Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 400: 400: Thiên Lam Thành Thế Cục Thay Đổi Rồi




Nam Cung Uyển không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng hơi hoảng hốt, nhất thời không nhịn được nhăn mày.
Chung quanh đại viện Nam Cung Gia im lặng và bình yên, suối chảy róc rách, lầu các đình đài, sương khói bay bồng bềnh, khiến cảnh vật bốn phía trông như tiên cảnh.
Nhưng trong hoàn cảnh giống tiên cảnh này lại khiến Nam Cung Uyển có cảm giác nổi hết da gà.
Sương khói càng lúc càng nhiều, sương mù càng thêm nồng đậm, giống như thủy triều, bao trùm bốn phía, bao vây Nam Cung Uyển vào trong.
Đây là có chuyện gì?
Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy…
Lỗ chân lông cả người của Nam Cung Uyển giống như sắp nổ tung, chân khí khởi động, tu vi Thần Cảnh Bán Bộ khiến hơi thở của nàng trở nên thập phần dũng mãnh.

Nhưng nàng căn bản không thể thổi bay đám sương mù này.
Địch tập kích rồi?
Không có khả năng… nơi này chính là đại viện của Nam Cung Gia mà!
Có tầng tầng lớp lớp cao thủ bảo hộ, căn bản không thể xuất hiện chuyện địch tập kích.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Nam Cung Uyển cũng hơi lo lắng, ngọn lửa màu xanh nhạt dâng trào, khiến nàng lập tức trở nên lạnh lùng.
- Ai? Đi ra ngay cho ta! Có gan đi vào Nam Cung Gia ta… vậy cũng đừng tiếp tục trốn tránh nữa!
Nam Cung Uyển thanh lãnh lên tiếng.
Ầm…
Sương mù quang mình càng thêm nồng đậm.
Thanh âm của Nam Cung Uyển quanh quẩn chung quanh.

Nơi này im ắng vô cùng, tiếng nước suối chảy róc rách càng thêm rõ ràng, nhưng thanh âm rõ ràng này khiến lòng người không khỏi lạnh run.
Ha hả… ha ha…
Từng tiếng cười mờ mịt bay bổng trong sương mù, bốn phương tám hướng, khiến đầu óc của Nam Cung Uyển không thể bình tĩnh suy nghĩ.
Ầm ầm ầm!
Đan hỏa cuồn cuộn bốc lên, giống như hóa thành một con hỏa phượng phóng lên cao, bùng nổ khắp tứ phương.
Bang…
Giống như có sóng gió thổi quét qua, ánh lửa tận trời, ánh đỏ cả nửa bầu trời.

Nhưng phấn khích của nàng rất nhanh bị đả kích, công kích của nàng vậy mà không thể xua tan đám sương mù cổ quái này một chút mảy may nào.
Bên trong sương mù mông lung, giống như có một bóng người chậm rãi hiện lên.

Càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng rõ ràng.


Cuối cùng sương mù tiêu tán, thân hình người nọ hoàn toàn xuất hiện trước mặt Nam Cung Uyển.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng gương mặt người này, con ngươi xinh đẹp của Nam Cung Uyển cũng co rụt lại, hít thật sâu một ngụm khí lạnh.
- Nhị trưởng lão… làm sao lại là ngươi? Ngươi… ngươi không phải đi theo phụ thân đến bí cảnh Vân Hải sao? Ngươi vì sao xuất hiện ở nơi này?
Nhị trưởng lão, Nam Cung Huyền Ưng, tồn tại mạnh mẽ đã phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn.

