Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 3 - Chương 23



Chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có một ngày, sẽ bị đàn ông từ chối.

Thi Nhã chưa gì đã thua trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận sự chênh lệch như vậy.

Cô gái trong gương đổi trang điểm đạm mạc, dùng đồ trang điểm mắc tiền che giấu quầng thâm dưới mắt, lộ ra nụ cười ưu nhã đồng dạng như ngày thường.

Thi Nhã quay về gương đánh giá vũ trang toàn thân vô cùng tốt, không nghĩ từ đó nhận thua.

Liên tục vài ngày trong đêm, cô nằm ở trên giường mềm mại, khó ngủ đi lại, nghĩ đến nhắc nhở của cha mẹ, nhớ tới lãnh ngữ châm chọc của bạn khuê phòng, nghĩ đến Đoạn Phong bày ra gương mặt anh tuấn bức người, nghĩ đến khuôn mặt Đoạn Phong dỡ xuống nụ cười ngụy trang trên mặt.

Không phải là của cô, nụ cười của Đoạn Phong không thuộc về cô.

Nhưng mà, đã lấy được tín nhiệm của ông nội Quý cô không thể nhận thua.

Cô đem toàn bộ tiền đặt cược đặt ở trên người Đoạn Phong, phía sau là ngõ cụt, kiêu ngạo của cô không cho phép bản thân từ đó nhận thua.

Có cạnh tranh mới có niềm vui thú, Thi Nhã đã lâu chưa từng cảm nhận được loại cảm giác hưng phấn này, quét đi tinh thần suy sụp trước đó, Thi nhã nhen nhóm ngọn lửa trong lòng, quyết định chủ động xuất kích, cùng người Đoạn Phong yêu một tranh thắng thua.

Bản thân cô lại có điều kiện vốn liếng, cô không nhận thua.

Thi Nhã hạ quyết tâm, từ trong giỏ lấy ra điện thoại di động của mình, gọi thông cái tên trong điện thoại trên tay.

“Xin hỏi là Hoàng tiên sinh phải không? Là như vầy, tôi có chuyện muốn nhờ gửi anh. Tôi họ gì không quan trọng, anh chỉ cần tra rõ chuyện này là được.”

“Phương diện giá cả không có vấn đề, tôi có thể trả trước cho các anh một nửa thù lao, chỉ cần các anh bằng tốc độ nhanh nhất hoàn thành nhờ gửi của tôi, cho tôi ảnh chụp và phim gốc, tôi có thể đem thù lao gia tăng gấp đôi, đúng, càng nhanh càng tốt…”

Cúp điện thoại, trên gương mặt Thi Nhã hiện lên một nụ cười, như là cho mình động viên, Thi Nhã ở trước kính một lần nữa kiển tra ăn mặc, cầm lấy nồi canh đậm đà sáng sớm mình mượn dùng phòng bếp làm tốt, đi ra khách sạn đang ở.

Tục ngữ nói bắt lấy dạ dày của một người đàn ông, chẳng khác nào bắt lấy nửa trái tim của người đàn ông đó.

Tay nghề nấu canh của Thi Nhã là học cùng đầu bếp trong nhà ở thành phố K, mà ngay cả cha mẹ trong nhà, cũng rất ít được uống canh cô làm. Đầu bếp trong nhà tán dương qua canh cô nấu rất ngon, dựa vào một một tay trù nghệ của mình bắt lấy tâm của đàn ông, loại thủ đoạn này vốn không chảy vào được trong mắt cô, ở hiện tại, đã là phương pháp duy nhất có thể chiếm được hảo cảm của đàn ông.

Đi vào địa chỉ công ty ông nội Quý cho, Thi Nhã mang nụ cười nhẹ nhàng trên mặt đi vào công ty giải trí Tinh Hỏa.

Tiểu thư trước quầy lễ tân tiếp đãi Thi Nhã, lễ phép hỏi, “Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước hay không?”

