Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 1 - Chương 36



“Lý Vĩ, anh xem tôi là người bình thường?” Treo một mạt mỉm cười mang theo hàn ý, người xông tới mang theo đám người gật gù, chậm rãi tới gần nhóm bọn bắt cóc biểu tình khác nhau.

“Tổng giám đốc…Sao anh lại tới đây?” Người đàn ông thu hồi dáng vẻ kiêu ngạo kiêu căng vừa rồi, ngữ điệu giảm xuống không ít, bộ dáng gục đầu biến sắc làm cho người ta nhìn thế là hiểu rồi.

“Lý quản lý, anh còn nhớ rõ cái Tổng giám đốc tôi đây a.” Người xông tới giương khóe miệng lên, khuôn mặt mang theo vui vẻ càng làm cho trái tim của người khác băng giá.

Khi híp mắt nhìn người khác, nét cười trên mặt cùng ánh mắt giống như một loại lưỡi đao hoàn toàn khác nhau. Đôi mắt cất giấu hàn ý làm cho người ta không hiểu sao kinh hãi, vô thức lui về phía sau vài bước.

“Tổng giám đốc…”

“Anh hỏi tôi làm sao đến được đây? Anh nói thử xem?” Giỏi về ngụy trang trên mặt làm ra một cái biểu tình mờ mịt không biết gì, làm cho người muốn hỏi cũng bị cái này ép cho biểu lộ mê mang.

“Hiện tại tan tầm, Tổng giám đốc sẽ không phải vẫn luôn đi theo tôi…” Người đàn ông niết niết bàn tay, cánh tay mất tự nhiên buông xuống, trong đầu càng không ngừng hồi tưởng lại quan hệ của Tổng giám đốc cùng cái Nhị thiếu Mạc gia này.

Bọn họ là bạn bè? Thế nhưng không giống…Là đàn anh? Càng không có khả năng. Lý Vĩ lông mày buộc lại, sắc mặt càng phát ra ngưng trọng.

Người tới không cho gã bất luận cái gì thời gian tự hỏi, ngẩng đầu phất phất cánh tay, để cho tay chân sau lưng đứng gạt ra, bao trùm vây quanh một đám người trong phòng, hạ xuống nói: “Các anh hôm nay lúc này rời đi…Chỉ sợ có chút khó khăn.”

Nói xong hướng tất cả mọi người gật gù, lộ ra biểu tình nghiêm túc, đảo qua khuôn mặt nhóm bọn bắt cóc biểu tình không đồng nhất, cuối cùng đưa ánh mắt hướng về Mạc Từ cuộn mình trên mặt đất phát ra thống khổ rên rỉ.

“Tội bắt cóc, sẽ ở mười năm tù có thời hạn trở lên hoặc là ở tù chung thân, cũng phạt tiền hoặc là tịch thu tài sản…Tình tiết so ra nhẹ hơn, ở tù có thời hạn năm năm trở lên mười năm trở xuống, cũng phạt tiền…Các anh khẳng định biết rõ.” Người đó một lần nữa treo mỉm cười đem ánh mắt tập trung trên người Lý Vĩ, trong nụ cười của người đó thấm nhiều hơn một phần hương vị.

“Tổng giám đốc, không phải…” Lý Vĩ một mực yên lặng không lên tiếng bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tay vô thố đặt ở giữa không trung, làm giải thích.

“Vậy anh có thể giải thích một chút tại sao phải có cái này?” Triệu Hồng Tu âm thanh trầm thấp xuống ánh mắt sáng rực, nhấc lên dây thừng đặc biệt trên bàn cùng cùng số thẻ sim điện thoại di động, ở trước mặt Lý Vĩ quơ quơ.

“Cái này…Chỉ là vì người bạn giáo huấn một thằng nhóc chọc chuyện tình thôi, tiến đến nhìn xem…Không phải như ngài nghĩ đâu?” Lý Vĩ đầu đầy mồ hôi, nhìn thoáng qua người đàn ông vóc dáng gầy bên người, tạm thời trao đổi tin tức.

