Đình Đình chạy xe đạp
điện về đến nhà, dắt Tiểu Thuý đã không còn đứt sên trên đường nữa dựng ở trong
bãi đỗ xe dưới lầu rồi lên lầu.
Đẩy cửa phòng ra, ánh đèn cửa trước nhu hòa hắt tới, Đình Đình lắc đầu nhìn
thoáng là biết mẹ đã kêu bác gái tới quét dọn vệ sinh.
Nhà Đình Đình có 2 phòng, là quà tốt nghiệp cha mẹ mua cho cô khi tốt nghiệp
đại học vào đài truyền hình thực tập. Thứ nhất là khoảng cách đến đài truyền
hình tương đối gần, thứ hai cũng không cách nhà cha mẹ quá xa lại ở trung tâm.
Hơn nữa đây là một cư xá sang trọng, quản lý nghiêm khắc, ra vào đều phải quét
thẻ rất đảm bảo về mặt an ninh. Lại thêm gần đó có trung tâm mua sắm lớn, phòng
tập thể dục, bệnh viện và cơ sở hạ tầng cho cuộc sống mười phần nhanh chóng
thuận tiện.
Ba mẹ Triệu chỉ lo lắng cho ba bữa ăn hàng ngày và việc nhà của con gái. Đình
Đình là con gái một của hai người, từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng nếm qua
một ngày cực khổ, chịu một ngày mệt mỏi, đến trường có người đưa đón, về đến
nhà có bác gái dốc lòng chăm sóc, dù cho đại học cũng là học ngoại trú (học trong
trường nhưng ở tại nhà). Nói chính xác là
dường như chưa từng nằm ngoài tầm mắt của cha mẹ.
Khi tốt nghiệp đại học cô khóc lóc đòi ở riêng, sao không khiến hai cha mẹ lo
lắng?
Nhưng rốt cuộc không lay chuyển được con gái, cho nên mua nhà, vốn định mua
thêm một chiếc xe cho con gái khỏi đi bộ nhưng cuối cùng bị Đình Đình bỏ một
phiếu bác bỏ.
Đình Đình không muốn vừa bước chân vào xã hội đã quá mức nổi bật. Cô không muốn
bị người ta chỉ vào sau lưng nói, ừ, người này chỉ dựa vào quan hệ của cha mẹ ở
vị trí bây giò chứ chẳng có liên quan gì đến khả năng hết.
Ba Đình Đình nghe xong lời con gái nói vỗ đùi “Tốt, có chí khí, không hổ là con
gái của Triệu Kính Quốc!”
Thấy chồng nói, mẹ Đình Đình cũng không kiên trì nữa nhưng vẫn nhất định ghi
lại quy củ trên bảng đóng đinh, mỗi tuần bác gái đến quét dọn vệ sinh một lần,
mỗi tuần Đình Đình quần áo đẹp đẽ về nhà thăm cha mẹ một lần.
Đình Đình không biết nên nói gì với mẹ, quần áo ngày thường mình có thể giặt
được, áo khoác ngoài cũng có máy giặt quần áo hỗ trợ, nhưng mà không tiện từ
chối ý tốt của mẹ đành phải lùi một bước, đổi lại mỗi ngày cô đều tự mình tranh
thủ thời gian giặt sạch, miễn cho bác gái giúp việc trong nhà xong còn phải đến
chỗ cô vất vả.
Đáng tiếc bác gái cũng giảo hoạt, ban đầu còn tới thời gian cố định, về sau
liền đổi thành đột nhiên tập kích, thay đổi từng cái từng chút không có quy
luật.
Một thời gian dài, Đình Đình không có cách nào với bác gái đành phải để lại
chút việc nhà tượng trưng cho bác gái, để tránh bác gái phải đi về tay không.
Đình Đình đổi dép lê đi vào phòng khách quả nhiên trông thấy đệm dựa sô pha đều
chỉnh tề đặt trên ghế sa lon mà không phải vứt lung tung trên mặt đất, quần áo
treo trên ban công cũng đã thu xuống, gấp chỉnh tề đặt ở một góc sô pha, sàn
nhà lau sạch bóng, trong không khí còn phảng phất hương chanh mới lạ thơm ngát.
Đình Đình mỉm cười, bác gái làm việc cẩn thận hơn cô, ngay cả chuyện cô thích
hương chanh này cũng nắm dễ dàng trong lòng bàn tay.
