Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 3 - Chương 26



Đoạn Phong không đến công ty đi làm, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bị Quý lão gia phái người nghiêm mật canh chừng.

Nghiêm khắc hạn chế phạm vi hoạt động, không thể một mình ra ngoài, toàn bộ công cụ truyền tin đều bị tịch thu, duy nhất có thể giải trí tiêu khiển chính là xem TV.

Đoạn Phong như một đầu thú vây hãm, ở trong một nơi một tấc vuông hoạt động, hơi có nhiều hành động thì sẽ có người lại ngay, mà ngay cả đi vệ sinh và ăn cơm ngủ, cũng sẽ có người đợi ở ngoài cửa.

Đoạn Phong muốn cùng Mạc Từ liên lạc nhưng không có biện pháp gì thoát khỏi trong phạm vi theo dõi, sau đó phần lớn trong ngày, anh đều là trầm mặc ngồi ở trên ghế trải qua.

Mỗi ngày ứng phó với Thi Nhã cháu dâu của Quý lão gia, lông mày Đoạn Phong nhanh chóng ro rút vặn lại, mà ngay cả người hầu đưa cơm cũng không dám tùy tiện tới gần.

“Thừa Phong thiếu gia, Thi tiểu thư đến.”

Người hầu nói xong lời thông báo liền tự độn lui ra, không dám nhận qua áp suất thấp trên người Đoạn Phong.

Đoạn Phong chứng kiến nhìn thân ảnh rời đi của người hầu, mi tâm vặn vẹo, từ trên ghế đứng dậy, hướng con đường nhỏ phía sau Quý trạch đi đến, chuẩn bị tránh đi Thi Nhã.

Dù sao tâm trạng bây giờ không tốt đến cực điểm, anh sợ mình ức chế không nổi phiền muộn trong lòng mà hướng Thi Nhã nổi giận.

Tình cảm nam nữ thổi không đến trên người anh, Đoạn Phong nghĩ nhiều nhất chính là gương mặt đang cười của Mạc Từ.

Không thể vẫn luôn ở vào vị trí bị động, anh nhất định phải làm chút gì đó, thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.

Bất quá, trước đó, anh phải suy nghĩ tốt hành động bước kế tiếp, tinh tế mưu đồ cho tương lai của anh và Mạc Từ.

“Thi tiểu thư, đi bên này,” Nữ hầu dẫn đường đem Thi Nhã dẫn tới gian phòng của Đoạn Phong, lễ phép gõ lên cửa phòng Đoạn Phong, “Thừa Phong thiếu gia, là tiểu thư đến.”

Liên tục gõ vài cái, không ai trả lời, nữ hầu đẩy cửa nửa khép ra, không phát hiện âm thanh Đoạn Phong thì hướng Thi Nhã xin lỗi: “Xin lỗi, Thi tiểu thư, Thừa Phong thiếu gia mới vừa rồi còn ở căn phòng này, hiện tại…”

“Không sao,” Thi Nhã lộ ra một nụ cười, ôn nhu gật đầu, ở cửa ra vào nhìn quanh một lát rồi đối với nữ hầu dẫn đường bên người nói, “Tôi tùy tiện nhìn xem nhé, đúng rồi, phòng trước kia của cô tôi còn không? Tôi muốn vào xem.”

“Vẫn còn, căn phòng của bà chủ thì ở dưới lầu, chúng tôi luôn luôn quét dọn, tôi có thể mang cô vào thăm.” Nữ hầu gật đầu.

Vị này được gia chủ nhận thức tiêu chuẩn, vị hôn thê của Thừa Phong thiếu gia, là cháu gái của phu nhân đã qua đời, thân phận tôn quý, cô không dám chậm trễ chút nào.

Nếu Thi tiểu thư trở thành vợ của Thừa Phong thiếu gia, thì chẳng khác nào là một trong chủ nhân của cái nhà này, là tuyệt đối không thể đắc tội.