Lúc trước hắn rõ ràng đã đi theo phụ thân đến bí cảnh Vân Hải, hôm nay không phải hắn nên cùng phụ thân trở về sao?
Vì sao Nhị trưởng lão lại xuất hiện ở nơi này?
Chuyện này căn bản không thể xảy ra?
Loạn rồi… hết thảy giống như đều trở nên loạn rồi.
Nhị trưởng lão cười nhạt nhìn Nam Cung Uyển, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
- Tiểu Uyển à… Đi cùng Huyền Ưng gia gia đi, gia gia sẽ mang con đến địa phương tốt, sẽ không để con bị thương tổn.
Nam Cung Huyền Ưng ôn hòa nói.
Ánh mắt nhìn Nam Cung Uyển có mấy phần cưng chiều.
Đôi mắt Nam Cung Uyển lóe lên, lắc đầu, không đúng… có gì đó không đúng.
Việc này quá cổ quái rồi.
Vì sao Nhị trưỡng lão muốn mang nàng đi? Địa phương tốt gì chứ, Nam Cung Uyển cũng không phải kẻ ngốc, nàng làm sao không biết, địa phương tốt gì đó chính là bị cầm tù?
Lời nói của Nhị trưởng lão tuy trông có vẻ yêu chiều nhưng Nam Cung Uyển có thể cảm nhận hàn ý càng nhiều bên trong.
- Đến đây đi… đi cùng Huyền Ưng gia gia.
Nam Cung Huyền Ưng giơ tay lên, vươn một bàn tay ôn hòa vẫy tay với Nam Cung Uyển.
- Không!
Nam Cung Uyển trừng lớn mắt, đan hỏa màu xanh bao trùm thân thể nàng, mặt đất dưới chân nhất thời nứt vỡ, khởi dậy cuồng phong kêu gào.
Nam Cung Uyển hít sâu một hơi, thân hình khẽ dịch chuyển, bay nhanh ra ngoài đại viện.
Nàng muốn chạy trốn!
Nàng không thể thúc thủ chịu trói!
Ý cười trên mặt Nam Cung Huyền Ưng dần dần biến mất.
- Vì sao không nghe lời như vậy… quả nhiên giống tính tình của phụ thân con như đúc, đáng tiếc, loại tính tình này… cũng sẽ không có được kết cục tốt đẹp gì.
Nam Cung Huyền Ưng lạnh lùng nói, nói đến ý sau, ngữ khí càng thêm lạnh lùng.
Nhìn thấy Nam Cung Uyển như một ánh lửa xông ra khỏi tòa viện, Nam Cung Huyền Ưng nhất thời giơ bàn tay lên.
Rầm rầm…
Giống như có hai sợi xiềng xích tối đen như ẩn như hiện hiện ra sau lưng hắn.
Uy lực áp chế của thiên địa đột nhiên trở nên kịch liệt.

Thân hình mãnh liệt xông về trước của Nam Cung Uyển tức khắc cứng đờ, đôi mắt nàng trừng lớn, thân hình vô lực bị áp chế trên mặt đất.
Uy lực áp chế thiên địa do tồn tại phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn khởi phát căn bản không phải Nam Cung Uyển chỉ là Thần Cảnh Bán Bộ có thể chống đỡ.
Chênh lệch về thực lực quả thật quá lớn rồi.
Dưới uy lực áp chế này, nàng ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có.
Trong đôi mắt hiện lên cảm xúc không cam lòng… nhưng càng nhiều chính là khó hiểu.
……..
Ngọn lửa màu xám trắng nhảy lên.
Nguyên khí trong Truyền Tống Trận đều bùng cháy, nguyên khí giống như đang sôi trào, cuồn cuộn bốc lên.
Dao động mênh mông cuồn cuộn quanh quẩn chung quanh Truyền Tống Trận, khuếch tán khắp tầng cao nhất ở cả cao lầu.
Nam Cung Vô Khuyết khống chế Cửu U Vương Viêm, ánh mắt bình tĩnh lạ thường.
Đại trưởng lão Nam Cung Huyền Hạc đứng ở xa xa, nhìn thấy Nma Cung Vô Khuyết anh tuấn cao ngất, khóe miệng liền cong lên, lộ ra ý cười khiến người khác cảm thấy lành lạnh.
Hào quang trong trận pháp lóe ra, sau đó dao động kịch liệt truyền ra.
Một chùm tia sáng trực tiếp phóng lên cao, phụt lên trời cao.
Tầng mây của Thiên Lam Thành lập tức xảy ra biến hóa, bầu trời vốn sáng lạn nhất thời có mây đen cuồn cuộn bao trùm đến.
Uy thế này…
Tất cả gia tộc và cường giả của Thiên Lam Thành đều trở nên sôi trào.
Gia tộc Nam Cung lại mở ra Truyền Tống Trận sao? Người của gia tộc Nam Cung sắp trở về từ bí cảnh.