“Hẹn trước?” Thi Nhã nhíu mày, chần chừ nói: “Tôi không có hẹn trước.” Đến giải trí Tinh Hỏa Đoạn Phong công tác là quyết định nhất thời, Thi Nhã không cùng Đoạn Phong sớm nói rõ.

Không nghĩ tới ở cửa đầu tiên đã gặp trở ngại, Thi Nhã ép âm thanh rất thấp, “Tôi họ Thi, là…vị hôn thê của Tổng giám đốc các cô, cô có thể gọi điện đến Tổng giám đốc các cô xác nhận.”

“Xin lỗi, Thi tiểu thư.” Tiểu thư trước quầy lễ tân nói, không quên nghiêm túc dò xét một lần Thi Nhã quần áo sang trọng, nhìn về phía trên có chút nhìn quen mắt, nhưng là quy định của công ty cô không thể tùy tiện đánh vỡ, tiểu thư trước quầy lễ tân hướng Thi Nhã xin lỗi, “Xin lỗi, Thi tiểu thư, công y không có cái quy định này, không có hẹn trước, ban lãnh đạo là không thể tiếp kiến người lạ.”

“Tôi không phải người lạ, tôi là vị hôn thê của Tổng giám đốc các cô, đưa canh cho Tổng giám đốc các cô, cô không thể ngăn tôi.”

Thi Nhã lặp lại, không chịu rời đi, âm thanh đè thấp có một lại khí thế khiếp người.

Tiểu thư trước quầy lễ tân bị dọa sợ, quanh co giải thích nói. “Cho dù là vị hôn thê của Tổng giám đốc, công ty có quy định…Ngài không nên làm khó tôi.”

Tiểu thư trước quầy lễ tân đã bị kinh hách âm lượng không nhỏ, người ra vào của công ty bắt đầu dò xét lễ tân, rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người Thi Nhã, trên mặt Thi Nhã một mảnh đỏ bừng, cảm thấy loại tình huống bị người nhìn chằm chằm này rất mất mặt, liền đem một hộp cơm giữ ấm đựng nồi canh đặt ở trước quầy lễ tân, “Được rồi, xin đem cái này chuyển cho Tổng giám đốc các cô, nói Thi tiểu thư đã tới, đừng quên.”

Nói xong, Thi Nhã không thể chịu được ánh mắt rửa tội của mọi người nữa, vội vàng đi ra công ty, rời khỏi chỗ này.

“Nhưng mà, nhưng mà công ty cũng không có loại quy định này mà, canh của cô phải làm sao bây giờ…”

Lời của tiểu thư quầy lễ tân biến mất ở sau lưng Thi Nhã.

Vài cái nhân viên công tác lỗ tai tinh bu lại, dùng một loại ngữ điệu tràn ngập hiếu kỳ, hướng tiểu thư quầy lễ tân không biết làm sao hỏi thăm tình huống.

“Lệ Lệ, vừa rồi là sao đây? Tôi tại sao nghe thấy mấy chữ ‘Vị hôn thê của Tổng giám đốc’, cô gái vừa rồi là ai?”

“Như cô chứng kiến, cô ta nói cô ta là vị hôn thê của Tổng giám đốc, cô gái trên cái tin tức Tổng giám đốc phải đính hôn kia hình như là cô ta, làm sao bây giờ đây, vừa rồi, vừa rồi tôi không cho cô ta đi gặp Tổng giám đốc, nếu…Nếu cô ta gả cho Tổng giám đốc, tôi đây nhất định sẽ bị đuổi việc đó!”

Tiểu thư Lệ Lệ trước quầy lễ tân buồn bực ôm đầu, ngồi xổm ở bàn phục vụ vẽ vòng tròn.

“Yên tâm đi, yên tâm đi, Lệ Lệ, cô chính là chứng kiến một cái tin tức lớn, tôi đại biểu cho tiểu đội bát quái của công ty cám ơn cô, nếu cô thật sự bị khai trừ, chúng tôi mời cô ăn một bữa tiệc lớn!”

