Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 2 - Chương 10



Chân đánh thạch cao treo trên cái giá cao cao ở giường bệnh, Morrison không có tiêu tan cảm xúc uể oải gì đó, nhưng híp mắt cùng với khóe miệng câu lên nói lên anh hiện tại tâm tình không tệ.

“Morrison, cậu không cảm thấy đau nhức sao?” Người phát ra âm thanh thăm dò kia chính là nguyên nhân khiến cho tâm trạng của Morrison biến tốt.

Morrison tùy ý cho Mạc Từ ở trên chân anh gõ gõ đập đập, cơ thể tựa ở trên gối đầu mềm mại, mùi thuốc khử trùng không thể nào dễ ngửi, nhưng vẫn ở trong phạm vi chịu được.

Đùi phải bó thạch cao nhìn vào vô cùng thê thảm, băng vải quấn vào thạch cao trên chân, cứng ngắc như một xác ướp. Chẳng qua, có thể làm cho Mạc Từ ở đây chăm sóc anh, bưng trà đưa nước, hỏi han ân cần, cũng là lựa chọn không tệ.

Morrison vào lúc Mạc Từ hung hăng gõ cái cẳng chân mình một cái, cố ý nhả ra một cái biểu cảm đau đớn khó nhịn, phát ra kêu rên.

“Đừng đụng chỗ đó, đau.”

“Chỗ này?” Mạc Từ vội buông tay ra, bắt đầu quan sát biểu cảm của Morrison, “Là vừa mới bị đau?”

“Ừ.” Nhíu nhíu mày, Morrison trong lòng trộm vui sướng, lấy tay chống đầu của mình nói không thoải mái.

“Cần tớ đưa cho cậu ly nước không?” Mạc Từ nhanh chóng rót một ly nước ấm, đưa cho Morrison.

Tên này hôm qua không nói một tiếng chạy đi đua xe, kết quả xảy ra tai nạn xe cộ.

Cũng may Morrison cùng cỗ xe vận tải chạy ngược hướng hơi so le, chẳng qua là sát vào biên giới mép an toàn ven đường, trên người cũng chỉ có đùi phải gãy xương cùng trầy da rất ít.

Cậu lúc vừa tới bên cạnh Morrison còn đứng một vòng cảnh sát, hóa đơn phạt chạy vượt quá tốc độ còn dán ở trên giường bệnh, Morrison nhìn vào cảnh sát đối diện khuôn mặt xanh mét thảm hại, thấy Mạc Từ ôm bụng cười không thôi.

Thật không ngờ a, trong bản chất của Morrison còn giữ một phần phản nghịch, bộ dáng nổi giận cùng với vẻ ngoài vô tội, thật sự là tính trẻ con….

Mạc Từ tại cái đùi voi của Morrison búng mạnh một cái, “Xúc động là ma quỷ đó, Morrison.”

“Em mới khiến cho anh xúc động là ma quỷ.” Morrison trong lòng nhủ thầm, không nói nữa, chỉ chỉ cái giỏ hoa quả trên mặt bàn.

“Khi nào thì có thể xuất viện.” Mạc Từ giúp Morrison điểu chỉnh tư thế ngồi một chút, từ trong giỏ hoa quả lấy ra một quả táo đỏ tươi dùng dao nhỏ gọt vỏ.

“Bác sĩ nói phải một tuần lễ, gỡ xuống thạch cao còn phải đợi thêm hai tháng…” Morrison đem móng vuốt đặt trên bả vai Mạc Từ, đáng thương nói.

“Morrison tội nghiệp, tớ sẽ không kỳ thị cậu.” Mạc Từ cười to, bị Morrison buồn bã yếu ớt dần thay đổi sang giọng điệu đùa giỡn chọc cười, kéo ra cánh tay dính ở trên vai cậu.

“Cậu phải chăm sóc tớ.” Morrison nghiêm chỉnh thu hồi móng vuốt, quay thẳng lại cơ thể Mạc Từ, trong đôi mắt xanh biếc như hồ sâu nhộn nhạo sóng nước.