“Giáo huấn? Lý Vĩ, tôi còn không biết anh trèo lên một cái phu nhân…Gần đây cùng người phụ nữ kia thân thiết, chuẩn bị…” Âm thanh Triệu Hồng Tu nhỏ xuống, phát ra nụ cười âm u, biểu tình cười mà giống như không cười như cầm búa làm cho Lý Vĩ một kích, đánh cho tiêu tan tất cả dáng vẻ kiêu ngạo. Triệu Hồng Tu phủi bàn tay, ý bảo thủ hạ lấy ra một cái túi giấy phong kín màu xám. Rồi sau đó từ trong túi giấy lấy ra ảnh chụp, làm cho Lý Vĩ như bị sét đánh, cứng ngắn đứng nguyên tại chỗ.

Màu sắc rực rỡ trên tấm ảnh, chụp rất rõ ràng một đôi nam nữ thân mật, cánh tay khoát cùng nhau, người đàn ông cúi đầu ôn nhu đưa tình người phụ nữ. Ảnh chụp như vậy, nếu như gửi đến cái gia đình khác, sẽ đưa tới cái dạng tinh phong huyết vũ gì? Lý Vĩ bị đánh phủ đầu so với ai khác đều tinh tường hơn.

“Tôi còn không biết, thủ hạ đắc lực của tôi lại yêu thích phạm pháp, cầm cơ mật của công ty không lo lại phạm vào việc bắt cóc…Cái này, công ty chỉ sợ phải đuổi việc anh…” Tiếng nói phát ra, Triệu Hồng Tu không đếm xỉa Lý Vĩ, trực tiếp vượt qua gã đi đến bên cạnh Mạc Từ. Tay chân vây quanh bên cạnh đúng lúc nhìn thấy nhóm bọn bắt cóc thời cơ không đúng chuẩn bị chạy thục mạng.

“Gọi điện thoại, gọi cảnh sát đến.” Mệnh lệnh của Triệu Hồng Tu làm cho tất cả mọi người đầu run rẩy, sắc mặt nổi lên hoảng loạn.

“Vâng.” Đường dây điện thoại rất nhanh được kết nối, đại hán cầm điện thoại hướng về đầu bên kia đơn giản nói rõ tình huống. Thừa dịp khẽ hở gọi điện, tên tóc vàng cảm thấy tình huống không ổn lập tức nhào tiến tới, thân thủ cướp đoạt điện thoại trong tay đại hán. Âm thanh thùng sơn bị đá văng cùng tiếng chửi bậy đột nhiên bộc phát ra, Triệu Hồng Tu không kiên nhẫn xoay người, thờ ơ hướng thủ hạ chỉ nói:

“Còn đứng ngây đó làm gì, gọi điện thoại cảnh sát, thuận tiện…” Triệu Hồng Tu nhướng lông mày, nhìn về phía Lý Vĩ núp ở phía sau bọn bắt cóc, “Đem hắn trói lại đưa đến nhà Mạc trạch (chỗ ở)!”

“Vâng, cậu chủ!” Một đám người rất có năng suất nhanh chóng quật ngã những bọn bắt cóc này, đem Lý Vĩ ra sức giãy dụa dùng dây thừng trói gã lại, chặt cứng đè trên mặt đất, đợi Lý Vĩ dường như nhận mệnh ngừng giãy dụa, hai cái đại hán hình thể bưu hãn mới đảm nhiệm nhiệm vụ áp giải, đi xe hơi chạy nhanh hướng Mạc trạch báo cáo kết quả công tác.

Triệu Hồng Tu nhìn xem loạn đấu đã sớm ngừng lại, quay lại bước đi thong thả hai bước, tới gần Mạc Từ, người ưu nhã ngồi chồm hổm nhìn xuống Mạc Từ.

Bên mặt bị bóng tối bao trùm, biểu tình mơ hồ, Triệu Hồng Tu nhìn thấy bộ dáng Mạc Từ cắn răng thống khổ rên rỉ, trong nội tâm nhiều hơn một phần tình cảm khác thường, chậm rãi duỗi tay phải ra, nhẹ nhàng chạm vào gò má bên phải của Mạc Từ.

“Buông ra!” Mạc Từ nửa híp mắt không ngừng đè nén bỗng nhiên mở to mắt, trong con ngươi phản xạ ra ánh sáng sáng ngời. Sớm đã cởi bỏ dây thừng làm cho hai tay không bị trói buộc, Mạc Từ toàn thân cao thấp đều chống lại tiếp cận của Triệu Hồng Tu.

