Bát trân chưng nấu trên bếp lò hết một ngày một đêm, đến ngày thứ hai thì tắt lửa, mở nắp.
Nắp đậy vừa được mở, làn khói nhanh chóng bay ra, một mùi hương tuyệt diệu chui vào mũi. Hương thơm này cực kì nồng nàn khiến người ta không tự chủ được hít một hơi thật sâu, nước bọt trào ra ngập khoang miệng.
"Thơm quá..."
Nhất thời, biểu cảm của đám ngườiTriệu thúc thay đổi, nhìn chằm chằm bếp lò, ánh mắt lóe lên ánh sáng xanh lục, thật sự vô cùng tham lam —— rõ ràng bọn họ vừa ăn điểm tâm nhưng khi ngửi được mùi vị này cũng cảm thấy muốn ăn thêm một chút.
Lục Nghiên dùng thìa múc một phần canh bên trong nếm thử, vừa quay đầu liền thấy ánh mắt của một đám người nhìn nàng, ánh mắt kia rất giống phải chịu đói bụng mấy ngày: "..."
Lục Nghiên: "Các ngươi muốn nếm thử sao?"
"Muốn!" Trăm miệng một lời, sau đó cầm chén lấy đĩa ngóng trông. Bọn họ đã chờ câu nói này Lục Nghiên từ lâu rồi.
Canh được cho vào bát, phía trên nổi một tầng váng mỡ, nước canh phía dưới trong suốt vàng tươi, hương vị xộc vào mũi thật là câu hồn đoạt phách.
Món súp vừa múc ra nên còn rất nóng, uống vào đầu lưỡi cũng cảm nhận bỏng rát, nhưng cho dù như vậy cũng luyến tiếc phun ra, cố gắng nuốt vào bụng.
"Thơm quá!"
Mùi vị của bát trân đã ra hết trong nước dùng, từng ngóc ngách trong miệng đều cảm nhận được mùi thơm, nuốt vào, bụng cũng cảm nhận thấy sự ấm áp, đầu lưỡi lúc này vẫn còn lưu lại không dứt.
Bào ngư nằm trong bát căng mọng nước súp, ăn không có một chút mùi tanh nào mà chỉ có hương vị của biển, tươi mới tinh tế vô cùng. Ngoại trừ bào ngư còn có sò điệp, nấm và các loại nguyên liệu khác nấu chung nhưng lại không hề có sự xung đột mùi vị, trái lại còn rất hoàn mỹ.
Rất ngon! Nước canh ngon, nguyên liệu bên trong càng mỹ vị hơn. Nhất thời phòng bếp chỉ còn lại tiếng ăn uống sụp soạt.
Bên trong Thực Mãn Lâu bây giờ có vài vị khách nhân đứng gần phòng bếp, bọn họ đột nhiên ngửi thấy một mùi hương vô cùng thơm lén lút chui vào mũi, khiến người ta không kiềm chế được mà nuốt nước miếng.
"Phòng bếp của các ngươi có phải đang làm món ăn mới hay không a?" Rốt cuộc có người nhịn không được giữ chặt tiểu nhị hỏi.
Khách nhân không tin: "Vậy làm lại thơm như vậy?" Mùi thơm này đã bay tới chỗ của bọn họ, còn nghĩ lừa ai a?
"Ai nha, các ngươi nếu có món mới, nhanh bưng tới cho ta a, tiền không phải là vấn đề."
Có khách nhân chịu không nổi, trực tiếp chạy vào phòng bếp, hỏi: "Các ngươi đang ăn cái gì ngon vậy?"
Mọi người quay đầu, liền thấy một tiểu hài tử chỉ mới năm sáu tuổi, vẻ mặt tham ăn nhìn bọn họ, rõ ràng là bị mùi thơm kia hấp dẫn chạy tới.
Bọn người lão Triệu: "..." cảm thấy thất thố.
Tiểu nhị cũng xông vào, nói: "Những khách nhân đều hỏi trong này có món gì mà thơm như vậy, nói có phải làm món ăn mới hay không, cho bọn hắn mỗi người một phần."
