Trên thực tế, Mạc Từ cũng không biết đêm nay là ai đã đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Giận dữ phất tay áo, giận dữ mắng mỏ Tôn Hải Bằng. Ý tưởng được nghĩ vội vàng trong đầu, lại làm cho mọi người ở đây lộ ra biểu tình hồng trắng đan xen.
Không biết qua đêm nay, những thành phần con cháu ở trong phạm vi quyền quý, lại sẽ xuất hiện loại phiên bản mới gì.
Dùng phụ nữ làm đối tượng cho mâu thuẫn xung đột, đem mâu thuẫn kích phát đến mức cao nhất.
Tuy rằng danh dự có tổn hại, nhưng phiền toái có thể được giải quyết nhanh nhất.
Có được có mất.
Nhìn lướt qua người ở chỗ này, Mạc Từ vượt qua Tôn Hải Bằng, những lời nói còn lại làm cho tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn nhau.
Tuyệt giao.
Với một đám người luôn dựa vào quyền thế của Mạc Từ để cứu tế sinh tồn mà nói, là sự kinh hoàng rất lớn.
Cậu nói rõ như thế, có hay không sẽ lại bị đám người này dây dưa?
Mạc Từ cảm thấy mình quá mức xúc động, nên trong lúc nhất thời nói rất tận tuyệt không cho lối thoát. Nếu sử dụng mấy lễ tiết này nọ thì đầu óc lại quá mức đơn giản, nếu vừa dọa vừa đánh thì cục diện lại trở nên nghiêm trọng, mọi người không có bậc thang để xuống, lại không ngăn cản Tôn Hải Bằng chẳng khác nào nhục nhã bọn họ, sau này phiền toái cũng không ít…
Thế nhưng tình huống lúc đó không cho phép cậu suy nghĩ cùng quyết định hấp tấp. Loại phương pháp này là đơn giản nhất, cũng kết thúc được hầu hết rắc rối…
Nắm tay lại, không hề vấn vương nơi này, ổn định lại suy nghĩ không đâu rồi dựa vào trí nhớ thuận lợi tìm được cửa sau của ‘Blue’, trấn định phất tay với bảo vệ trông cửa, Mạc Từ đi ra phố phía sau hiếm khi đi đến.
Ngọn đèn mờ nhạt xuyên qua chụp đèn lỏng lẻo chiếu xuống mặt đất, đem mặt đất gập ghềnh chiếu rọi rõ ràng.
Ngẫm lại mười bốn năm sau, nơi này có tòa nhà cao tầng đứng vững, dòng người như thủy triều, ngay cả đèn đường cũng toàn là tòa hoa sen ưu nhã, ánh đèn sáng tỏ. Trên con đường nhựa xe hơi chạy phăng phăng, chỗ trạm xe buýt thì treo các tấm bảng quảng cáo tuyên truyền thật lớn, không chỗ nào không tràn ngập các tin tức kinh doanh.
Mà ‘Blue’ sau đó cũng phát triển thành một câu lạc bộ cao cấp có quy mô lớn, nó cũng thay đổi vài người chủ…
Đâu có dân cư thưa thớt như hiện tại, thô sơ tầm thường?
Mạc Từ cảm thấy ký ức trong đầu mình không ăn khớp với nơi này.
Nhìn chỗ cột điện, mười bốn năm sau sẽ có một khu đóng quân lớn mạnh. Nhìn mặt vách tường loang lổ kia, mười bốn năm sau sẽ treo đầy phục sức cao cấp…Rực rỡ muôn màu, nào có bộ dáng như hiện tại?
Thật ra khu phố đó là bản thân hư cấu mà ra đi…
Miệng vẽ ra một nụ cười khổ, Mạc Từ nhìn bóng dáng chính mình dưới ánh đèn càng chiếu càng dài, sau đó dưới ánh đèn tháo xuống ngụy trang trên người, đôi lông mày đang xoắn lại một chỗ thả lỏng giãn ra, thở dài một hơi phiền muộn, Mạc Từ nhàm chán đá văng cục đá tiến lên phía trước.
