Lúc xe đạp điện tắt điện,
Đình Đình đang đạp xe vào một ngõ nhỏ chật chội có ánh đèn mờ ảo.
Lòng Đình Đình đột nhiên nảy ra cảm giác tuyệt vọng “Trời muốn diệt mình”, cô
nhảy xuống ghế ngồi của xe đạp điện nhìn xung quanh. Vắng vẻ đến nỗi một con
ruồi cũng không có, tiệm sửa xe cũng không có, chỉ có gió thổi vù vù.
“Tiểu Thúy ơi Tiểu Thúy, sao mày không cố thêm chút nữa, tao van cầu mày...”
Đình Đình như cố chấp nói với xe đạp điện.
Đình Đình làm công việc chủ trì trong tiết mục mỹ thực ngoại cảnh trên đài
truyền hình.
Mới tốt nghiệp từ khoá người chủ trì chuyên nghiệp ở học viện hí kịch, Đình
Đình cũng đầy hùng tâm tráng chí, nghĩ mình sẽ lập nên sự nghiệp từ cương vị
người chủ trì, đoạt giải Người chủ trì hay nhất, xuất hiện trong tiết mục tin
tức lúc bảy giờ trước mặt khán giả cả nước.
Nhưng vào đài truyền hình rồi cô mới biết được đôi khi sự thật tàn khốc hơn lý
tưởng.
Tuy Đình Đình vào đài truyền hình làm người chủ trì thực tập nhưng không nghĩ
tới lại phải cùng hai người đàn ông và một người phụ nữ khác cạnh tranh kịch
liệt, bốn người cùng một chỗ cạnh tranh thu hút lượng người xem chương trình
giải trí.
Đình Đình cũng không phải một cô gái giỏi làm bộ, hoàn toàn ngược lại cô là một
cô gái thẳng thắn, tác phong nhanh nhẹn. Còn cô gái kia thì dịu dàng tươi đẹp,
lúc nào cũng dịu dàng với các nam đồng nghiệp, có thể tựa trên bờ vai người ta
cắn môi hồng mỉm cười, ở trong nhóm làm việc hòa đồng như cá gặp nước.
So sánh giữa hai người thì Đình Đình chẳng xinh đẹp nổi bật càng trở nên mờ
nhạt.
Danh sách người thực tập được tuyển thành người chủ trì chính thức cuối cùng
cũng rơi vào nữ đồng nghiệp kia. Đình Đình cũng chẳng cảm thấy quá ngạc nhiên,
ngược lại bác lao công lại có lòng tốt kéo Đình Đình đến góc hành lang “Đình
Đình ơi, tính tình của cháu thẳng thắn như vậy rất thua thiệt. Cháu nhìn Na Na
kia đi, đâu có xinh xắn như cháu nhưng cô ta biết cách ăn mặc, lại biết cách
đùa giỡn, giỏi châm trà pha nước cho lãnh đạo, được lòng lãnh đạo thì đổi vận
thôi.”
Bởi vì Đình Đình đã từng giúp bác bưng thùng nước của máy đun nước một lần nên
bác một mực ghi nhớ trong lòng, cảm thấy một người chăm chỉ làm việc như Đình
Đình tốt hơn hẳn so với Na Na chỉ loè loẹt bên ngoài.
Đình Đình biết rõ bác lao công muốn tốt cho cô nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ
chấp nhận việc mình kết thúc kỳ thực tập mà không được nhận vị trí người chủ
trì. Hai người đàn ông kia cùng cạnh tranh cương vị người chủ trì, một người vì
muốn tiếp tục ước mộng được làm người chủ trì nên ở lại đài truyền hình, chuyển
tới ban thiếu nhi làm nhân viên công tác hiện trường ở tiết mục thiếu nhi.
Đình Đình từng thấy hình ảnh người đàn ông cao lớn tuấn tú đó đứng ở sau lưng
một nhóm thiếu nhi cùng tập thể dục trong tiết mục thiếu nhi, màn ảnh chỉ lướt
qua rồi chiếu đến nhóm thiếu nhi.
Thật là bi ai, học chuyên ngành nhiều năm như vậy cuối cùng lại chỉ có thể cùng
mấy em thiếu nhi tập thể dục.
