Lúc điện thoại gọi, Triêu
Dương đang họp với cấp dưới để an bài các kế hoạch đưa vào hoạt động đầu năm.
Nghe thấy chuông điện thoại di động, Triêu Dương nói một câu “Thật xin lỗi” với
những người đang ngồi tham dự hội nghị rồi đứng dậy đến một bên nghe điện
thoại.
Trong điện thoại vọng đến tiếng nói giận dữ đùng đùng lại mang một chút ủy
khuất của Đình Đình.
“Triêu Dương...” Như vừa muốn khóc, lại muốn cố nén xuống.
“Đình Đình, em sao vậy?”
Đầu bên kia chỉ có tiếng nói cố nén “Triêu Dương...”
“Em đang ở đâu?” Triêu Dương ngắt lời hỏi.
“... Nhà cũ...”
Triêu Dương chưa bao giờ là người không biết phân biệt công tư, nhưng lần này,
giọng nói ấy khiến tim hắn đột nhiên thắt lại, không có tâm trạng họp nữa.
“Hôm nay đến đây thôi, tan họp.” Cúp điện thoại, Triêu Dương nói với mọi người.
Tan họp rồi Triêu Dương dặn dò sơ lược với thư ký và trợ lý, liền vội vàng
xuống lầu lái ô-tô về nhà.
Triêu Dương chưa từng có một ngày như thế, giờ khắc này lòng nóng như lửa đốt,
nóng lòng trở về, hận mình không thể sinh thêm đôi cánh.
Về đến nhà, chỉ thấy Đình Đình ngồi ở trên bậc thang trước cửa, thân hình vốn
nhỏ nhắn bị trùm trong chiếc áo lông màu đỏ, giống như bị dìm ngập.
“Đình Đình!” Triêu Dương vội vàng tiến tới nâng Đình Đình dậy. Dù sao không
phải mùa xuân, ngồi ở trên bậc thang xi măng lạnh này sẽ cảm lạnh.
Đình Đình nghe tiếng ngẩng đầu lên, trông thấy sự lo lắng trong mắt Triêu
Dương, nước mắt không kìm được ào ào rơi xuống.
“Triêu Dương, ô...”
“Sao vậy, Đình Đình, em sao vậy?” Triêu Dương một tay ôm Đình Đình, một tay lấy
chìa khóa mở cửa vào sân nhỏ, vừa cúi đầu khẽ hôn trán Đình Đình “Đừng khóc,
nói cho anh biết có chuyện gì?”
Trong ấn tượng của Triêu Dương, Đình Đình luôn luôn kiên cường. Đêm đông lạnh
như vậy, xe hư, cũng không thấy cô lộ vẻ uể oải và thương tâm ra ngoài.
Chờ đi vào trong nhà, trước tiên Triêu Dương nhẹ nhàng cởi chiếc túi lớn Đình
Đình đeo ở trên cổ tay ra, vô ý nhìn thấy một vết đỏ thật sâu mới nhớ lại, hình
như không có thấy Đình Đình chạy xe đạp điện.
“Tiểu Thúy đâu?” Triêu Dương ôm lấy Đình Đình ngồi ở trên sô pha, nắm hai tay
của cô giúp cô làm ấm.
“Tiểu Thúy hỏng hoàn toàn rồi...” Đình Đình lại nghĩ tới cảnh ngộ hôm nay của
mình, càng thêm uất ức, nước mắt lại tràn mi một lần nữa “Cả Tiểu Thuý cũng gây
khó dễ với em!”
“Đừng khóc, Đình Đình, đừng khóc...” Triêu Dương cũng không biết dỗ con gái,
đành phải nhẹ nhàng vuốt ve gáy Đình Đình, “cuối cùng là chuyện gì?”
Đình Đình khóc một lát, cuối cùng cảm thấy cơn giận đã phát tiết được gần hết,
rốt cục ngẩng bộ mặt loang lổ vệt nước mắt lên “Triêu Dương, anh cảm thấy tiết
mục em làm như thế nào? Có phải là rất chán hay thiếu phong cách cá nhân
không?”
Triêu Dương khẽ nheo mắt, nếu Đình Đình hỏi như vậy thì chắc là có liên quan
đến công việc rồi?