Ở khu phố phía sau này cách đó không xa hẳn là một khu phố ăn vặt.
Mạc Từ hấp hấp mũi, mấy món ăn vặt trên đường truyền đến mùi thơm làm nước bọt trong miệng cậu tiết ra khá nhiều.
Lúc này, bụng rất phối hợp mà vang lên, Mạc Từ cười không ra tiếng, một cước đem cục đá dưới chân đá đi rất xa, sải bước đến đầu phố.
Mạc Từ thấy trên phố ăn vặt chỉ có lác đác vài người đi đường, có chút hậm hực nha. Chắc là sắc trời muộn quá rồi, nên trên đường có không quá nhiều người.
Mạc Từ sờ sờ bụng, bên trong toàn là nước rượu, đói đến khó chịu. Tùy tiện tìm một cửa hàng ăn vặt chuẩn bị đóng cửa, sau đó ngồi xuống.
Bàn gỗ dính đầy mỡ làm cho Mạc Từ có một xúc cảm, trước kia, bản thân đến nhiều nhất chính là địa phương này, chính là nơi mấy người tự xưng là xã hội thượng lưu gọi là quán ăn vặt ‘Tầm thường’.
Dùng ngón tay gẩy gẩy vết mỡ trên bàn, Mạc Từ để cho ông chủ trẻ tuổi của quán ăn vặt giới thiệu mấy món ăn đặc sắc của quán.
Ông chủ quán ăn vặt tựa hồ có chút không tình nguyện, ngừng việc trong tay, khuôn mặt hiện ra buồn bực, từ trong quầy hàng mang ra món Tôm cay1 còn đang bốc hơi nóng, ngữ khí rất không tốt: “Chỉ còn lại cái này, bán cậu nửa giá, cậu ăn nhanh lên, tôi còn chờ dọn quán.” Mặc kệ phản ứng của Mạc Từ, trực tiếp đặt đến trước mặt Mạc Từ.
Mạc Từ cũng không có phát ra tính tình thiếu gia của mình, rút ra hai cây đũa trúc còn sót lại trên bàn, chuẩn bị ăn. Đã đói bụng mà còn chọn ba lấy bốn, vậy thì không còn gì để ăn đâu.
Nhìn thấy Mạc Từ động đũa, ông chủ quán ăn vặt xoay người, từ chỗ quầy hàng đem ra một đôi bao tay nhựa, đưa cho Mạc Từ đang ăn hết sức gian nan.
“Mang đôi găng tay này, dùng đũa lột vỏ rất phiền toái.”
Mạc Từ yên lặng liếc nhìn ông chủ quán ăn vặt, từ trong ánh mắt sáng ngời của anh ta thấy được một phần chân thật, thuận tay tiếp nhận cái bao tay.
Mới đầu mùa hạ, tôm cay đúng là mỹ vị.
Tôm cay lựa chọn nguyên liệu chính là tôm đất, trải qua ướp, chiên, xào, hầm gần mười quá trình, thêm vào nhiều loại gia vị mới xong, tính quyết định của nó chính là khi gia vị cùng xào chế thịt.
Mạc Từ lột bỏ vỏ tôm, một tay đem thịt tôm đưa vào trong miệng.
Thân là Tiểu thiếu gia của Mạc gia, cậu không có cơ hội để ăn đồ gì đó của quán ven đường.
Nếu không có đoạn kinh nghiệm kia, nếu không có thất bại đó.
Mạc Từ có khả năng đến tận bây giờ còn không biết cuộc sống ở khắp nơi đều có mỹ vị.
Quán ven đường mặc dù nhỏ, quán ven đường tuy rằng đơn sơ. Nhưng có một loại hương vị, mà đầu bếp nhà hàng cao cấp nấu không được.
Đó là một hồi ức sau mùa đông, hương vị có thể làm ấm cả cơ thể.
Mạc Từ cảm giác mùi vị cay nồng từ đầu lưỡi lan ra, thịt tôm mềm khô giòn, sớ thịt săn chắc mọng nước, giống như đã hấp thu hết các loại gia vị đã thêm vào, lưu dư vị thật lâu.
