Khi thấy anh trai trước bàn ăn cầm ly nước, Mạc Từ mới xác định rõ ràng sự thật, đây không phải mơ!
…Cử chỉ của anh trai tao nhã khéo léo.
…Ánh mắt của anh trai nghiêm khắc lại bao dung.
Điều đó rất chân thật!
Mạc Từ vừa vui vừa buồn, nặng nề kéo bước chân đi đến trước bàn ăn, kéo ghế ra, ngồi lên, sau đó đem ánh mắt hướng về người nọ ngồi ở đối diện.
Dưới gương mặt lạnh lùng là sự quan tâm khó phát hiện. Lúc giận dữ mắng mỏ răn dạy, đó giống như là một loại quan tâm.
Sau khi Mạc gia suy tàn trong một thời gian dài, Mạc Từ mới biết được người anh trai cùng cậu huyết mạch tương liên vô cùng quan tâm cậu, luôn ẩn ẩn ký thác hy vọng.
Thế nhưng, nào có ai biết người này tính tình lạnh nhạt kiên quyết, bất cẩu ngôn tiếu, nổi tiếng trong ngành ẩm thực, thủ đoạn cao minh nhất trong Mạc gia, cuối cùng lại vô lực xoay chuyển tình thế bất lợi của Mạc gia, bệnh tật tích tụ, tráng niên mất sớm?
Đủ loại như thế, toàn bộ đều do cậu một người ban tặng!
Lỗi tại cậu! Lỗi tại cậu!
Bàn tay Mạc Từ nắm chặt rủ xuống dưới bàn ăn, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Trong mắt cậu đó là anh trai a!
…
“A Từ?” Mạc Ngôn thấy Mặc Từ vẫn không nhúc nhích nhìn qua mình, hơi hơi khó chịu. Nhưng khi anh nhìn thấy Mạc Từ hai vai run run một chút rồi sau đó sắc mặt tái nhợt, cơn giận lúc đó liền tan thành mây khói.
“A Từ, em không thoải mái?” Mạc Ngôn khẽ ho một cái, trong mắt lạnh nhạt có một tia tình cảm dao động.
“Đúng vậy, đúng vậy, A Từ, sắc mặt của con tại sao lại kém như thế? Bị bệnh? Muốn hay không gọi bác sĩ Trần đến…”
Người phụ nữ ngồi ở bàn tròn phía đối diện phát hiện tình trạng khác thường của Mạc Từ cũng quan tâm hỏi, âm thanh dịu dàng, trên gương mặt trang điểm tinh xảo tràn đầy vẻ quan tâm, thân thể cũng nghiêng nghiêng về phía trước.
Thế nhưng, Mạc Từ nghe được âm thanh êm ái đó, đồng tử mở lớn, lửa giận trong lòng tập tức hừng hực tuôn ra, gắt gỏng cắt đứt lời của người phụ nữ:
“Câm miệng của bà lại! Không cần bà ở đây giả từ bi làm mèo khóc chuột, cút!”
Lời còn chưa dứt, một tiếng rống giận cắt đứt truyền đến “Ranh con!” Mang theo uy nghiêm, đồng thời che chở cho người vợ nhỏ đang than phiền ủy khuất.
Cái bàn hung hăng chấn động. Người chụp bàn với khuôn mặt tái mét: “Ranh con! Cậu nói cái gì?!”
Mạc Từ như ở trong mộng mới tỉnh, hai mắt mở to nhìn nhìn…
Một người đàn ông trung niên tóc tai chải chuốt cẩn thận gọn gàng, khuôn mặt chính trực mang theo giận dữ, đang quát mắng cậu.
Đó là…Cha! Mạc Từ toàn thân run rẩy, viền mắt chứa chất lỏng nóng hổi, gần như muốn rơi xuống.
Cậu cố nén lại, đem biểu cảm lẩn giấu trong tóc mái có chút dài.
“…Cha” Mạc Từ cũng không ngờ một tiếng kêu lại có giọng điệu như thế, gần như là nghẹn ngào.
