Trên thực tế, ngày đó là một hồi ức không dễ chịu.
Khi đó, Mạc Từ mới vừa ở cái thành phố này được hai tháng, chán đến chết cầm điều khiển từ xa trong căn phòng ở khu nhà vì cậu sắp xếp, nhiều lần đổi kênh lạ lẫm, trong tay là đầy đủ tiền tiết kiệm người nhà đổi thành nội tệ F cho cậu. Biết mình còn phải chờ đợi một tháng mới chính thức khai giảng, Mạc Từ cảm giác sắp mốc meo. Ở một căn phòng không lớn không nhỏ phía dưới khu trọ, nhìn xem hàng xóm bình thường thì tạt qua trước cửa quan tâm. Bỗng nhiên sinh ra một cổ ý thức trách nhiệm mãnh liệt, cảm giác bản thân nên giống như một người nhà họ Mạc hơn, tự lực cánh sinh, dùng hai tay của mình đi phát triển một con đường.
Ý nghĩ như vậy một khi sinh ra, trên người Mạc Từ tựa như được lắp một cái dây cót, rốt cuộc dừng không được. Cậu không phải cái người đã từng mười ngón tay không dính nước mùa xuân, hô đến gọi đi, thiếu gia nhà giàu không biết vui khổ. Cậu trải qua đau khổ làm cho cậu đánh vỡ tường thủy tinh thể diện và thân phận, nhìn thẳng vào cuộc sống.
Không có gì không dám làm, không có gì không thể làm.
Mạc Từ bị ý nghĩ như vậy chi phối, tận lực bỏ qua nhà hàng nước C sản nghiệp danh nghĩa Mạc gia, mai danh ẩn tích, một đầu vào tất cả nhà hàng khách sạn lớn nhỏ ở cái thành phố này, nhận được việc vặt.
Chung quy hiện thực cùng tưởng tượng không trùng nhau, không đầu không đuôi vào cái phố mỹ thực kia, cùng với vài ngày đi dạo, Mạc Từ lựa chọn một cái nhà hàng món nước C diện tích không lớn, với tư cách làm công ‘Lẻn’ vào nơi ấy.
Không quá thông thạo ngôn ngữ nước F và không có luận cái kinh nghiệm gì tỏ vẻ gương mặt xa lạ, không mang đến cho Mạc Từ bất luận cái vận khí gì. Giản giản đơn đơn mà mặc vào trang phục phục vụ sinh thống nhất, bắt đầu kiếp sống ở trước sảnh bê chén dĩa bưng trà đưa nước kiêm luôn đưa món ăn. Đối với cái dạng chim non mới tới đất khách ngoại quốc mà nói, đến phòng bếp làm việc là ý nghĩ kỳ lạ, ý nghĩ không thực tế.
Trong một tháng thử việc đến ngày thứ năm, đang mặc đồng phục màu sắc thống nhất, ở phía trước sảnh qua lại như con thoi. Mạc Từ nhất thời phân tâm một cái cũng không để ý, đem nước hoa quả của khách bàn sau đổ ngã, làm cho khách cả người âu phục tinh tế ngâm ướt đẫm. Cái mâm trên tay bởi vì biến cố mà rơi rớt trên mặt đất, món ăn trong mâm bịch một tiếng, cùng với dụng cụ kim loại rơi vãi trên mặt đất.
Ông chủ bồi thường xin lỗi, khách nhân trợn mắt trước mặt. Mạc Từ bị kẹp giữa những ánh mắt hèn mọn của phục vụ sinh khác, hướng khách nhân nổi giận đùng đùng cúi người xin lỗi.
—— Cái này còn chưa đủ, khách nhân đang tức giận chỉ vào mũi Mạc Từ chửi bậy, rất nhiều từ ngữ khó nghe mang theo kì thị chủng tộc nặng nề truyền vào trong tai của cậu. Đồng nghiệp cùng thử việc thờ ơ lạnh nhạt, ngay tại lúc đặc biệt xấu hổ này, một người trẻ tuổi mắt màu xanh biếc vóc dáng cao to trong đám người đi ra, thay Mạc Từ giải vây.
