Mỹ Thực Tại Dân Quốc

Chương 83



Đến tối, trời đột nhiên đổ mưa, cuồng phong ào ào quật vào những nhánh cây trở nên lay động. Sấm chớp, bầu trời như một lỗ đen không đáy, mưa rơi tầm tã.

Một tia chớp xẹt qua bầu trời làm cho căn phòng bỗng lóe sáng, sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc.

“Đùng!”

Lục Nghiên núp trong chăn, may là hôm nay mình đã đem chăn ra phơi nắng không thì khi đấp vào sẽ cảm thấy ẩm ướp. Thành phố H vốn nằm ở ven biển nên mưa thường kéo dài vài ngày.

“Đoàng đoàng.”

Lại có một tiếng sét vang lên dường như còn ẩn âm thanh quen thuộc, hình như là…

Tiếng chìa khóa mở cửa!

Trong lòng Lục Nghiên trở nên căng thẳng, nàng chống người ngồi dậy nhìn chằm chằm cánh cửa, tay phải lần mò lấy ra cây súng dưới gối.

Mưa bên ngoài càng ngày càng to, tất cả âm thanh bị che lấp đi hết.

Ngay khi ngoài cửa không còn tiếng động gì nữa, Lục Nghiên tưởng mình đã nghe lầm thì nghe “xoạch” một tiếng, cánh cửa bị mở ra, một bóng đen cao lớn đi vào.

Là một nam nhân!

Bên ngoài lại lóe lên một tia chớp, ánh sáng xuyên qua cửa kính, căn phòng trở nên sáng bừng, cũng có thể nhìn thấy rõ vị khách không mời mà đến này, khuôn mặt thật quen thuộc.

—— Hà Nhị gia!

Đồng tử Lục Nghiên hơi co lại, trong mắt lóe lên một tia chán ghét cùng phẫn nộ.

"Đêm khuya, Hà Nhị gia đi nhầm phòng rồi.” Lục Nghiên lên tiếng, cước bộ hắc ảnh đột nhiên ngừng lại. Hắn không ngờ Lục Nghiên vẫn chưa ngủ, nháy mắt trở nên bối rối.

Lục Nghiên mở đèn lên, căn phòng tối đen trở nên sáng sủa, có thể nhìn thấy rõ người đối diện. Lục Nghiên nhìn hắn chằm chằm, thanh âm yên ổn nhưng mang theo ý tứ cảnh cáo: “Hà Nhị gia ngươi nhầm phòng rồi, vẫn là mau trở về đi thôi.”

Hà Nhị gia hai mắt long lên sòng sọc nhìn Lục Nghiên. Tình trạng của hắn thoạt nhìn không tốt cho lắm, da mặt trắng bệch, dưới đáy mắt rất nhiều tơ máu, nhìn vô cùng thô bạo.

Trong lòng Lục Nghiên thầm than không ổn. Người này chắc vì biết mình bị viêm loét mà trở nên kích thích, chỉ cần một chút gì đó liền sẽ điên cuồng, không ai biết hắn có thể làm ra chuyện gì.

Bây giờ trong lòng Hà Nhị gia không còn bao nhiêu lí trí. Hắn chỉ thấy mình sắp chết rồi, nếu vậy tại sao lại để cho người khác thoải mái?

Vì đi ngủ nên Lục Nghiên mặc một bộ tiểu sam mỏng màu xanh biếc. Tuy không lộ ra chỗ nào nhưng bên dưới bộ quần áo đơn bạc kia lại ẩn hiện thân hình thướt tha nhanh nhẹn.

Ánh mắt ghê tởm đảo quanh làn da tuyết trắng của Lục Nghiên, Hà Nhị gia hắc hắc cười, nói: “Ta không nhầm, ta chính là muốn vào phòng của ngươi. Lục tiểu thư, Nhị gia ta chưa từng nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp như ngươi, từ khi ngươi đến Hà gia, ta đã thích ngươi. Tuổi ngươi còn nhỏ, chưa biết được trên thế giới còn có thứ khiến người ta rất thích thú. Đợi ta cho ngươi biết cái gì là dục sinh dục tử…”

Trong miệng hắn toàn là những lời hạ lưu chịu không nổi, vội vàng nhào đến bên cạnh Lục Nghiên.

“Đoàng!”

Tiếng mưa bên ngoài át hết tất cả âm thanh, không ai biết trong gian phòng này đang xảy ra chuyện gì.

“A….”

Hà Nhị gia té xuống đất, hai tay ôm đùi đang không ngừng chảy máu, cả người đau đến sắp ngất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lục Nghiên.

Lục Nghiên dùng ánh mắt băng lãnh nhìn hắn, thấy hắn hoảng sợ lại bóp cò lần nữa.

Lục Nghiên bắn súng khá chuẩn, viên đạn này chuẩn xác không sai lầm bắn vào bên chân khác của hắn.

Hà Nhị gia phát ra tiếng thở hồng hộc, đau đến cực hạn.

Lục Nghiên ngồi trên giường, đôi mắt sáng, gương mặt trắng cùng hai gò má mềm mại phấn nộn, đôi môi đầy đặn hồng hồng mang theo nét cười, nhìn thật sự xinh đẹp diễm lệ mê người.