Đình Đình không muốn vứt bỏ nhưng cô cũng không biết làm thế nào mới có thể
tiếp tục.
May mắn thay, kênh phát sóng cuộc sống cần một nhóm người chủ trì và nhân viên
công tác, một vị cán bộ cấp trung trong ban chế tác từng gặp qua Đình Đình, cảm
thấy cô chăm chỉ chịu được vất vả nên đề cử cô qua.
Đình Đình phải làm tất cả mọi việc cực nhọc nhất ở trường quay từ ghi chép,
chuẩn bị trang phục, hễ người có chút vai vế đều có thể sai khiến cô “Này, cô
đi rót cho tôi ly nước”, “Cô kia, nói cô rồi, máy đang quay thì đứng xa một
chút!”
Bao nhiêu vất vả chua xót đó cũng đủ để cho buổi tối Đình Đình về nhà âm thầm
khóc một mình.
Nhưng tính tình Đình Đình mạnh mẽ, cùng lắm là về nhà đánh đấm chiếc gối ôm
hình siêu nhân, ngày hôm sau vẫn mang tâm trạng vô cùng phấn chấn đi làm.
Cuối cùng một năm sau, kênh cuộc sống phát thêm một tiết mục mỹ thực hoàn toàn
mới, chuyên giới thiệu mỹ thực khắp nơi trong thành phố. Người chế tác thấy
Đình Đình sống ngay thẳng lại chịu thương chịu khó nên phân công cô đi làm
người chủ trì ngoại cảnh. Cứ thế mà đã hai năm Đình Đình làm ở vai trò người
chủ trì ngoại cảnh
Người chủ trì ngoại cảnh cũng có nỗi khổ của người chủ trì ngoại cảnh. Trong
khi người chủ trì nội cảnh mặc quần áo đẹp ở trong phòng điều hòa an tâm thực
hiện tiết mục thì Đình Đình lại thường phải ở bên ngoài bôn ba, đi khắp hang
cùng ngõ hẻm tìm kiếm mỹ thực, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Lúc này, Đình Đình vừa mới hoàn tất việc ghi lại hết tiết mục trong ngày, chờ
nộp băng cho biên tập, đồng hồ đã chỉ hơn chín giờ tối. Lúc đạp xe đạp điện từ
cao ốc đài truyền hình ra, bên ngoài đã tới giờ giao thông giới nghiêm nên Đình
Đình chỉ có thể đi đường vòng về nhà.
Đình Đình đối với mấy con đường nhỏ trong vùng này không quá quen thuộc, chỉ
nhớ mang máng rằng đi xuyên qua cổng đá cũ ở ngõ nhỏ phía trước thì sẽ không
nằm trong phạm vi giao thông giới nghiêm, ước tính cách nhà của cô cũng không
quá xa.
Không ngờ chiếc xe đạp điện trước giờ luôn biết chịu mệt nhọc vừa chạy không
bao xa lại đột nhiên tắt máy trong ngõ hẻm.
Đình Đình ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bị chuyển thành màu cam nhờ ánh đèn
đường, sờ sờ cái bụng xẹp lép chỉ có nước của mình thở dài. Tình thế này dù là
người quật cường tới đâu cũng không nên khiêu chiến với dạ dày mình cô liền lấy
điện thoại di động ra định gọi điện thoại về nhà kêu người tới đón.
Nhưng Đình Đình buồn bã phát hiện, trên màn hình điện thoại di động nhảy ra một
biểu tượng pin màu đỏ, rồi sau hai tiếng “Tích tích” cả màn hình dần dần tối
lại, cuối cùng chỉ còn một màu đen kịt.
Không mang theo cũng vậy! Đình Đình dường như muốn coi chiếc điện thoại trong
tay như một quả lựu đạn ném ra cho hả giận, nhưng lại nhớ tới đã mất đứt gần
một tháng tiền lương để mua nó bèn nhịn xuống, đành phải nắm Tiểu Thúy trút
giận “Nuôi không mày, Tiểu Thúy! Vậy mà đến lúc quan trọng mày lại đứt sên. Nếu
mày còn như vậy nữa tao đành phải bán mày đi...”