“Buông ra?” Tựa hồ không có chú ý tới khẩu khí kịch liệt của Mạc Từ, Triệu Hồng Tu đem ngữ điệu kéo ra thật dài. Chống lại con mắt phản xạ ngọn đèn của Mạc Từ, mở miệng trầm thấp: “Cậu thật không ngờ, người đầu tiên tới cứu cậu chính là tôi đi…”

“Đúng vậy, không nghĩ tới.” Mạc Từ vô thức né đi đôi mắt của Triệu Hồng Tu, lảo đảo vịn vách tường đứng len, lắng lại tức giận cùng kinh ngạc trong ngữ điệu, làm cho ***g ngực hiện ra gợn sóng trấn định lại.

“Cảm ơn anh, Triệu tiên sinh.” Trên người ngoại trừ miệng vết thương đá đấm ra, còn có chỗ đau của miệng vết thương phỏng bị vỡ bóng nước, đau đớn nóng rát cùng đau bụng mơ hồ sinh ra thông qua thần kinh cùng nhau truyền vào trong đầu, đau đớn bị phát đại đến vô số lần, Mạc Từ đè nén đau nhức thở hổn hển, nhổ ra mấy chữ nói lời cảm ơn.

Không phải là không có nghĩ đến…Là hoàn toàn, từ đầu, vẫn luôn không có ý nghĩ này! Triệu Hồng Tu tại sao lại vào lúc cậu bị bắt cóc đầu tiên chạy đến, Triệu Hồng Tu tại sao lại đặc biệt tới cứu cậu…

Nghi vấn giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Lại như trái to ép cong đầu cành, nhánh suy nghĩ trong đầu bị ép đến cong cong, treo lên nghi vấn, không giải thích được nó.

Vốn sẽ không muốn cùng Triệu Hồng Tu lại có cùng xuất hiện Mạc Từ lần nữa cảm thán vận mệnh trùng lặp kinh người, nhiều lần lặp lại. Càng không muốn gặp lại, người này lại càng xuất hiện tần số cao ở trước mặt mình.

Tâm tình làm cho bình ổn xuống lại lần nữa như nước sôi sôi trào, xúc động ngay từ đầu đưa tới trêu chọc của đối phương…Mạc Từ hồi tưởng lại, không biết là vui hay là bi thương.

Nếu như ban đầu ở khách sạn không có nổi giận ra tay, chỉ là đem cừu hận chôn dấu dưới đáy lòng, thì sẽ là một hồi tình cảnh thế nào nhỉ…Vận mệnh trước kia có khả năng tái diễn lại lần nữa không?

Suy nghĩ mâu thuẫn đã tồn tại ngay từ đầu, là bản thân dẫn sói vào nhà, dẫn đến Triệu Hồng Tu từng bước xâm chiếm Mạc gia. Sau khi bắt đầu một lần nữa gặp mặt hoàn toàn khác nhau, mỗi một lần lại đối chọi gay gắt hơn…

Mạc Từ đứng ở lập trường của Triệu Hồng Tu suy nghĩ xem hành vi xúc động dễ nổi giận của chính mình, lấy được kết luận là lổ hổng không vững chắc.

Vì cái gì mỗi lần gặp mặt đều phải toàn thân mọc gai, bày ra dáng vẻ khó có thể tiếp cận, vì cái gì lại bị bóng ma trước đây của cái người trước mặt này bao trùm, tự giác mà sinh ra cảm giác chống đối?

Tất cả tâm tình đều đột phát trên người của người này, đầu Mạc Từ choáng váng, lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã xuống.

“Cậu không sao chứ…” Âm thanh của Triệu Hồng Tu rất có từ tính, khàn khàn trầm thấp, khác với sự sắc bén đối với người khác. Thoáng đỡ lấy cơ thể đang nghiêng ngả của Mạc Từ, Triệu Hồng Tu đem cơ thể của Mạc Từ dịch chuyển vào trong lòng mình một chút, hai tay dùng lực, làm cho cơ thể Mạc Từ nâng cao lên, cứ như vậy ôm Mạc Từ đi ra kho hàng, dưới ánh mắt kinh ngạc của các thủ hạ ngồi vào trong xe của mình. Cẩn cẩn dực dực đem Mạc Từ quần áo bẩn thỉu đặt ở chỗ ngồi phía sau, để cho Mạc Từ tựa vào ghế xe mềm mại, bản thân thì dán chặt lấy Mạc Từ, ngồi ở bên trái cậu ta.

