Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 2 - Chương 23



“Có chút nóng, sẽ không phát sốt đi.” Đoạn Phong lầm bầm lầu bầu, chuẩn đến phòng ngủ tìm nhiệt kế kiểm tra một chút nhiệt độ cơ thể Mạc Từ.

Nhưng Mạc Từ giữ chặt góc áo của anh, khiến anh bỏ đi hành động thoát rời đi.

“Thả tôi ra, Mạc Từ.” Đoạn Phong ôn hòa nói, một cổ nhiệt lưu từ sống lưng chạy đến bụng, dưới bụng không hiểu sao trướng đau khiến cho Đoạn Phong đẩy ra Mạc Từ duỗi tay qua.

“Không muốn.” Mạc Từ cự tuyệt có chút tính trẻ con, lại đưa tay đặt ở eo Đoạn Phong, thuận tay mò Đoạn Phong đến ngứa, ủng ủng cơ thể, đụng vào trong ngực Đoạn Phong.

“Nóng, tôi muốn ăn chocolate.” Mạc Từ âm thanh mềm mại kích thích thần kinh Đoạn Phong, Đoạn Phong đẩy không được Mạc Từ giống như một con bạch tuộc quấn ở trong lòng ngực của anh, tâm thần rung động.

“Mạc Từ, trước thả tôi ra.”

“Chocolate!”

“Được, tôi đưa cho cậu, cậu trước tiên thả tôi ra được không?”

“Không muốn!”

Đoạn Phong bất đắc dĩ cầm lấy hộp bị đè ép dưới thân Mạc Từ, lấy chocolate, bóc ra giấy gói kẹo, hai mắt vô tình quét đến ghi chú in trên gói hộp.

“Ba mươi phần trăm hàm lượng rượu…Chẳng lẽ Mạc Từ say?”

Đoạn Phong thả chocolate, dùng âm thanh nhẹ giống như dỗ con nít mà dỗ Mạc Từ, “Cậu không thể ăn chocolate nữa, cậu ăn say.”

“Anh mới say!” Mạc Từ âm thanh buồn bực mềm nhũn ở trong ngực Đoạn Phong, cậu trợn tròn con mắt, trên mặt mang theo hồng nhạt, chống thân ngồi dậy, đem cái cằm tựa nằm trên vai Đoạn Phong.

“Tôi muốn ăn.” Đôi môi mang theo sắc nước trong lúc vô tình quét qua vành tai Đoạn Phong, trên người Đoạn Phong như là chạy qua điện cao thế, giật cái đứng dạy.

“Mạc Từ, xuống…”

“Ha ha.” Mạc Từ quơ quơ đầu, buông Đoạn Phong ra, chuyển sang dùng gò má vuốt ve khuôn mặt Đoạn Phong, phát ra tiếng cười khẽ.

Khuôn mặt non mềm dán trên mặt Đoạn Phong, mỗi một lần ma sát đều mang theo một ít luồng điện, Đoạn Phong dời ánh mắt xuống, Mạc Từ quần áo lơi lỏng mở ra vài cái nút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng cái cổ đường cong ưu nhã, hương vị nhàn nhạt chui vào chóp mũi anh, Đoạn Phong khô nóng khó nhịn.

“Đoạn Phong…Tôi nóng quá.” Mạc Từ con mắt khép hờ đóng đóng mở mở, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn tích lũy đỏ ửng, trên trán mang theo lớp mồ hôi mỏng, vô thức mở miệng, tới gần gò má thoáng lạnh của Đoạn Phong.

“Nóng quá đi…”

“Mạc Từ, tôi mở nước giúp cậu tắm rửa.” Đoạn Phong dời mắt, xem nhẹ khô nóng vờn quanh thân, “Cậu không phải rất khó chịu sao?”

“Khó chịu…Tôi nóng quá, tôi muốn cởi quần áo…” Mạc Từ đem mặt vùi vào ***g ngực Đoạn Phong, cơ thể loạng choạng, một tay cởi bỏ nút áo.

