Vẻ mặt của Âu Dương lão gia tử tràn đầy nghiêm túc ngồi ở trên cao đường, phía dưới đều là đệ tử hạch tâm của Âu Dương gia.
Âu Dương Tung Hoành ngồi ở phía dưới lão gia tử, như tượng khắc nghiêm túc, bầu không khí rất ngưng trọng.
Tiểu Nghệ rầu rĩ không vui, trong mắt tràn đầy bất mãn, liếc qua lão gia tử, không vui rầm rì một tiếng.
- Ba thằng ranh con, xem kỹ Tiểu Nghệ cho ta, hôm nay tuyệt đối không cho phép nó bước ra Âu Dương phủ nửa bước.
Lão gia tử chứng kiến Âu Dương Tiểu Nghệ như vậy cũng có chút đau đầu, nhưng vẫn nghiêm mặt dặn dò Âu Dương tam huynh đệ.
Âu Dương tam huynh đệ gật đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ, bất quá bị Âu Dương Tiểu Nghệ đang nổi nóng trừng lại, ba gia hỏa này lập tức chột dạ rụt đầu.
- Gia gia! Vì cái gì không cho phép con đi ra ngoài, tiểu điếm còn cần con đi hỗ trợ a!
- Nha đầu, gia gia là vì tốt cho con, mấy ngày nay tình thế của Đế Đô trở nên nghiêm trọng, Thái Tử và Nhị hoàng tử bắt đầu trắng trợn lôi kéo đại quan triều đình đứng thành hàng, vì lôi kéo người, bọn hắn là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Đây không phải sợ ngươi xuất hiện nguy hiểm sao!
- Coi như như vậy... Người cũng không thể ngăn cản con đi tiểu điếm hỗ trợ chứ!
- Hỗ trợ... Hỗ trợ cái gì! Con đường đường con gái Tướng Quân, lại luôn xuất đầu lộ diện chạy tới một tiểu điếm làm phục vụ, còn thể thống gì hả!
Lão gia tử cũng bị nha đầu bướng bỉnh kia chọc cho tức giận, râu mép vễnh lên.
Âu Dương Tiểu Nghệ nghe xong, hai tay ôm ngực, lạnh lùng lườm lão gia tử, sau đó nhẹ nhàng cười cười:
- Gia gia, ngày hôm qua người không phải nói như vậy! Ngày hôm qua con đột phá đến Chiến Linh, người rõ ràng thật cao hứng, ước gì ta mỗi ngày đều đi làm phục vụ!
Thân thể Âu Dương lão gia tử cứng đờ, trên mặt hiện ra vẻ lúng túng, bất quá rất nhanh lại chơi xấu, nhếch miệng nói:
- Lão tử nói lúc nào? Hôm nay con ngoan ngoãn ngốc trong phủ cho ta!
- Hừ! Thối gia gia! Không để ý tới người rồi!
Âu Dương Tiểu Nghệ tức giận! Nhìn Âu Dương lão gia tử hừ một tiếng, vểnh đầu, thở phì phì đi ra đại đường.
- Ba người các ngươi còn thất thần làm gì! Canh giữ nha đầu kia cho lão tử!
Lão gia tử nhìn Âu Dương tam huynh đệ gào thét một tiếng.
Âu Dương Tung Hoành ngồi ở dưới chỉ biết lau mồ hôi lạnh!
- Tình huống của bệ hạ như thế nào?
Nhìn Âu Dương tam huynh đệ xám xịt rời đi, Âu Dương lão gia tử bình tĩnh lại, quay đầu hỏi Âu Dương Tung Hoành.
Âu Dương Tung Hoành ngưng trọng nói:
- Tình huống không quá lạc quan.
Âu Dương lão gia tử thở dài, lúc bệ hạ còn trẻ chinh chiến tông môn, cùng không ít cường giả chém giết, để lại một thân bệnh kín, hôm nay đến tuổi xế chiều, những bệnh kín kia bộc phát, coi như là Trường Phong Đại Đế cũng chịu không được.
Âu Dương Tung Hoành cũng bất đắc dĩ thở dài, tình thế của Đế Đô vốn có chút nghiêm trọng, một khi bệ hạ băng hà, như vậy Đế Đô sẽ ở trong nháy mắt lâm vào hỗn loạn, đây cũng là nguyên nhân lão gia tử không cho phép Âu Dương Tiểu Nghệ ly khai Âu Dương phủ.
