Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 1 - Chương 19



Đoạn Phong khi…tỉnh lại, Mạc Từ còn đang ngủ.

Buổi sáng ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua chiếc cửa sổ có mấy ô vuông nhỏ, chiếu rọi vào trong phòng. Bụi bặm như con phù du dao động lên xuống bắt đầu linh hoạt nhảy múa dưới ánh mặt trời, rơi vào trên mặt bàn, trên bệ cửa sổ rồi nằm im nằm im, làm cho người ta không tự giác mà nheo mắt lại cảm thụ trọng lượng của bọn nó.

Đoạn Phong gần đây ngủ nông bị ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng rọi vào, chuẩn bị xoay người rời giường. Nhưng tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên sau lưng làm cho động tác của anh ngừng lại.

Khoảng trống trong đầu bắt đầu nhớ lại chuyện phát sinh hôm qua.

Chính mình đã thu lưu một người xa lạ mới quen ở trong nhà một đêm.

Đoạn Phong ngồi dậy, góc áo ngủ caro xanh lại bị kéo lại ——

Đoạn Phong quay đầu, nhìn vào gương mặt ngủ say điềm tĩnh của Mạc Từ, ánh mắt chậm rãi chuyển qua đôi môi Mạc Từ đang hé ra hợp lại, cái mũi chuyển động co lại phủ lên một tầng bóng tối, mắt nhắm nghiền, khóe miệng chậm rãi lộ ra một tia cười khó phát hiện.

Người này chỉ là so với mình nhỏ hơn hai tuổi, là một thiếu niên vừa mới trưởng thành, nét cười rất rạng rỡ…Bộ dáng vô cùng chật vật ngày hôm qua cùng dáng ngủ yên tĩnh không hề phòng bị ngày hôm nay chồng lên nhau, tựa như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Chậm rãi rút góc áo của bản thân từ trong tay của Mạc Từ ra, Đoạn Phong chỉnh sửa quần áo đi đến một gian phòng khác, bắt đầu thay đồ.

Căn phòng bày bãi đồ đạc lộn xộn vốn là muốn cho Mạc Từ ở, nhưng ý tưởng của Đoạn Phong lại rơi vào khoảng không.

Trên giường là một đoàn len sợi lộn xộn, còn có mấy cái phiên bản nhân vật hoạt hình Q1 kỳ lạ cổ quái ngã trái ngã phải này từ đâu tới đây?

Mặc đồ chỉnh tề xong, Đoạn Phong đến hiện tại vẫn còn mơ hồ.

Cùng là bởi vì lộn xộn chưa thể thu dọn lại, tối hôm qua mới để cho Mạc Từ ủy khuất một chút, cùng mình ngủ chung một giường.

Mà đầu xỏ đứng đầu tạo thành hỗn độn trên giường là ai đây?

Đoạn Phong đi ra khỏi phòng, ở trong một cái sân không rộng bắt đầu nấu bữa sáng.

Dây thường xuân bám đầy bốn phía bức tường trong sân, vòi dây ở trong gió nhẹ nhàng lung lay, bức tường phủ đầy màu xanh biếc trang điểm cho cái sân nhà đơn sơ không rộng này. Trong sân còn có hoa cỏ sức sống ngoan cường, tháng sáu dần dần nóng bức, ở trong thời tiết này cành lá sum suê bung ra muôn hồng nghìn tía, vươn lên một mảng xanh biếc.

Một lùm cây Ngâu Tàu2 ở trong một góc sân nhỏ nở ra chùm hoa màu vàng, mùi thơm cùng với bông hoa màu trắng trên cây Dành Dành3 trồng ở bên cạnh hòa cùng một chỗ, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào thơm ngát. Cây hoa hồng không cam lòng yếu thế, trên mặt cánh hoa màu đỏ chứa giọt sương ở trong gió nhẹ nhàng đong đưa. Những cây hoa cây cỏ tụ lại ở trong sân này đã tỏ rõ chủ nhân của chúng nó rất cẩn thận chăm sóc qua ngôi nhà này.

Bởi vì nguyên nhân là có nhiều hoa hoa cỏ cỏ như vậy, nên không khí trong sân vô cùng tươi mát. Trong tháng sáu, trời rất mau sáng, ánh nắng mặt trời chói mắt nhưng không quá nóng bức.