Tài xế trong xe nhìn thấy hai người, liếc vào trong gương chiếu hậu, tự giác khởi động xe, chuyển động nhấn cái nút kính cách âm chỗ ghế lái cùng ghế ngồi phía sau, chạy nhanh hướng bệnh viện lớn nhất của thành phố C.

Mạc Từ phục hồi lại tình thần cúi đầu quan sát làn da, cảm giác được nhiệt độ nóng rực từ bên trái truyền tới, cơ thể mất tự nhiên dịch chuyển lại bị Triệu Hồng Tu chế trụ cổ tay, không cho nhúc nhích chút nào.

“Tôi muốn cùng cậu nói chuyện, Mạc Từ.” Triệu Hồng Tu đè thấp âm thành truyền vào trong tay Mạc Từ, ánh mắt chuyên chú là Mạc Từ chưa bao giờ thấy qua.

Mạc Từ giật giật môi, không nói gì, lông mi che phủ con mắt màu trà nhạt, hô hấp nhẹ nhàng phả trong không gian chật hẹp, nội tâm bối rối so với phẫn nộ cừu thị lúc trước càng thêm mãnh liệt, cậu vô thức né tránh tình cảnh như thế này.

“Tôi cảm thấy rằng chúng ta cần phải nói chuyện,” Triệu Hồng Tu bắt lấy ánh mắt mê mang của Mạc Từ: “Cậu nói cho tôi biết, tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi đều dùng ánh mắt đồng dạng với đối đãi kẻ thù mà nhìn tôi…Chúng ta trước kia từng có khúc mắc sao?” Vùng lông mày khẽ nhăn lại tụ cùng một chỗ, lộ ra biểu tình một trăm suy nghĩ vẫn không thể lý giải được.

“Nếu lần khách sạn trước kia…Cũng không đến mức như thế này, biết không, cảm nhận cậu gây cho tôi không như lần đầu tiên, đều không giống nhau. Xúc động dễ nổi giận, ngông cuồng ương ngạnh, tránh không kịp, chống cự người khác ngàn dặm…Người nào mới chân chính là cậu?” Một tiếng ngữ điệu cao lên này lại làm cho Mạc Từ ngồi vững vàng trên xe toàn thân chấn động.

Ánh mắt đồng dạng với đối đãi kẻ thù…Trong đầu bị những lời này nhồi vào, gì đó xây dựng lúc trước như bị sóng biển cuốn đi, tầng dưới cùng của tòa thành dùng cát xây lên chậm rãi tan rã.

Triệu Hồng Tu là kẻ thù? Kỳ thật là không phải. Hai cái đáp án chiếm giữ trong đầu Mạc Từ, quá khứ cùng hiện tại, chuyện cũ cùng tình trạng hiện tay…

Những cừu hận kia, thế nhưng thật ra là không tồn tại! Cậu trở lại mười tám tuổi, cha khỏe mạnh, gia tộc đang vững lên nâng cao…Không có lang bạc kỳ hồ trước kia, Mạc gia tan bại——

Nói cách khác, sau khi lần nữa giấc mộng Nam Kha vào lúc sáng sớm kia tới khoảnh khắc này, những cái gì gọi là cừu hận căn bản không tồn tại!

Những gian khổ kia, những trốn nhui trốn nhủi kia, những hung hăng chửi rủa ở trong góc phòng âm u kia…Đều không tồn tại! Phảng phất như là một cái thành phố trống rỗng cấu tạo hoàn chỉnh, ở trong khoảnh khắc bị hủy diệt, chỉ còn lại bụi bậm di chuyển trong không khí cùng mảnh vụn…

Đó là cừu hận bản thân cố tình mang đến…

Là bản thân từ đầu đến cuối ảo tưởng tình tiết…

Sắc mặt trắng nhợt, cơ thể Mạc Từ cứng ngắc dẫn đến chú ý của Triệu Hồng Tu, thật lâu không được đáp lại, điều này làm cho Triệu Hồng Tu cảm giác mình là đơn độc tình nguyện hòa giải.

Tâm tình phức tạp nổi lên, Triệu Hồng Tu cho tới bây giờ đều không phải là một người co đầu rụt cổ, thế nhưng khi đối mặt với Mạc Từ, anh chung quy phải luôn suy nghĩ kĩ mới động thủ, nhưng mà sự kiên nhẫn của anh có hạn, trải qua không đả động được cũng tiêu thụ không nổi.