Nữ hầu cung kính mang theo Thi Nhã đi xuống cầu thang, đẩy ra căn phòng mỗi ngày đều quét dọn sạch qua, “Chính là trong này, Thi tiểu thư còn có gì muốn phân phó không ạ?”

“Không có, cám ơn cô, tôi nghĩ mình ở căn phòng này đợi một lát, có thể chứ?” Thi Nhã hỏi.

“Có thể, tôi đây hiện tại ở ngoài cửa đợi Thi tiểu thư đi ra.”

“Không cần phiền toái như vậy, cô đi làm chuyện của cô đi, không cần quan tâm tôi.” Thi Nhã khoát khoát tay, thân thiết cười.

“Được ạ, Thi tiểu thư có yêu cầu có thể xuống lầu tìm tôi, tôi rời đi trước.” Nữ hầu bị lực tương tác của Thi Nhã lây gật đầu, từ trong phòng lui ra, để lại Thi Nhã một mình ở giữa căn phòng trống vài chục năm không có người ở, vật phẩm quý giá bên trong đã sớm được lau dọn sạch sẽ, vị Thi tiểu thư này ở đây giết thời gian, cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Nữ hầu cẩn thận đóng cửa phòng, Thi Nhã lúc này mới bắt đầu dò xét bài trí của căn phòng.

Đồ trang điểm trên bàn trang điểm thu hút nhất trong căn phòng đã sớm không còn tung tích, chỉ có một mặt gương sáng choang, chiếu mỗi một vị trí ai đó đi qua cạnh nó.

Thi Nhã đối diện chiếc gương trên bàn trang điểm sửa sang lại dung nhan một chút, bước đi thong thả đến trước giá sách được chế tác tinh xảo bên trái căn phòng, hiếu kỳ nhìn xem sách còn nguyên trên kệ.

Ngẫu nhiên rút ra một cuốn, cũng không có thấy bụi bặm rơi xuống, Thi Nhã không gặp được Đoạn Phong cũng không nổi giận. Bởi vì mục đích hôm nay đến Quý trạch, chính là nhìn xem căn phòng của người cô từ nhỏ đã vô cùng yêu thương cô, đến hồi ức lại một chút người cô qua đời đã lâu.

Ấn tượng của cô đối với cô Thi Như, chỉ dừng lại lúc còn bé, ở trong miệng của cha mẹ, người cô này là một người phụ nữ mạnh mẽ phi thường khôn khéo có năng lực.

Ngày xưa lúc lễ mừng năm mới hoặc là ngày lễ, người cô này luôn sẽ mang cho cô rất nhiều món đồ chơi thú vị, thuận tiện trêu chọc cô cháu gái là cô.

Cô là một người ôn nhu cởi mở, Thi Nhã cười cười, nhớ tới con búp bê vải đặt ở cạnh giường mình, đó món quà hồi nhỏ cô tặng cho cô, bởi vì chế tác tinh xảo, vì thế cô vẫn luôn giữ ở bên người.

Thi Nhã cầm cuốn sách có chút ố vàng nhét lại trên kệ, ánh mắt rơi vào trong bức ảnh kết hôn treo ở giữa phòng.

Trên bức ảnh kết hôn cô gái khí chất xuất chúng mang theo nụ cười nhàn nhạt, dựa vào trong ngực người đàn ông cao lớn anh tuấn.

Thi Nhã đi tới, tinh tế nhìn, so sánh cô và dượng trong bức ảnh kết hôn, trong album nhà cô chưa từng nhìn thấy.

Người đàn ông anh tuấn trong tấm ảnh mặc âu phục lưu hành lúc ấy, nắm bả vai cô, ôn nhu nhìn cô, lông mày lại cùng Đoạn Phong có bảy phần tương tự.

Mày kiếm gọn dài, mũi cao thẳng, tướng mạo vô cùng tuấn lãng.