Nhưng Đình Đình yêu công việc của cô như vậy, cả người bình thường như ba mẹ
hắn đều có thể nhìn ra thì tại sao chính cô lại có nghi hoặc như vậy?
“Không biết.” Triêu Dương cười một cái, duỗi hai tay ra ôm lấy mặt Đình Đình,
dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt Đình Đình “Tiết mục của em làm rất tốt, cả
nhà anh đều rất thích xem, cha mẹ anh là người rất kỹ tính đều nói em làm tốt,
tươi mát thân thiện.”
“Nhưng vì cái gì, chỉ vì một tin tức lá cải không đáng tin thì liền muốn rút em
ra khỏi tiết mục?” Đình Đình dừng khóc, ủy khuất trong lồng ngực đã giảm xuống
nhưng lửa giận vẫn còn đang thiêu đốt. “Em từ trường học tốt nghiệp ra, vào
Nghiễm Điện thực tập, mỗi ngày đi sớm về tối, làm việc cẩn trọng, hi vọng biểu
hiện ra mặt tốt nhất của mình cho mọi người thấy. Nhưng cố gắng như thế nào,
cũng không bù được người khác a dua nịnh hót và mềm giọng dịu dàng. Em cho rằng
chỉ cần có thực lực sẽ đạt được thành công, kết quả lại là cả bóng dáng hợp đồng
lao động cũng chưa nhìn thấy, đã bị đào thải...”
Triêu Dương nghe ra nội dung.
Thì ra Đình Đình ngay từ đầu không phải làm ở kênh cuộc sống sao?
“Ở đài truyền hình không vui sao?” Triêu Dương muốn đi rót cho Đình Đình một ly
nước lại bị cô nắm chặt vạt áo, không thể nhúc nhích, đành phải cười một cái,
khẽ vỗ sau lưng của cô, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Đình Đình nói liên miên những chuyện xảy ra trong đơn vị với Triêu Dương một
lần.
Triêu Dương nghe xong, thở dài trong lòng, cô gái ngốc, chuyện như vậy trên xã
hội là quá bình thường. Làm công việc đến nơi đến chốn cũng không cạnh tranh
nổi với xu nịnh vỗ ngựa quyến rũ.
Đình Đình được bảo vệ quá tốt. Gia đình của cô xuất thân của cô bối cảnh của
cô, khiến cho cô từ nhỏ đã không cần nhìn sắc mặt người khác, phỏng đoán tâm tư
người khác. Cô không hiểu thấy gió thì chạy nhanh, lại càng không hiểu trong
công việc phải có ý thức đề phòng người khác. Cô chỉ biết làm tốt công việc của
mình thì sẽ được công nhận.
Đây không phải là một xã hội mà nếu anh hoàn thành công việc của mình thì nhất
định sẽ nhận được sự ủng hộ.
“Làm cho em giận nhất chính là mỗi một lần đều là Na Na. Lúc trước chúng em
cạnh tranh lên đài, một mình cô thắng giành được cơ hội ký kết hợp đồng với đài
truyền hình, em vẫn nghĩ có lẽ là kinh nghiệm của em không đủ, không biểu hiện
tốt như cô. Nhưng bây giờ em làm ở kênh cuộc sống lâu như vậy, đạt được tỉ lệ
người xem ổn định cho riêng mình. Lần này bày ra tiết mục mới, rất được khen
ngợi thì dựa vào cái gì để cho cô không làm mà được thu hoạch?” Đình Đình nghĩ
đến chỗ tức, nhịn không được đập một cái lên ngực Triêu Dương.
Giận nhất chính là, để cho người không liên quan như Na Na hái được thành quả!
Triêu Dương che che ngực, nắm tay của Đình Đình nhỏ mà thật mạnh nhưng ánh mắt
lại từ từ lạnh xuống.
Na Na.
Tên này Triêu Dương không phải là lần đầu tiên nghe thấy, người thật cũng đã
gặp một lần.
Chỉ gặp qua một lần Triêu Dương đã biết, Đình Đình quyết không phải là đối thủ.
Còn nữa chuyện tin tức lá cải, bỏ cũ thay mới, đều tụ cùng một chỗ, cùng đồng
thời xảy ra, trùng hợp đến kỳ lạ.