Loại tình cảm vi diệu này là sau nụ hôn ngày đó sinh ra cảm xúc a.

Triệu Hồng Tu đem ánh mắt chuyển qua trên môi mang theo màu hồng nhạt của Mạc Từ, trong nội tâm kiềm chế tâm tình kịch liệt, chờ đợi Mạc Từ cho một cái đáp án anh muốn.

“Anh không phải kẻ thù của tôi…” Mạc Từ bị cái trầm mặc này ép phải lên tiếng, ánh mắt rơi vào chỗ ngón cái trên bàn tay của mình.

Trả lời như vậy, vô cùng quái dị…Cùng với một người ‘Đời trước’ là kẻ thù ngồi xuống nói chuyện với nhau, nói không có cái gì phát sinh, chỉ là bản thân vô cớ giận chó đánh mèo…Loại cảm giác quái dị này không thể dùng ngôn ngữ là hình dung được.

Cừu hận cắm rễ dưới đáy lòng, nảy sinh sinh trưởng rất nhiều năm. Mặc dù là lần nữa lấy được sinh mạng mới, mang theo trí nhớ tương lai, Mạc Từ cũng là tính cách theo thói quen đem cừu hận thay đổi một cách vô tri vô giác, đem nguy cơ một mực ghi tạc dưới đáy lòng, tùy thời đợi phản kích.

Thế nhưng, loại ý nghĩ này cái gì cũng không liên quan đến Triệu Hồng Tu trước mặt, chỉ là một hồi phán đoán hư vô… Kết quả là, cái gì cũng không có phát sinh.

Không tồn tại…Loại cừu hận này không tồn tại, cậu một mặt chấp nhất cừu hận ở đời trước, mà xem nhẹ cái thế giới hiện tại này là dựa theo quỹ đạo phát sinh sự tình ngày trước.

Vừa thức tỉnh, chỉ có một mình cậu phát hiện thời gian quay ngược. Người thân bạn bè xung quanh cùng trong trí nhỡ rõ ràng giống nhau, nhân tố bất định, chỉ có bản thân.

Mạc Từ để lại một chuỗi trầm mặc thật lâu, mấy lần né tránh đi ánh mắt của Triệu Hồng Tu, tâm loạn như ma, cảm giác thế giới chính mình cấu tạo nên đã không có khả năng thích hợp với bản thân.

Cùng lúc hy vọng hiện thực như thế này tiếp tục duy trì, có cơ hội tinh tế bù đắp thật tốt. Cùng lúc lại sợ hãi hiện thực như thế kia lại lần nữa trình diễn, một thân một mình thừa nhận khoảng thời gian thay đổi quá mức chênh lệch.

Mâu thuẫn, so với bất luận thời điểm nào đều tới rất mãnh liệt. Cậu dường như phân không rõ sự thật cùng ảo tưởng, người nào mới là thật, người nào mới là bản thân đời trước trải qua…

Mạc Từ chậm chạp không lên tiếng, làm cho Triệu Hồng Tu hao hết kiên nhẫn không thể không quay khuôn mặt của cậu qua, để cho con mắt Mạc Từ chống lại mình. Ngón tay thon dài chăm chú chế trụ hàm dưới trắng bóc của Mạc Từ, dần dần bị ấn ra chút dấu đỏ. Dù là như thế, Mạc Từ cũng không có nói, đôi mắt trống rỗng nhìn xem ánh mắt mập mờ của Triệu Hồng Tu.

“Không phải kẻ thù…Tốt lắm, vậy cậu bây giờ có thể không cần dùng loại ánh mắt đối đãi kẻ thù nhìn tôi?” Triệu Hồng Tu không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Từ, tựa hồ muốn nhìn ra ra cái gì trên khuôn mặt trẻ tuổi này.

“…” Mạc Từ nhẹ nhàng lắc đầu, lại gật đầu, này một hồi nhăn nhó đúng là không phù hợp với tác phong làm việc của Triệu Hồng Tu. Sắc mặt trầm xuống, Triệu Hồng Tu đột nhiên đem ngón tay chuyển xuống dưới, lần nữa chế trụ gò má Mạc Từ, kéo túm đến trước mặt của mình, cơ thể có chút nghiêng về phía trước, hung hăng hôn lên.