Thi Nhã không khỏi lấy tay chạm vào gương mặt trên tấm ảnh, đầu ngón tay dừng lại ở trên gương mặt cô và dượng, Thi Nhã thấy vị trí đồng dạng trên gương mặt cô và mình, có một má lúm đồng tiên nông, có chút vui mừng cười cười, lấy tay nhẹ nhàng chọt chọt má lúm đồng tiền trên tấm ảnh.

“Bịch!” Có lẽ lực đạo Thi Nhã có chút lớn, bức ảnh cố định ở trên tường đã rơi trên mặt đất, làm cho khung bằng gỗ nện trên sàn nhà, phát ra âm thanh vang trầm.

Thi Nhã không nghĩ gọi tới người hầu, vội vàng ngồi xổm □, nâng cái khung, muốn đem cái khung lần nữa treo lên vách tường.

Ngón tay xẹt qua mặt sau cái khung, một thứ gì đó nổi lên chống ở đầu ngón tay, xúc cảm khác thường như thế làm cho Thi Nhã sửng sốt trong chốc lát, lập tức lật cái khung lại.

Mặt sau cái khung là một lớp tấm ván gỗ hơi mỏng, có thể rút ra để thay ảnh chụp bên trong.

Góc cứng dày nổi ở đầu ngón tay Thi Nhã, rõ ràng là hình dáng một cuốn vở.

Thi Nhã nghi hoặc nhìn chỗ góc hở tấm ván gỗ, hiếu kỳ rút đáy ván gỗ, cuối cùng đem đồ vật bên trong lấy ra.

Nổi ở tay cô, vậy mà lại là một cái cuốn nhật ký da cứng màu đỏ.

Thi Nhã buông cái khung, dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, mở ra cuốn nhật ký da cứng.

Trang giấy ố vang cùng chữ viết thanh tú, cơ hồ có thể lập tức nhận định chủ nhân của cuốn nhật ký này.

Tên cô là Thi Như, hai kiểu chữ rõ ràng xuất hiện ở tờ cuối cùng của cuốn nhật ký.

Thi Nhã cầm cuốn nhật ký, ngồi ở trên ghế trong phòng, bắt đầu đọc qua cái cuốn nhật ký niên đại đã lâu này.

Chữ viết có chút mờ nhạt nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đọc, Thi Nhã mang theo lòng hiếu kỳ mở ra cuốn nhật ký xem, sau khi xem xong tờ cuối cùng cuốn nhật ký ghi lại, sắc mặt Thi Nhã ngưng trọng, không bao giờ hiếu kỳ ung dung như trước nữa.

Ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, trong phòng chỉ có một mình cô.

Trái tim khủng hoảng, đầu Thi Nhã xuất hiện choáng váng ngắn ngủi, cuốn nhật ký đánh sâu vào thần kinh cô, ngực Thi Nhã bắt đầu thiếu dưỡng khí.

Mỗi một cái thần kinh đều buộc rất căng, liên tưởng đến chuyện mười mấy năm trước đã xảy ra, Thi Nhã không dám suy đoán, hậu quả khi cái cuốn nhật ký này rơi vào trong tay người khác.

Hai tay run rẩy nắm lấy cuốn nhật ký, Thi Nhã bối rối đem cuốn nhật ký nhét vào trong giỏ, lập tức đứng dậy, bất chấp đi đứng như nhũn ra, đi ra ngoài cửa.

Cái khung…cái khung! Thi Nhã nhớ tới cái khung trên mặt đất, vội vàng đem tấm ván gỗ rút ra đẩy vào lại, đem khung treo trên vách tường, sau khi treo tốt cái khung thì xuống lầu tìm người.

Không thể để cho người khác nhìn ra bất luận cái vết hở gì, Thi Nhã tiến độ nhanh hơn, đi xuống cầu thang, lúc tiến vào hành lang đã đâm đầu vào giữa ngực người đối diện!

“A!” Thi Nhã mang giày cao gót, không đứng vững gót chân nên ngã trên mặt đất, giỏ trong tay rời khỏi cổ tay, cùng nhau về phía sau rơi trên mặt đất.