Đình Đình lấy điều khiển từ xa mở ti vi. Kênh giải trí đang phát lại tin tức
giải trí, trong màn ảnh hiện lên hình ảnh một người đàn ông cao lớn anh tuấn
kéo cô gái xinh đẹp cùng nhau đi ra quán bar dưới ánh đèn mập mờ vô cùng, hay
tay nắm chặt thật khó làm cho người ta khỏi suy nghĩ lung tung.
“... Nữ minh tinh nổi tiếng... Bị chụp ảnh cùng đi ra quán bar với Phan Công
Tử... Đường tình của Châu Tiệp trắc trở, lần này có định tình lần thứ ba với
Phan Công Tử không? Bản đài sẽ kịp thời theo dõi đưa tin...” Đình Đình vừa bỏ
hộp thực phẩm đậy chặt vào tủ lạnh trong phòng bếp, vừa nghe tin tức lá cải vào
tai trái ra tai phải.
Khi lỗ tai bắt được ba chữ “Phan Công Tử”, Đình Đình dừng động tác trên tay một
chút, sau đó nhìn qua một cái xem thường. Ngày nào không nghe được tên của y có
liên hệ với tên của một nữ minh tinh thì mới thật sự là tin tức bỏ đi?
Đình Đình nhìn qua cửa tủ lạnh, nhớ tới người đàn ông tên gọi Chương Triêu
Dương trong đêm lạnh, cảm giác thoạt nhìn rất ấm áp nhưng cũng rất biết giữ
khoảng cách. Cô cười ngây ngô một lát rồi mới rửa mặt lên giường, thả lỏng cơ
thể và tinh thần mệt nhọc cả ngày của mình.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Đình Đình nghe thấy trong phòng khách loáng thoáng
vọng đến tiếng nhạc, không khỏi nhíu mày nhớ lại xem ngày hôm qua mình có quên
tắt TV hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, dường như có lại dường như không. Đình Đình xoa huyệt thái
dương một cái, đứng dậy khoác áo ngủ bông vải vừa dài vừa lớn lên, chỉ lộ ra
khuôn mặt non nớt ngoài cổ áo bông cừu, kéo cửa phòng ngủ ra nhìn vào phòng
khách.
Nhìn không rõ ràng khiến lông mày Đình Đình nhíu lại, nhíu đến độ tựa như có
thể nặn ra nước mắt.
Trên ghế sa lon phòng khách có một người đàn ông ngồi đưa lưng về phía Đình
Đình, y ngồi ở đó đang cầm điều khiển từ xa đổi kênh xem, thời gian dừng lại
mỗi kênh cũng chưa tới hai giây.
“Sao anh vào đây được?” Sáng sớm, cổ họng Đình Đình còn chưa khởi động nên
giọng nói phát ra khàn khàn, nghe có chút không vui lại như bị cảm.
Người đàn ông nghe thấy giọng khàn khàn của Đình Đình quay đầu lại lộ ra gương
mặt anh tuấn dù rõ ràng là thiếu ngủ.
“Ôi Đình Đình em đã dậy rồi, mau mau tới đây ăn cháo lươn vàng còn nóng anh lấy
từ chỗ Lão Hoả đến cho em.” Người đàn ông không bị giọng nói cảnh cáo của Đình
Đình làm sợ hãi chút nào, giơ tay vẫy Đình Đình qua.
“Lỗ tai của Phan Công Tử anh điếc rồi sao? Em hỏi anh vào bằng cách nào?” Đình
Đình không tới mà đi thẳng vào toilet.
Phan Công Tử cợt nhả ngoáy ngoáy lỗ tai “Không điếc, tốt lắm.”
Từ trên ghế salon y đứng dậy đi đến cạnh cửa toilet, khẽ dựa vào cửa, bộ dáng
thoải mái tự nhiên “Anh vào từ cửa trước.”
Đình Đình vừa đánh răng, vừa ném một ánh mắt xem thường cho Phan Công Tử từ
trong gương toilet “Giao cái chìa khoá ra đây.”
Phan Công Tử nhún vai “Không có vấn đề.” Dù sao nộp bộ này, y vẫn có thể làm
một bộ nữa từ chỗ bác gái.
Đình Đình dùng nước tráng hết bọt trong miệng, sau đó dùng nước sạch rửa miệng
sạch sẽ lại vùi đầu rửa mặt.