Đoạn Phong giữ tay của cậu, ngăn cản động tác của cậu, ngón tay trong lúc vô tình có một chút chạm vào xương quai xanh Mạc Từ, xúc giác bóng loáng ở đầu ngón tay làm anh sửng sờ.

“Tuy rằng trong phòng rất ấm, nhưng tùy tiện cởi quần áo sẽ bị cảm.” Đoạn Phong giúp Mạc Từ cài lại nút áo, âm thanh khàn đục. Hối hận không có xem kỹ bao gói, khiến cho Mạc Từ không có sức chống cự với rượu ăn chocolate.

Kỳ thật hai người đều xem nhẹ từ: □ mỹ thực ở mặt bên trên gói hộp chocolate, chocolate người lớn.

Ba mươi phần trăm rượu tăng thêm một ít dược vật đặc thù, đủ để cho Mạc Từ tửu lượng kém hiếm thấy làm ra hành động không hợp với lẽ thường.

Mạc Từ dùng sức hất tay Đoạn Phong, lần nữa giật ra cổ áo, lộ ra mảng lớn ***g ngực, tiến vào khủy tay Đoạn Phong. Lại cảm thấy cái tư thế này không thoải mái, xoay người qua bên cạnh, bởi vì mất trọng lượng mà lần thứ hai lăn xuống sô pha, Đoạn Phong phòng bị kịp bị té xuống mặt đất, đảm nhiệm đệm thịt hình người cho Mạc Từ. Cơ thể Mạc Từ đặt ở trên người Đoạn Phong, hai người quay cuồng vài cái, chống đỡ ở mép sô pha, lúc này mới ổn định cơ thể.

Bất quá, tư thế như vậy càng thêm mập mờ.

Gò má hai người dựa vào rất gần, Mạc Từ ở trên Đoạn Phong phát ra tiếng thở dốc nhẹ nhàng, hô hấp đâm vào trên mặt Đoạn Phong, mang theo nhiệt lưu như có như không.

“Nóng quá.” Ánh mắt như nước long lanh để sát vào con ngươi màu đen trầm tối của Đoạn Phong, đầu lưỡi hồng nhạt liếm môi dưới khô nứt, trong đầu Đoạn Phong trận trận nổ vang, không kịp phản ứng, bị Mạc Từ chụt một tiếng, hôn vào môi.

“Cậu làm gì…” Đoạn Phong trong âm thanh khàn đục xuất hiện một tia ba động, nhìn thấy Mạc Từ dùng ánh mắt mê ly làm ra hành động đứa nhỏ thiên chân vô tà, đau nhức dưới bụng tích lũy.

Anh hiểu cái này đại biểu cái gì.

Không xem nhẹ được cảm xúc của cơ thể kích thích trung khu thần kinh não, loại cảm giác này, rõ ràng là đối với Mạc Từ sinh ra tình cảm không đồng dạng.

Lời của Morrison sáng sớm nay giống như cảnh báo, quay lại diễn tấu vang lên.

Anh lại sẽ đối với một người bạn tình bạn hình thành thâm hậu, đều là nam tính sinh ra dục – vọng!

“Tôi muốn hôn nhẹ anh.” Mạc Từ lúc Đoạn Phong choáng đầu hoa mắt, khi đại não nổ vang thè lưỡi liếm liếm chóp mũi Đoạn Phong, dùng giọng mũi mềm nhẹ nói ra, đối diện với môi Đoạn Phong, ấn lên.

Cánh môi mềm mại phủ lên nhau, nhẹ nhàng đụng vào, mang theo một ánh mắt dị sắc, trong mắt Đoạn Phong chiếu ra thân ảnh Mạc Từ, bờ môi tràn ra rên rỉ khàn giọng.

“Tốt lắm, tôi hôn anh, anh phải giúp giúp tôi, tôi nóng quá a…”

Mạc Từ như là hôn như là đủ rồi, điểm một chút môi Đoạn Phong bị cậu hôn qua, phồng hai má, hai chân kề sát trên người Đoạn Phong vuốt ve.