Dăm ba câu, khách nhân dáng vẻ kiêu căng hung hăng lập tức dập tắc lửa giận, nhún nhún vai, buông tha cho việc truy cứu trách nhiệm, như là đã quên vừa rồi nói muốn khiếu nại, hướng chàng trai giải vây, cũng chính là Morrison đột nhiên xuất hiện, tỏ vẻ vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, sự tình đã qua, chính mình cũng không để ý.
Sau đó ở chỗ ở, lúc Mạc Từ tập thể dục buổi sáng ngoài ý muốn tự mình phát hiện hàng xóm mới tới chính là Morrison giúp cậu giải vây, lần thứ hai gặp mặt hai người cứ như vậy thành bạn bè, dần dần lui tới.
Mạc Từ sinh hoạt không quen đã dưới sự giúp đỡ của Morrison một lần nữa tìm được một cái nhà hàng làm công việc vặt, đãi ngộ tốt hơn nhiều lắm. Làm việc ở một địa điểm mới, đồng nghiệp xa lánh lẫn nhau không thấy bóng dáng nữa, vợ chồng ông chủ đều là người trong nước C làm người rất hiền lành. Bà chủ một tay nấu ăn tuyệt vời linh động, càng là nguyên nhân hấp dẫn cậu ở lại. So với cái nhà hàng ở phố mỹ thực lúc trước kia, món nước C ở đây hương vị thuần khiết, đương nhiên có một phen phong vị đặc biệt.
Rượu thơm không sợ hẻm sâu*, điều này cũng là nguyên nhân mà nhà hàng ở chỗ góc đường rất không thu hút, nhưng khách vẫn cứ tới như mây. Mạc Từ dưới sự đi cùng của Morrison, rất nhanh thông qua khảo nghiệm của ông chủ, tới nhà hàng này làm phục vụ sinh. Một tháng trước từ quầy đi vào phòng bếp, Mạc Từ đối với mỗi người trong nhà hàng đều ôm thiện cảm. Rất nhanh hòa nhập vào trong bọn họ.
*Ý chỉ có ở trong hẻm nhỏ xa xôi thì vẫn có người biết đến, tiếng lành đồn xa.
Sau khi tán gẫu một phen, giờ mới hiểu được, tiền lương ít ỏi, tùy thời đều có thể bị sa thải, làm một tháng thử việc tiền lương đưa như nước trôi, quan trọng nhất là chỗ làm việc không có hợp đồng chính quy…Ha hả, bản thân lúc trước là vào nhà hàng ‘Đen’.
Nghĩ đến cũng liều, khi đó Mạc Từ lòng sinh ý nghĩ buồn phiền, trước đó không có quan sát cẩn thận, dựa vào yêu thích đã nghĩ ‘Lẻn’, không có bằng chứng minh đầu bếp, chỉ có thể ở trước quầy làm phục vụ sinh. Ở nước ngoài tha hương, bản thân gương mặt lạ như thế, sẽ bị trở thành sinh viên lưu lại, sẽ bị người ta hung hung mổ xẻ. Nếu không có Morrison trợ giúp, không biết cậu còn phải đi biết bao nhiêu đường vòng.
Rồi sau đó hai người phát hiện đều ở học viện này học tập nấu ăn, hơn nữa là còn cùng một lớp, Mạc Từ thật sự cho rằng đó là thượng đế an bài. Quan hệ hai người càng tiến thêm một bước, thành bạn bè tốt không có gì giấu nhau.
Morrison là hài hước ẩn giấu, ôn hòa chăm sóc, cởi mở hào phóng, rất nhanh hòa nhập vào cuộc sống của cậu. Bọn họ có cùng chung sở thích, đối với làm bánh ngọt có chấp nhất không nói được. Điều đó nhiều khi làm cho Mạc Từ cho rằng bọn họ tâm ý tương thông, phối hợp ăn ý.
Mạc Từ vốn là thận trọng gò bó ở dưới sự cảm hóa chặt chẽ của Morrison, nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống nước F. Bạn học khéo miệng thú vị, hàng xóm dễ mến nhiệt tình, còn có vợ chồng ông chủ trong nhà hàng món nước C.