Phan Công Tử đứng ở cửa ra vào, nhìn cái mông cong cong tròn lẳn ẩn dưới lớp áo
bông vải của Đình Đình, ngoài ra không có chút đường cong nào đáng nói cười rộ
lên, “Đình Đình em nói chúng ta như vậy có giống vợ chồng già hay không?”
Ai vợ chồng với anh? Đình Đình ngại khóe miệng có sữa rửa mặt nên chẳng muốn
cãi với Phan Công Tử.
Lại nói tiếp giữa Đình Đình và Phan Công Tử thật sự là một đoạn nghiệt duyên.
Ba Đình Đình Triệu Kính Quốc và cha của Phan Công Tử Phan Hiếu Tiên cùng nhập
ngũ chung, cùng được xếp vào chung quân đội chung đoàn chung doanh trại chung
đội chung ban. Ở Nam Không, hai người ngủ chung, về sau lại cùng nhau điều về
bộ hậu cần ở Nam Không, trên bờ vai lần lượt thêm gạch thêm sao, lần lượt kết
hôn sinh con. Chỉ là Phan Hiếu Tiên kết hôn sớm, sau khi kết hôn một năm liền
có con trai, Triệu Kính Quốc kết hôn muộn, bà xã lại yêu sự nghiệp nhảy múa của
mình, muốn sinh con muộn cho nên Đình Đình nhỏ hơn Phan Công Tử đúng sáu tuổi.
Khi Đình Đình còn thắt bím tóc, cùng chơi đùa khắp nơi với những bạn nhỏ thì
Phan Công Tử đã lớn đến độ chẳng muốn chơi trò đóng giả vợ chồng với mấy cô gái
nhỏ.
Không chịu được chính là hai nhà Phan Triệu là thế giao, không chịu nổi ánh
mắt ai oán của mẹ Phan muốn sinh con gái nữa nhưng điều kiện sức khỏe không cho
phép, không chịu nổi quả đấm lớn và chén dấm chua của cha, Phan Công Tử chỉ có
thể bất đắt dĩ để cho Đình Đình đi theo sau mình, làm một cái đuôi nhỏ.
Khi đó Phan Công Tử đã vờ đồng ý nhưng ngầm làm trái, người lớn vừa quay lưng
là y sẽ bỏ tiểu Đình Đình xuống bên cạnh, còn mình thì chạy tới trụ sở bộ đội
chơi với mấy tên con trai khác.
Đình Đình không ngốc, anh không chơi với tôi tôi còn đứng một mình chăng bèn tự
mình về nhà chứ sao.
Sau đó để cho mẹ Phan biết, thiếu nước thì tới Triệu gia nhận lỗi, sau đó Phan
Công Tử không phải ăn một trận đòn mà bị phạt chạy đủ mười km.
Về sau Phan Công Tử tốt nghiệp trung học không nghe lời cha, gạch bỏ đi ý
nguyện thứ nhất là vào học viện chính trị không quân sửa thành một đại học nổi
tiếng ở thủ đô mà y lại thi đậu như ý nguyện. Ba Phan vô cùng tức giận nhưng
trong lòng lại tự hào vì con trai có thể không dựa vào quan hệ vẫn lấy được
thành tích, nghĩ vậy nên vẫn tôn trọng lựa chọn của con trai, cho phép y đi thủ
đô học đại học.
Lúc đó Đình Đình mới tốt nghiệp tiểu học nên cũng không quá mức luyến tiếc.
Khi Phan Công Tử được nghỉ hè từ đại học trở về đã là một thanh niên anh tuấn,
cũng đã hiểu được phép lịch sự với con gái nên mang quà cho Đình Đình, dạy Đình
Đình học. Nhìn bên ngoài quả là một thanh niên tốt.
Chỉ có Đình Đình biết rõ, kỳ thật trong xương cốt của y vẫn là Phan Công Tử
cương quyết, nếu đã quyết định cái gì thì khư khư cố chấp, chưa bao giờ thay
đổi.
Về sau nữa, ba Phan được điều đi trung ương còn ba Triệu thì ở lại Nam Không,
hai nhà cũng liên lạc ít đi. Kỳ lạ là Phan Công Tử không theo cha mẹ cùng đi
thủ đô, mà lựa chọn ở lại bản địa, ngược lại lui tới với Triệu gia nhiều hơn.