Lão Triệu lau miệng, giống như người vừa rồi ăn hùng hục như hổ kia không phải hắn, hỏi Lục Nghiên: "Tiểu thư, bát trân chưngnày muốnbán như thế nào?"
Lục Nghiên đang chơi với rong biển, nghe vậy nói: "Mỗi người giới hạn chỉ bán một chén. Một chén canh... Năm đồng đại dương!"
Năm đồng đại dương...
Lão Triệu bọn họ nuốt nước miếng, tiểu thư chào giá lúc nào cũng cao như vậy. Nhưng nghĩ lại hương vị của món bát chân chưng này thì lại thấy, đừng nói năm đồng đại dương, mười đồng cũng xứng đáng a.
Rất nhanh khách nhânThực Mãn Lâu đều biết Lục gia Đại tiểu thư làm món ăn mới, một người chỉ giới hạn mua một chén. Chén canh bé xíu như thế này mà giá tới năm đồng đại dương. Giá này nếu ở chỗ khác thì chắc chắn sẽ bị trào phúng mà chết, nhưng đây là Thực Mãn Lâu, bọn họ chỉ có thể mua mua mua!
Năm đồng đại dương, thật tiện nghi a.
Người mang đủ tiền đều mua một bát uống, quả thực mĩ vị. Ai không có đủ tiền gom góp thỉnh thoảng mới đến ăn một bữa vậy thì một chén vài người chia nhau, có thể thưởng thức hương vị liền rất vui vẻ.
"Cuộc đời này sống không uổng!" Vừa rồi còn ngại đắt, nhưng lsau khi uống một ngụm canh chỉ còn lại sự thỏa mãn, quả thực là nước mắt lưng tròng.
Trên ghế lô, Lý Chiêu bưng bát híp mắt, bộ mặt cười rộ lên giống như Phật Di Lặc, miệng nói: "Quả nhiên tay nghề chất nữ rất tốt a, không uổng phí ta nghe nói nàng đến tửu lâu liền lập tức chạy tới."
Cả một đám người trong phòng này đều đã bốn mươi năm mươi tuổi, là lão gia tử lão thái thái của những đại gia tộc ở Lục Thủy Thành, khẩu vị rất kén chọn. Bọn họ trước giờ việc ăn mặc chưa bao giờ phải lo nghĩ, mỹ vị cũng không thể làm họ lay động. Thế nhưng từ khi phát hiện ra Thực Mãn Lâu, bọn họ cơ hồ đều giống như thường trú ở đây. Cho dù những lão gia này có kén ăn đi nữa, cũng có thể so sánh với Hoàng thượng và Hoàng hậu trong cung sao?
Lục Nghiên có thể chinh phục dạ dày của Hoàng thượng với Hoàng hậu thì việc chinh phục dạ dày bọn họ cũng là chuyện dễ dàng. Đối với tay nghề của Lục Nghiên, bọn họ quả thực cảm thấy kinh hãi.
"Trò giỏi hơn thầy a. Tay nghề này so với tổ phụ của nàng còn tốt." Có người nhịn không được cảm thán, Lục gianày thật đúng là có một cô cháu gái bản lĩnh.
Một chén canh căn bản không đủ, mọi người bưng bát uống được một ngụm nhỏ thì đã hết. Nguyên liệu nấu ăn được dùng bên trong quả thực rất nhiều, nào là bào ngư, nấm, gân nai được hầm mềm,... Lý Chiêu đặc biệt thích gân nai, ăn vào miệng cảm giác ngọt lịm trơn bóng, được nấu nhừ vô cùng, chỉ còn lại cảm giác thơm tho trong miệng.
Bất quá cũng không sao, không có bát trân chưng thì Thực Mãn Lâu còn có những mỹ thực khác. Thức ăn vào mùa đông có chút đơn giản, trên bếp lò nhỏ đặt một chiếc nồi bằng đất nung, bên trong có cá đang được nấu sôi ục ục.