Quần thể không giống nhau như vậy làm cho cậu có cảm nhận không giống nhau. Công việc rửa chén dĩa cũng không làm cậu cảm thấy bị sót nội tình, trải nghiệm trong cái sân chơi quảng cáo công khai này cũng không khiến cậu cảm thấy phiền chán quá mất mặt, dựa vào hai tay của mình đi phấn đấu, Mạc Từ hết sức hài lòng với hiện trạng như thế.
Đã nhớ lại xong. Thở dài một hơi, nhìn xem bạn học đối diện chọn menu, Mạc Từ cảm thấy Morrison ở nơi đây khí chất càng giống một dòng dõi quý tộc Châu Âu ở thế kỷ trước. Cử chỉ ưu nhã, ăn nói hữu lễ, đôi mắt màu xanh biếc giống như hồ nước ngẫu nhiên toát ra thần sắc dịu dàng lại lễ độ, dùng thân sĩ để hình dung anh cũng không quá.
Chùm đèn thủy tinh thật to bắn ra ánh sáng, chiếu vào trên người Morrison, cho dù là mặc áo khoác tiện lợi bình thường nhất, ngọn đèn sáng ngời chiếu xuống, làm cho anh phủ kín một lớp bóng tối góc độ không đồng nhất, trên gương mặt đường nét rõ ràng mang theo ý cười nhàn nhạt, chậm rãi nói ra thực đơn, đợi phục vụ nhớ kỹ, bộ dáng tùy ý nhàn nhã như là một tiên sinh thời thượng trên bìa tạp chí.
Mạc Từ từ trước đến nay cùng anh trêu chọc lẫn nhau rất nhanh dời tầm mắt, đánh giá bố cục nhà hàng. Trong đầu lại chốc lát không ngừng đem tên Morrison này cụ thể hóa hình tượng, lại phủ định cái tổ hợp đó.
Morrison không phải dân bản địa, không có thân nhân chờ đợi ở thành phố này, Mạc Từ đối với Morrison giới hạn nhận thức cũng không tệ.
Chẳng lẽ nói, Morrison cũng là giống cậu rời nhà đi dốc sức làm việc hay sao? Mạc Từ nhịn không được đoán, hướng Morrison ở đối diện nhìn.
Việc mời cậu dùng cơm…
Nhà hàng cao cấp chi phí cao như thế, cho ăn một bữa cơm trưa này, sợ là phải đem tiền lương tháng này của Morrison dùng hết. Món ăn được chọn đã lên bàn, suy nghĩ nhảy chuyển, Mạc Từ đem chú ý đặt ở trên bàn cơm.
Món ăn chọn hôm nay tất nhiên là món Gan ngỗng1 chính hiệu. Gan ngỗng nước C không chính thống bằng nước F, Mạc Từ muốn ăn được mỹ thực chính thống hướng Morrison nói lời cảm ơn, hai người ở trên bàn ăn bàn về mỹ thực.
“Mạc, Gan ngỗng trong cách gọi của người nước F, là ‘Tình nhân của đầu lưỡi’, chưa hưởng qua hương vị của nó sẽ không tính là chính thức hưởng qua mỹ thực nước F.” Quan sát ánh mắt chờ mong của Mạc Từ, Morrison mỉm cười giải thích, bộ dạng thâm thúy bởi vì mỉm cười mà nhu hòa không ít.
“Đầu lưỡi?” Mạc Từ đem khăn ăn gấp lại, phát ra âm tiết ngắn nhỏ.
“Món ăn vị rất tuyệt, cậu sẽ không thất vọng, Mạc.” Morrison đối diện bắt đầu vén tay, đưa tay chống dưới hàm, “Sẽ không thua kém so với món nước C.” Đôi mắt hàm chứa vui vẻ giống như thường ngày ôn hòa như thế, xa cách cùng rung động dưới ánh đèn vừa rồi phảng phất như không tồn tại.
Gan ngỗng phương tây là món ăn ngon và cao quý, cùng trứng cá muối, vung tay ra cũng xưng là tam đại vật phẩm xa xỉ trong bàn. Nếu như cùng mỹ thực nước C làm một cái tương tự, mức độ giá trị của nó tương đương với bào ngư vi cá.