Ngôi nhà của Đoạn Phong diện tích không lớn, một căn nhà có tầng cũ kỹ, thêm vào một cái sân. Trong vùng dân cư này, nhà cửa hàng xóm đều là chặt chẽ kề bên cùng nhau, đi thẳng xuống sẽ lại nhìn thấy mấy căn nhà cao thấp màu sắc mới cũ xen kẽ nhau. Mỗi một hộ gia đình của khu dân cư đều có một cái sân nhỏ, dùng để cung cấp gió mát vui chơi cho mọi người, đó là một tình huống ở thành phố C lầu cao san sát tấc đất tấc vàng rất ít gặp.

Cách vách tường bao phủ dây thường xuân truyền đến một tiếng nói trong trẻo hỏi thâm ân cần, không bao lâu lại nghe thấy cửa sắt nhà anh kẽo kẹt vang lên, ổ khóa được thành thục gỡ xuống, cửa sắt bị người đẩy ra ——

Một cô bé mười sáu mười bảy xinh xắn hoạt bát cột một đuôi tóc ngựa thật dài, bước chân nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy Đoạn Phong bận rộn, bên miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào nói: “Đoạn đại ca, hì hì, anh đã dậy rồi.”

“Ừ, em là con heo lười nhỏ, cả ngày chỉ muốn ngủ, vừa rồi anh còn nghe thấy tiếng mẹ em gọi em dậy, em lại nằm trên giường không chịu dậy.” Đoạn Phong giở cái nắp nồi đất điện lên, ngửi cháo đã nấu xong, một kích tổn thương cô bé.

“Chán ghét nha, em rõ ràng đã không còn nằm trên giường, là lão mẹ giọng quá lớn!” Cô bé tức giận nói, mảy may không thèm để ý tới lời nói châm chọc của Đoạn Phong.

“Bịt tai trộm chuông*.” Đoạn Phong vượt qua cô bé, trở về phòng lấy chén cùng thìa múc cháo.

*Bịt tai trộm chuông “掩耳盗铃”: Tự lừa dối mình.

Cô bé mặt phồng đỏ lên, tùy tiện theo Đoạn Phong trở về phòng. Một tấc cũng không rời nhìn Đoạn Phong vội vàng bận rộn, một chút cũng không có ý tứ hỗ trợ.

“Dao Mộng, anh biết, em lại muốn đến cọ cơm?” Đoạn Phong nhướng nhướng lông mày, đem chồng chén để trên tay cô bé, “Cầm chặt.”

Cô bé gọi là Dao Mộng ra vẻ ngượng ngùng, đem đầu vùi vào trong cánh tay: “Ai bảo Đoạn đại ca làm cơm ăn ngon, hì hì, lão cha cùng lão mẹ cũng đều hưởng thụ mà không nói ra miệng đó.” Cô bé lại thò đầu ra, đi theo sau lưng Đoạn Phong, ở trên bàn đá dọn xong bát đũa.

“Anh hôm nay lấy nhiều hơn một cái chén.” Đoạn Phong quay đầu lại nói với cô bé.

“Hả? Tại sao?” Lông mày cô bé vo thành một cục, rất là khó hiểu, “Chẳng lẽ có bạn của Đoạn đại ca đến?”

“Ừ.” Đoạn Phong đơn giản trả lời, chuẩn bị rau trộn.

“Nam hay nữ?” Đôi mắt tròn của cô bé đột nhiên trở nên sáng long lanh.

“Nam.”

“Em còn tưởng rằng là nữ nha…” Ánh sáng trong mắt của cô bé trong nháy mắt ảm đạm xuống, khóe miệng lại có chút giơ lên. Cô bé đang muốn nói chuyện lại bị người đột nhiên từ trong phòng Đoạn Phong đi ra dọa đến, chiếc đũa thoáng cái rơi trên mặt đất.

“Anh là…” Dao Mộng kinh ngạc nhìn chàng trai mặc áo ngủ của Đoạn đại ca, hỏi.

“Bạn của anh.” Đoạn Phong thay Mạc Từ trả lời, lại quay đầu về phía Mạc Từ, “Ở đây ăn sáng đi.”

Mạc Từ mở to đôi mắt ngơ ngác buồn ngủ, ngáp một cái, mở mắt nhìn thấy nhiều thêm một cô bé.

Đoạn Phong đi tới thay Mạc Từ giới thiệu: “Đây là em gái nhà bên, Dao Mộng.”

