"Tiểu thư, ngài mặc bộ váy này khẳng định rất đẹp, màu hồng đào này cực kì hợp với màu da ngài a..."
Xuân Hạnh cùng Hòa Hương hai người lục tung ngăn tủ quần áo, tiểu thư của các nàng thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, các nàng nhất định muốn tiểu thư ăn mặc thật xinh xắn đẹp đẽ, nói cái gì mà, muốn nàng diễm áp quần phương.
Áo khoác màu hồng đào bên trên thêu bông sen tinh xảo, cổ áo lại có những hoa văn đám mây phức tạp, bên dưới là một chân váy dài trắng, khi cử động giống như hiện lên từng cánh hoa sen, thật động lòng người. Áo được chít eo cẩn thận làm tôn lên phần eo thon gọn thướt tha của Lục Nghiên.
Cô nương trong gương bây giờ làn da trắng không chút tì vết, hơi má ửng hồng nhàn nhạt, gương mặt xinh đẹp kiều mị toát ra nét phong tình vô hạn, chỉ cần nhăn mày cũng phát ra ánh sáng chói loá. Tóc nàng vừa đen vừa dày như những tầng mây, nàng búi tóc lên bằng một sợi vòng hoa kim liên, đeo một đôi hoa tai đính hồng châu. Đôi mắt trong suốt như nước hồ thu, xinh đẹp tôn quý, tươi tắn diễm lệ.
"Dáng dấp của tiểu thư đẹp nên dù tùy tiện mặc cái gì đi nữa cũng nhìn rất đẹp." Trong mắt hai nha đầu này thì Lục Nghiên giống như là thiên tiên vậy, quả thực hận không thể đem người biến thành hoa mà khen.
Lục Nghiên vuốt ve mặt, nhìn chính mình trong gương, mỉm cười, đúng là gương mặt nàng xinh đẹp thật sự.
"Khuyên tai hồng ngọc, vòng cổ ngọc trai, vòng tay..." Xuân Hạnh lục tìm trong hộp trang sức, lấy ra mấy món đưa đến, chỉ muốn mang tất cả lên người Lục Nghiên.
"Tiểu thư, Cố thiếu gia đến." Lý Hạ đứng ở cửa nói lớn.
Lục Nghiên đứng lên đi ra ngoài mới vài bước, đột nhiên dừng chân quay ngược trở về, tìm trong tầng cuối cùng của hộp trang sức một chuỗi vòng tay san hô.
Lục lão gia trong phòng khách đang tiếp đón Cố Thành, thái độ không lạnh không nóng, không hề nhiệt tình. Cố Thành nhịn không được cảm thấy có chút xấu hổ.
"Đại tiểu thư đến..." Bên ngoài nha đầu nói một tiếng, Cố Thành như được đại xá, quay đầu nhìn ra ngoài.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào Lục Nghiên. Nàng vốn đã rất đẹp, hai mắt như là có ánh sáng, viên hồng châu lấp lánh xàng làm đôi mắt nàng lấp lánh động lòng người.
—— Lục đại tiểu thư này ánh mắt âm u tĩnh lặng động nhân tâm vô cùng. Cố Thành đột nhiên nghĩ như vậy.
Trường đua ngựa ở ngoài thành, muốn đến đó phải ngồi xe. Cố Thành nói: "Trường đua ngựa là do nhị thúc mở ra, Thiến Hề các nàng đã đi đến trước rồi."
Lục Nghiên đáp một tiếng, theo hắn lên xe. Hai người không ai nói với nhau câu nào, không khí nhất thời có chút xấu hổ. Đương nhiên, xấu hổ là Cố Thành cảm thấy như vậy, bộ dáng của Lục Nghiên ngược lại thập phần tự tại.
Đây là vị hôn thê của mình...
Cố Thành nhịn không được liếc mắt vụng trộm nhìn Lục Nghiên vài lần, nhìn thấy nàng rũ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mi cong cong như hai thanh tiểu phiến tử (cây quạt), chớp chớp mi mắt khiến cho người ta nhịn không được nghĩ muốn lấy tay sờ vào.
Lục Nghiên đột nhiên xoay đầu lại, làm hắn bị bắt tại trận, Cố Thành nhất thời càng thêm lúng túng.
"Cố thiếu gia có chuyện gì không?" Lục Nghiên hỏi.
Cố Thành ho nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi kêu ta là Cố Thành được rồi, hoặc là Đức Thanh cũng được, đó là tên chữ của ta."
Lục Nghiên tươi cười nhìn rất đẹp, nhưng lại vô cùng xa cách, thản nhiên nói: "Cái này không được. Nam nữ khác biệt, giữa ngươi và ta lại không có quan hệ gì, ta vẫn nên gọi ngươi là Cố thiếu gia thì tốt hơn."
Lời nói của nàng chính là đem quan hệ của hai người phủi sạch sẽ, nàng không muốn cùng mình có liên hệ gì. Cố Thành đột nhiên ý thức được điểm này, trong lòng nhịn không được sinh ra một loại cảm giác mất mác, trong lòng nếm trải tư vị kì lạ khó lí giải.