“Xuống, Mạc Từ.” Đoạn Phong có thể cảm giác được độ cứng của bộ phận dưới hai chân Mạc Từ đang chống ở đùi anh. Trong lúc vuốt ve, Đoạn Phong cho rằng tự chủ kiêu ngạo cũng mất đi tác dụng, giữa hai chân anh bởi vì nhiệt lưu dưới bụng, cũng có gì đó đang chậm rãi bành trướng.

Mạc Từ hai mắt ẩm ướt, lộ ra thần sắc khẩn cầu, dùng gò má cọ ***g ngực Đoạn Phong, phát ra khẩn cầu: “Giúp giúp tôi.”

Hai chân chăm chút kẹp lại, Mạc Từ hô hấp nóng rực phun trên ***g ngực Đoạn Phong, khó có thể giữ nổi.

Hành động kế tiếp đánh sâu vào, phá vỡ tất cả cảm quan của Đoạn Phong, Mạc Từ kéo tay anh, dắt tay anh đi vào chỗ chân của mình.

“Giúp giúp tôi.”

Tư thế hai người do Mạc Từ ở trên biến thành nằm nghiêng, tay Đoạn Phong bị Mạc Từ nắm chặt, chạm vào bộ phận cứng rắn, như là bị dòng điện đánh trúng, vội vàng rút tay mình về.

“Mạc Từ, cậu không thể làm như vậy, tôi…”

“Khó chịu, tôi khó chịu!” Mạc Từ lung lay đầu, đối với Đoạn Phong rút tay mình về tỏ vẻ bất mãn, ngẩng đầu lắc như tróng bỏi, cắt đứt Đoạn Phong, lần nữa kéo tay Đoạn Phong.

“Nhưng là…”

“Tôi rất khó chịu…”

Đoạn Phong né đi con mắt ẩm ướt của Mạc Từ, biết rõ Mạc Từ đã say, dù biết rõ Mạc Từ mất đi ý thức tỉnh táo, anh lại không thể trực tiếp đem Mạc Từ đánh ngất.

Đoạn Phong giữa lúc thở dài, tùy Mạc Từ dẫn dắt, chạm vào bộ phận to ra, giật giật ngón tay, muốn rút cánh tay về.

“Giúp tôi.” Mạc Từ gương mặt ửng hồng lắc lư ở trước mắt Đoạn Phong, khiến cho cổ nhiệt lưu dưới dụng kia xông lên đánh thẳng đứng dậy.

Bàn tay Đoạn Phong bị Mạc Từ mạnh mẽ nhét vào giữa hai chân cậu, chạm đến cứng – rắn của Mạc Từ.

“Giúp tôi, khó chịu.” Mạc Từ mang theo âm thanh giọng mũi chứa vẻ mị hoặc, Đoạn Phong tâm như bành trướng, cắn răng, nơi tay trên lòng bàn tay thoáng dùng sức.

Mạc Từ cảm giác được nhiệt độ nóng rực từ bàn tay Đoạn Phong truyền đến, ưỡn ra, làm cho hai chân của mình kề sát Đoạn Phong, phát ra tiếng hừ nhẹ.

Loại chuyện này, Đoạn Phong chưa bao giờ trải qua. Nhưng thân là đàn ông, anh đối với loại tự mình an ủi này cũng không lạ lẫm, hai năm ở Quý gia, anh tùy thời đều phải chịu đựng dụ – hoặc ướt át, hoàn thành khảo nghiệm lực khống chế đối với mình.

Dù cho người Quý gia an bài qua bạn giường cho anh, giải quyết vấn đề sinh lý. Nhưng chịu ảnh hưởng của mẹ, Đoạn Phong trên tinh thần có chứa khiết phích chưa bao giờ tiếp nhận các cô ấy, cùng với cùng giường chung gối. Mỗi lần sinh ra dục • vọng, đều là dùng hai tay giải quyết. Nhưng…giúp đỡ đồng tính giải quyết sinh lý, vẫn là lần đầu tiên.

Đoạn Phong bắt lấy bộ vị to ra của Mạc Từ, dùng ngón tay xoa bóp, chặn gốc của Mạc Từ, chậm rãi dùng lực, cao thấp hoạt động ngón tay bắt tay làm.