Nhân viên công tác miệng rộng một bên an ủi, một bên đem tin tức ‘Vị hôn thê của Tổng giám đốc’ truyền khắp toàn bộ góc lớn nhất của công ty.

Không đến nửa giờ, trên từ nghệ nhân đang hóa trang, dưới đến bà dì dọn vệ sinh, đều biết tin tức oanh động này.

Lê Tư ngồi ở bên ngoài cạnh phòng làm việc dùng bả vai kẹp lấy ống nghe, cùng Dao Mộng hăng say nói chuyện, không thèm để ý chút nào đang trong thời gian làm việc, nấu cháo điện thoại, bỏ rơi nhiệm vụ.

“Mộng Mộng nè, chị cũng nghe nói chuyện này, em nói, vị hôn thê của Boss thật là vị tiểu thư ‘Xuất thân danh môn’ kia sao?”

“Em tự mình cùng chị Lệ Lệ chứng thực qua, chị ấy nói cô kia toàn thân đều là hàng hiệu, còn nấu canh cho Đoạn đại ca, bất quá, em sẽ không thừa nhận cô gái kia là vị hôn thê của Đoạn đại ca.”

Dao Mộng nói một đoạn, khẳng định nói.

“Em tại sao nói khẳng định như vậy, Mộng Mộng, nếu cô gái kia thật sự trở thành vị hôn thê của Boss, chị phải làm sao bây giờ?” Trợ lý Lê Tư của Đoạn Phong chần chừ nói.

Mình chừng nào thì bắt đầu ủng hộ hai người Boss và Mạc Từ? Lê Tư nhớ không rõ, có lẽ là đã bị cô gái nhỏ Dao Mộng ảnh hưởng mỗi ngày tẩy não, có lẽ là thích nhìn thấy Boss nhà mình kinh ngạc, thay cho bộ dáng bày ra gương mặt bài poker, có lẽ đúng như lời Dao Mộng thú vị ghê gớm.

Cảm tình của Lê Tư đối với Boss nhà mình, từ ái mộ nhẹ nhàng đến nghiền ngẫm xấu xa,

Dù sao có thể nhìn thấy Boss băng tuyết tính tình hòa tan, so với mình đi tiếp xúc núi băng, cảm giác tay chân đông cứng tốt hơn nhiều lắm.

“Đáng ghét, bọn họ không thể tùy tiện phá Cp! Em sẽ không đồng ý, nếu Đoạn đại ca có ý tứ muốn kết hôn với cô gái kia, em sẽ đi quấy rối phòng làm việc!!!”

“Điệu Tây Bì*? Mộng Mộng, em đang ở đây nói cái gì vậy?”

*Tây Bì phát âm là xipi = cp. Là một làn điệu phát xuất từ điệu Tần. Tây Bì là một làn điệu trong ca kịch dân gian Trung Quốc, đệm với đàn nhị.

Nghe không hiểu Dao Mộng nói cái gì Lê Tư hiếu ký mà hỏi thăm, tự động bỏ qua Dao Mộng ở bên kia rít gào.

“Tóm lại, Đoạn đại ca là một đôi với anh Mạc, ai cũng không thể đem bọn họ tách ra!”

Dao Mộng nói, “Chị Lê phải giúp đỡ nha, nếu cái vị hôn thê kia đến đây, chị nói Đoạn đại ca đang họp, đang họp!”

“Mộng Mộng,” Lê Tư ở đầu kia điện thoại, che ống nghe, sợ Đoạn Phong nghe được Dao Mộng rít gào, trừ tiền thưởng của cô, “Mộng Mộng, chị lý giải tâm tình hiện tại của em, trước hít thở sau một hơi rồi nói sau.”

“Được, cám ơn chị Lê.” Dao Mộng hít sâu một cái, tiếp tục nói đề tài vừa rồi, “Đoạn đại ca cùng anh Mạc trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm, bất luận chướng ngại gì ngăn ở trước bọn họ, em sẽ quét dọn trước tiên!”

“Mộng Mộng, cái chấp niệm này đến tột cùng là lớn cỡ nào vậy…” Lê Tư sâu kín thở dài.