Nhưng vào thời khắc này, Hà Nhị gia lại không còn tâm tình thưởng thức vẻ đẹp của nàng, hắn chỉ cảm thấy tiểu cô nương trước mắt vô cùng đáng sợ, là một bà la sát.

Họng súng bốc khói, ánh mắt Lục Nghiên lạnh lùng, thản nhiên nói: “Ta đã nhắc nhở Nhị gia là ngươi đi nhầm phòng nhưng ngươi lại không nghe.”

Bởi vì không biết bệnh viêm loét truyền nhiễm qua con đường nào nên Lục Nghiên không dám tiếp cận Hà Nhị gia quá gần. Nàng không muốn giết người nên chỉ phế đi hai đùi của hắn, tránh cho hắn về sau lại tiếp tục gây phiền toái cho mình.

Hà Nhị gia thật sự sợ hãi. Mặc dù biết bản thân đã bị bệnh viêm loét, sớm muộn gì cũng chết nhưng việc đó không đáng sợ bằng cái chết trước mắt này.

“Ta sai rồi, ta sai rồi… Lục tiểu thư, là ta bị quỷ ám, ngươi tha cho ta đi!” Hắn đau khổ cầu xin tha thứ, môt phần khí chất cũng không còn.

Lục Nghiên nhíu mày nhìn hắn, không muốn tiếp tục ở lại đây nên cầm đồ đạc sang phòng bên cạnh. Rất may mắn là phòng khách của Hà gia có chăn đệm sạch sẽ, không thì không biết đêm nay phải làm như thế nào.

Hà Nhị gia nằm trên sàn, cảm thấy lạnh lẽo. Vết thương không được xử lý, máu dần dần đông lại.

Ta sẽ chết sao?

“Người đâu, tới đây mau…” Hắn bắt đầu la hét nhưng tiếng mưa to đã át hết, căn bản không ai có thể nghe được âm thanh của hắn, người duy nhất có thể nghe tiếng là Lục Nghiên đã sớm đi ngủ. Lục Nghiên ngủ rất sâu, cho dù tranh cãi ầm ĩ cũng không tỉnh.

*

Đến sáng, xe lửa từ tỉnh S đến thành phố H dừng lại ở nhà ga. Trong dòng người nhốn nháo ở đó xuất hiện một đám người mặc quân trang, trên thắt lưng có trang bị súng, không biết là quân sĩ ở đâu.

Đi đầu là một nam nhân vai rộng eo thon, mặc quân trang màu đen, dáng người cao lớn, mặt như Quan Ngọc, thập phần anh tuấn, có điều gương mặt mang theo nét mỏi mệt.

“Tứ Gia, bây giờ chúng ta đi đâu? Có cần nghỉ ngơi một chút hay không?” Trương phó quan thấp giọng hỏi.

Tứ Gia của bọn họ đã nhiều ngày không nghỉ ngơi. Từ lúc nhận được tin Lục tiểu thư gặp chuyện không may, một khắc cũng không ngừng lập tức chạy tới.

Cố Tứ Gia nhíu mày, nói: "Không vội, trước tiên chúng ta tìm tỉnh trưởng nơi này.”

Sau đó hắn nhìn về hướng một vị nam nhân trung niên mặc tây trang màu xám, nói: “Khiến Tôn tiên sinh mệt nhọc rồi.”

Tôn tiên sinh nâng mắt kính trên mũi lên, nói: “Đây là chức trách của ta. Ta đối với bệnh viêm loét này… cũng rất hứng thú.”

Đoàn người nhanh chóng rời khỏi. Những người khác ở nhà ga nhỏ giọng nghị luận, không biết bọn họ đến đây làm gì. Chẳng lẽ là vì căn bệnh viêm loét kia?

*

Hôm sau lúc Lục Nghiên ăn điểm tâm mới nhớ ra trong phòng mình còn một người, không biết đã chết hay chưa.

Cháo nấu bằng gạo Yên Chi thơm vô cùng. Lục Nghiên đập một quả trứng vịt muối, lấy lòng đỏ trộn chung với cháo ăn. Hương vị tuyệt vời.

Trong phòng khách bây giờ chỉ có một mình nàng, người Hà gia đã chết đi không ít. Từ đầu người ở Hà gia cũng không nhiều, Hà Chi chỉ có hai đứa con trai, nữ nhi thì rất nhiều nhưng đều gả đi hết. Giờ đây toàn bộ Hà trạch chỉ còn hai vị di nương dung mạo xinh đẹp cùng một vị Tam thiếu gia.

Hai vị di nương kia bị sợ hãi cả ngày núp trong phòng, đồ ăn đều do Tiểu Cúc bọn họ bưng lên phòng.

“Lục tiểu thư…”

Hà Tam thiếu gia đứng ở cầu thang, do dự gọi Lục Nghiên.