Cách một lớp quần lót hơi mỏng, Đoạn Phong có thể cảm thấy được nóng rực của Mạc Từ.

Tăng lớn lực đạo, Mạc Từ từ trong cổ họng tràn ra một chút tiếng hừ ngọt liệm, thẳng đến trái tim Đoạn Phong.

“Thật thoải mái…”

Lời không biết thẹn như thế từ bờ môi tràn ra, Đoạn Phong màu sắc con mắt phát ra càng tối trầm, vô thức nhanh hơn động tác trong tay, nhìn thấy gò má ửng hồng của Mạc Từ vặn vẹo khó nhịn.

“Chậm một chút, chậm…”

“Mau buông ra, thả tôi ra…Muốn, muốn…”

Mạc Từ cong người lại, mà ngay cả trên xương quai xanh cũng chứa hồng nhạt nhàn nhạt, mái tóc ướt sũng dính lên trán, vành tai đỏ bừng, giãy dụa cơ thể lắc lư, phát ra một trận rên rĩ.

Đoạn Phong nhẹ nhàng vừa chạm vào, Mạc Từ cuộn mình như con tôm từ trong trong cổ họng tràn ra một tiếng kêu ngọt liệm, ở trong lòng bàn tay Đoạn Phong phóng ra, cơ thể lập tức mệt mỏi – mềm xuống.

Đoạn Phong rút tay về, trên bàn tay dính ẩm ướt cùng mùi hương nam tính của cơ thể. Loại hương vị cùng loại này, Đoạn Phong lại sinh ra mâu thuẫn mãnh liệt, nhưng đối phương lại là Mạc Từ.

Cái cổ mâu thuẫn này đã vô hình bị trừ khử, nội tâm của anh, ngược lại có một chút mừng rỡ nhàn nhạt.

“Đoạn Phong…” Mạc Từ tựa ở trước mặt Đoạn Phong, âm thành mềm dịu có chút khàn khàn, con mắt thấm ở trong mưa, ướt sũng. Hai tay quấn quít lấy cánh tay Đoạn Phong, đem trán chống ở trong ngực Đoạn Phong, hô hấp nóng rực mờ ám khuếch tán ở trong không khí.



“Chỗ này, chỗ này ướt…Tôi muốn thay quần áo.” Câu ngắn ngủi phân mấy lần mà nói, Mạc Từ con mắt ướt sũng lộ ra, cái cằm chống ở trên cánh tay Đoạn Phong, chỉ là trên mặt nhiều hơn một vòng đỏ của hoa hồng không biết là xấu hổ hay là khô nóng.

“Mạc Từ…” Đem Mạc Từ từ trên người của mình kéo ra, Đoạn Phong dở khóc dở cười nhìn xem sinh vật nhu thuận tứ chi mềm nhũn đối diện.

“Mạc Từ.” Đoạn Phong trong âm thanh khàn đục xem lẫn cảm xúc khác, bỏ qua trướng đau dưới thân, chuẩn bị nâng Mạc Từ dậy.

Vốn tưởng rằng Mạc Từ không có khí lực, không ngờ vừa mới nắm vòng eo Mạc Từ, thú con nhu nhuận bắt đầu không an phận lên, vụng trộm vươn tay, sờ vào bộ vị bành trướng của mình, phì phì phát ra cường nhạo.

“Tôi đến giúp anh…”

“Mạc Từ!” Đoạn Phong phát ra gầm nhẹ, cầm tay đang tác quái Đoạn Phong, “Cậu có biết cậu đang làm cái gì hay không!”

“Giúp anh đó, anh ở đây…” Mạc Từ một cái thủ thế hoa tay múa chân, cười ha ha, trong ánh mắt kẹp theo một phần phong tình khác, cùng bộ dáng trong sáng bình thường một trời một vực.

“Nắm tay buông ra,” Đoạn Phong né đi con mắt Mạc Từ, chỉ là Mạc Từ say quá lợi hại.