“Hi hi, đây là giấc mộng của em! Đúng rồi, chị Lê, anh Mạc còn chưa theo Đoạn đại ca rời khỏi văn phòng sao?”

“Còn chưa…” Lê Tư ngẩng đầu, nhìn quanh cửa văn phòng đóng chặt một chút, cũng không có dấu hiệu bị đẩy ra.

“Chị Lê, anh Mạc đã vào hơn một giờ rồi, trước khi bọn họ chưa đi ra, chị đừng nên đi vào quấy rầy bọn họ đó.”

Dao Mộng dùng âm thanh hưng phấn em xin chị Lê Tư.

“Hả? Vì sao?”

“Không vì sao cả, à, chị Lê, chị vừa rồi có nghe thấy trong văn phòng truyền ra một ít âm thanh kỳ quái không vậy?”

“Không có đâu, vẫn luôn rất yên tĩnh.” Lê Tư không rõ nguyên do dựng lỗ tai lên.

“A, vậy được rồi, đừng quấy rầy bọn họ đó, có công tác cũng phải đợi cho tự mình đi ra, tin cô gái kia đã tới cũng đừng để cho anh Mạc biết, bằng không anh Mạc lôi đình đó…”

Dao Mộng che miệng cười, lại cùng Lê Tư nói trong chốc lát, cúp điện thoại.

Văn phòng Tổng giám đốc.

Đúng như Dao Mộng suy đoán, hai người trang phục không ngay ngắn dây dưa cùng một chỗ.

Bên cạnh văn phòng có một phòng nghỉ, hai người nằm trên một giường có chút chen chúc.

Trên giường đơn màu sáng hai người nằm nghiêng, cánh tay dây dưa, quần áo nửa cởi lỏng rơi rớt vướng ở trên người, có một loại mỹ cảm mất trật tự.

Trong bầu không khí tràn ngập mùi mờ ám, Mạc Từ trần trụi trên xương quai xanh lộ ra vài ấn ký màu đỏ sậm. Từ xương quai xanh nhìn xuống, mãi cho đến thắt lưng tuột nửa quần áo, một chuỗi dấu vết ô mai nhỏ loại lớn nhỏ phân bố tán loạn trên ***g ngực tuyến trắng, đặc biệt dễ thấy.

Chủ nhân tạo ra bọn nó còn đang nỗ lực cày cấy ở trên phiến da thịt này, bàn tay dày rộng mang theo vết chai nhiều lần vuốt vẻ cái phiến da thịt trần trụi, làm cho người dưới thân phát ra tiếng rên rỉ mập mờ.

Hôn môi vô cùng thong thả, Đoạn Phong kiên nhẫn mười phần tựa như dã thú trong rừng dò xét lãnh địa, không nhanh không chậm ở trên người Mạc Từ lưu lại ấn ý đặc thù.

□ tới hung mãnh, nhưng cái con dã thú trên người Mạc Từ này, hoàn toàn là một con có năng lực nhẫn nại nhất. Chỉ muốn đem con mồi dưới thân mỗi một cái gân cốt đều ăn sạch vào bụng.

Một đường dò xét, Đoạn Phong con ngươi màu đen chìm tối đáng sợ, nhưng kiên nhẫn mười phần mở rộng đất hoang.

Khẽ ngậm vào đậu đỏ nổi lên trên ***g ngực Mạc Từ, Đoạn Phong dùng hàm răng cẩn thận liếm cắn.

“Thoải mái?”

Chuyên chú nhìn xem phản ứng của Mạc Từ, trong đôi mắt màu trà nhạt không phải đen nhánh của đối phương mờ mịt sương mù, lệ chí màu nâu bên khóe mắt bị nước mắt tràn ra dính ẩm ướt, làm cho toàn bộ gương mặt trở nên nhu hòa lên.