“Cậu không phải còn có tay có thể dùng mà,” Mạc Từ đảo một cái xem thường, dùng sức gõ một chút cái chân thạch cao không có cảm giác của Morrison, đem quả táo nhét vào trong lòng bàn tay anh, “ Bất quá cậu sẽ vất vả một chút, dù sao một chân bước đi đúng là một nghệ thuật sống.”

“Mạc, cậu thật tàn nhẫn.” Morrison thuận theo khẩu khí duỗi ra ngón tay cái của anh, cầm quả táo, răng rắc một tiếng, cắn dứt khoát.

“Cám ơn khích lệ, Morrison.”

“Mạc, cậu khẩu thị tâm phi.”

“Ừm.”

“Cậu hôm nay mang đến gì đó có phải hay không là canh cho tớ uống.”

“Có thể hay không ngậm miệng.”

“Không thể.”

“Tớ đây mang thứ đó về.”

“Không cần, Mạc.” Morrison che miệng chặt lại, đem miếng táo còn chưa nhai kỹ nuốt vào cổ họng, hướng Mạc Từ mắt lộ ra hung quang lắc đầu.

“Ngoan, ngồi ở đây.” Mạc Từ dùng sức vỗ cái lưng rắn chắc của Morrison, dùng giọng điệu ra lệnh như gọi chó con nói.

“Được rồi!” Morrison ngồi thẳng, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo bóng dáng di động.

Mạc, em đang quan tâm anh.

Morrison thừa dịp lúc Mạc Từ xoay người lộ ra một nụ cười xán lạn, trong đôi mắt màu xanh biếc có thứ gì đó lưu động chảy xuôi.

Lúc ăn canh Morrison khó được an tĩnh lại, Mạc Từ thấy anh không hề ồn ào, trên mặt nhiều hơn một mạt sắc cười.

Trung y lấy lý thuyết trị liệu đơn giản ăn xương bổ xương, canh xương cũng đủ gia tăng hấp thu canxi đối với cơ thể, nhanh chóng chữa trị tổn thương xương cốt, Mạc Từ hầm canh xương tốn không ít thời gian. Nồi áp suất hầm nhừ xương cách thủy, bỏ vào gừng thêm giấm trắng, sau đó lửa nhỏ nấu canh, bỏ thêm gia vị, cho vào một ít cà rốt. Mỡ nổi lềnh bềnh trên nước canh, làm cho canh trở nên dễ hấp thu, đặt vào nồi đất hầm, giữ ấm thấm vị.

Canh có vẻ nhạt, nhưng giàu dinh dưỡng, đối với Morrison gãy xương bắt đầu có tác dụng lành lại. Morrison lúc trước đối với cậu quan tâm, cậu đều ghi tác trong lòng. Bạn bè có khó khăn, Mạc Từ sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.

Nhìn thấy Morrison ăn hết canh không chừa một giọt, Mạc Từ nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, lúc đem đồ ăn cho vào trong ba lô mang đi, điện thoại trên người Mạc Từ vang lên.

Thả ba lô, Mạc Từ đi đến trước cửa sổ giường bệnh, nhấn phím nghe.

Là điện thoại của Winnie gọi tới.

Hỏi cậu tối nay có phải là rảnh rỗi, muốn Mạc Từ cùng cô ấy tham gia một cái party.

Mạc Từ tiếng nói không lớn, Morrison thông qua giọng điệu nói chuyện của Mạc Từ có thể khẳng định người gọi điện cho Mạc Từ.

Sắc mặt trầm xuống, đôi mắt màu xanh biếc sáng ngời của Morrison trong nháy mắt ảm đạm xuống.

Giờ phút này, anh cảm thấy nụ cười trên mặt Mạc Từ vô cùng chướng mắt.

Xiết chặt tay trái của mình, Morrison tận lực bỏ qua cảm xúc khí thế dữ dội của cơn giận, đè nén xúc động trong máu, ngực trướng đến đau nhức.