Đáng tiếc người kia trong lòng ngực của anh không nghĩ được gì, Mạc Từ không bị Đoạn Phong đè lại tay trái lần nữa chạy đến dưới bụng Đoạn Phong.

“Ở đây, biến lớn…”

“Mạc Từ! Tôi mang cậu đi tắm rửa.” Đoạn Phong đen trầm mặt, gông cùm xiềng xiếc ở hai tay Mạc Từ, giảm thấp âm thanh xuống.

Trong quá trình giúp Mạc Từ cởi y phục xuống tắm rửa, Đoạn Phong lại bị Mạc Từ lung tung quấy rồi một trận. Cuối cùng giúp Mạc Từ lau khô cơ thể, mặc xong quần áo, đã qua mười một giờ.

Đoạn Phong ở trong phòng tắm tắm rửa một chút nước lạnh, giải quyết vấn đề sinh lý của mình, lúc này mới mất đi một cổ nhiệt lưu trong bụng.



Sáng ngày thứ hai khi tỉnh lại, Mạc Từ cảm thấy đầu khó chịu choáng váng, cùng với cảm giác muốn nôn mức độ nhẹ, Mạc Từ không tình nguyện từ trong chăn chui ra.

Trong quá trình xuống giường rót nước, Mạc Từ phát hiện y phục trên người mình đổi thành một cái bộ khác, nhíu mày suy tư trong chốc lát, không tự giác được nhớ tới chocolate ăn đêm qua, chuyện tình liên tiếp phát sinh.

Cậu dây dưa Đoạn Phong, yêu cầu đối phương giúp đỡ, dùng âm thanh ngọt liệm như thế phát ra thỉnh cầu khiến cho người ta cảm thấy thẹn…Lập tức ngũ lôi oanh đỉnh, trời giáng mưa to.

Trí nhớ mơ hồ như một tầng sương mù, tuy rằng không nhớ rõ tất cả chi tiết, tỷ mỉ, nhưng những hành động lớn mật xấu hổ kia, cậu vẫn có thể nhớ được.

Làm sao lại…Làm sao có thể như vậy…

Trên mặt Mạc Từ một mảnh đỏ cháy, cho dù vừa uống qua nước, yết hầu vẫn là ngứa ngáy.

Rửa mặt xong, Mạc Từ nhìn thấy Đoạn Phong từ trong phòng ngủ ra, vô thức tránh mặt đi, mà ngay cả một câu “Chào buổi sáng” cực kỳ bình thường cũng quên nói, đã trốn vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng cho hai người.

Không thể tránh được, ngồi ở trên bàn cơm dùng bữa vẫn là phải cùng đối phương chạm mặt.

Mạc Từ cực mất tự nhiên lảng tránh ánh mắt Đoạn Phong quăng tới, hận không thể vùi đầu vào trong cổ áo.

“Ờ nè, ăn cơm.”

“Ừ.” Đoạn Phong bình tĩnh tiếp nhận chiếc đũa, gật đầu, thần thái bình ổn ăn cơm. Điều này làm cho Mạc Từ không yên trong lòng thở dài một hơi.

Xem ra, Đoạn Phong không nhớ rõ chuyện ngày hôm qua a.

Chocolate rượu, đúng, Đoạn Phong nhất định cũng ăn thật nhiều chocolate rượu, đem chuyện ngày hôm qua quên đi rồi!

Mạc Từ khôi phục sức sống kéo ghế ra, đem bánh bao hấp chín bỏ vào trong miệng, quai hàm nhai nhai.

Từ ánh mắt trốn tránh vừa rồi, đến chú sóc nhỏ cẩn cẩn dực dực ăn cơm, bộ dáng dáng điệu ngây thơ chân thành, toàn bộ rơi vào trong đôi mắt màu đen của Đoạn Phong.

Nếu phải làm cho hai người xấu hổ, không bằng giả vờ như cái gì cũng không biết so ra thỏa đáng hơn, bằng không Mạc Từ sẽ không lộ ra biểu cảm đáng yêu như thế.

Bờ môi Đoạn Phong tràn ra nụ cười dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.