“Ô…Làm gì!” Loại hôn môi kín không kẽ hở, làm cho thần trí Mạc Từ thật lâu không trở về kịp phản ứng, bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

Đầu lưỡi xâm lấn vào trong khoang miệng không có đóng kín, hung hăng cướp đoạt, trong miệng mình càn quấy, khuấy động lên. Mỗi một cái động tác đều mang theo một cổ hương vị xâm lấn. Đầu lưỡi xoay tròn, ở trên lợi liếm láp, động tác thô bạo làm cho người khác không sao đề phòng kịp.

Bị chặt chè đè lại tay chân, thể lực từng chút tích góp ở trong phản kháng đã sớm hao hết. Hung hăng cắn trên đầu lưỡi đưa vào, Mạc Từ như nguyện thỏa mãn nghe thấy một tiếng rên. Nhưng mà trong miệng vị sắt rỉ khuếch tán ngày càng đậm, thông qua đầu lưỡi chảy vào cổ họng.

Con mắt giăng đầy tơ máu chăm chú nhìn mình chằm chằm, Mạc Từ không chú nào yếu thế chống lại đôi mắt thâm thúy này, suy yếu sờ lên dịch nước bọt chảy ra bên ngoài miệng, kiềm chế không được thôi thúc phải nôn khan của mình, cứ như vậy che chắn ở trước mặt Triệu Hồng Tu nôn mửa liên tục.

“Đã không phải kẻ thù, thì thử tiếp nhận tôi, cậu hiểu được…Nên làm thế nào.” Triệu Hồng Tu dừng lại một chút, đối với hành động của Mạc Từ không có chút cảm xúc ba động nào.

Giải quyết dứt khoát…Luôn luôn là nguyên tắc làm việc của anh. Sau khi hiểu rõ tâm ý của mình, anh đã đặt ra một bộ hành động chu đáo chặt chẽ, để cho cái người làm lòng anh khuấy động này ngoan ngoãn nằm ở trong lòng của mình.

Phụ nữ cùng đàn ông với anh mà nói cũng không có khác nhau…Mấu chốt là loại cảm giác tâm ý nảy mầm này, anh đã thật lâu không có cảm giác được. Nghe theo cảm quan của bản thân, chân chân chính chính một hồi truy ái, đối với anh người phải nói là cảm thấy cuộc sống không thú vị, vẫn có thể xem là một loại trò chơi điều hòa tâm tình.

Huống chi nhóc con này lớn lên khẩu vị rất phù hợp, có một cổ quý khí nói không rõ được, Nhị thiếu Mạc gia…Cái danh hiệu này cũng là nguyên nhân làm anh sinh ra hứng thú nồng đậm. Chinh phục, đàn ông từ trong xương cốt đều có kích thích như thế, so với MB cùng Tiểu thư bồi rượu trong hộp đêm còn hơn nhiều, con cháu quyền quý như vậy làm cho nội tâm của mình tìm được thỏa mãn không gì sánh kịp.

Đi săn, thợ săn hoặc là săn tâm, cái trò chơi này, anh có chí thì nên.

Sau khi nghĩ thông suốt Triệu Hồng Tu môi hướng về phía trước kéo lên, hảo tâm thay Mạc Từ vỗ vỗ lưng, lần nữa tới gần Mạc Từ, ở bên tai của cậu thì thầm.

“Hiểu rõ chưa?” Âm thanh ôn nhu như nước làm cho Mạc Từ đầu óc choáng váng chìm xuống nhịn không được giơ cánh tay lên, hướng tới trên đầu Triệu Hồng Tu hung hăng đập tới.

“Đi tìm chết đi…” Mạc Từ âm thanh suy yếu tiêu tan trong không khí, tay duỗi ra một nửa chậm rãi rủ xuống. Tiêu hao quá nhiều thể lực cùng đại não hỗn loạn làm cho cơ thể bị thương của cậu tiến vào một loại trạng thái tự bảo vệ mình, lâm vào trong hôn mê.



Cánh tay, được Triệu Hồng Tu tóm lấy ấn vào trong ngực, ngón tay mang theo nhiệt độ mô phỏng theo gương mặt tái nhợt của Mạc Từ. Cảnh phố hai bên nhanh chóng vụt qua, xe hơi ở trên con đường lái phi thật nhanh ——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.