“Thật xin lỗi, Thi tiểu thư.” Thấy người đụng mình là Thi Nhã té ngã trên mặt đất, đưa tay ra, đem cô từ trên mặt đất nâng dậy. Thi Nhã nhìn thấy diện mạo Đoạn Phong, há to mồm kinh ngạc, trong mắt kinh dị bất ổn, đã không còn nhu nhược như trước, vội vàng rút cổ tay ra gật đầu, nhặt giỏ trên mặt đất vắt trên tay.

Không cùng Đoạn Phong từ biệt, cứ như vậy vội vàng chạy xuống cầu thang.

Nhìn thấy phản ứng kỳ quái của Thi Nhã, Đoạn Phong có chút nhướng mày, hành động khác thường của Thi Nhã rất đáng để đánh giá, nhất định là có chuyện gì xảy ra…

Ánh mắt lơ đãng rơi xuống trên mặt đất, Đoạn Phong nhìn thấy trong quá trình Thi Nhã té ngã trên mặt đất, đánh rơi cuốn sổ màu đỏ, chậm rãi cúi người đem vật gì đó trên mặt đất nhặt lên, ngón tay thon dài nhặt trang giấy ố vàng, không để ý lật mặt sau cùng, hai mắt tập trung trên cái tên ở tờ cuối cùng cuốn sổ, động tác Đoạn Phong cứng đờ, không dám xem nhiều, dùng áo khoác sau lưng bao cuốn sổ.

Anh cơ hồ có thể khẳng định, chỗ tâm tình khác thường của Thi Nhã, chính là cuốn sổ rơi ở trên mặt đất này.

Không bao lâu, Thi Nhã thần sắc bối rối quay trở về, nhìn thấy Đoạn Phong còn đang tại chỗ, cái miệng nhỏ thở, thần sắc vội vàng, khoa tay múa chân hình dáng vật gì đó, “Thừa Phong, anh, anh vừa rồi có nhặt được cuốn sổ gì đó trên mặt đất không?”

Đoạn Phong con mắt âm u, bất động thanh sắc đem bối rối của Thi Nhã thu vào đáy mắt, chậm rãi lắc đầu, “Xin lỗi, Thi tiểu thư, tôi không nhìn thấy, trên mặt đất cái gì cũng không có.”

“Vậy, cám ơn!” Thi Nhã bối rối nhìn thoáng qua mặt đất phía sau Đoạn Phong, cũng không phát hiện mình đánh rơi cái gì, hậm hực nói lời cảm ơn, đầu nhìn quanh bốn phía, cực lực khắc chế bối rối ở nội tâm, có chút thất thần chậm rãi đi xuống cầu thang.

Thi Nhã rời đi, Đoạn Phong cũng không đem vật của cô trả lại cho cô.

Cảm thấy áo khoác trên tay sẽ là một cái cơ hội xoay chuyển tình cảnh của mình, một bí mật cực lớn nằm ở cuốn sổ trong tay Đoạn Phong, trong đôi mắt trầm tĩnh lập lòe hào quang, ánh mắt rơi xuống cuốn sổ, có nhiệt độ không đồng dạng…

Tiêu hóa bí mật trong cuốn nhật ký, cũng không có choáng quá nhiều thời gian.

Đoạn Phong hướng người hầu già làm việc ở Quý trạch nghe xong một ít chuyện của cha lúc còn sống, kể cả một ít thói quen mười mấy năm trước của cha ở trong cái nhà cũ này, nghiệm chứng nội dung cuốn nhật ký, lại nhốt mình ở trong phòng, tinh tế cân nhắc chuyện phát sinh trôi qua vào mười mấy năm trước, thu được một cái không tưởng được, lại đủ để kết luận cho hai cái thế gia nghiêng trời lệch đất.

Đoạn Phong cảm thấy cuốn nhật ký hơi mỏng trên tay nặng trịch.

Anh không biết Thi Nhã từ đâu tìm được cuốn nhật ký, nóng lòng che giấu, lại lộ ra sơ hở làm cho vật đó ngẫu nhiên rơi vào trong tay mình.