Danh sách chiến tranh đoạt ở bí cảnh sắp lần nữa bắt đầu.
Thiên Lam Thành rất nhanh trở nên náo nhiệt.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn thấy Truyền Tống Trận kia, cảm ứng trong Truyền Tống Trận không ngừng dâng lên quang hoa, giống như có một thân ảnh hiện lên từ bên trong trận pháp kia.
Dao động mênh mông lần nữa truyền lại.
Nhưng mà, Nam Cung Vô Khuyết rất nhanh nhận ra vài phần không thích hợp, nhíu mày.
Tuy hắn rất hay giỡn chơi nhưng hắn cũng không ngốc.
Tiếng cười âm trầm chung quanh không ngừng truyền đến, giống như tiếng quỷ rống, giống như tiếng ma hét, không ngừng vờn quanh, khi xa khi gần.
Ánh lửa trắng xám chiếu rọi sắc mặt cao tầng chung quanh Nam Cung Gia, tươi cười này khiến người xem sởn cả gai ốc, khiến trong lòng Nam Cung Vô Khuyết theo bản năng nảy sinh cảnh giác.
Có chuyện cổ quái!
Rầm rầm!
Bỗng nhiên, uy lực áp chế thiên địa mênh mông đột nhiên hạ xuống.
Uy lực áp chế kia khiến Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy bả vai mình đột nhiên trở nên nặng nề giống như lưng cõng núi lớn.

Sao lại thế này?
Là cường giả phá vỡ hai gông xiềng Chí Tôn ra tay sao?
Nam Cung Vô Khuyết lạnh lùng ngẩng đầu, gió đang gào thét, thổi bay mái tóc đỏ rực của hắn.
Nam Cung Huyền Hạc mỉm cười nhìn hắn, nhưng trên tươi cười kia không cảm nhận được chút ý cười nào.
Trên người hắn, hơi thở bùng nổ, chân khí không ngừng dâng trào.

Uy lực áp chế đáng sợ kia trào ra từ trên người hắn, áp bách Nam Cung Vô Khuyết.
- Đại trương lão… ngươi đang làm gì vậy?
Nam Cung Vô Khuyết lạnh lùng nói.
- Haizz… Vô Khuyết à, nói cho ngươi một tin tức không tốt… Phụ thân ngươi Nam Cung Vọng Thiên, đã ngã xuống trong bí cảnh Vân Hải rồi.
Nam Cung Huyền Hạc thở dài một hơi, bi ai nói.
Đôi mắt Nam Cung Vô Khuyết nhất thời co rụt lại, con ngươi thu nhỏ giống như chỉ còn kích thước hạt đậu.
Cái gì?
Phụ thân đã ngã xuống? Điều này làm sao có thể?
Phụ thân chính là cường giả Thần Thể Cảnh đã phá vỡ ba sợi gông xiềng Chí Tôn, vì sao lại ngã xuống?
Nam Cung Vô Khuyết tỏ ra không tin, hắn mạnh mẽ quay đầu, nhìn về phương hướng của Truyền Tống Trận kia.
Ánh lửa dần dần tán đi, đều hội tụ bên trong thân thể hắn.
Năng lực dồi dào quanh quẩn trong Truyền Tống Trận.
Khuôn mặt của từng người dần dần trở nên rõ ràng.
- Không có… không có… như thế nào lại không có?
Nam Cung Vô Khuyết giống như bị sét đánh, hắn vậy mà thật sự không tìm thấy thân ảnh của phụ thân Nam Cung Vọng Thiên của hắn.
Kẽo kẹt…
Trong Truyền Tống Trận, một thân hình lắc lư cổ chậm rãi đi ra, nhìn thấy Nam Cung Vô Khuyết đã hồn bay phách lạc, cười lạnh lên.
- Đại ca… đây là chuẩn bị động thủ rồi sao?
- Lão Tam, may mà có tin tức ngươi truyền lại, lão Nhị phải đi bắt nha đầu kia rồi?
Nam Cung Huyền Hạc nhìn về phía bóng người đi ra từ trong Truyền Tống Trận.
- Tất nhiên… Nhị ca đã ra tay, nha đầu kia căn bản chạy không thoát.
Tam trưởng lão Nam Cung Huyền Hổ tùy tiện cười to.
- Nam Cung Vọng Thiên ngã xuống rồi, Nam Cung Gia hiện giờ đã là thời đại của ba huynh đệ ta.

Chỉ cần khống chế được tiểu tử này và nha đầu kia, không ai có thể phá đổi chúng ta!
Tam trưởng lão cười to hơn.
Ánh mắt Nam Cung Vô Khuyết lạnh như băng nhìn vào hai người.