Chiếc xe đạp điện không nói không rằng lẳng lặng trong ngõ hẻm, khinh thường
không them đáp lại.
Đình Đình tức giận vô cùng, hung ác đập nệm xe một cái, “Không lên tiếng cũng
vô dụng! Xem sau này trở về tao thu thập mày như thế nào!”
Lúc này một cánh cửa trong ngõ hẻm “Két” một tiếng mở ra, một người đàn ông đeo
kính, một tay cầm túi rác đen một tay vịn khung cửa xuất hiện ở cửa ra vào.
Đình Đình nghe tiếng động quay đầu lại giống như bỗng nhiên lại nhìn thấy ánh
rạng đông.
Ở cửa trước tiễn hai bạn học cũ xong, gom lại mấy cành hoa cúc và vỏ dưa cho
vào trong túi rác, Chương Triêu Dương chậm rãi ngang qua sân vườn đi ra lối cửa
sau.
Ngọn đèn trên đường chiếu hình dáng gầy ngẳng của hắn in dài trên đường.
Chương Triêu Dương chỉnh lại kính mắt trên sống mũi, thở ra một hơi, nhìn từng
sợi khói trắng của hắn ngưng tự trong không khí.
Tiết trời mùa đông ở đây trước nay vẫn vậy, hôm trước còn ấm tựa như trời tháng
mười, hôm sau đã lạnh giá đến thở ra cũng hóa sương.
Hai bạn học cũ đi ô-tô đến, đáng tiếc xe không đi vào ngõ nhỏ được đành phải
xuống xe đi bộ, vào phòng liên tục vận động tay chân kêu lạnh.
Triêu Dương vốn định mời họ ra ngoài ăn nhưng thấy bộ dáng hai người đó thì
nghĩ lại giữ bạn ở nhà ăn lẩu.
Ba người vây quanh bếp than hồng lửa, hi ha nói cười gắp đồ ăn tỏa khói trong
nồi, vừa nhắc chuyện ngày xưa cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Tào Giản đã kết hôn sinh con vuốt chiếc bụng mập mạp nhớ lại tình cảnh năm đó,
ba người thuê chung một căn hộ nhỏ, tay chân đều chai cứng, vùi đầu khổ cực duy
trì, đói bụng thì ăn mì ăn liền, khát nước thì uống ngụm nước đun sôi để nguội,
không khỏi cảm thán: “Thời gian đó thực vui vẻ, thoáng chốc mà đã qua sáu
năm.”
Triêu Dương cười một cái đưa thêm một ly nước ô mai cho bạn cũ, hai người đều
đi ô-tô đến không nên uống rượu, nếu không thật sự là không say không về.
“Cũng không phải vậy. Thời gian không buông tha ai mà.” Tuy Vương Hữu Gia rất
hài lòng với việc giữ dáng người của mình nhưng những chân tóc cũng mơ hồ lộ ra
màu bàng bạc “Tháng sau tớ kết hôn, lão Tào lão Chương các cậu nhất định phải
có mặt đấy.”
“Chúc mừng chúc mừng.” Chương Triêu Dương và anh Tào vội vàng nâng chén chúc
mừng lão Vương.
Anh Vương cũng sờ cái gáy sáng loáng “Tuổi tớ cũng không nhỏ, hình như lớn hơn
các cậu hai tuổi, nếu không kết hôn thì có lẽ cha mẹ ở nông thôn dẫn theo cái
cuốc xe trượt tuyết đi lên thúc hôn.”
Triêu Dương và anh Tào nghe được phì một tiếng cười rộ lên, nghĩ lại cha mẹ
thuần phác của anh Vương cũng dám làm chuyện đó lắm.
Cười cả nửa ngày, anh Tào đập phía sau lưng Triêu Dương, “Triêu Dương cậu thì
sao? Khi nào cậu mới mời chúng tớ uống rượu mừng đây?”
Anh hồn nhiên chưa phát giác ra cái nháy mắt ra hiệu của anh Vương.