“A.” Gật gật đầu, Mạc Từ vẫn còn đứng yên.

Nhìn thấy Mạc Từ mặc áo ngủ rộng thùng thình của mình, bộ dáng lộ ra non nửa đầu vai, Đoạn Phong rốt cục phát hiện chỗ khó nói, “Cậu không có mặc quần áo…mặc kia của tôi.” Đoạn Phong bỏ cái muỗng trong tay xuống, dẫn Mạc Từ vào phòng, để lại cô bé một người trong sân…Ở trong gió ngổn ngang.



Ba người ngồi ở trên bàn đá ăn cơm.

Mạc Từ cảm thấy vô cùng không khỏe, cơ thể dường như lúc nào nghiêng về phía Đoạn Phong, Dao Mộng ở bên kia gắp thức ăn, không tránh được cùng ánh mắt Dao Mộng chạm vào nhau, Mạc Từ xấu hổ chiếc đũa run rẩy, giả vờ như không phát hiện ánh mắt em gái nhà bên của Đoạn Phong giống như ‘Tia X’.

“Khụ khụ, cậu ăn không quen?” Đoạn Phong cảm thấy khoảng cách hai người gần lại, không tự giác dời đi về phía bên trái. Nhìn thấy Mạc Từ ngồi như bị kim đâm, mở miệng hỏi.

“Không có.” Mạc Từ lắc đầu, cái miệng nhỏ uống cháo.

Ánh mắt của cô bé đối diện tỏa ra tia sáng hưng phấn xanh lè, làm cậu có cảm giác như nhìn thấy sói.

Thấy ảo giác, ảo giác…Bị cô gái nhỏ không ngừng dò xét, Mạc Từ đem hình ảnh con sói dùng sức xua đi ra ngoài.

Bản thân không có áo mũ không ngay ngắn, trên mặt cũng không có dính hạt cơm nha? Mạc Từ sờ sờ mặt, không sờ trúng hạt cơm. Cái bữa ăn sáng này…vô cùng quỷ dị.

Sau khi ăn xong, Đoạn Phong thay Mạc Từ kiểm tra bàn tay trái bị thương một lần, hướng Dao Mộng mượn nước khử trùng từ trong hộp y tế nhà cô bé. Cô gái nhỏ không nói hai lời thì đã nhanh chóng lao ra cửa, bằng tốc độ nhanh nhất vội vã chạy về, đưa lên hộp y tế, ánh mắt càng dán dính vào trên người hai người.

Đoạn Phong thấy cô bé không nói một câu, nên cũng không mở miệng nói cô bé cái gì, chỉ là hướng Mạc Từ cho một ánh mắt để cậu không cần phải để ý.

Mạc Từ trả lại một nụ cười, lại làm cho ánh mắt Dao Mộng nhìn cậu càng thêm nóng rực.

“Mộng Mộng, gì đó lộn xộn trong phòng của anh đó là của em sao.” Đoạn Phong cũng lặng lẽ sờ một nắm mồ hôi, muốn để cho Dao Mộng thoáng phân tán chú ý.

“Nga.” Dao Mộng thoáng di chuyển ánh mắt một chút, hồi đáp.

“Đi thu thập!” Trong lời nói của Đoạn Phong nhiều hơn một phần nghiêm khắc, làm cho thần sắc Dao Mộng hoảng hốt run rẩy một cái, hồi tỉnh lại, thật có lỗi hướng Mạc Từ cười cười. Ánh mắt vậy mà lưu luyến thu hồi từ trên người Mạc Từ, kì kèo đi vào phòng.

“Mạc Từ, cậu không cần phải để ý. Mộng Mộng tuy rằng nghịch ngợm nhưng không có ác ý, cô bé nhìn cậu…chỉ là hiếu kỳ mà thôi.” Đoạn Phong tận lực giải thích, vừa quan sát biểu tình của Mạc Từ.

Trên mặt Mạc Từ lộ ra biểu tình mờ mịt không thèm để ý, hướng Đoạn Phong lắc đầu, như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó hướng Đoạn Phong thỉnh giáo.

“Cháo anh làm buổi sáng…Ăn rất ngon, là làm như thế nào vậy?”