“Em có dự định gì không?” Triêu Dương hôn mi tâm Đình Đình, trông thấy vẻ mệt
mỏi ở đáy mắt cô không khỏi đau lòng.
Cố gắng làm việc như vậy, cuối cùng bị người khác ngồi mát ăn bát vàng, đổi lại
là bất cứ người nào cũng sẽ không cam tâm.
“Em không biết, nhưng em không muốn chắp tay dâng tâm huyết của mình cho người
ta như vậy.” Đình Đình hết sức sa sút. Nếu cấp trên hạ quyết tâm, cho dù cô
tranh như thế nào cũng vô ích thôi.
Triêu Dương không đành lòng thấy Đình Đình không vui, vươn tay nâng cằm Đình
Đình lên “Muốn tìm người trong cuộc ra, hỏi ý kiến của hắn hay không?”
Lúc Phan Công Tử, một người trong cuộc biết rõ tin tức trên tuần san lá cải đã
là năm giờ chiều hôm đó.
Phan Công Tử ngủ dậy, mơ mơ màng màng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt cạo râu,
xử lý sạch sẽ, lại thành một quý công tử phong lưu phóng khoáng.
Trong nhà không có bất kỳ cái gì có thể ăn. Buổi tiệc trước lễ mừng năm mới đã
khiến cả tủ lạnh trống rỗng nên hắn rút điện ra. Ổ cắm điện là khi hắn trở về
mới cắm lại.
Nghĩ đến buổi tối phải cùng Đình Đình đi lấy xe, Phan Công Tử nhìn gương mỉm
cười. Chút nữa phải gọi điện thoại nhắc nhở Đình Đình, miễn cho cô đảo mắt lại
đem chuyện này ném ra sau đầu.
Phan Công Tử trở về phòng, cắm lại điện thoại đã rút dây, lại từ trên tủ đầu
giường lấy điện thoại, thay thẻ điện thoại vùng này khởi động máy.
Chẳng bao lâu, tin nhắn của thư ký liền ào ào chạy vào.
Phan Công Tử nhắm hai mắt, cười rộ lên, thoạt nhìn thì rất nhiều người nhớ y
nhỉ.
Gọi đến dãy số nhắn lại nhiều nhất, bên kia nhận thì chuyện ập xuống, “Đông Tử,
cậu chết đi đâu rồi? Sao giờ mới khởi động máy? Gây lớn chuyện rồi cậu biết
không?”
Phan Công Tử đưa điện thoại di động cách lỗ tai một thước, giọng người anh em
cũng quá lớn đi.
Chờ tiếng kêu bên kia ngừng, Phan Công Tử mới đưa điện thoại về bên tai lại,
“Có việc gì từ từ nói, ồn chết.”
Bên kia hung dữ “Cậu chê tớ ồn?! Cậu và em Đình Đình lên tạp chí lá cải rồi,
cậu à! Bị mẹ cậu biết rõ, sẽ lột da của cậu.”
Phan Công Tử không khỏi sững sờ. Năm trước đi thủ đô, y tham gia họp mặt chúc
tết với cha mẹ, chúc tết cho thủ trưởng và những người lãnh đạo, trong nhiều
tiếng ân cần thăm hỏi quan tâm “Khi nào thì kết hôn mời ăn cưới” của các vị lão
thủ trưởng, y phải cố nén không có chạy trối chết. Đây cũng là một trong những
nguyên nhân quan trọng Phan Công Tử không thích ở thủ đô, thủ trưởng quá nhiều,
mỗi quan lớn đều đè chết người, lời nói cử chỉ cũng làm cho y cảm thấy bó tay
bó chân. Ngược lại ở đây, tự do tự tại hơn.
Ở thủ đô đến đầu năm, nghênh qua thần tài, y đã không đợi được. Lúc được đến
Nam Kinh chúc tết cho Nghiêm tư lệnh mới đắc ý thoát thân cái vụ tụ họp trá
hình xem mắt.
Lại chơi hai ngày ở Nam Kinh, sau đó cùng Đình Đình trở về.
Về đến nhà, hắn ngã đầu đi ngủ, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện
gì.