Tiếng nói chuyện rõ ràng từ cửa sổ bên kia liên tục tiến vào tai anh, càng bỏ qua, lại càng chú ý.

“Buổi tối?” Chàng trai tựa ở trên cửa sổ ngữ điệu nhu hòa.

“Là loại party gì?”

“Ừm, nếu nói nhiều người, anh còn phải về nhà một chuyến thay quần áo.”

“Buổi tối bảy giờ phải không? Ừ, đêm nay anh rảnh, sẽ đến đúng giờ.”

Chàng trai thu hồi điện thoại, trên hai gò má toát ra vui vẻ, dư quang trời chiều chiếu vào cửa sổ làm cho Mạc Từ như mạ vàng, Mạc Từ đứng phía sau cửa sổ trên người như là có một tầng vòng vầng sáng, biểu cảm hết sức dịu dàng, tựa như phong cảnh trong bức tranh sơn dầu được tô điểm miêu tả qua, thanh thanh nhạt nhạt, làm cho lòng người sinh mềm mại.

Em là của anh.

Morrison chua xót nắm tay, nhìn xem chàng trai đi từ từ đến cạnh mình, đem chiếc chăn rủ xuống trên mặt đất của anh kéo lên trên.

Trong lòng nảy ra nhiều đóa hoa nhỏ diễm lệ, rồi sau đó một lời lại như một trận hồng thủy ùn ùn kéo đến, đem hóa hoa cuốn đi trong bọt nước.

“Buổi tối tớ phải cùng Winnie tham gia party, vì thế không thể đến nhìn cậu, Morrison. Cơm tối bệnh viện sẽ cung cấp nha.”

“…Ở lại.” Morrison không biết mình lúc này là cái dạng biểu cảm gì, chỉ thấy được Mạc Từ đối diện có chút nhíu lông mày một cái, dừng lại mấy giây, đi tới vỗ vỗ bả vai của anh, khẩu khí phá lệ thoải mái.

“Morrison, bệnh viện sẽ có rất nhiều mỹ nữ y tá, cậu lớn lên anh tuấn tiêu sái, tuấn tú lịch sự, các cô ấy chen lấn cùng cậu nói chuyện phiếm, cậu đợi ở chỗ này, đúng là thiên đường.”

“Tớ đi trước.” Gọn gàng đem ba lô vắt trên vai, Mạc Từ cho Morrison một cái bóng lưng.

Ánh nắng mặt trời càng ngày càng yếu, Morrison đem cô đơn dưới đáy mắt thu hồi lại chôn giấu, nhìn thấy dư quang trời chiều từng chút từng chút dời ra phòng bệnh, chậm rãi leo ra cửa sổ, tối mờ tụ lại, lưu lại một mảng nhỏ bóng tối.

Tám giờ ba phút.

Mạc Từ cảm giác được điện thoại di động trong túi áo lễ phục đang liên tục rung động.

Mạc Từ lấy tay Winnie khoát lên vai bỏ xuống, đối với Winnie nói một câu xin lỗi, lấy điện thoại di động ra, từ trong sàn nhảy trôi thả khúc nhạc du dương lui ra, ở trong phòng nghỉ nhận nghe điện thoại.

Ngữ điệu bình ổn cùng tự thuật công thức hóa làm cho Mạc Từ lập tức kịp phản ứng.

Mạc Từ trả lời điện thoại của người đến từ bệnh viện, vội vàng chạy ra sàn nhảy, rất dễ dàng tìm được Winnie thân ảnh đơn độc, không có bạn nam.

Thiếu nữ nhìn ra thần sắc lo lắng trên mặt cậu, dịu dàng hỏi.

“Xảy ra chuyện gì phải không?”