Trong lúc nhất thời, cả đại sảnh lâm vào trong yên tĩnh, tất cả mọi người không nói lời nào.
Hồi lâu sau, bên ngoài đại đường, một thân ảnh bay nhanh đến, quỳ gối ở trước mặt Âu Dương lão gia tử, trong tay mang theo một phong mật thư.
Mí mắt lão gia tử nheo lại, mở mật thư, xem qua nội dung một lần.
Sau khi xem xong, sắc mặt của lão gia tử trở nên hết sức khó coi, râu ria run rẩy.
- Phụ thân... Tình huống như thế nào?
Âu Dương Tung Hoành nuốt nước bọt hỏi.
Chân khí bắn ra, mật thư bị đốt cháy sạch sẽ, trong mắt lão gia tử mang theo ảm đạm và bi thương.
- Bệ hạ... băng hà.
Nói ra những lời này, lão gia tử như già nua mười tuổi.
...
Trên đường chính Đế Đô, một thân ảnh xinh xắn đi về phía tiểu điếm của Phương Phương.
- Hừ! Xú gia gia, lại để cho ba ca ca ngốc đến trong ta, lấy đầu óc của bọn hắn làm sao có thể trông chừng Tiểu Nghệ cơ trí thông minh chứ!
Âu Dương Tiểu Nghệ híp mắt thành hình trăng lưỡi liềm, nghĩ đến bộ dáng của gia gia sau khi biết mình chạy mất sẽ dựng râu trừng mắt, trong lòng không nhịn được cười ha ha.
- Ồ? Tuyết rơi.
Âu Dương Tiểu Nghệ khẽ di một tiếng, nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời tối tăm mờ mịt có hàn phong quét qua, sau đó từng bông tuyết trắng noãn như lông ngỗng lặng lẽ bay xuống.
Tiểu Nghệ duỗi ra bàn tay trắng nõn, một bông tuyết rơi vào lòng bàn tay của nàng, lặng yên không một tiếng động hòa tan, hóa thành nước lạnh buốt thấu xương.
- Thật đẹp.
Tiểu Nghệ thở một luồng bạch khí, nhẹ nhàng thì thào, sau đó ném nước lạnh, tiếp tục đi về phía trước.
Đế Đô trận tuyết đầu, đến đột nhiên như vậy, người đi đường đều ngừng chân thưởng thức chốc lát, mới tiếp tục đi lại vội vàng.
Ở sau lưng Âu Dương Tiểu Nghệ, mấy nhân ảnh đột nhiên đuổi theo, trong nháy mắt gia tốc, bao vây Âu Dương Tiểu Nghệ lại.
Tiểu Nghệ trừng mắt, chân khí trên người bắn ra, muốn thoát khỏi vòng vây của mấy người kia.
Bất quá tu vi của mấy người này cường hãn, rõ ràng đều là Chiến Vương, Âu Dương Tiểu Nghệ căn bản không cách nào đào thoát.
- Các ngươi thả ta ra! Cha ta là Âu Dương Tướng Quân, gia gia ta là nguyên lão đương triều! Các ngươi bắt cóc ta sẽ... sẽ bị đánh đấy!
Âu Dương Tiểu Nghệ tức giận, lại thật có người không kiêng nể gì cả, dám ở Đế Đô động thủ với con gái của Tướng Quân!
Những Chiến Vương kia liếc nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ, chẳng muốn nói nhảm với nàng, trực tiếp nhét vải vào trong miệng nàng, xách nàng rời đi.
- Trở về bẩm báo công tử, nhiệm vụ hoàn thành.
Một thân ảnh gật đầu, sau đó mũi chân chỉa xuống, trong nháy mắt thoát ly đội ngũ.
...
Bộ Phương nằm ở trên ghế, nhìn bầu trời chậm rãi rơi xuống bông tuyết.
Tuyết rơi, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn.
Hôm nay khách hàng thật ít, ít đến để Bộ Phương không quen, trên cơ bản những khách quen kia đều không tới.
- Là vì tuyết rơi sao?
Bộ Phương nằm ở trên ghế, thấp giọng nỉ non.
Đột nhiên, trong hẻm nhỏ truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, ba thân ảnh như gấu xuất hiện.
Ồ? Đây không phải Âu Dương tam huynh đệ sao? Bộ Phương nghi hoặc nhìn bọn hắn.
- Bộ lão bản... nha đầu Tiểu Nghệ có đến ngươi hay không?