Mai Hoa Tửu được cất trong hầm, thanh tao ngon miệng, đáng tiếc một bàn chỉ có thể mua một bình, muốn nhiều hơn cũng không có mà mua.
"Chất nữ, Mai Hoa Tửu kia của ngươi còn không? Giá cả có thể thương lượng." Lục Chiêu vừa đi ra đã nhìn thấy Lục Nghiên, vội bước tới, ngữ khí nhiệt tình thân thiết hỏi.
Lục Nghiên hướng hắn thi lễ, cười nói: "Lý bá bá ngài đã mở miệng, Nghiên Nhi sao có thể không đồng ý? Quay về ta sẽ sai người đưa một bình đếnquý phủ ngài."
"Nha nha nha, chất nữ, còn có ta..."
"Ta cũng muốn, rượu này của ngươi ta mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ cũng phải uống một hớp, không uống không dễ chịu a."
"Đúng là như vậy. Rượu này của ngươi thật sự quá khó mua, ta đã đến mua nhiều lần, đều nói không còn hàng."
...
Nói một lúc lại trở thành oán trách.
Lục Nghiên mỉm cười, nói: "Rượu này vốn là ta ủ cho bản thân uống, bởi vì chuẩn bị hơi nhiều nên mới đem đến tửu lâu kiếm chút tiền lời, bởi vậy số lượng đúng là không nhiều, còn mong các vị bỏ qua."
Dù gì cũng là một câu không có.
Tiểu cô nương mở miệng nói rất nhỏ nhẹ, mi mục nhu hòa, những người này dù có oán khí cũng không phát ra được.
Lý Chiêu cười nói: "Rượu này của chất nữ rất được mọi người hoan nghênh, giá chợ đen hiện tại đã không dưới năm mươi đồng đại dương, không hề được trả giá." (ta không biết phải nói gì:v)
Ánh mắt Lục Nghiên hơi lóe lên, trong lòng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Đối với tay nghề của mình, từ trước đến giờ nàng rất tự tin. Kiếp trước nàng ủ rượu ngay cả hoàng đế cũng thích thú.
"Quác quác!" Hắc Dực từ bên ngoài bay vào, đậu trên thân cây trụi lủi ngoài phòng bếp, nghiêng đầu nhìn Lục Nghiên.
Người trong phòng bếp làm mấy con gà, Lục Nghiên mất hai con cho nó. Cố Tứ Gia có nói, muốn duy trì dã tính của Hắc Dực phải cho nó ăn thịt tươi, không được dùng thịt chín. Bộ dáng khi ăn của Hắc Dực thật hung tàn, Lục Nghiên hoàn toàn không muốn nhìn, nhưng Hắc Dực lại rất thích làm nũng, lúc ăn nếu không có Lục Nghiên bên cạnh liền kêu inh ỏi, vô cùng khó nghe.
"Ta tuyệt không muốn nhìn ngươi ăn cơm." Lục Nghiên ngồi xổm một bên, không muốn nhìn Hắc Dực ăn cơm nên chỉ biết bóc hạt bí đỏ —— Hạt bí đỏ đặt bên cạnh bếp lò nướng khô, ăn rất thơm, dùng làm món ăn vặt giết thời gian rất tốt. Lục Nghiên thích cầm một nắm hạt dưa to đã bóc hạt cho vào miệng một lúc, ăn thật sảng khoái hơn rất nhiều.
Chờ Hắc Dực cơm nước xong, Lục Nghiên lấy tay vướt ve bộ lông nó một phen, cười híp mắt nói: "Ăn no cũng nên làm việc, đi mang cho Tứ Gia chén canh đi."
Mới ra một nồi bát trân chưng, nhất định phải đưa cho Cố Tứ Gia nếm thử.
*
Lục Nghiên có thể xuống bếp, nhóm lão khách Thực Mãn Lâu nhận được tin tức liền vui mừng, một đám chạy tới vì có thể ăn ngon.