Mạc Từ vẻ ngoài không tệ, ngũ tổng hợp cùng nhau vừa vặn là một loại thoải mái tự nhiên. Thời gian an tĩnh thì hơi có vẻ son khí, nhưng lúc nghiêm túc chuyên tâm cho chuyện nào đó, nghiêm túc của Mạc Từ làm cho người ta sinh ra một loại gợi cảm khó có thể miêu tả.

Tóc ngắn cợt nhả, hàm dưới kiên quyết, sắc môi nhàn nhạt no đủ vừa tầm.

Mạc Từ giờ phút này, trong mắt hàm chứa ánh nước, giống như oán trách, giống như tức giận, phẫn nộ nhắm mắt lại không trả lời vấn đề Đoạn Phong đưa ra.

“Mạc Từ.” Đoạn Phong giương môi, lại rơi xuống hôn lên trên môi Mạc Từ còn lưu lại hơi thở của anh, nhẹ nhàng cắn cái mũi thẳng tắp của Mạc Từ, như nguyện thỏa mãn nghe thấy đối phương hô đau, đôi mắt nhộn nhạo ánh nước căm giận mở ra, trong chớp mắt xuân sắc khôn cùng.

Thời gian hai người bên nhau thân mật tiếp xúc cũng không nhiều, rất nhiều lúc, đều là nhớ đến bộ dáng của đối phương rồi ở trong phòng tắm giải tỏa qua dục vọng của bản thân.

Mạc Từ hôm nay có thể chủ động tìm anh, anh cầu còn không được.

Đoạn Phong vừa rồi ở trên ghế văn phòng cùng Mạc Từ giúp nhau giải tỏa lần thứ nhất, cái đó còn chưa đủ…Ngọn lửa cuồn cuồn trong lòng cũng không từ đó mà mất đi, Đoạn Phong ôm Mạc Từ quần áo nửa cởi, chuyển chiến đấu ở phòng nghỉ kín đáo.

Hai tay không ngừng vuốt ve da thịt Mạc Từ, chậm rãi thăm dò Mạc Từ dưới thân, kéo ra quần áo vướng bận từ trên đùi thon dài thẳng tắp của Mạc Từ cởi ra.

Bức màn phòng nghỉ cũng không kéo toàn bộ lên, cửa sổ nửa đóng lộ ra ánh mặt trời sáng ngời. Mỗi một tấc trên người Mạc Từ, đều lộ sạch ở dưới ánh mặt trời.

Lông tơ trên ót tinh tế, lông mi dày rậm không ngừng run run, làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Đoạn Phong cẩn thận khai thác, phân tán cảm nhận đau đớn lúc tiến vào, liên tục hôn môi chỗ mẫn cảm trên người Mạc Từ.

Kết hợp như là tinh tế nhấm nháp một bữa tiệc lớn có quá trình phức tạp.

Đoạn Phong khống chế tốt lực đạo, ở trong cơ thể Mạc Từ đi vào, chậm rãi chuyển động, dựa theo biểu tình của Mạc Từ đưa đẩy.

Tiền hí làm rất tốt, Mạc Từ không có bất luận cảm giác đau đớn không khỏe gì.

Rên rỉ liên tục tiến vào trong tai, bản thân được bao vây căng chặt làm anh cảm giác cơ hồ phát cuồng. Đoạn Phong lấy tay cố định sườn eo Mạc Từ, dồn lực thẳng tiến, đem chân thon dài của Mạc Từ tách ra, vòng ở thắt lưng của mình.

Ma sát sâu sâu cạn cạn.

“Chậm một chút…Chậm một chút…”

Phản ứng của Mạc Từ vĩnh viễn là thành thật nhất, ở loại sự tình này, cậu sẽ không nhăn nhó ngượng ngùng. Từ phía trên dò xét người dưới thân, trên chóp mũi Mạc Từ óng ánh mồ hôi, một đường trượt xuống gò má mang vẻ đỏ ửng.

Trên đôi môi sắc nhạt nửa mở nửa đóng, hiện lên màu đỏ tươi.

Đôi mắt sáng của Đoạn Phong trầm u, chống hai chân của Mạc Từ lên làm cho mình càng tiến sâu vào Mạc Từ.