“A Từ…” Mạc Ngôn giật giật môi ở một bên chuẩn bị khuyên can, rõ ràng là bị thanh âm Mạc Từ dọa sợ.
Ông cụ cầm ba toong giơ lên cao rồi chậm rãi hạ xuống, tiếp xúc với sàn gỗ phát ra tiếng vang sắc nét.
Trên khuôn mặt thối đen nghiêm khắc tức giận cũng dần dần mờ nhạt.
Trầm mặc nửa ngày.
Ông cụ nặng nề khẽ hừ một tiếng.
“Cô, ngồi yên ăn cơm đi.” Liếc nhìn người phụ nữ vẫn còn kinh ngạc một cái, ngồi xuống dùng cơm, không nói gì.
Mạc Từ chờ ẩm ướt trong mắt qua đi, mới thoáng ngẩng đầu, thấy bữa sáng trên cái bàn tròn gỗ lim hơi hơi có chút ngẩn người.
“A Từ.” Mạc Ngôn nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở. Mạc Từ lúc này mới cầm đũa lên, ngồi tư thế nghiêm chỉnh.
Ông cụ động đũa, những người khác động đũa sau đó.
Trong lúc này trên bàn chỉ nghe thấy tiếng chén đũa va chạm cùng hương thơm làm cho người ta thèm ăn.
Trù nghệ của Đạt tẩu là cha chỉ điểm qua. Quản gia già Đạt thúc là bạn nối khố của cha, coi như là họ hàng xa của Mạc gia, bởi vì gia cảnh sa sút nên ở lại làm người hầu trong nhà, chăm sóc ông cụ. Vợ chồng Đạt thúc đi theo cha nhiều năm, đối với Mạc gia trung thành và tận tâm, đến cuối cùng Mạc gia suy bại, cũng là người cuối cùng ra đi.
Đặt trên bàn ăn là món Trứng hấp sữa1 hấp dẫn, tản ra một mùi vị mê người. Trứng hấp sữa có màu vàng sáng bóng, bề mặt bóng loáng trơn nhẵn như đậu hủ. Trên mặt trứng được trang trí thêm vài điểm xanh vàng càng thêm mềm mại, tinh tế.
Đạt tẩu mở ra một cái chén khác đã chuẩn bị sẵn, trong không khí lại thêm một mùi hương ngọt ngào, mùi hương ngọt ngào này là từ đĩa bánh Ngân Hạnh. Ôliu xanh, quất vàng, thịt hạt dẻ màu nâu, một chút mứt hoa quả màu đỏ với màu xanh, tô điểm trên mặt bánh trắng, rất đẹp. Ăn vào vị ngọt, dẻo, mềm mà thơm, khó có thể dứt ra.
Mạc Từ còn nhớ rất rõ hương vị bánh Ngân Hạnh rất nhiều năm trước ở trên đầu lưỡi. Bánh trắng xốp, thịt quả thập cẩm thơm ngát. Thời điểm tiếp xúc với đầu lưỡi, liền tan vào trong miệng, vị giác được khuếch tán đến vô số lần.
Mạc Từ luôn xuất hiện ở cửa với một hai khối bánh Ngân Hạnh, ngồi ở trên xe chậm rãi nhét vào trong miệng.
Thực ra, bánh Ngân Hạnh là vì một mình Mạc Từ chuẩn bị. Mạc Ngôn cùng ông cụ không thích món ngọt.
Bánh bao nhỏ hết sức đặc biệt. Đặt trong ***g hấp tinh tế, còn bốc lên hơi trắng.
Bánh bao nhỏ da mỏng nhân nhiều, Đạt tẩu mà làm bánh bao thì da bánh bao là nhiều lần ép nặn trên trăm lần mà thành, da mỏng nhưng mười phần co giãn. Ăn vào, một ngụm nuốt hết. Nhấm nuốt xong, bên trong nhân bánh bao sẽ tràn ra một dòng nước thịt, tươi ngon mà không ngấy. Trong nhân thịt có gừng, tỏi băm nhỏ, nhưng ăn sẽ không dễ dàng phát hiện. Sau đó là hấp, muốn bánh bao da mỏng phải khống chế tốt độ lửa. Hấp lửa nhỏ là chuẩn, ngừng đúng nửa tiếng, quá giờ da bánh bao sẽ hỏng, quá sớm nhân thịt không thể ngon miệng.