Từ trong đầu tìm ra thông tin rất có tác dụng, Mạc Từ một bên cùng Morrison tiến hành thảo luận, một bên loay hoay dao nĩa trên mặt bàn.
Gan ngỗng sau khi chiên chín chất béo dần dần hòa tan, gần giống với nhiệt độ cơ thể sẽ cho vào miệng tiếp xúc thưởng thức cảm nhận biến hóa…Mức độ thảo luận diễn biến thành tranh luận, ngay lúc Mạc Từ cùng Morrison thảo luận kịch liệt, Morrison gõ bàn, hướng Mạc Từ quăng một nụ cười. Vốn dĩ tranh luận lập tức biến mất, Morrison nhẹ gật đầu, đôi mắt mỉm cười nhìn xem trên mặt Mạc Từ mang theo tầng hồng nhạt, “Mạc, trước đừng kích động, tớ thừa nhận ẩm thực nước C uyên thâm, hương vị đặc biệt, nhưng không thể phủ nhận tồn tại của ẩm thực nước F, cậu trước tiên nếm thử Gan ngỗng, rồi kết luận lại?”
Ngữ khí thương lượng làm cho Mạc Từ vừa rồi ngôn từ kịch liệt xấu hổ sờ sờ ngón tay, bắt đầu thưởng thức qua món mỹ vị này.
Dao nĩa chia cắt hợp lý, đem Gan ngỗng đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng ngậm ở đầu lưỡi biến hóa lan truyền, hương thơm nồng nàn kỳ lạ như phảng phất khiêu vũ trên đầu lưỡi, mềm mịn như một loại tơ tằm, màu mỡ đẫy đà, gắn bó lưu hương, dư vị vô tận.
Vị phối hợp vừa chuẩn, cũng không có cảm giác sượng sùng, thoáng cái làm cho Mạc Từ trầm mê trong đó, bắt đầu nghiên cứu phối phương của nó.
Một dĩa nhỏ Gan ngỗng rất nhanh ăn vào trong bụng, Mạc Từ gương mặt biểu cảm phong phú làm cho Morrison cũng cao hứng lên theo, “Mạc, thế nào?”
“Vị rất tuyệt, cảm ơn cậu, Morrison.” Mạc Từ rất thành thực nói ra cảm thụ của cậu, cũng không có bởi vì tranh luận nho nhỏ vừa rồi cảm thấy mất tự nhiên.
“Tốt quá.” Morrison nhìn thấy Mạc Từ ăn no mềm nhũn nằm úp sấp trên ghế, hình tượng ăn uống no đủ cũng không làm cho người ta cảm thấy thô lỗ, bộ dáng híp mắt cực kỳ giống con mèo nhỏ.
Morrison vây quanh bên cạnh cậu, xòe ra bàn tay vuốt vuốt tóc Mạc Từ. Cảm nhận xúc cảm khác biệt của mái tóc rất tốt, không khỏi vuốt vuốt nhiều chút, thẳng đến Mạc Từ hoàn hồn hất ra tay anh.
Buổi chiều một hai giờ vẫn còn ánh nắng rực rỡ, rời khỏi nhà hàng Mạc Từ tản bộ dưới ánh nắng mặt trời ôn hòa chiếu xuống cảm thấy chân tay mỗi một chỗ đều là ấm áp.
Ánh mặt trời nhỏ trên mặt đất, nhiệt độ như thế sẽ không làm cho người ta thấy nóng rực, thời tiết cuối thu bởi vì ánh mặt trời này mà ấm áp không ít.
Mạc Từ tản bộ ở bờ sông, ánh mặt trời màu vàng kim nhạt cũng cho dòng sông này một tầng sa y màu vàng, dựa theo tiết tấu dòng chảy chậm rãi của sông mà chuyển dời. Dòng sông dưới sự phản xạ của ánh mặt trời mà có nhiều dáng vẻ duyên dáng. Sông uốn lượn ngẫu nhiên xuất hiện bóng râm, lấy không được ánh mặt trời, liền hiện ra một ít xanh biếc, như là một sợi tơ màu xanh biếc, kẹp ở trong một mạt vàng óng, tiếp tục đi về phía trước.
