ nhục?
Mặt mũi… là phải đòi lại.
Hơn nữa, chuyện này còn phát sinh trên địa bàn của gia tộc Nam Cung, chuyện tình lại càng đáng nghiền ngẫm.
Lâm Vô Ảnh và Trương Phương Đông liếc mắt nhìn nhau, dẫn theo đám người của bọn họ đi vào bên trong.
Vù vù…
Gió nhẹ hơi thổi qua.
Hai đám người bước vào khu vực bán Ích Cốc Đan nhiều vị của gia tộc Nam Cung, cũng chết đứng người, bởi vì địa phương này bất đồng với trong tưởng tượng của bọn họ.
Thật sự quạnh quẽ đến quá đáng rồi a.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ gia tộc Nam Cung sắp phá sản rồi sao?
Thịt béo trên mặt Lâm Vô Ảnh hơi run lên, trong đôi mắt gian xảo của Trương Phương Đông cũng lóe ra hào quang, hai người đều hơi hưng phấn.
Nhưng mà qua một lúc, bọn họ liền phát hiện dòng người trước mắt lập tức đông đúc lên, tiếng ồn áo náo động kia thiếu chút nữa phá vỡ màng tai của bọn họ.
- Đây là quán ăn quạnh quẽ… đệ nói?
Sắc mặt Lâm Vô Ảnh hơi cổ quái, liếc mắt nhìn Lâm tam thiếu trốn lui phía sau.
Lâm tam thiếu và thiếu gia Trương gia hơi dại ra, bọn họ hẳn không có đi sai chứ, đây là quán ăn nấu phân quạnh quẽ lúc trước sao…
Hơn nữa, Thiên Lam Thành hiện giờ chỉ có một quán ăn, bọn họ làm sao có thể nhìn sai.
- Phải… hẳn là phải đi.
Lâm tam thiếu trả lời không chắc chắn, thật sự là có hơi náo nhiệt vượt qua dự kiến của hắn.
- Đúng là được rồi, đi theo ta, dám vả mặt Lâm gia, quả thật có gan lớn.
Lâm Vô Ảnh lạnh lùng nói, sau đó dẫn đầu chen chúc vào trong đám người,.
- Lâm gia làm việc, đám tạp chủng mau tránh ra.
Người của Lâm gia bảo hộ hai bên sườn Lâm Vô Ảnh, đẩy đám người ra thành một đường.
Người chung quanh cũng dần bình tĩnh lại, nhìn Lâm Vô Ảnh, thở cũng không dám thở mạnh.
Đây là người của Lâm gia đến rồi…
Nghe tới sự kiện lõa lồ kia của Lâm tam thiếu kia, Lâm gia này hẳn là tới gây phiền phức đi!
Lâm Vô Ảnh xắn tay áo, hất cái bụng tròn lên, chậm rãi đi về trước, trên người có luồng uy lực áp chế, uy thế vô cùng.

Xa xa, Trương Phương Đông nhìn cảnh tượng này, cũng lạnh nhạt cười.
- Uy phong của Lâm Vô Ảnh thật lớn… đi, chúng ta cũng đi qua đó!
Một tiếng ầm ầm, người của Trương gia cũng mở ra một thông đạo trong đám người.

Trương Phương Đông cười ha hả tiến vào trong tiểu điếm.
Hai nhân vật phong vân của Thiên Lam Thành vậy mà đồng thời xuất hiện ở quán ăn Vân Lâm này…
Trời ạ! Quán ăn này là sắp nổi tiếng rồi sao?
Đây là ý tưởng đầu tiên trong đầu không ít người, nhưng rất nhanh, bọn họ đều trừng lớn mắt.
Trời ơi… người đến không phải vì ý tốt, quán ăn này gặp xui xẻo rồi!
Đây là ý tưởng thứ hai của bọn họ.
Nhìn thấy thân hình của Lâm Vô Ảnh và Trương Phương Đông hướng tới quán ăn, đôi mắt của không ít người đều trừng lên, hít một ngụm khí lạnh.
- Người thừa kế hệ chính ba đại gia tộc Thiên Lam Thành vậy mà đều tề tụ trong quán ăn nhỏ này… quán ăn này không tầm thường!
Nhưng mà trên mặt mọi người cũng hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Lâm Vô Ảnh và Trương Phương Đông đều là đến không phải mục đích tốt đẹp gì, đây là muốn gây sự.
Trong quán ăn, Nam Cung Vô Khuyết đang đứng bên trong.
Ba nhân vật phong vân lớn chẳng lẽ sắp phát sinh va chạm sao?
Nghĩ đến điểm này, mỗi người đều phi thường hưng phấn, vươn cổ ra, không ngừng ló đầu vào trong tiểu điếm kia.
Lâm Vô Ảnh và Trương Phương Đông đi đến cửa, hai người xoay đầu, liếc mắt nhìn lẫn nhau.