“Ừ, thực xin lỗi, Winnie. Anh chỉ có thể cùng em nói xin lỗi, không thể cùng em nhảy đến cuối cùng, bạn của anh đã xảy ra chuyện, anh hiện tại phải chạy đến bệnh viện…”

Mạc Từ tràn ngập áy náy nhìn chăm chú người thiếu nữ mặc lễ phục dạ hội màu xanh, một đôi mắt to lại sáng ngời bởi vì nghe được cậu xin lỗi, lập tức ảm đạm không ít.

Vũ hội tiến hành một nửa, giữa chừng rời khỏi là hành động cực kỳ thất lễ, đem bạn gái một mình ở lại sàn nhảy lễ hội, sẽ làm bạn gái khó xử.

Mạc Từ bất chấp nhiều như vậy, đem tay trắng nõn của Winnie dùng sức nắm chặt lại, lúc sắp đem hai tay buông ra, thiếu nữ gắt gao bắt được tay cậu, trong ánh mắt bịt kín một tầng sương mù.

“Mạc Từ…”

“Xin lỗi, Winnie, anh phải lập tức đến bệnh viện, xin lỗi!” Mạc Từ khó xử nói, dứt khoát rút tay của mình ra, ở trên môi bóng nước của cô gái rơi xuống một nụ hôn khẽ.

“Winnie, anh sẽ bồi thường cho em.” Mạc Từ ở sát tai cô nói ra.

Mà đợi cho âm thanh của cậu hoàn toàn biến mất bên tai cô gái, cậu đã đi ra sàn nhảy, không để lại bất luận bóng dáng gì.

“Em ấy là một cô gái làm cho người ta khó có thể quên, tính tình không tốt, cũng không tính là hư hỏng. Lúc cao hứng sẽ giữ chặt tớ ở nơi nhiều người điên khùng chạy, chưa bao giờ để ý tới ánh mắt của người khác. Em ấy đem khoái hoạt cùng ưu thương của em ấy hiện ra trên mặt của em ấy, khuôn mặt giấu không được bất kỳ tâm trạng gì…”

Morrison khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Mạc Từ biểu tình cười như không cười, ánh mắt chớp một cái.

“Em ấy chưa bao giờ như một người thục nữ, nhưng em ấy là một cô gái tốt.” Morrison nói tiếp, lâm vào một đoạn ký ức thật lâu chưa từng chạm đến.

Anh đang ở cùng Mạc Từ nói mối tính đầu của mình. Mạc Từ nếu không ngốc ở phòng bếp, sẽ trở nên cực kỳ hiếu động, thuốc khử trùng bệnh viện khiến cho Mạc Từ sẽ không kiên nhẫn. Nếu không cùng cậu trò chuyện, Mạc Từ sẽ xác nhận anh không có chuyện gì sau đó lập tức rời đi.

Morrison thừa nhận dùng loại nặng thêm thương thế của mình để trả một cái giá lớn giữ lại là không đủ vẻ vang. Nhìn thấy Mạc Từ trên đường rời khỏi vũ hội, đầu đầy mồ hôi chạy tới bệnh viện, đuổi theo bác sĩ hỏi thăm bệnh tình, cẩn cẩn dực dực hỏi thương thế của anh. Một khắc đó, anh là chở một khoang cảm động.

Anh âm thầm phỏng đoán địa vị của mình và Winnie trong lòng Mạc Từ, giữa chừng rời cuộc vui sẽ mang đến xấu hổ cho cô gái kia. Bất quá Mạc Từ lựa chọn chính là anh, vừa nghe anh ngã sấp xuống trên bậc thang, sau khi tin tức thạch cao nát, lập tức chạy đến.

Anh mới là bên phía quan trọng nhất, Morrison âm thầm mừng rỡ, giữ lại Mạc Từ.

Anh muốn làm cho Mạc Từ càng thêm hiểu rõ anh, từ đó tiếp nhận tình cảm của anh. Trong tim của mỗi người đều có một đoạn mối tình đầu, bị chôn giấu ở bên trong chỗ sâu nhất của trái tim, dùng cát đá chậm rãi trải lên, thẳng đến đọng lại ở tầng dưới cùng. Dùng mở đầu như vậy, giảng giải quá khứ của mình, cùng Mạc Từ chia sẻ bí mật của bản thân, Mạc Từ sẽ chậm rãi tiếp nhận anh.