Trong khoảng thời gian này không có Lục Nghiên, lưu lượng khách ở Thực Mãn Lâu cũng không thiếu, thật sự bọn người Triệu thúc Chu thúc nhờ Lục Nghiên chỉ điểm mà trù nghệ cũng cao hơn, so với đồ ăn của tửu lâu khác thật sự ngon hơn, tự nhiên khách hàng cũng quen hơn.
So với náo nhiệt ở Thực Mãn Lâu, Tụ Tiên Cư đối diện có vẻ tiêu điều hơn. Nghĩ lại mấy tháng trước, tình huống này hoàn toàn ngược lại. Chỉ có thể nói là phong thuỷ luân lưu chuyển.
Vẫn còn nhớ khi Thực Mãn Lâu vừa khai trương, Tụ Tiên Cư ra chiêu hiểm, cuối cùng lại không thành công mà ngược lại là khiến Chu lão bản thua thiệt không ít, tâm tình đương nhiên sẽ không tốt, không khí toàn bộ Tụ Tiên Cư cũng có chút áp lực.
Trong phòng bếp Tụ Tiên Cư, có người nhỏ giọng thầm thì, nhất là những người theo Hoàng Nhân đi ăn máng khác (tự cho mình là heo:v tốt), trong lòng suy nghĩ biết trước hôm nay thì sẽ không làm.
"Hai ngày gặp được Cẩu Tử. Hắn hiện tại khá tốt, đại tiểu thư xuống bếp chưa bao giờ che đậy, tùy tiện để cho bọn họ học. Tay nghề của hắn bây giờ so với ta có khi tốt hơn." Nhớ ngày đó, trù nghệ Cẩu Tử kém xa hắn, hiện tại thì sao?Càng suy nghĩ, trong lòng lại càng không thoải mái, oán khí đối với Hoàng Nhân cũng lớn hơn.
Lúc trước nếu không phải Hoàng Nhân khuyến khích bọn họ, bọn họ làm sao có khả năng rời khỏi Thực Mãn Lâu? Khi đó hứa với bọn hắn rất nhiều lợi ích, bây giờ một cái cũng không có.
Có vài người chính là như vậy, thích đem sai lầm đổ lên người khác.
Một người khác cũng nói: "Ta muốn quay về Thực Mãn Lâu, chỗ đó chắc chắn tốt hơn. Chúng ta tuy rằng thua thiệt, nhưng Hoàng Nhân so với chúng ta còn buồn bực hơn, nói là đầu bếp tốt, nhưng từ khi đến Tụ Tiên Cư, còn không phải chỉ là đầu bếp nhị đẳng? Nhớ ngày đó hắn tại Thực Mãn Lâu cỡ nào tung hoành a, một bên đối với chúng ta hô tới quát lui, nhưng bây giờ thì sao? Chậc chậc!"
Những người Hoàng Nhân mang đến từ Thực Mãn Lâu này đối với hắn oán khí rất lớn. Hắn hứa hẹn cho bọn họ rất nhiều điều kiện nhưng không thực hiệu được bao nhiêu, điều này vốn đã làm cho bọn họ bất mãn. Bây giờ trải qua tình huống này lại càng khiến họ tâm không giữ vững hơn.
Mà trong lòng những người này suy nghĩ, Hoàng Nhân như thế nào mà không rõ ràng, chính hắn trong lòng cũng nghẹn khuất.
Nguyên tưởng rằng Thực Mãn Lâu không có hắn liền sụp đổ, ai biết lại từ đâu chui ra con ranh Lục Nghiên kia, tay nghề thế nhưng so Lục lão gia tử còn lợi hại hơn, trực tiếp ngăn cơn sóng dữ, đem Thực Mãn Lâu vực lại.
Làm tửu lâu khiến khách nhân hài lòng vớ đồ ăn mới là quan trọng. Lục Nghiên có tay nghề còn sợ không có khách nhân không đến?
Trong lòng Hoàng Nhân tức giận, nghe những người đó nói thầm, oán khí lại càng bùng phát, trực tiếp đem tạp dề cởi bỏ ném qua một bên, lên lầu tìm Chu lão bản.