Sau đó bọn họ đều ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười gật đầu với nhau, tiếp tục đi vào trong quán ăn.
Hửm?
Vừa vào quán ăn, bọn họ nhìn thấy đầu tiên là Nam Cung Uyển kiều kiễm giống như hoa hồng nở rộ.
Mỹ nữ này mặc kệ ở đâu đều hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Vừa nhìn thấy Nam Cung Uyển, trong lòng hai người liền lộp bộp một chút, quán ăn này chẳng lẽ có Nam Cung Uyển làm chỗ dựa sao?
Nếu là có Nam Cung Uyển làm chỗ dựa, việc này liền dễ giải quyết rồi, để lão bản kia nói lời xin lỗi là được rồi.

Lâm Vô Ảnh và Trương Phương Đông nghĩ trong lòng.
Nhưng khi ánh mắt của bọn họ dời qua, nhìn thấy Nam Cung Vô Khuyết kia… đang ăn như hổ đói, miệng dính đầy dầu.
Ngay trong khoảnh khắc!
Tròng mắt hai người phát ra quang mang sắc bén.
Con mẹ nó… Nam Cung Vô Khuyết này cũng có mặt?

Việc hôm nay… tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng! Lão bản tiểu điếm này nếu không trả giá lớn, quán ăn này cũng đừng mong tiếp tục mở nữa.
- Nam Cung Vô Khuyết!
Thịt béo trên mặt Lâm Vô Ảnh run mạnh, cái tên Nam Cung Vô Khuyết này gần như vang lên trong cơn phẫn nộ.
Trương Phương Đông cũng xụ mặt, nhìn thẳng vào Nam Cung Vô Khuyết.
Lâm Vô Ảnh và Trương Phương Đông hùng hổ đi đến, tự nhiên khiến Bộ Phương chú ý.

Mặt hắn không chút biểu tình nhìn hai người này, không biết bọn họ muốn làm cái gì.
Nam Cung Uyển nghe thấy tiếng hét, xoay đầu lại, thấy hai người này, trên mặt cười cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra.
Hai người này đến làm gì vậy?
Còn có Lâm Vô Ảnh kia…
Nam Cung Vô Khuyết chính là đẩy mình cho tên mập chết tiệt này, nhớ tới chuyện này, trong lòng Nam Cung Uyển lập tức bùng lên cơn tức giận.
- Yo… thật trùng hợp mà? Các ngươi cũng đến ăn cơm sao?
Nam Cung Vô Khuyết quay đầu lại, thấy được Lâm Vô Ảnh và Trương Phương Đông, trong miệng gặm móng heo, nói mập mờ không rõ.
Vừa nói xong, vừa vẫy tay với hai người.
- Đúng vậy… thật trùng hợp quá.
Lâm Vô Ảnh ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Nam Cung Vô Khuyết.

Ánh mắt kia quả thật giống như oán phụ đang ai oán.
Đôi mắt Trương Phương Đông dò xét Nam Cung Vô Khuyết, rồi dời sang người Bộ Phương.
Hắn cười, lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi chính là lão bản của tiểu điếm này sao?
Bộ Phương sửng sốt, gật đầu.
- Tốt lắm, phá vỡ thể diện của Trương gia ta thì phải có gan nhận tội.