Ở chỗ sâu nhất trong ký ức của Morrison có một cô gái có đôi mắt màu xanh xinh đẹp, không hiểu được che giấu tính cách ngây thơ khờ dại, là người con gái đầu tiên ghi tạc đáy lòng, Morrison vào lúc lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Từ, thì liên tưởng đến cái đường nét không rõ trên người cô gái. Tự động hiển hiện ở trong đầu hình ảnh cùng Mạc Từ giữa kinh sợ có một tia giảo hoạt trùng hợp hoàn mỹ.

Rõ ràng là hai người không có bất luận cái gì tương tự, thậm chí tính sự khác biệt, tính cách cũng khác nhau rất lớn. Dù vậy, Morrison vẫn là liếc nhìn nhớ kỹ, trong chớp mắt bị cung tiễn Cupid bắn trúng tim.

Vừa thấy đã yêu. Từ vừa mới bắt đầu tìm kiếm tình cảm thế thân, đến chậm rãi hảo cảm tích lũy, trầm luân hãm sâu, trận này xao động nội tâm càng ngày càng nghiêm trọng.

Nếu không phải đoạn tình cảm còn chưa tới lúc nở hoa đã điêu linh, chỉ sợ Morrison sẽ không đem cái bóng hình kia nhớ rõ sâu sắc như vậy. Anh từng có thiếu hụt, từng có tự trách, hối hận, đau thương, sầu lo, không gặp được người thích hợp, không có loại cảm giác rung động, Mạc Từ xuất hiện nhen nhóm củi bị xối nước trong lòng anh, ngọn lửa cháy hừng hực.

Anh nghĩ cảm tình anh đối với Mạc Từ, so với bạn bè thân thiết chặt chẽ hơn chút ít, so với yêu mến càng nhiều hơn một chút.

Morrison khóe môi chứa đựng vui vẻ, sợi tóc màu vàng theo đầu anh lay động. Rồi sau đó tác động vết thương nhe răng trợn mắt làm cho Mạc Từ hung hăng liếc mắt khoét đục.

“Ngu ngốc, chuyện xưa của cậu còn phải dùng cách thức khoa chân múa tay diễn dịch một lần?”

“Là tớ quá kích động, tớ lần đầu tiên cùng người khác nói ra chuyện xưa của mình, Mạc, tới vịn tớ một phen, tớ muốn đi toilet.”

Morrison trên mặt chồng chất nụ cười nịnh nọt.

“Ai, tớ chính là người hầu thân cận của cậu, Morrison bá tước đại nhân.” Mạc Từ thở dài, làm ra vẻ lắc đầu, đem cánh tay tráng kiện rắn chắc của Morrison đỡ trên vai của mình, cẩn cẩn dực dực di chuyển bước chân.

—— Biến chuyển không lường được, lúc đến toilet trơn trượt, cái đầu đần độn như vậy, cần phải có người vây xem mới được.

Đợi cho Mạc Từ đem Morrison vịn trở về phòng bệnh, khí lực cả người cũng không còn lại bao nhiêu, dựa vách tường, Mạc Từ nghĩ đến đề tài mới nói vừa rồi, kiềm chế không được hiếu kỳ trong lòng, hỏi: “Cậu rất yêu mến cô gái kia, vậy vì cái gì còn phải cùng cô ấy tách ra?”

“Không phải tớ muốn cùng em ấy tách ra, tớ yêu em ấy, em ấy yêu tớ. Chính thức tách chúng tớ ra, là vận mệnh. Thời gian chúng tớ ở chung quá mức ngắn ngủi, em ấy đã mất…” Thật lâu sau Mạc Từ đặt câu hỏi, Morrison mang trầm mặc trả lời.

