Mỹ Thực Tại Dân Quốc

Chương 47



Hộp thức ăn có ba tầng. Tầng cao nhất đựng hai đĩa điểm tâm, một đĩa là bánh bách hoa, một đĩa là quế hoa cao, hai món này đều sắp xếp thành hình bông hoa chỉnh tề ở trên, nhìn vô cùng xinh đẹp. Tầng thứ ăn có chân gà ngâm và măng chua đựng trong một chiếc thố bằng sứ trắng, khi mở nắp ra mùi hương chua cay mê người len lỏi vào chóp mũi, chỉ ngủi được mùi thơm thôi mà nước bọt đã bắt đầu ứa ra. Tầng cuối cùng trong hộp là một bầu rượu dùng bình màu vàng kim chứa, bên trên có một nút bấc giứ chặt, cũng không biết là rượu gì.

Cố phu nhân mở hộp ra nhìn thoáng qua, rồi quay sang hỏi quản gia: "Tứ Gia đâu?"

Quản gia cung kính hồi đáp: "Tứ Gia đang ở thư phòng."

Cố phu nhân gật đầu, nói: "Vậy thì đem đưa cho Tứ Gia đi."

Nhị di nương đi tới, dáng người nhanh nhẹn mặc một thân sườn xám màu thiển tử (tím đậm). Tuổi tác nàng không lớn, trên người toả ra khí chất phong tình, che miệng cười nói: "Mỹ thực Lục gia gần đây được nghị luận rất ầm ĩ ở Lục Thuỷ Thành a. Vị Lục gia Đại tiểu thư kia ta nghe nói là người rất có bản lĩnh, thừa kế được hoàn toàn tay nghề của Lục lão gia tử, thức ăn do nàng làm ra ngon một cách kì lạ. Hiện tại dưới sự quản lý của nàng, danh tiếng Thực Mãn Lâu một lần nữa danh chấn trở lại."

Nói xong nàng cười nhẹ một cái rồi nói tiếp: "Nếu có cơ hội, ta thật muốn nếm thử thức ăn nàng làm, không biết có gì đặc biệt."

Nghe vậy, Ngũ di nương khinh thường trợn mắt, giơ bàn tay mới sơn móng của mình lên thổi thổi, dịu dàng nói: "Trong phòng bếp chướng khí mù mịt, ta chưa từng nghe nói tiểu thư nhà ai mà có thể nghiêm túc xuống bếp. Lục gia kia cũng thật là, tại sao lại để một cô nương làm chủ sự đầu bếp cơ chứ."

Nhị di nương cười, nói: "Hiện tại không phải đều tôn vinh nữ cường? Tục ngữ nói, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Một việc có thể làm tinh thông, làm thật tốt thì chính là có bản lĩnh. Lục tiểu thư này có thể nói là người vô cùng bản lĩnh."

Cố phu nhân nghe các nàng nghị luận,  đăm chiêu, đem bài đẩy ra nói: "Ngừng đánh."

Nói rồi đứng lên đi đến nội viện, lưu lại mấy di nương ngơ ngác nhìn nhau, sau đó không khí ngột ngạt cũng tan biến.

Hộp thức ăn được đưa đến sân viện Cố Tứ Gia, Trương phó quan đem vào phòng  đưa cho Tứ Gia nói: “Tứ Gia, Lục gia đưa cái gì tới này.”

Cố Tứ Gia sửng sốt, giương mắt nhìn qua. Chớp nhoáng, hàn băng trong mắt hắn như chạm với ánh lửa nhanh chóng tan ra, gương mặt trở nên nhu hoà đi rất nhiều. Không khí áp lực ở thư phòng bỗng chốc dễ thở hơn, mọi người trong đó thả lỏng thở dài một hơi, sau đó giật mình nhìn nhau ánh mắt mờ mịt.

Làm thủ hạ của Cố Tứ Gia bao lâu nay, đương nhiên bọn họ rõ ràng tính cách của hắn, vậy mà Lục Gia này là người thế nào có thể khiến cảm xúc của Tứ Gia trở nên nhu hoà như vậy? Thật sự rất lợi hại nha, không biết đây có phải là thần tiên hạ phàm không!