Morrison đi theo sau lưng Mạc Từ, nhìn thấy chàng trai đi một chút rồi ngừng, không phải nghỉ chân xem phong cảnh. Mái tóc không phải đen nhánh ở dưới ánh mặt trời rực rỡ biến thành trong suốt, mái tóc màu nâu ở trong gió nhẹ nhàng di chuyển nhẹ nhàng lay động, trong ánh mắt Morrison xẹt qua một tia mỉm cười, đi theo phía sau Mạc Từ, bảo trì một khoảng cách, cũng không nói câu nào, tiến độ bước chân hai người rất ăn ý một trước một sau hành tẩu.
Tản bộ đón mặt trời, thời tiết đẹp như vậy, một tuần lễ qua chưa thấy được.
Sau khi ăn xong phải vận động vừa phải mới có lợi cho sức khỏe.
Mạc Từ cảm giác được thức ăn trong bụng đang chậm rãi tiêu hóa, chân tay giãn ra.
Ánh mắt quăng hướng bờ sông. Kiến trúc hai bên trải qua cây cối người đi đường làm nổi bật, có vẻ càng thêm trang nhã.
Cây cối xanh quanh năm giờ phút này biến thành xanh đậm, nhánh cây vừa vặn chỉa thẳng lên khoảng không bầu trời, che khuất một góc bờ sông.
Mạc Từ ngừng lại, xoay người sang chỗ khác nhìn tên bạn cùng đi ở sau lưng. Cách khoảng cách rất xa, huy động cánh tay, Morrison thân hình cao lớn rất nhanh chạy tới, trong đôi mắt chứa đựng nước gợn như một dòng sông, hàm chứa ý cười hòa lẫn với tia nắng mặt trời, nhìn lên hết sức chân thật.
“Mạc?” Âm thành dịu dàng làm cho Mạc Từ lơ đãng mỉm cười, cùng Morrison sóng vai tản bộ, tiếp tục tham luận vấn đề vừa rồi.
Con đường này cách nhà còn một khoảng rất xa, hai người đi bộ về nhà, đi đến nửa đường thì cảm thấy thể lực chịu không nổi.
Morrison thật áy náy nhìn qua, Mạc Từ giọng nói hổn hển, cùng Morrison đi vào một đoàn ghế ngồi trong một tòa giáo đường bên bờ sông, ở trên chiếc ghế nghỉ tạm.
Kiến trúc Gothic phối hợp với cửa sổ thủy tinh màu, mặt tường màu xanh phong cách cổ xưa, khungg bích họa thật lớn trang trí trên đỉnh giáo đường càng thêm thánh khiết.
Lúc sáu giờ, trong giáo đường rộn ràng, mọi người yên tĩnh ngồi bên trong nghe lời giảng, thỉnh thoảng hợp xướng một hồi. Mạc Từ cùng Morrison theo dòng người ngồi vào ghế, nghe âm thanh Đức cha trang nghiêm, nghe xong một lát nữa thì giảng đạo.
Thể lực dần dần khôi phục, giảng đạo sắp đến hồi kết thúc, Mạc Từ cùng Morrison từ dãy phía sau vụng trộm chuồn đi, lại phát hiện ngoài giáo đường đã rớt xuống mưa nhỏ tí tách.
Mây đen màu xám chì bao trùm mặt trời, đem ánh nắng rực rỡ lúc trước che ở phía sau, mưa phùn lưa thưa chi chít rơi xuống, bay tới trên tòa nhà, nhìn từ xa người đi đường trên phố, bung ô ở trong mưa bước đi.
Sắc trời dần dần tối.
May mà Mạc Từ buổi sáng lúc ra cửa đã mang theo ô, lúc này vừa vặn có tác dụng, hướng Morrison hai tay trống trơn nhíu mày, lộ ra hàng răng chỉnh tề, Mạc Từ từ trong ba lô lấy ra ô che, bung ra ô che màu xanh, đạp mưa đi ra hành lang dài, “Morrison, đi thôi.”
Giọng nói nhẹ nhàng cùng với khóe miệng có chút giương lên, Morrison nhìn thấy Mạc Từ trong mưa, trong mưa bụi mông lung gương mặt hết sức nhu hòa không rõ ràng lắm, tựa như ánh trăng sáng trong tĩnh lặng của ban đêm, thần bí mà điềm tĩnh.