“Cậu nói rõ xem, tạp chí lá cải gì?” Giọng Phan Công Tử lạnh xuống.
Đối với bản thân Phan Công Tử, y không sợ bất luận lời đồn đãi nhảm nhí gì.
Từ khi y và bạn bè sáng lập công ty, ký kết hợp đồng với rất nhiều người mẫu và
diễn viên, y đã chuẩn bị tư tưởng. Công ty bọn họ hàng năm đầu tư hơn vạn
nguyên, kế hoạch quay phim điện ảnh, phim truyền hình, có chi nhánh khác chế
tạo phim thần tượng phim tình cảm và album âm nhạc, những nghệ sĩ mà công ty
bọn họ lăng xê không phải số ít.
Y có hậu đài, có bối cảnh, có con đường, vì cái gì mà phải sợ?
Nhưng Đình Đình khác hắn.
Triệu Đình Đình là cô bé có quy tắc, chưa bao giờ lấy thân phận đè người.
Nếu không lúc trước cũng sẽ không có chuyện ngay cả hợp đồng lao động cũng
không tới phiên cô.
Đình Đình có thể có thành tích hôm nay, thật sự là kết quả từng bước từng bước,
cần cù chăm chỉ, cẩn trọng của cô.
Bị người vu oan như vậy, nói cô vì lên chức mà thông đồng với người có quyền
thế như y, lại không chịu cô đơn, kiếm bạn trai khác, để Đình Đình biết, y
không biết hậu quả sẽ như thế nào.
“Biết rõ người nào ở phía sau giở trò không?” Phan Công Tử ngửi ra âm mưu trong
đó.
Tuần san lá cải đưa tin tin tức của y, không phải ngày một ngày hai trong
chuyện này có bao nhiêu thực, bao nhiêu giả, trong lòng của y đều biết, sẽ
không so đo với bọn họ.
Nhưng lần này đưa tin về Đình Đình, có quá nhiều lời phỏng đoán ác ý ở bên
trong, tỷ như dựa vào y lên chức, tỷ như một nữ cặp hai nam.
Tin về y và Đình Đình còn không giá trị bằng tin của y và ngọc nữ.
Ngày đó rõ ràng ngọc nữ cũng ở cùng một chỗ nhưng trong tin tức lá cải một câu
cũng không đề cập ngọc nữ, vô cùng khả nghi.
Cảm giác tất cả đều hướng về phía Đình Đình.
“Hôm qua mới phát ra tin tức, tớ đã phái người đi thăm dò, trước mắt còn chưa
có hồi âm.”
Phan Công Tử khẽ nhíu mày, ảnh chụp năm trước, năm sau mới yêu sách, một chút
tin tức cũng không có lộ ra, rõ ràng là tính toán tốt lắm.
“Bố trí ngọc nữ và tiểu sinh đến khách sạn mướn phòng qua đêm, đem tin tức tiết
lộ cho tuần san Tinh Chu, về sau không cần gửi tin tức cho tuần san này nữa.”
Phan Công Tử lạnh lùng nói.
Bên kia nói một tiếng hiểu rõ rồi cắt liên lạc.
Phan Công Tử ấn huyệt Thái Dương một cái, tim đang nhảy “Thình thịch”.
Những mệt nhọc do lái xe đường dài còn chưa có giảm hết thì những chuyện phiền
lòng này liền theo nhau mà đến, thật muốn lấy mạng người không biết trên xe còn
bao nhiêu Red Bull?
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên.
Phan Công Tử nguyền rủa một câu, cầm lên xem, Đình Đình, vội vàng nhận.
“Đình Đình?”
“Anh Đông Tử, lấy xe xong, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Mang theo một
chút giọng mũi, dĩ nhiên là đã khóc.
Tim Phan Công Tử thắt lại.
Trong trí nhớ của y, Đình Đình chỉ khóc một lần trước mặt y, chỉ có một lần.
“Được. Anh qua ngay.” Phan Công Tử sảng khoái đáp ứng, vẻ hung ác nham hiểm ở
đáy mắt liên miên không dứt.
Người khiến Đình Đình khóc, ta sẽ không bỏ qua cho mi!