Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 690: 690: Bắt Sống Con Chó Kia 1




Trung bộ Tiềm Long Đại Lục, Thao Thiết Cốc.
Bạch Phát Lão Giả chắp tay sau lưng, đứng phía trước cửa sổ, nhìn mặt hồ lăn tăn màu xanh sẫm, vẻ mặt không hề bận tâm.
Hắn lờ mờ quan sát, ngắm nhìn ánh sáng lấp lánh của mặt hồ được phản chiếu bởi ánh sáng, nhìn những con cá bơi lội rực rỡ nhảy lên khỏi mặt hồ và vẫy đuôi, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ở trong phòng, một bóng người cung kính đứng, không nói tiếng nào, cũng không có cử chỉ nào khác, chỉ lặng lặng đứng nhìn.
Hồi lâu sau, lão giả kia mới xoay người, nhìn về phía bóng người.
- Tiểu tử Văn Nhân Sửu kia có lẽ thất bại rồi...!con dao Băng Phách cũng bị tước đoạt, quả thực là càng luyện càng lùi về phía sau, thất bại bởi một đầu bếp ngoài cốc, đây là sỉ nhục của Thao Thiết Cốc chúng ta.
Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của lão giả khẽ run lên, mang theo chút tức giận.
Thân ảnh tôn kính nhất thời run lên, trên mặt hiện ra vẻ khó tin.
- Làm sao có thể? Văn Nhân sư đệ làm sao có thể thất bại?
- Tên trên tấm bia đã mờ đi, con dao Băng Phách mất đi liên lạc với Thao Thiết Cốc, chẳng lẽ người cảm thấy Văn Nhân Sửu thắng được sao?
Lão giả liếc bóng người kia, sắc mặt không tốt lắm.
Làm người đi lại của Thao Thiết Cốc ở Tiềm Long Đại Lục, là đại biểu của Thao Thiết Cốc, cho dù võ lực không sánh bằng những cường giả ngoại giới, nhưng tài nấu nướng làm sao có thể thua được?

Thao Thiết Cốc lấy con đường bếp núc, lấy tài nấu nướng thành tựu đại đạo, tài nấu nướng là điểm kiêu ngạo nhất của đệ tử Thao Thiết Cốc, không thể thất bại bởi đầu bếp ngoại giới!
- Hiện tại ngươi dựa theo sắp xếp của ta, mang tên xấu hổ Văn Nhân Sửu về đây, ngoài ra...!Điều tra đầu bếp đánh bại Văn Nhân Sửu, nếu như có thể, đem hắn về Thao Thiết Cốc, người ở ngoài cốc có thể dùng tài nấu nướng đánh bại Văn Nhân Sửu, nói rõ đầu bếp này có thiên phú tuyệt đối kinh người.

Nếu đầu bếp kia không nghe theo...!vậy thì giết đi, tôn nghiêm của Thao Thiết Cốc không thể bị xâm phạm.
Lão giả chắp tay sau lưng nói, thanh âm của hắn có chút lạnh lùng, khiến thân ảnh kia khẽ chấn động.
- Đệ tử sẽ đi ngay.
Thân ảnh kia đáp một tiếng, thối lui ra khỏi phòng.
Ánh mắt lão giả thâm thúy, quay đầu, tiếp tục nhìn về phía mặt hồ nơi xa, mặt hồ bình tĩnh nhất thời lay động, sóng nước ngất trời.
Một con linh thú khổng lồ từ trong hồ thò đầu ra, cái miệng khổng lồ hiện đầy răng nanh dữ tợn mở ra khép vào, hung hăng nuốt chửng những con cá đang nhảy ra khỏi mặt nước một cách mãnh liệt.
...
Câu trả lời của Bộ Phương khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Sau một khắc, mọi người gần như muốn hộc máu, từ lúc nào Bộ lão bản lại trở nên nghịch ngợm như vậy? Chúng ta biết ngươi không phải sở trường nấu cá, nhưng rốt cuộc là cái gì, ngươi cũng không nói.
Khơi dậy lòng hiếu kỳ của chúng ta, cũng không nói cho chúng ta biết...!Người như ngươi xứng đáng bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước.
Bộ Phương thật sự không nói cho mọi người biết câu trả lời là gì, hắn đứng dậy, vươn vai.
Theo tay vung lên, sau khi thu thập sạch sẽ ngoại giới, xoay người nhìn về phía mọi người:
- Tiếp theo là thời gian buôn bán.
Sau đó trong ánh mắt hoang mang của mọi người, xoay người tiến vào trong phòng bếp.
Sắc mặt Văn Nhân Sửu tái nhợt, cả người tựa hồ cũng bị rút đi.
Hắn không nghi ngờ tính chính xác trong lời nói của Bộ Phương, hắn tin tưởng sở trường của Bộ Phương không phải là cá, nhưng hắn lại thất bại trong tay một tiểu đầu bếp không sở trường về nấu cá.
Sau này kêu hắn làm sao còn giữ được thể diện người của Thao Thiết Cốc, đối mặt với mọi người của Thao Thiết Cốc.
- Ta thua rồi...
Văn Nhân Sửu vô cùng xấu hổ.