"... Nãi nãi đã nói chuyện với ta, là ta trước kia không nghĩ đến hành động của mình đối với ngươi sẽ tạo thành thương tổn lớn như vậy." Hắn đang nói chuyện đột nhiên Lục Nghiên xoay đầu lại, làm tinh thần chấn động, giải thích: "Ta chỉ là không thích chung thân đại sự của chính mình bị người khác quyết định, tuyệt đối không có ý làm hại đến ngươi."
"Nhưng thương tổn cũng đã tạo ra rồi.” Lục Nghiên khẽ lắc đầu. Có lẽ Cố Thành đích xác không có ý gì xấu, chỉ là, từ đầu cũng có thể thấy được hắn không muốn đến, xử lý chuyện này chỉ là qua loa đại khái.
Cố Thành nhìn biểu cảm nhàn nhạt của nàng trong lòng có chút khó chịu, không nhịn được nói: "Thực xin lỗi." Hắn cũng không phải là người tuyệt tình, thậm chí có thể nói, là một nam nhân dễ mềm lòng, đối với cô nương bị hắn là tổn thương thế này, hắn thật sự không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt nàng, trong lòng tràn đầy xin lỗi.
Lục Nghiên đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi cùng Diệp Tinh làm sao quen biết nhau?"
Cố Thành dò xét nét mặt của nàng, nói: "Chúng ta khi cùng du học tại D Quốc mà gặp mặt, là đồng học..." Tha hương nơi xứ người, nhìn thấy người quen thuộc cùng đất nước, hai người lại mỹ nam mỹ nữ, chuyện gì phát sinh cũng đã biết rõ, căn bản không phải việc ngoài ý muốn.
"... Ta kể cho ngươi chuyện của D Quốc vậy" Trước mặt vị hôn thê của mình kể chuyện mình cùng với một nữ nhân khác, làm sao có mặt mũi như vậy, thật sự rất quái dị. Trong lòng Cố Thành không được tự nhiên kiên quyết đổi đề tài.
Hắn không ngờ rằng, Lục Nghiên đối với việc ở D Quốc lại cảm thấy hứng thú, đôi mắt sáng lên, giống như ánh mắt xanh biếc của con mèo Ba Tư mà Cố thái thái – nãi nãi của hắn nuôi dưỡng, nhìn tĩnh lặng biếng nhác cũng thập phần nhu thuận.
Xe dừng lại trước cửa trường đua ngựa, nghe tiếng của tài xế, Cố Thành còn có chút ý chưa nói hết. Không thể không nói, Lục Nghiên thật là một người rất hợp cùng nói chuyện phiếm, có thể làm cho cuộc đối thoại của hai người diễn ra thuận lợi. Cùng nàng nói chuyện là một việc thật sự hưởng thụ.
Cố Thành cảm thấy rất vui mừng, Lục Nghiên cũng rất hài lòng, thì ra nước ngoài là như vậy. Còn Cố Thành người này, có một chút điểm ngốc nghếch.
Hai người xuống xe, Cố Thành xuống trước giơ tay đỡ Lục Nghiên xuống xe, Diệp Tinh bọn họ đi ra nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
"Cố Thành!" Diệp Tinh nhịn không được kêu một tiếng, nhìn thấy Cố Thành kinh ngạc xoay đầu lại, trong mắt còn mang theo sự vui mừng chưa hết, nàng nhịn không được có chút rét run. Nàng tổng cảm thấy, sự tình đã phát sinh đến mức nàng không thể lường trước được.
Bên cạnh Diệp Tinh còn có hai nam thanh niên cùng ba cô nương. Ba cô nương kia Lục Nghiên nhìn thấy có chút quen mắt, là muội muội của Cố Thành.
Ở Cố gia đồng lứa với Cố Thành chỉ có một mình hắn là con trai, còn lại đều là các cô nương, tổng cộng có năm tỷ muội, nàng đã gặp qua hết, chỉ là năm vị này thái độ đối với Lục Nghiên cũng không tính là nhiệt tình.
Lục tìm ký ức một lúc, Lục Nghiên khẽ cười cười.
"A Thành." Hai nam thanh niên một tên là Mạnh Biết Tân, một tên là Lưu Chí Viễn, là bạn tốt của Cố Thành, cũng là công tử có tiếng ở Lục Thủy Thành trong, thường xuyên lui tới các phòng khiêu vũ, tiệc tùng buổi tối.
Lục Nghiên đi qua, Mạnh Biết Tân cùng Lưu Chí Viễn nhìn thấy nàng hai mắt thực sự kinh ngạc, Mạnh Biết Tân nói: "Ngươi chính là Lục gia Đại tiểu thư, vị hôn thê của A Thành? Thật đúng là cửu ngưỡng đại danh a."
Lục Nghiên cười, nói: "Ta cũng chưa từng gặp hai vị tiên sinh."
Lưu Chí Viễn ha ha cười, nói: "Ta họ Lưu, gọi là Lưu Chí Viễn, hắn là Mạnh Biết Tân, chúng ta đều là bạn thân của A Thành. Trước kia chúng ta biết A Thành có một vị hôn thê, không nghĩ đến lại xinh đẹp đến như vậy."