Mạc Từ bị ảnh hưởng của ông cụ, đã cải tạo thành một người luôn ‘Thử vị’, ‘Đào(Đào bới) vị’, đối với hương vị món ăn hết sức mẫn cảm, đụng tới mỹ vị gì đó đều là vô thức chú ý một chút.

Lúc ở nhà, cậu mỗi ngày phải cùng Đạt tẩu hỏi cái này hỏi cái kia, ông cụ đối với ‘Truy tìm nguồn gốc’ rất gắng sức. Dần dà, Mạc Từ nuôi thành cái tật xấu thích đưa ra câu hỏi.

Đoạn Phong đột nhiên bị hỏi nên sửng sốt, không ngờ rằng Mạc Từ lại hỏi cái vấn đề này. Sau khi lấy lại tinh thần mới chậm rãi mở miệng: “Không có khác gì lớn, tôi dùng nồi đất điện nấu cháo, cháo nấu xong cũng không có tác dụng phụ. Nguyên lý của nồi đất điện là duy trì nhiệt độ sôi phía dưới đem cháo chín muồi, ít bay hơi nước, hương vị nồng đậm chung quy cũng không bằng thức ăn được xử lý kiểu hầm chín bằng lửa có ‘Độ lửa’, nhưng ưu điểm ở chỗ là không cần lo lắng quá sôi hoặc nấu nước quá khô, chỉ cần nguyên liệu cùng nước trộn lẫn, ấn chốt mở, đợi cháo chín là được rồi, cũng không có cái bí quyết gì.”

Mạc Từ gật gật đầu, lại hỏi Đoạn Phong nguyên liệu nấu cháo, âm thầm so sánh cùng với cháo Đạt tẩu một phen, cảm thấy mỗi người một vẻ.

“Nấu trên lửa tốt nhất là đem nước một lần chế đủ, nắm chắc được nước, tỉ lệ gạo, không nên giữa đường thêm nước, nếu không cháo sẽ nhão và loãng, độ đặc dính cùng mùi thơm đậm đà sẽ giảm đi nhiều…” Đoạn Phong dùng muỗng múc một muỗng cháo để cho Mạc Từ xem, chỉ chỉ nồi đất điện đang cắm điện, làm mẫu nói.

Mạc Từ hiểu ý, bởi vì thắc mắc mà vùng lông mày một mực nhăn lại đã giãn ra, nhìn về phía Đoạn Phong vẻ mặt thành thật.

Khi Đoạn Phong trầm tĩnh lại, trong con ngươi màu nâu không phải đen tuyền truyền ra sự chăm chú cùng sắc bén. Thỉnh thoảng chớp động một loại quang mang không phù hợp với tuổi. Có lòng hăng hái sục sôi của người trẻ tuổi, có thành thục ổn trọng lẫn lộn cùng một chỗ của người trung niên, trong sự kỳ lạ đó lại gây cho cậu một loại mị lực khó mà miêu tả.

Cùng Đoạn Phong ngốc một thời gian dài, loại cảm giác này lại càng mãnh liệt phát ra. Cậu có một loại trực giác, người như Đoạn Phong cũng không phải đơn giản là ông chủ quán ăn vặt. Dù sao, anh ta còn trẻ như vậy…Cùng một đời của mình là hoàn toàn khác nhau.

Nếu Đoạn Phong sinh ra ở trong nhà một đại gia tộc phú quý, thì cũng không thể là kẻ tầm thường. Nhưng là, xuất thân của một người rất có thể ảnh hưởng đến cảnh ngộ.

Như cậu đây, không biết quý trọng, một mặt phóng túng bản thân, kẻ vô tích sự, cuối cùng rơi vào kết cục cửa nát nhà tan.

So sánh thử, Đoạn Phong so với cậu muốn an tâm nhiều lắm. Hai thế làm người, Mạc Từ cảm giác mình làm còn chưa đủ tốt, cố gắng của mình cực kỳ bé nhỏ. Năng lực có thể hay không đuổi kịp người ta, chỉ có rút ra kinh nghiệm, tiếp tục cố gắng mới có thể tránh cho chuyện trước kia phát sinh. Mạc Từ được chỉ dẫn nắm tay phải không có bị thương lại, trong mắt cất giữ vui vẻ.

Đoạn Phong đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng vui sướng của Mạc Từ cũng bị cảm hóa, hiện tại theo Mạc Từ cười rộ lên.