Là một hán tử, ngươi cảm thấy nên bồi thường Trương gia ta thế nào?
Trương Phương Đông cười nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương sau khi nghe xong, gương mặt không chút biểu tình nào.
Thì ra đến nửa ngày, hai người này muốn đến gây sự…
Trương gia sao… ai là Trương gia?
- Không gọi món… vậy thì cút đi.
Bộ Phương lười nói quá nhiều, đối với người gây sự ở trong tiểu điếm, Bộ Phương cũng không có hảo cảm gì.
Vậy mà dám bảo mình cút đi?
Không chỉ có Trương Phương Đông không ngờ đến, ngay cả Nam Cung Uyển cũng ngẩn người.
Bộ lão bản không biết Trương Phương Đông sao? Là nhân vật phong vân của Thiên Lam Thành này a, tu vi đã phá vỡ một sợi gông xiềng Chí Tôn, vô cùng mạnh mẽ, là người đầu lĩnh trong đám người trẻ tuổi, thương nhân cung ứng lò đan lớn nhất Thiên Lam Thành này.
Hắn vậy mà bảo người ta cút đi? Đây thật là… kíclh thích mà!
Lâm Vô Ảnh cũng hồi phục lại tinh thần, ánh mắt dừng lại trên người Bộ Phương.
Khuôn mặt hắn cũng không còn chút tươi cười nào, trong tiểu điếm này thế mà có mặt của Nam Cung Vô Khuyết, nếu không phá vỡ điếm này, hắn sẽ không còn là Lâm Vô Ảnh nữa!
- Ngươi dám lột đồ người Lâm gia, rất có dũng khí, điếm này không cần tiếp tục mở nữa, ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, đến địa lao của Lâm gia ta sám hối cả đời đi.

Trong lời nói của Lâm Vô Ảnh tràn ngập lệ khí.
Người bên ngoài nhất thời ồ lên.

Quả nhiên, tiểu điếm này sắp gặp tai ương.
Ghê gớm không quá ba giây!
Bộ Phương nghe xong lời nói của Lâm Vô Ảnh, khóe miệng không tự chủ cong lên, sau đó xoay đầu nhìn Lâm Vô Ảnh.
- Ngươi là kẻ ngốc sao?
Lâm Vô Ảnh trừng lớn mắt, sát khí nhất thời bùng lên… Người kia muốn chết sao? Vậy mà dám mắng hắn ngốc!
Rầm rầm!
Uy lực áp chế thiên địa mênh mông nhất thời mãnh liệt trào ra từ trên người hắn, nổ vang lên giống như lôi đình rít gào.
Tất cả mọi người chung quanh tiểu điếm đều cảm thấy một trận nặng nề, không ít người khó chịu lui về sau mấy bước.
Uy lực áp chế thiên địa cường giả Thần Thể Cảnh quả nhiên hùng mạnh!
Ánh mắt của không ít người nhìn về phía Bộ Phương tràn ngập đồng tình.
Vậy mà dám mắng Lâm Vô Ảnh ngu ngốc, lúc này Bộ Phương thật đã trở thành kẻ ngốc rồi?
Ba nhân vật phong vân lớn nhất Thiên Lam Thành, há có phải danh bất hư truyền?
- Gây sự?
Đôi mắt Bộ Phương nhíu lại, thản nhiên nói.
- Không… là ngươi đang muốn chết.
Thịt béo cả người Lâm Vô Ảnh run lên, lạnh lùng nói.
- Tiểu Bạch, có người gây sự.
Bộ Phương thở nhẹ một hơi, bình tĩnh hô lên.
Sau đó, đôi mắt Lâm Vô Ảnh co rụt lại.

Bởi vì hắn cảm ứng được một trận hào quang màu tím phụt ra từ bên trong phòng bếp.

Hào quang màu tím kia vậy mà khiến hắn sởn cả gai ốc.
Một con rối khổng lồ mặc áo giáp chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp, ánh mắt màu tím lạnh như băng dừng trên người hắn.
Cả người Lâm Vô Ảnh căng thẳng.
- Đây là… con rối Thần Thể Cảnh sao? Hừ, nghĩ rằng dựa vào một con rối đã dám trêu chọc Lâm gia ta rồi…
Lâm Vô Ảnh cười lạnh, nhưng hắn còn chưa nói xong.
Thanh âm máy móc của Tiểu Bạch lập tức quanh quẩn trong lòng mọi người.
- Người gây sự… lột đồ thị…
- Mẹ nó! Ai dám đụng vào em rể của ta!
Nhưng Tiểu Bạch còn chưa nói xong đã bị một tiếng rít gào ngắt lời.
Tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn Nam Cung Vô Khuyết đập xương móng heo lên bàn, đứng lên.
----------oOo----------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.