Sau khi rời khỏi thư phòng, có người lập tức lôi kéo tay Trương phó quan, hỏi dồn: “Huynh đệ, ‘Lục Gia" này là người như thế nào? Tại sao có thể làm cho Tứ Gia lộ ra cảm xúc như vậy a…” Bọn họ cũng không biết nên miêu tả như thế nào, chỉ có thể nói chính là biểu cảm dịu dàng.

Trương phó quan giống như một lời khó nói hết nhìn bọn họ, nói: "Lục gia không phải tên của người, chỉ là một cái họ."

Có người la lên một tiếng, thập phần kinh hỉ hỏi: "Lục gia? Chính là cái kia... vị hôn thê của Cố Thành Tôn thiếu gia?"

"Cái gì cái gì?"

"Lục gia mà có hôn ước với Cố Thành?"

"Có phải Lục gia mà là vị hôn thê Tứ Gia?"

Sự việc của hai nhà Lục Cố có thể nói tràn đầy kịch tính, toàn bộ người ở Lục Thủy Thành đều bàn luận vô cùng nhiều, bọn họ cũng có nghe nói. Tục ngữ nói, ba người thành hổ (??), việc hôn nhân của Lục Nghiên và Cố Tứ Gia còn chưa thành nhưng đến tai người khác thì chỉ thiếu bước qua cửa vào động phòng, còn Lục Nghiên trong miệng bọn họ cũng đã biến thành vị hôn thê cùa Cố Tứ Gia.

Trương phó quan: "Chuyện này còn chưa thành." Hắn cảm thấy mình nên giải thích một chút.

Nghe vậy, những người khác mang vẻ mặt thất vọng nhìn hắn: "Ồ..." thì ra còn chưa thành sao?

"Bất quá..." Trương phó quan nhìn về hướng phòng bếp sau đó quay đầu nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy Cố Tứ Gia có vẻ rất thích tiểu thư Lục gia, nhưng do nàng trước đây là vị hôn thê của cháu Tứ Gia nên trong lòng hắn không vượt qua được..."

Những người khác bừng tỉnh đại ngộ.

Trương phó quan không muốn cùng bọn họ trò chuyện nhiều, nói vài câu liền hồi thư phòng, lưu lại một đám lão binh ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

"Hắc, cô nương Cố Tứ Gia thích... không biết lớn lên trông như thế nào, là người ra sao a?" Trong lòng bọn họ đang tò mò muốn chết bèn kéo nhau đến Thực Mãn Lâu.

Bọn họ là binh lính, khác với người bình thường, cả đám trên người mang theo một loại khí chất dữ tợn tiến vào Thực Mãn Lâu liền thu hút lực chú ý của người khác.

"Chưởng quầy!" Tiểu nhị sốt ruột chạy đến bên cạnh Hứa thúc, chỉ vào một đám người vừa lên lầu, nhỏ giọng nói: "Những người này trên người có mang một… cây súng!" Mấy chứ cuối cùng, hắn hạ thấp giọng để nói.

Nghe vậy Hứa thúc liền biến sắc, sợ đám người kia đến để sinh sự, vội hỏi: "Ta sẽ tiếp đón bọn họ, ngươi gọi tiểu thư đi."

Từ năm ngoái khi Thực Mãn Lâu khai trương, lưu lượng khách tiếp đón vô cùng khủng khiếp, những người chỉ mới nửa tháng không nếm đồ ăn ở Thực Mãn Lâu đều tỏ ra khó chịu. Nghèo khổ trở nên sung sướng thì dễ, sung sướng mà trở về nghèo khổ rất khó. Bọn họ nếm qua mỹ vị tại Thực Mãn Lâu rồi đi ăn ở những chỗ khác sẽ cảm thấy giống như đồ ăn của heo, hoàn toàn không tin được đây là những món bọn họ đã ăn nhiều năm nay. Những năm tháng kia bọn họ đã trải qua như thế nào vậy?