Bỗng nhiên, hắn quay đầu nhìn về phía phòng bếp, tức giận nói:
- Tài nấu nướng của ngươi mạnh như vậy...!Tại sao không vào Thao Thiết Cốc?
Bộ Phương vừa đi tới cửa phòng bếp, dừng lại quay đầu.
Trong đôi mắt Văn Nhân Sửu từ từ toát ra vẻ điên cuồng, thất bại cho hắn chịu đả kích khổng lồ, đặc biệt Bộ Phương chỉ là một đầu bếp trên đại lục, không phải là người của Thao Thiết Cốc.
Nếu như thua đầu bếp của Thao Thiết Cốc, Văn Nhân Sửu còn không mất mặt như vậy.
Nhưng hắn lại thua một đầu bếp vốn bị hắn xem thường, Văn Nhân Sửu cảm giác trái tim mình cũng bị lấy hết.
- Thao Thiết Cốc? Rất lợi hại sao?
Bộ Phương liếc nhìn Văn Nhân Sửu, thản nhiên nói.
Trong lời nói của hắn tựa hồ mang theo một tia khinh thường, sự khinh thường khiến Văn Nhân Sửu tựa hồ muốn bốc lửa.
Thao Thiết Cốc là kiêu ngạo trong lòng hắn, loại thái độ khinh thường của Bộ Phương, thật sự đả kích hắn rất lớn.
- Tiếp tục buôn bán, những người không có phận sự, mời rời khỏi quán ăn, nếu không sẽ xem là kẻ gây chuyện.
Bộ Phương nói xong câu cuối cùng, ý thức chui vào trong phòng bếp.
Các thực khách cũng đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vội vàng bắt đầu xếp hàng, mong đợi thưởng thức món ăn của Bộ Phương.
Gương mặt Văn Nhân Sửu vô cùng khó coi.
Hắn lảo đảo rời khỏi quán ăn Vân Lam.
Đứng ở cửa quán ăn, mặt đầy tuyệt vọng giơ hai tay lên, hai tay hắn đang run rẩy, nhìn bàn tay của mình...!đôi môi hắn cũng rung động.

Cuộc so tài này...!Hắn đã thua, hắn bị tước đoạt quyền lợi nấu nướng, con dao làm bếp cũng bị đoạt đi.
Hắn hiện giờ chỉ có...!hai bàn tay trắng.
Người khiến hắn trở thành kẻ trắng tay, chính là Bộ Phương.
Làm người của Thao Thiết Cốc, hắn biết rõ, kế tiếp Thao Thiết Cốc tuyệt đối sẽ phái người đến dẫn hắn trở lại, còn Bộ Phương bởi vì đánh bại hắn mà được Thao Thiết Cốc coi trọng, dẫn vào trong cốc, bỏ ra rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng.
Hắn mất đi tư cách nấu nướng, sẽ được giao cho cấp dưới...!trở thành đối tượng để Thao Thiết Cốc đào thải.
Bộ Phương từ đó sẽ thăng chức rất nhanh, còn Văn Nhân Sửu hắn sẽ vĩnh viễn không có ngày nổi danh...
Hắn không cam lòng!
A...
Một tiếng gào thét, tròng mắt Văn Nhân Sửu cũng trở nên đỏ ngầu.
Theo tiếng hắn gào thét, trước người hắn, một trận pháp từ từ hiện ra, sau một khắc, một đạo thân ảnh bắt đầu từ bên trong trận pháp chậm rãi đi ra.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.