Còn có cao tầng khắp Nam Cung Gia, thật rõ ràng, toàn bộ những người này đều đã phản bội…
Gia tộc Nam Cung Gia đã không còn là Nam Cung Gia lúc trước nữa.
Còn có…

- Các ngươi dám động vào một sợi tóc của Nam Cung Uyển, Nam Cung Vô Khuyết ta nhất định sẽ làm thịt các ngươi!
Nam Cung Vô Khuyết chống lại uy lực áp chế thiên địa đó, chậm rãi đứng lên.
Đại trưởng lão bình tĩnh nhìn hắn.
- Tiểu Uyển xinh đẹp như vậy, chúng ta làm sao sẽ tổn thương nàng? Người thừa kế của Mộc gia Thiên Đan Thành Mộc Trầm phong mấy ngày nữa sẽ đến cầu hôn Nam Cung Gia chúng ta… Tiểu Uyển sẽ gả qua đó thật nở mày nở mặt!
Mộc Trầm Phong?
Đôi mắt Nam Cung Vô Khuyết trong nháy mắt bạo đỏ, tê rống.
- Các ngươi dám! Tên cầm thú Mộc Trầm Phong ghê tởm kia làm sao xứng đôi với muội muội ta! Nam Cung Huyền Hạc ngươi dám làm như vậy, ta nhất định sẽ làm thịt ngươi!
Tiếng tê rống quanh quẩn cả tầng lầu.
Người chung quanh vẫn cười lạnh lùng như trước.
Nam Cung Huyền Hạc lạnh lùng nhìn qua, nói:
- Không vội, Cửu U Vương Viêm trên người ngươi… ta đã thèm muốn lâu rồi, ta sẽ chậm rãi rút ra từ trên người ngươi.
Ngay sau đó, thân hình của Nam Cung Huyền Hạc trong phút chốc biến mất tại chỗ.
Âm bạo không ngừng vang vọng.
Đôi mắt Nam Cung Vô Khuyết co rụt lại, ngọn lửa màu trắng bùng nổ cả người, bao phủ lên hắn.
Chỉ là một luồng chân khí thất luyện không thể địch nổi nện lên mặt hắn, hung hăng đập hắn bay xa.
Thanh âm ầm ầm vang lên.
Nam Cung Huyền Hạc hóa chưởng thành trảo, đè cổ Nam Cung Vô Khuyết, áp chế hắn gắt gao trên mặt đất, một luồng dao động kỳ lạ bắt đầu khuếch tán, Nam Cung Vô Khuyết cảm giác lực lượng của bản thân như đang biến mất…
Gân xanh lộ lên, Nam Cung Vô Khuyết gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Huyền Hạc!
Ánh mắt kia… vô cùng lạnh lẽo!
…..
Quán ăn Vân Lam.
Bộ Phương hoàn thành việc buôn bán cuối cùng, duỗi thân người, sau khi đuổi một vị thực khách ra khỏi tiểu điếm liền không khách khí đóng kín đại môn thanh đồng lại.
Thần tình Dương Mĩ Cát trở nên cổ quái, đi từ lầu hai xuống, ánh mắt nhìn Bộ Phương tỏ vẻ không thể hiểu nổi.
Thay đổi của quán ăn Vân Lam thật sự quá lớn, lớn đến mức làm cho nàng không thể thích ứng nổi.
Nhưng không thể phủ nhận… Bộ Phương đã tái sinh lại quán ăn Vân Lam này, việc này là sự thật.

Đây cũng là chỗ khiến Dương Mĩ Cát kính nể.
Khẽ mở miệng, Dương Mĩ Cát dường như muốn nói gì đó.

Bỗng nhiên, trong lòng nàng khẽ động, từ trong ngực lấy ra một tấm ngọc phù.

Cũng không kiêng dè gì Bộ Phương, Dương Mĩ Cát trực tiếp thúc giục ngọc phù.
Một bóng người hiện lên trên ngọc phù.
Đó là một bóng người già nua, đầu đầy tóc bạc, ánh mắt thâm thúy, giống như biển cát sâu không lường được.
Người nọ không thèm liếc mắt nhìn Bộ Phương cái nào, chỉ nhìn chằm chằm Dương Mĩ Cát, thản nhiên nói.
- Nha đầu, hiện tại lập tức quay về Đan Tháp… Thiên Lam Thành, thời thế sắp thay đổi rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.