Cho nên sau khi Thực Mãn Lâu khai trương lại sau đợt nghĩ Tết, những nhóm khách quen liền khẩn cấp chạy đến ngồi chật ních ba tầng của Thực Mãn Lâu không còn một chỗ, bên ngoài còn rất nhiều tốp người đang xếp hàng, nhóm lão binh phải dùng một chút thủ đoạn mới có thể vào trong nhanh như vậy.

"Ngon quá!"

Mỗi người trong từng bàn đều có cùng một động tác chính là vùi đầu ăn, biểu cảm trên mặt bọn họ hưởng thụ cực kỳ, cũng hạnh phúc cực kỳ.

Nhóm lão binh đi tới, ngửi được mùi thơm trong không khí, nháy mắt chiếc bụng đói kêu vang.

Thực đơn của Thực Mãn Lâu được đem ra, điều đầu tiên thu hút sự chú ý người khác là giá cả đọc lên líu cả lưỡi, không phải là đồng bạc mà là đồng đại dương.

"Giá như này thật sự quá đắt rồi." Nhóm lão binh kinh ngạc, bọn họ đều là binh lính bên cạnh Cố Tứ Gia, trong tay không hề thiếu tiền nhưng giá cả cũng thật sự quá cao đến mức bọn họ cảm thấy ngại ngùng.

Đây là dạng thức ăn gì mà giá cả lại cao như vậy?

Thức ăn ở Thực Mãn Lâu chia ra làm hai loại, một loại là do Lục Nghiên làm, giá cả không chỉ cao hơn gấp đôi bình thường khiến những lão binh này có chút rối rắm.

"Trên người ta có giấu ba đồng đại dương..."

"Ta chỉ có một, vợ ta nói mỗi ngày chỉ cho một đồng đại dương tiền tiêu vặt..."

Bọn họ xúm lại nói thầm, có người trên người chỉ mang theo mười mấy đồng bạc, bọn họ đến ngay cả món ăn ngon một chút cũng ăn không nổi.

Hứa thúc tiến vào đã nhìn thấy những "khách nhân" này cau mày, không khí xơ xác tiêu điều, sợ tới mức tim hắn ngừng đập một lát.

—— Những người này quả nhiên là đến gây sự!

Trong lòng Hứa thúc nghĩ vậy nhưng trên mặt vẫn tươi cười hỏi: "Các vị khách quan muốn ăn gì?"

Tưởng Thanh cười, ngồi ngay ngắn trở lại, làm ra bộ dáng nghiêm chỉnh.

"Chưởng quầy có đề cử gì không?" Trương Long hỏi, hắn coi như là lão đại trong đám.

Hứa thúc đối với thức ăn trong lâu thuộc như lòng bàn tay, mở miệng nói: "Hiện tại ‘Xuân Yến" được rất nhiều người ưa thích. Nguyên liệu nấu ăn là rau dại, măng tươi, rất ngon... Đúng rồi, hôm nay trong lâu chúng tôi có thịt bò, chúng tôi vừa trình làng một món mới, gọi là cà chua hầm thịt bò..."

Hứa thúc đang nói, đột nhiên một cỗ mùi hương từ phòng bếp nhẹ nhàng bay ra, rất nhanh tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong lâu, khiến vô số người bị mùi thơm này gây tò mò.

—— Thực Mãn Lâu lại làm món mới gì nữa đây, hương vị tại sao lại thơm như vậy?

Lần trước bốc mùi thơm như vậy là do ‘Bát trân chưng" tự tay Lục Nghiên làm, đến bây giờ vẫn khiến vô số người mê muội. Mà hiện tại, toàn bộ Thực Mãn Lâu phản phất một mùi hương xa lạ kích thích ngón tay mọi người động đậy.

Trương Long lập tức đập bàn nói: “Đây là mùi gì? Được, ta quyết định chúng ta sẽ ăn món này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.