Cái cuốn nhật ký này rơi vào trong tay người Quý gia, đối với Thi Nhã người bên Thi gia mà nói, tuyệt đối là một cái tai họa ngầm rất lớn, một hồi tai vạ nghiêng trời lệch đất.

Đoạn Phong nghĩ tới đem cái cuốn nhật ký trực tiếp đưa đến trong tay Quý lão gia, lại cảm thấy hiện tại không phải lúc.

Lai lịch cuốn nhật ký đầu tiên phải truy cứu, tiếp đó phải thẩm tra đối chiếu chữ viết, sau đó xác nhận ngày thật sự, giữa đó sẽ chậm trễ thời gian rất lâu.

Cho dù ông cụ thật sự tin tưởng chuyện ghi trong cuốn nhật ký, nhiều lắm là đổi bỏ Thi Nhã, lại đến hơn hàng chục trăm phụ nữ như Thi Nhã vậy, làm anh đau đầu muốn nứt.

Mấu chốt chính là, bản thân bị hạn chế tự do, hành động gặp khó khăn, không thể trực tiếp thu thập tư liệu, trước khi tìm được bằng chứng căn cứ xác thực mạnh mẽ đanh thép, tự mình đeo quả cân nặng thôi.

Trong thời gian Đoạn Phong vô kế khả thi, một cái cơ hội xoay chuyển đi tới trước mặt.

Đoạn Phong ở trong trạng thái đề phòng nghi hoặc gặp được tình địch đối với Mạc Từ không có ý tốt – Triệu Hồng Tu.

Quý gia tuy rằng hạn chế anh ra ngoài, nhưng không có nghiêm khắc hạn chế Đoạn Phong tiếp đón người khác tới thăm.

Trong hạn chế ra ngoài, trong khoảng thời gian không có đến công ty làm này, chỉ có nữ trợ lý công ty đã tới một chuyến, cũng không có những người khác tới thăm Đoạn Phong.

Không biết Triệu Hồng Tu dùng phương pháp gì thuyết phục người hầu thông báo, làm cho người hầu mạo hiểm làm liều vi phạm mệnh lệnh của Quý lão gia, đem tin tức thăm hỏi thông báo cho mình.

Đoạn Phong nghi hoặc có thừa, đối với nhận thức về Triệu Hồng Tu, lại sâu thêm một tầng.

“Trước đừng kinh ngạc tôi tại sao phải tới tìm anh.” Câu nói đầu tiên của đối phương không hề có ý hàn huyên, “Tôi thuyết phục người hầu ở đây của anh, nhưng mà tốn thật nhiều một phen công phu.”

“Anh muốn làm cái gì?” Đoạn Phong cắt đứt lời của Triệu Hồng Tu, nói trúng tim đen hỏi.

“Cùng anh đạt thành một cái thỏa thuận miệng,” Triệu Hồng Tu đối với Đoạn Phong nói thẳng không có bất luận biểu hiện không vui gì, thoải mái mau miệng nói, “Một cái thỏa thuận rất có lời, anh phải trả cái giá lớn mà anh phải trả, tôi đưa thứ anh muốn, thế nào, có nguyện ý không?”

“Một cái giá lớn…Anh dùng vật gì cùng tôi trao đổi?”

Đoạn Phong đè thấp âm thanh, con mắt mang theo hàn ý nhìn thẳng Triệu Hồng Tu đưa ra ý kiến, điều chỉnh góc độ ngẩng đầu, có vẻ thong dong trấn định, ở trên mặt khí thế không chút nào thua bởi đối phương.

“Tư liệu, một phần ghi chép làm giả sau lưng Thi gia, trốn thuế lậu thuế, bù đắp lổ lãi ở bên trong tư liệu.”

Triệu Hồng Tu gõ cái bàn một chút, trong đôi mắt hẹp dài nhiều hơn một phần nghiền ngẫm.