Lục Nghiên cười híp mắt nói: "Các ngươi đã từng nhắc tới ta a? Đại khái là đang thảo luận, như thế nào thoát khỏi việc ‘ép duyên’ với ta đi."
Lời vừa nói ra, biểu cảm của Mạnh Biết Tân nhất thời cứng ngắc, vừa nhìn liền biết, Lục Nghiên nói trúng rồi.
"Ha ha ha!" Lưu Chí Viễn cười rồi nói lãng sang chuyện khác: "A Thành, vị hôn thê này của ngươi thật đúng là một người thần cơ diệu toán a."
Cố Thành cười liếc mắt nhìn Lục Nghiên, biểu cảm có vài phần đắc ý.
Diệp Tinh đi lên phía trước, kéo tay Cố Thành cười nhẹ nói: "Lục tiểu thư là lần đầu tiên tới trường đua ngựa, nếu như có gì không hiểu cứ hỏi ta. Thuật cưỡi ngựa của ta là do A Thành một tay dạy dỗ đó."
Giọng nói của nàng ôn hòa nhưng ý tứ, cử chỉ, quả thực là khoe khoang. Đáng tiếc, trong lòng nàng, Cố Thành là ngàn tốt vạn tốt nhưng đối với Lục Nghiên, người này không là cái gì, cho nên đối với lời nói của nàng cũng không sinh ra phản ứng gì.
Mạnh Biết Tân nâng kính trên mũi nói: "Bên ngoài rất lạnh, chúng ta đi vào trước đi."
Lời này được tất cả tán thành. Hôm nay mặc dù mặt trời đã ló dạng nhưng tất cả đứng ở ngoài vẫn cảm thấy rất lạnh.
Trong trường đua có một Tiểu Dương Lâu, đó chính là nơi được chuẩn bị cho mọi người nghỉ ngơi, bên trong được bố trí theo phong cách châu Âu, ở phòng khách còn có một chiếc lò sưởi trên tường, bên trong được đốt lửa lớn, ngay trước đó được trải một tấm thảm mềm mại khiến cho căn phòng thập phần ấm áp.
Vừa vào trong, Lục Nghiên liền không nhịn được thở ra một hơi thật sâu, đem áo choàng trên người bỏ ra.
Lục Nghiên gật đầu, nói: "Trước đó vài ngày rơi vào trong nước, bệnh một khoảng thời gian, sau này liền có một tật xấu là sợ lạnh. Đại phu nói, phải tĩnh dưỡng thật tốt."
"Trách không được nhìn bệnh tật." Bên cạnh truyền đến tiếng nói thầm, Lục Nghiên giương mắt nhìn lại, phát hiện là một thiếu nữ mặc kỵ trang màu xanh, bộ dáng xinh đẹp. Lục Nghiên nhớ rõ, nàng là thân muội muội của Cố Thành, tên Cố Mỹ Chi.
"Mỹ Chi!" Cố Thành không đồng ý liếc mắt nhìn Cố Mỹ Chi, nói: "Nhanh xin lỗi Lục tiểu thư đi."
Cố Mỹ Chi không tin nhìn hắn, dậm chân không phục nói: "Ta không làm. Dựa vào cái gì muốn ta xin lỗi nàng? Ca ca ngươi tại sao lại đối tốt với nữ nhân này như vậy? Bởi vì nàng, ngươi cùng Diệp Tinh tỷ tỷ mới không thể tự do cùng một chỗ. Chẳng lẽ ngươi thấy nàng bộ dạng xinh đẹp nên bị nàng mê hoặc sao?"
Diệp Tinh vội nói: "Mỹ Chi, ca ca ngươi không ý này. Lục tiểu thư dù sao cũng là khách, ngươi như vậy thật sự không lễ phép."
Nói xong nàng vừa nhìn về phía Lục Nghiên, xin lỗi: “Xấu hổ với Lục tiểu thư rồi, Mỹ Chi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi đừng giận nàng."
"Vì một người không liên quan, ta có gì phải tức giận?" Lục Nghiên nhún vai, không chút để ý. Chỉ là một tiểu cô nương, nàng cũng không đến mức bởi vì vài câu như vậy liền cùng nàng tranh cãi.
"Không phải nói đến cưỡi ngựa sao? Ở trong phòng, làm sao mà có ngựa được?" Lục Nghiên liếc mắt nhìn chung quanh phòng hỏi.
Lưu Chí Viễn lập tức nói: "Đúng vậy, chúng ta tới cưỡi ngựa, đừng nói những lời này nữa. Lục tiểu thư, ngươi trước kia chưa từng cưỡi ngựa, vừa vặn trong chuồng có một con ngựa cái tính tình ngoan ngoãn, rất thích hợp với ngươi."
Bên kia Cố Mỹ Chi đang trong cơn tức giận lại phát tiết nói: "Con ngựa kia là của ta. Chí Viễn ca ca ngươi không phải nói con ngựa đó lưu lại cho ta sao?"