Mái tóc màu vàng của Morrison trở nên phờ phạc, thậm chí không hề phản xạ lại ánh sáng chiếu qua của đèn bàn phòng bệnh, âm thanh khe khẽ đi qua chỗ cổ họng, trở nên khàn khàn.

Mạc Từ biết mình nói trúng chỗ đau của Morrison rồi, vội vàng đứng thẳng cơ thể, đi đến trước mặt Morrison, vụng về an ủi anh: “Thật có lỗi, tớ không nên nói ra…”

“Không sao cả, cũng đã qua nhiều năm.”

Morrison đột nhiên nhớ tới năm năm trước buổi tối gió lạnh thấu xương kia, cô gái nằm trên mặt đất ở cuối hẻm bừa bộn, cơ thể dần dần mất đi ấm áp, chảy ra chất lỏng màu đỏ nồng đặc.

Trước khi ở đó, cơ thể của cô vẫn còn nóng hổi con người rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp kia vĩnh viễn nhắm lại, trước khi khép lại mí mắt, cánh môi mềm mại của cô gái nói ra lời làm anh nghẹn ngào khóc rống.

“Morrison, xin lỗi, em không thể cùng anh vượt qua từng ngày, quý trọng người trước mắt, anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình, em sẽ ở trên thiên đường chúc phúc cho anh…”

Dịu dàng mỉm cười đến mức tận cùng, Morrison quên không được nụ cười xinh đẹp nở ra trước khi đi của cô ấy, cũng…quên không được thù hận của anh đối với cha mình.

Cái người đàn ông lãnh khốc kia nề nếp thứ tự lau cây súng màu đen, âm thanh giống như gió lạnh mùa động khô khốc lạnh thấu xương, ánh mắt lợi hại đâm thủng anh, mỗi chữ mỗi câu, làm anh nghe rành mạch:

“Morrison, con của ta…Con hẳn là hiểu bản thân nên, không nên làm cái gì. Con có thể có được rất nhiều cô tình nhân, điểm này ta cho tới hiện tại cũng không trói buộc con. Nhưng con không thể chỉ có một người phụ nữ, một người phụ nữ bình thường không có thân phận bối cảnh, cô ta không có tư cách cùng con ở cùng nhau. Nếu con khăng khăng cưới người phụ nữ đặt ở bên người, phải là có đầy đủ quyền thế, có thể làm cho gia tộc tiến thêm một bước lớn mạnh, người phụ nữ có thân phận. Đừng nên làm chuyện ngu ngốc, Morrison.”

“Không muốn, tôi không muốn một cái đối tượng liên hôn, tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không lấy một người tôi không yêu, chỉ là một phụ nữ con rối hình người!” Ngay lúc anh phẫn nộ đạp cửa mà đi, cũng chính vì ngu ngốc của bản thân mà phải trả một cái giá thê thảm đau đớn. Cô ấy bị thủ hạ của cha bắn chết…

Viên đạn bắn vào vị trí trái tim, không sai một ly, cô gái ở trong ngực của anh trôi đi tính mạng, anh tràn đầy phẫn nộ đi tìm cái người đàn ông lãnh khốc tựa như một loại máy móc lý luận, sau đó, bi phẫn thống khổ rời khỏi ngôi nhà giống như tòa thành phong kín.

Nhoáng một cái năm năm, anh rời khỏi đao quang kiếm ảnh, cuộc sống người bình thường nhiều màu sắc, anh gặp người làm anh lần nữa động tâm. Hấp thu ánh mặt trời, cất chứa mỉm cười. Tồn tại của Mạc Từ làm anh cảm giác mình triệt để thoát ly cái thế giới phía sau kia.

Anh vô luận như thế nào cũng sẽ không trở về thế giới hắc ám đó.

Morrison lắc đầu, đem ánh mắt mất đi tiêu cự một lần nữa tụ lại trên thân người trước mắt kia.

Anh thề, lúc này đây nhất quyết phải bắt được Mạc Từ, không cho người ngập tràn ánh mặt trời này từ trước mặt anh trốn đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.