“Thi gia là đồng bạn bí mật hợp tác nhiều năm của Triệu gia tôi…Phần tư liệu này mặc dù quý giá, tác dụng ở trong tay tôi so ra kém tác dụng lớn ở trong tay anh, tôi muốn cùng anh làm trao đổi một vật quý giá gì đó, rất đơn giản.”

“Chỉ sợ không dừng ở những vật đó đi.” Đoạn Phong nhếch môi, đường cong hàm dưới buộc căng, Triệu Hồng Tu đưa ra điều kiện mê người, nhưng câu nói kế tiếp của Triệu Hồng Tu mới là mục đích quan trọng anh ta tới đây.

“Anh phản ứng rất nhanh…” Triệu Hồng Tu dừng một chút, vuốt vuốt tách trà trên tay, “Điều kiện tiên quyết là, anh phải đáp ứng cùng Thi Nhã kết hôn, sau khi hôn lễ kết thúc, tôi sẽ đem tư liệu còn nguyên giao cho anh.”

“Anh nói cái gì!” Đoạn Phong đối với yêu cầu không liên quan của Triệu Hồng Tu sinh ra nghi ngờ, ngữ khí kịch liệt, rất nhanh minh bạch ý tứ của Triệu Hồng Tu, “Anh làm tôi cùng Thi Nhã kết hôn, anh…Anh muốn đối với Mạc Từ làm cái gì!”

Nhìn thấy Đoạn Phong bắt được chủ đề chính và một loạt phản ứng, Triệu Hồng Tu vỗ bàn tay, “Thật không hỗ là đối thủ chuẩn tôi nhận thức, thoáng cái đã đưa ra vấn đề mấu chốt. Tôi nghĩ…Nếu anh kết hôn, Mạc Từ có thể thương tâm khổ sở hay không, sau đó cùng anh tách ra?”

“Vô liêm sỉ!” Đoạn Phong cắn răng, nắm tay căng cứng, từ trên ghế đứng lên, trên cao nhìn xuống Triệu Hồng Tu phía dưới, đè nén tâm trạng của mình, trong mắt lóe lên tức giận không rõ, đâm vào Triệu Hồng Tu.

“Anh trước tiên có thể cùng Thi Nhã kết hôn, sau đó dùng phần tư liệu này ly hôn…Tôi chỉ muốn đối với hai người các anh làm một chút khảo nghiệm nho nhỏ, nếu Mạc Từ cố ý cùng anh tách ra, em ấy chính là của tôi.”

“Em ấy không phải đồ vật có thể dùng để trao đổi! Tôi không đồng ý điều kiện anh đưa ra. Anh, lập tức rời khỏi đây!”

Nhắc tới Mạc Từ, Đoạn Phong không bao giờ có thể giữ vững được bình tĩnh, anh ổn trọng trước sau như một như là một dã thú bị đích xác bị chọc giận, gầm gừ, làm cho kẻ địch xâm nhập lãnh địa của mình rời khỏi lãnh địa của mình.

“Anh vẫn phải kết hôn, hiện tại, anh bị hủy chức vị, hành động hạn chế, không thể cùng Mạc Từ gặp mặt, cùng Thi Nhã kết hôn là kết quả không thể trốn tránh…Nói cho cùng, giao dịch này là tôi có hại, tôi sẽ đánh cuộc, Mạc Từ đối với anh rốt cuộc có mấy phần chắc chắn!”

Triệu Hồng Tu nhắc nhở đứng lên, không chút do dự vạch chỗ đau của Đoạn Phong, tiêu sái sửa sang lại quần áo một chút, xoay người, “Suy nghĩ kỹ càng, đừng ở trong hôn lễ bỏ chạy, chỉ cần hoàn thành nghi thức kết hôn, tôi mới có thể đem tư liệu đưa đến trên tay anh.”

Dứt lời, Triệu Hồng Tu phát ra một tiếng cười nhạo, nhún nhún đầu vai, không hề bận tâm Đoạn Phong bị mình làm cho tức giận, tựa như một trận gió rời khỏi Quý trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.