“Được, tớ đến bung ô.” Morrison từ trong mưa đi qua, tiếp nhận ô màu xanh trong tay Mạc Từ, nâng cao cao lên đỉnh đầu, tay phải đáp trên Mạc Từ so với anh thấp hơn nửa cái đầu.
Lộ trình kế tiếp không tính quá xa.
Lúc hai người đi về, đã gần hoàng hôn. Trận mưa phùn không lớn này ở trên nửa đường thì ngừng, dư quang trời chiều xuyên thấu qua tầng mây có vẻ yếu ớt, chiếu vào cây bên đường. Thời gian cuối thu, giọt mưa vương trên lá cây trở nên vàng óng, chạm trúng thì vòng vèo rồi khe khẽ rơi xuống mặt đất, trong không khí truyền tới một trận mát lạnh.
Thời tiết nước F luôn hỉ nộ vô thường, đó là Mạc Từ đến đây đã hơn một năm mà lĩnh hội sâu sắc, thấu hiểu rất rõ.
Cùng Morrison vẫy tay tạm biệt, Mạc Từ đi về hướng hẻm nhỏ bên trái, xuyên qua một mảng lớn bụi hoa, về đến nhà.
Mở máy ti vi, mặc vào tạp dề. Mạc Từ cực kỳ quen thuộc đập một quả trứng gà, cho vào trong chảo đã nóng hổi, cổ tay dùng lực, đảo chiên bữa tối tối nay.
Tiếng cười từ trong TV truyền đến, trong phòng bếp nước sôi cuộn trào áp đảo âm thanh huyên náo trong TV, Mạc Từ vội vàng tắt lửa, rút ra phích điện của ấm đun điện, đem nước sôi cẩn thận rót vào trong bình.
Nửa giờ trôi qua, một hồi hương thơm từ trong phòng bếp truyền tới, Mạc Từ cởi ra tạp dề, rót cho mình một chén nước, bê chén bắt đầu ăn cơm. Ngồi ở trước TV, xem tiết mục hài mỗi ngày đều phải xem, đến đúng tám giờ, tiết mục bắt đầu, âm nhạc mở màn nhiều tiết tấu vang lên, sợi mì nóng hổi dính vào bên mép Mạc Từ.
Màu sắc vàng rực phối hợp với rau dưa thập cẩm, có vẻ dinh dưỡng mỹ vị. Nhưng từ mua bột mì đến chia mì, nhào nặn mì, nấu mì, cái việc một loạt trình tự phức tạp rườm ra lại không thú vị, tiết tấu ở trong quốc qua này, mọi người sẽ không vì ăn mà lãng phí quá nhiều thời gian. Người chính thức hiểu rõ mỹ thực, không tính quá nhiều.
Đối với cuộc sống nước C, ở nước F cậu càng tự do tự tại, thời gian rảnh rỗi ngoại trừ nghiên cứu trù nghệ, Mạc Từ nghĩ không ra phải làm gì nữa. Ở đây dưới loại bầu không khí an nhàn, đối với dạ dày của mình, Mạc Từ từ trước đến nay đều không bạc đãi.
Màn hình dần dần đen xuống, trong phòng càng ngày càng tĩnh lặng, Mạc Từ thay đổi cái kênh, duỗi chân tay cứng ngắc, một cái cứng cứng gì đó mắc ở cổ, hết sức khó chịu. Từ trên ghế sô pha đứng lên, Mạc Từ vuốt cổ, đồng dạng vặn vẹo cái đầu cứng ngắc, gì đó lạnh buốt dán trên mu bàn tay, Mạc Từ hơi sửng sốt. Sờ đến cái cứng ngắc gì đó kia, mở ra lòng bàn tay nhìn.
Ngọc Quan Âm màu xanh lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay, tại ánh sáng trên TV phản xạ ra ánh sáng không trơn bóng không đồng nhất, Mạc Từ một hồi ngẩn ngơ, nhớ tới trước đây người kia đưa cho cậu ngọc Quan Âm.