‘Thịnh yến đỏ’ trước mặt làm cho Mạc Từ thèm ăn hơn, dạ dày đang lạnh lạnh cũng ấm ấp lên nhiều.
Đôi môi Mạc Từ hồng hồng do bị cay, hồn nhiên chưa phát hiện ra động tác lột vỏ tôm trên tay lại nhanh hơn một chút.
“Xít xít” tiếng hút khí làm cho ông chủ quán ăn vặt lắc đầu, đột nhiên ở đâu xuất hiện người này quần áo chỉnh tề, giống như người cao quý thuộc xã hội thượng lựu, cùng cái quán ven đường đơn sơ tầm thường không hợp chút nào, người như thế, tại sao lại đến khu phố này ăn ở quán của anh nhỉ?
Đĩa tôm cay này là anh để lại cho cô bé hàng xóm, cũng là phần ăn cuối cùng của quán. Không biết nếu thiếu món tôm cay mỗi ngày đều đem về này, cô bé có hướng anh oán hận không đây?
Anh nghĩ đến bộ dáng của cô bé dây dưa không ngớt sau khi về nhà, hai tay chống nạnh, lôi kéo tay áo của anh kêu to: Đồ ăn của em a, đưa đồ ăn của em đây…
Thật phiền…mày cau lại, ông chủ trẻ cảm thấy vô cùng buồn bực. Vì vậy bèn đem hết phiền muộn ở trong lòng phát tiết trên người Mạc Từ đang vùi đầu ăn hăng say, cực độ vô tội.
Ông chủ trẻ rót một cốc nước ấm cho Mạc Từ, hầm hầm đặt trên bàn gỗ, còn không thèm lên tiếng.
Cô bé rất ồn ào, rất khó đuổi nha.
Mạc Từ nghe thấy tiếng vang phát tiết hơi ngẩng đầu lên, ông chủ trẻ quán ăn vặt sắc mặt âm trầm nhìn cậu.
Mạc Từ sờ lên tay trái, nghi hoặc không thôi.
Bản thân không có đắc tội với ông chủ quán ăn vặt nha…
“Trên mặt dính cái gì đó…” Ông chủ quán ăn vặt chỉ chỉ má trái của mình, ‘Tốt bụng’ nhắc nhở Mạc Từ, ý thức được mình hù sợ khách hàng, lại rặn ra một nụ cười, vẫn không nhúc nhích nhìn Mạc Từ ăn gì đó.
Quên đi, nhìn dáng vẻ của cậu ta như là rất đói bụng, mình làm một hồi người tốt a.
Ông chủ trẻ đem ánh mắt hướng về vài người đang đi trên đường, khẽ thở dài một cái: “Ăn cay xong uống nước ấm có thể tránh làm khô yết hầu, miệng lưỡi bớt rát, bổ sung lượng nước tương đối tốt.”
“A.” Mạc Từ nghe theo anh ta gật gật đầu, ý thức được bản thân quấy rầy người khác thu quán, ông chủ có phát giận cũng là hành vi bình thường, tâm trạng hiểu được, cảm tạ cười cười với ông chủ rồi không chút do dự bưng lên ly nước uống một lần.
“Là tôi quấy rầy anh dọn quán…” Mạc Từ nói còn chưa hết, lại nhìn thấy ông chủ quán ăn vặt biến sắc mặt thoạt nhìn không tốt, không phải là mình lại nói sai gì nha.
“Cậu đi mau!” Ông chủ ném lại một câu, nhanh nhẹn thu thập bát đũa trên bàn, đem vài cái ghế nhựa chuyển lên quầy xe đẩy.
Xa xa có một bọn người chậm rãi tới gần quán ăn vặt bên này, năm sáu người dáng vẻ nhìn có vẻ lưu manh, trong tay lại cầm gật gộc dài bảy tấc, Mạc Từ kinh ngạc đứng lên, đến nỗi cái găng tay nhựa ăn tôm còn chưa kịp tháo xuống.