Không khống chế được lực đạo cùng bầu không khí không ngừng nóng lên kích thích thần kinh của Mạc Từ.

“Chậm một chút…Vô lại, bảo anh chậm một chút!”

Mạc Từ kêu la không làm cho Đoạn Phong có bất kỳ ngừng lại gì, đáp lại cậu chính là một loại đi vào ma sát ngập đỉnh, âm thanh nghẹn ở yết hầu, biến thành rên rỉ ngọt ngấy đứt quãng, eo Mạc Từ bị Đoạn Phong nâng lên một chút, cùng chỗ kết hợp với Đoạn Phong không chừa một khe hở, biết rõ chỗ nổi lên trong cơ thể Mạc Từ, dùng đỉnh của bản thân liên tục kích thích.

Ngay cả ngón chân cũng muốn co lại khoái cảm cuốn sạch mà đến, tốc độ □ không ngừng nhanh hơn, ở trong một mảnh căng chặt ma sát một vòng.

Mạc Từ thay đổi giọng điệu âm thanh, khóe mắt chảy ra bước mắt, cùng mồ hôi trên trán nhiễu trên chiếc giường màu sáng.

Chiếc giường đơn chật hẹp rung động kẽo kẹt kẽo kẹt, đung đưa, theo tần suất xông vào của Đoạn Phong phát ra tiếng vang.

Động tác kịch liệt giống như là muốn đem chiếc giường đơn tháo rời, trong tai Mạc Từ một mảnh nổ tung, vòng eo giãy dụa, muốn tránh đi loại tần suất kịch liệt này, cùng Đoạn Phong tách ra.

Nhưng mà Đoạn Phong sớm một bước đoán được động tác của cậu, xông vào một cái, mạnh mẽ dùng lực, dùng cánh tay hữu lực đem Mạc Từ kéo đến trước mặt mình, liền ở ngay tư thế ngồi làm cho mình tiến vào một độ sâu chưa bao giờ đạt đến.

Mạc Từ bỗng nhiên buộc chặt, phun ra nuốt vào làm cho Đoạn Phong bền bỉ thời gian dài chống đỡ không nổi, dùng sức va chạm vào chỗ mẫn cảm kia, Mạc Từ kiềm chế không nổi khoái cảm tập kích, thân dưới vào lúc Đoạn Phong xông vào phóng thích.

Tâm ý tương thông, từ đỉnh *** rơi xuống, Đoạn Phong phát ra một tiếng gầm nhẹ kiềm nén, đem nhiệt lưu rót vào trong cơ thể mềm nhũn của Mạc Từ, khoái cảm tìm được phóng thích, chỗ kết hợp lưu lại chất lỏng nóng hổi.

Cánh tay dài của Đoạn Phong ôm Mạc Từ, tinh tế hôn môi xong một trận mới từ trong cơ thể Mạc Từ rời đi, rửa sạch đống bề bộn trên người hai người.

Dấu hôn in trên cơ thể có vẻ vô cùng thê thảm, khóe môi Đoạn Phong không ngừng giơ lên, cẩn thận thay Mạc Từ lau khô chất lỏng giữa hai chân, mát xa các đốt ngón tay vô lực của Mạc Từ.

“Mạc Từ, em phải tin chính mình.”

Âm thanh Đoạn Phong ôn nhu mang theo khàn khàn sau ***, “Anh đã từ chối cô gái kia, em đừng lo lắng…Nhé?”

Đoạn Phong vuốt ve gò má của Mạc Từ, cúi người nói.

“Em biết rồi.” Mạc Từ mất tự nhiên quay mặt, đan xen vào tầm mắt chuyên chú của Đoạn Phong, “Em chỉ là không quen anh cùng người khác bên nhau, em, em tin anh.”

“Vậy là được Mạc Từ, anh yêu em, chỉ muốn cùng em bên nhau. Đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ cần tin bản thân, tin anh là được.”

Đoạn Phong dùng cái mũi chạm vào gò má Mạc Từ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.