Hắn hiện tại 21 tuổi, vì sản nghiệp gia đình to lớn nên không biết lo âu. Lần đầu tiên Lục Nghiên nhìn thấy hắn, bộ dáng còn có chút ngây thơ, bây giờ mắt mũi chỉ còn lại một mảnh bi thương, gầy gò tiều tụy. Trong một thời gian ngắn hắn đã gầy đi không ít, cũng trưởng thành hơn nhiều.

Lục Nghiên nhìn hắn, mở miệng mời: “Chắc Tam thiếu gia vẫn chưa ăn sáng, cùng ăn đi.”

“Ta tên là Hà Tùng Bách, Lục tiểu thư gọi ta Tùng Bách là được.” Hà Tùng Bách ngồi xuống cách Lục Nghiên hai cái ghế.

Lục Nghiên múc cho hân một bát cháo, cười nói: “Hà Tùng Bách… tên rất hay. Như tùng như bách. Xem ra Hà tiên sinh đối với ngươi kì vọng rất lớn.”

Nghe vậy, tim Hà Tùng Bách có chút loạn nhịp. Nghĩ đến Hà Chi, hắn cảm thấy vô cùng bi ai, nhưng có bi ai cũng không thể làm được gì.

Trong vòng một tháng ngắn ngủi, hắn mất đi phụ mẫu và di nương, thậm chí muội muội mới ba tuổi cũng qua đời, trong lòng hắn dường như chết lặng.

Xốc lại tinh thần, Hà Tùng Bách nhìn Lục Nghiên nói: “Lục tiểu thư, kỳ thật ta rất bội phục ngươi.”

Bất kể là lúc nào, cô nương này đều tỏa sáng, giống như không biu bất kỳ điều gì ảnh hưởng. Trong khi những người khác tuyệt vọng, nàng vẫn sạch sẽ tự tin. Nhìn thấy nàng, trong lòng ai cũng phải dâng lên cảm giác xấu hổ, sau đó lại xuất hiện một tia hi vọng nho nhỏ.

Rõ ràng nàng nhỏ tuổi hơn hắn nhưng tính cách lại trầm ổn bình tĩnh hơn xa hắn. Trách không được lúc nào phụ thân cũng nói mình vô dụng! Hà Tùng Bách nghĩ.

Lục Nghiên hơi mím môi, nói: “Ta chỉ biết, con người cho dù trong hoàn cảnh nào cũng không được đánh mất lí trí. Ít nhất hiện tại chúng ta đều còn sống, còn sống là còn hi vọng.”

“Lời ngươi nói đúng là rất có đạo lí nhưng hiện tại có bao nhiêu người không bị hoàn cảnh ảnh hưởng? Ai có thể giữ tỉnh táo?” Nhất là dưới tình huống như thế này, ai nấy đều tuyệt vọng đến điên rồi.

Lục Nghiên uống hết cháo trong chén, lấy khăn lau miệng, thở dài nói: “Đến khi nào ngươi giống ta, trải qua nhiều chuyện thì sẽ rèn luyện được tính cách đó.”

Hà Tùng Bách: "..."

Lục Nghiên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ồ một tiếng, nói: "Đúng rồi, Hà Nhị gia tối qua thần trí có chút không minh mẫn, đi nhầm phòng. Ta tưởng là tặc nhân nên kinh hoảng làm hắn bị thương nhẹ. Hà tiên sinh nên đi xem thử một chút.”

Nghe vậy, thần sắc Hà Tùng Bách có chút khó coi. Tính tình nhị ca như thế nào sao hắn không biết? Tham tài háo sắc, thấy mỹ nhân là mờ mắt. Tối qua đêm hôm khuya khoắc chạy đến phòng Lục Nghiên làm gì! Đúng là tâm của Tư Mã Chiêu, ai nấy đều biết.

"Thực xin lỗi..." Hà Tùng Bách có chút xấu hổ.

"Lời xin lỗi này ta nói trước mới phải…” Chỉ hi vọng khi ngươi thấy bộ dáng nhị ca ngươi không trở nên tức giận.

“Reng reng reng.”

Điện thoại vang lên, Lục Nghiên và Hà Tùng Bách đều hoảng sợ, hai người quay qua nhìn nhau.

Điện thoại này từ lúc xảy ra chuyện đến nay chưa từng reo.

“Alô, Hà gia đây.” Hà Tùng Bách bắt điện thoại. Đối phương nói gì đó, vẻ mặt hắn liền thay đổi, quay đầu nhìn Lục Nghiên, nói: “Tìm ngươi.”

Lục Nghiên càng kinh ngạc hơn. Sau đó ngjĩ ra điều gì, nét mặt cũng rõ ràng, đi qua.

“A lô.”

“Là ta.”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Lục Nghiên liền ngồi thẳng lên.

Hà Tùng Bách nhìn biểu cảm của nàng, cảm thấy tò mò người gọi đến là ai lại làm cho nàng khẩn trương như vậy.

“Nàng thế nào rồi, có khỏe không? Một mình nàng ở đó có ai khi dễ hay không…”

Hỏi liên tục ba vấn đề, Lục Nghiên cảm guác hai mắt nóng lên.

“Ta không sao, chàng đừng lo.” Nàng nói.

Ngụy Đế Tào Mao từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy",  về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người. (Wiki)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.