Ngược lại Triêu Dương lơ đễnh, “Tớ còn chưa có ý định, lão Tào cậu quen nhiều
người, có ai thích hợp giới thiệu cho tớ đi.”
Anh Tào “Hứ” một tiếng, “Nếu trong lòng cậu không buông được họ Hà kia, tớ có giới
thiệu bao nhiêu người cậu cũng đều không ngó tới!”
“Lão Tào cậu không uống rượu sao cũng nói mê sảng?” Vương Hữu Gia cắt đứt lới
Tào Giản, “Triêu Dương cậu đừng nghe hắn.”
Anh Tào há to miệng tính nói cái gì nữa nhưng cuối cùng cũng nhịn được.
Trái lại Triêu Dương tỏ ra bình thường như không có chuyện gì, cúi người nhìn
nuớc lẩu trong nồi rồi chỉ một ngón tay về đống thịt bò trên bàn “Tốt nhất ăn
hết thịt bò, không ăn hết không cho đi.”
Đề tài bạn gái, cứ như vậy mà đứt đoạn.
Hai anh Tào Vương kể chuyện phát triển công ty, các tình huống có thể xảy ra
khi đưa sản phẩm ra thị trường đầu năm, ba người trò chuyện mười phần nhập tâm,
đến khi con gái anh Tào gọi đến cũng đã hơn chín giờ tối.
“Ba ba... con nhớ ba, sao ba còn chưa về nhà?” Trong điện thoại vọng đến thanh
âm thúc giục của bé gái.
“Ba ba trở về ngay!” Anh Tào hôn vài cái qua điện thoại “Chụt chụt chụt” cho
con gái, cười đến nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt trên mặt. Cúp điện thoại,
anh vỗ vỗ chiếc bụng to tướng của mình, “Ai con gái tớ nhớ ba, tớ không về nhà
con bé không ngủ được. Hôm nay đến đây thôi, tớ phải về nhà dỗ con gái ngủ.”
Anh Vương cũng sờ gáy, “Bà xa của tớ cũng canh cửa rất kỹ, trước mười giờ phải
về nhà, tớ cũng về.”
Triêu Dương gật đầu tỏ vẻ hiểu, người có vợ rốt cuộc không thể so với tự do của
kẻ độc thân như hắn, nên cũng không giữ hai người họ lại, chỉ hẹn ba tháng sau
gặp nữa rồi đưa hai người ra cửa trước trở về.
Tiễn hai bạn xong, trong phòng trở nên vắng vẻ. Triêu Dương nghiêng đầu nghe
tiếng pháo hoa nổ “Bùm bùm” ở bên ngoài, cúi đầu tiếp tục thu dọn bàn ăn. Mấy
đồ ăn thừa cất vào tủ lạnh, những đồ bỏ đi gồm cả vài miếng vỏ dưa ở phòng
khách đều gom vào túi rác, chậm rãi đi ra cửa sau vứt rác.
Vừa chạm tay vào cửa sau, thì nghe có tiếng con gái tức giận nói ngoài cửa,
“Nuôi không mày, Tiểu Thúy! Vậy mà đến lúc quan trọng mày lại đứt sên. Nếu mày
còn như vậy nữa tao đành phải bán mày đi...”
Tay Triêu Dương định mở cửa thì ngừng lại, hơi do dự nghĩ trong tình huống này
có nên mở cửa đi ra ngoài hay không.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng đánh đấm vọng tới, Tiểu Thúy kia không cãi lại, cũng
không đánh lại, tựa như nhẫn nhục chịu đựng.
Giọng nữ càng giận, “Không lên tiếng cũng vô dụng! Xem sau này trở về tao thu
thập mày như thế nào!”
Triêu Dương nghe không được quyết định thật nhanh kéo cửa sau ra, lập tức, đôi
mắt sau cặp kính hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy dưới đèn đường mờ ảo, một cô gái mặc áo lông màu đỏ, mang một cái che
tai màu trắng như lông thỏ, lầm bầm lầu bầu với chiếc xe đạp điện màu xanh
biếc, nghe tiếng hắn mở cửa, chậm rãi xoay đầu lại, đôi mắt to lộ ra ngoài khẩu
trang, dường như lóa lên ánh sáng.