Đình Đình nghĩ, có lẽ bởi vì bản địa mặc dù là thành phố trực thuộc trung ương
nhưng cuối cùng cũng không phải ở dưới chân thiên tử, núi cao hoàng đế xa, bác
Phan dù cho muốn bắt Phan Công Tử làm thế nào cũng ngoài tầm tay với.
Chờ Đình Đình rửa mặt xong, Phan Công Tử tự động kéo khăn mặt trên kệ khăn mặt
xuống đưa vào trong tay đang sờ soạng tìm của Đình Đình “Đây.”
“Cám ơn.”
Đình Đình lau khô mặt, lấy chai dầu hoa cúc dưỡng da trên kệ ra, nhỏ một giọt
trên đầu ngón tay, sau đó vỗ đều đều trên mặt, không nhanh không chậm, chờ da
hấp thu tương đối lại bôi thêm một lớp nước dưỡng da.
Ánh mắt Phan Công Tử nhu hòa khi trông thấy chai nước dưỡng da trên tay Đình
Đình. Đó là quà lần trước y mang cho cô khi trở về từ Macao, không thể nghĩ
được cô vẫn đang dùng. Y vốn tưởng rằng Đình Đình sẽ chẳng thèm ngó tới, ném
vào góc để bám đầy bụi.
“Lãng phí là tội lớn nhất.” Đình Đình nhìn thấy ánh mắt hiếm khi được thanh
tịnh mềm mại của Phan Công Tử, mỉm cười nói.
Phan Công Tử cũng chỉ tỏ vẻ như nghe không hiểu ý tứ trong lời của Đình Đình,
vỗ tay một cái thúc giục “Nhanh lên, cháo sắp nguội rồi.”
Đình Đình đặt lại mấy chiếc chai lên trên kệ đi ra toilet. Phan Công Tử đi
phía sau cô, hai người một trước một sau đi đến cạnh bàn cơm ngồi xuống.
Phan Công Tử lấy cái nắp nồi tử sa trên bàn ra, “Ừ, cháo ngon của Lão Hoả cho
thêm sò tươi, cháo lươn vàng, thơm ngon dễ ăn, sáng sớm anh đã mua một phần.”
Vừa mở cái nắp ra Đình Đình ngửi được mùi thơm tỏa vào trong không khí, quả
nhiên là cháo ngon.
“Còn có bánh quẩy, vùng này chỉ có một tiệm, không có chi nhánh, ăn cực kỳ
ngon.” Phan Công Tử lại mở một hộp cơm ra, bên trong lộ ra một cây bánh quẩy
mập mạp màu vàng. Y bắt đầu múc thêm một chén cháo nữa cho cô, sau đó cười hì
hì đưa cho Đình Đình.
Dưới ánh mắt sáng quắc soi mói của Phan Công Tử, Đình Đình húp một ngụm cháo
lươn vàng mềm mại lại gắp thêm một cây bánh quẩy.
Cắn bánh quẩy vào trong miệng, hương giòn tơi xốp, cũng không quá béo, bột bánh
được ủ, thơm mà không béo, húp một ngụm cháo, ăn rất ngon.
Ánh mắt Đình Đình sáng lên, miệng nhai chậm rãi, thỉnh thoảng còn cắn trúngcủ
năng trong vắt khiến cho người ta vui vẻ ngoài ý muốn.
Đình Đình nuốt bánh quẩy trong miệng xuống, “Không có chuyện gì thì không đến
điện Tam Bảo, nếu vô sự đã không ân cần thế, nói đi có chuyện gì?”
“Đình Đình em nói vậy anh thật đáng thương, cứ như anh mà đối xử tốt với em thì
luôn có ý đồ vậy.” Hai tay Phan Công Tử che ngực, làm bộ dáng người phương Tây
ôm trái tim.
Đình Đình bĩu môi “Âu bỏ đi, có chuyện nói mau!”
Đình Đình quá hiểu Phan Công Tử, nếu có một ngày y đổi tính lấy lòng cô thì hơn
phân nửa đều có mục đích.
Phan Công Tử cười hắc hắc cũng không giận “Được được, anh nói, anh nói. Tháng
sau năm tốt tháng tốt ngày tốt giờ lành... Thấy Đình Đình lại trừng mắt, Phan
Công Tử tranh thủ thời gian nói chuyện chính, “Đại Lang kết hôn, em và anh
cùng tham dự nhé”.