Chén trước mặt mỗi người đều chứa món cháo thịt băm. Rau tươi, cà rốt được rửa sạch xắt nhỏ, thịt băm đã được xào qua, tính cả rau dưa đã được xào cùng, cho vào trong cháo đã được nấu, trộn đều rồi ăn, già trẻ đều thích.
Rau với cháo, thịt băm với cháo, ăn cùng rất ngon, có thể điều dưỡng tính khí. Mỗi ngày cháo đều được thay đổi rất đa dạng. Cháo Đạt tẩu nấu, đến ông cụ cũng khen ngon không dứt miệng.
Mạc Từ cầm lấy ly thủy tinh, uống một ngụm nước lọc. Dùng thìa múc một miếng Trứng hấp sữa, cảm nhận Trứng hấp sữa đặc biệt trơn mềm, con mắt không tự giác híp lại.
Đã bao lâu? Đã bao lâu chưa nếm qua vị ngon đến như vậy?
Cảm động từ đáy lòng của Mạc Từ được khuếch trương đến vô số lần, cảm động trong lòng sắp tràn ra ngực. Đây là…cảm giác hạnh phúc a.
Có thể cùng người nhà đã lần lượt ra đi ở cùng nhau, cùng chung vây quanh trên bàn ăn cơm…Là một chuyện cỡ nào hạnh phúc a.
Mạc Từ lại nhấp một miếng nước lọc, chậm rãi uống vào.
Giờ phút này, nước lọc nhạt nhẽo vô vị dường như có hương vị ngọt nồng như mật ong, theo yết hầu chạy vào cơ thể. Mạc Từ cảm giác trong người đang có một làn sóng màu hồng, tại dòng sông ngọt ngấy đến chết rong chơi.
Bộ dáng hưởng thụ cảm động đến say mê của cậu bị những người khác thu hết vào trong mắt, mà Mạc Từ vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra.
Cuối cùng ông cụ thật sự là nhìn không được, nặng nề ho khan một tiếng: “A Từ, Đạt tẩu làm cơm ăn ngon như thế sao?”
Kỳ thật ông cụ càng muốn nói là: Nhìn bộ dáng con ăn, đầu đều chui vào trong chén, còn ra thể thống gì nữa!
“Ăn ngon!” Mạc Từ theo phản xạ thốt ra, bắt đầu bày ra một nụ cười thật tươi. Không chút nào nghe ra cha ý tại ngôn ngoại.
Nụ cười rực rỡ làm cho mấy người trên bàn không lực chống đỡ.
Vì cái gì mà A Từ cười đến ngu ngốc…Nó bình thường không phải ăn cơm như nuốt trọng, cũng không có bất kỳ đánh giá gì sao?
Mạc Ngôn thu hồi chiếc đũa đang duỗi giữa không trung, có chút khó hiểu. A Từ không phải là tối hôm qua chơi đùa điên khùng quá mức, đầu óc còn chưa thanh tỉnh đi.
A Từ đứa nhỏ này hôm nay là lạ, hiếm khi không có khuôn mặt nhăn nhó cùng anh tranh cãi. Không giống trước kia lang thôn hổ yết lãng phí thức ăn, còn nở nụ cười…
Mạc lão gia tay cầm chiếc đũa run run, lại đánh giá Mạc Từ vài lần.
Không khí trên bàn cơm thoáng cái trở nên quỷ dị. Ông cụ ăn cũng không sai biệt lắm, buông đũa xuống. Thấy Mạc Từ như trước khuôn mặt tươi cười xán lạn, lại thử hướng Mạc Từ dò hỏi:
“A Từ, hôm nay đi nhà hàng Bạch Vân cùng cha không?”