Mạc Từ lấy lại tinh thần, do dự một chút, hỏi ra vấn đề vừa rồi một mực muốn hỏi: “Đoạn Phong, là ai dạy anh nấu ăn vậy? Tôi thấy anh nấu ăn rất tốt.”

“Là mẹ của tôi. Bà ấy nấu cơm rất giỏi, khi còn bé đã theo học một chút.” Khóe miệng Đoạn Phong nổi lên một nụ cười mất tự nhiên. Mạc Từ không có để ý, đánh giá cái sân nhỏ được cây cối trang điểm: “Hả? Mẹ của anh, tại sao vẫn chưa có thấy bà ấy?”

“…Mẹ tôi đã qua đời.” Đoạn Phong cúi đầu xuống, nụ cười ở khóe miệng đông cứng trong một thời gian, cuối cùng biến mất không tìm thấy.

Mạc Từ lúc này mới ý thức được mình nói sai, vội vàng nói xin lỗi.

“Thật xin lỗi, nhắc đến chuyện thương tâm của anh.”

“Không sao.” Khẩu khí nhàn nhạt của Đoạn Phong nhiều hơn một phần bi thương không hiểu, đem ánh mắt chuyển về phía cây Dành Dành trong sân, “Hiện tại chỉ có một mình tôi.”

“Hả?” Mạc Từ quay đầu, kinh ngạc nhìn Đoạn Phong xuất thần. Nhanh chóng nói sang chuyện khác, lại cùng Đoạn Phong bắt đầu thảo luận tôm cay trong ngày ở quán ăn vặt đêm đó.

Đã đi ra từ trong nỗi buồn Đoạn Phong ngồi xuống tinh tế giải thích. Thỉnh thoảng dừng lại nghe cách nhìn của Mạc Từ một chút.

Hai người trò chuyện với nhau thật vui, không chút nào để ý việc hai thằng đàn ông ngồi ở chỗ này thảo luận việc nấu nướng bếp núc… quỷ dị đến cỡ nào ….

Thu dọn xong giường chiếu trong phòng, cô gái nhỏ Dao Mộng đi ra cửa phòng liền nhìn thấy hai người trong sân tinh thần bốc cao cười cười nói nói. Chậm rãi tới gần hai người, nghe rõ nội dung bọn họ nói chuyện, Dao Mộng vốn là mang theo kỳ vọng đôi mắt lại nhanh ảm đạm xuống, rốt cuộc không thể nhịn được nữa lớn tiếng oán hận nói: “Các anh không biết như vầy là rất khó coi hay sao!”

Hai người đang thảo luận thì bị âm thanh kêu lên sợ hãi của Dao Mộng vọng lại một cái, liền quay đầu.

“Mộng Mộng, em tại sao không lễ phép như vậy!” Khuôn mặt nghiêm túc của Đoạn Phong rất có lực uy hiếp, làm cho Dao Mộng bật thốt kêu to phải co rụt cổ lại.

“Thật xin lỗi, Đoạn đại ca…” Con mắt sáng óng ánh chớp động tận lực ép ra thủy quang, Dao Mộng nhỏ giọng nói: “Em còn tưởng rằng hai người các anh đang…đang…”

Mấy câu sâu âm thanh nhỏ quá, Đoạn Phong không nghe rõ ràng. Nhíu mày, Đoạn Phong vẫy tay, “Em nên về làm bài tập đi, chỗ nào không hiểu có thể tìm anh.”

“Anh không cần phải đuổi em đi mà…” Gương mặt hình tròn của Dao Mộng vo thành một đống, rốt cuộc không lay chuyển được ‘Đe dọa’ của Đoạn Phong, giẫm bước chân nhỏ lộn xộn, dùng tốc độ đồng dạng với ốc sên di chuyển hướng ra cửa.

Đoạn Phong xoay đầu lại nên không để ý tới biểu tình của Dao Mộng đang không ngừng nhìn về phía sau, nhưng Mạc Từ đối diện với Dao Mộng nhìn thấy rõ ràng…Lúc cô gái nhỏ quay đầu lại thì nét cười trên mặt rạng rỡ dị thường, cùng có chút quỷ dị…Tay ra hiệu.



___________________

1. Phiên bản Q: cái này tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết đó là dạng phiên bản người ta đem hình vẽ làm rõ các đường nét lên, một phong cách hoạt họa của Trung Quốc



2. Cây Ngâu Tàu

3. Cây Dành Dành


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.