Đình Đình cùng Thiên Tình
hợp tác ra đường làm phỏng vấn ngoại cảnh.
Mười hai giờ trưa người đến người đi tấp nập ở khu buôn bán, nhìn thấy ống
kính, có người hiếu kỳ xem, có người tránh cho êm xuôi.
Đình Đình và Thiên Tình chọn mục tiêu, đồng loạt cùng tiến tới ngăn lại hai cô
nàng trẻ tuổi.
Hai cô nàng liếc mắt nhìn ống kính bèn nhìn nhau cười, vẻ xấu hổ, nhiều hơn là
tò mò.
Đình Đình và Thiên Tình đưa micro lên, lời đầu tiên là giới thiệu, chúng tôi là
Thiên Tình và tiểu Đình đội tìm kiếm thức ăn ngon đặc biệt muốn hỏi hai vị mỹ
nữ, “Bình thường thích ăn món gì? Hi vọng chúng tôi giới thiệu những món ăn
gì?”
Hai cô nàng trẻ tuổi trăm miệng một lời, hy vọng có thể giới thiệu một vài món
ăn ngon miệng đồng thời lại có tác dụng dưỡng nhan bổ thân.
Để hai cô nàng xinh đẹp đi, Đình Đình và Thiên Tình lại đặt mục tiêu trên người
một đôi cô chú trung niên có tuổi.
Dáng đi của hai người nhàn nhã, nhìn ra được cũng không phải không có thời
gian.
“Xin hỏi hai bác có thể hoãn chút thời gian nhận phỏng vấn của cháu hay không?”
Đình Đình và Thiên Tình một trái một phải đứng ở bên cạnh hai người, cười híp
mắt đưa micro lên.
Nam nữ trung niên liếc mắt nhìn Đình Đình, bác gái xoa bên trong cánh tay bác
trai một cái, bác trai liền gật đầu.
“Xin hỏi hai bác họ gì?”
“Tôi họ Chương, đây là vợ, họ Lâm.” Bác trai thay mặt bạn già lên tiếng.
“Bác Chương bác Lâm, không biết bình thường hai bác thích ăn món ăn kiểu gì? Hi
vọng chúng cháu giới thiệu những món ăn gì?”
“Bình thường chúng tôi thích ăn món ăn bổn bang, tương dầu nồng, nhưng lớn tuổi
rồi thì cảm thấy nên ăn thức ăn nhạt nhiều dinh dưỡng hơn, đối với thân thể tốt
hơn một chút.” Bác trai nói năng có hồn, “Tiết mục các cháu làm rất tốt, chúng
ta vẫn xem, từ trong đó thu hoạch rất nhiều.”
“Đúng vậy a đúng vậy a,” Bác gái Lâm gật đầu liên tục, “Tôi thích xem tiết mục
của các cháu nhất, lễ mừng năm mới tiểu Đình nấu cá mục ủ lòng đỏ trứng, tôm và
chân giò hun khói trộn chung, tôi ăn rồi, ăn rất ngon...”
Bác gái Lâm nói tiếng phổ thông không lưu loát, vừa gấp gáp thì tiếng địa
phương cũng tóe ra ngoài.
Bác trai Chương vỗ vỗ mu bàn tay bà xã ý bảo bà đừng nóng vội, “Chúng tôi ủng
hộ cháu, tiểu Đình, phải cố gắng lên!”
“Cám ơn bác Chương bác Lâm.” Đình Đình cảm động không nói lên lời.
Từ ngữ trau chuốt ca ngợi hoa lệ hơn cũng không cbằng lời nói chất phác của hai
vị người xem này.
Đến khi đạo diễn kêu kết thúc công việc đã hai giờ chiều.
Thiên Tình kéo cánh tay Đình Đình, hai người cùng cầm hai cốc kem vani ngồi xe
về đài truyền hình.
“Đình Đình cậu có nghe nói hay không?” Giọng Thiên Tình không lớn không nhỏ,
vừa đúng để cho mọi người trên xe tải đều nghe.
“Nghe nói cái gì?” Độ mẫn cảm của Đình Đình đối với tin tức luôn luôn chậm nửa
nhịp so với người bình thường.
“Cậu đấy ——” Thiên Tình làm vẻ tiếc hận rèn sắt không thành thép, “Tớ nghe nói
tất cả nghệ sĩ dưới quyền công ty P&T đồng loạt vắng mặt tất cả tiết mục
của đài truyện hình chúng ta, dù là đại điển, hay là lễ trao giải thưởng âm
nhạc long trọng, hoặc là tiết mục văn nghệ... Tóm lại P&T chống lại tập
đoàn Nghiễm Điện, ngay cả bản thảo tin tức đều không gửi tới đây.”
“?” Thật sao? Đình Đình trợn to hai mắt, tổn thất kia là bao nhiêu chứ? Tập thể
vắng mặt, hơn nữa không chỉ là một hai tiết mục, là tất cả tiết mục, ha ha, số
tiền lớn đây.
“Cậu biết nội tình bên trong không?” Thiên Tình hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi
người.
Ông chủ P&T, không phải là Phan Công Tử thời gian trước đã truyền ra xì
căng đan với Đình Đình sao?
“Nội tình ——” Đình Đình gãi gãi đầu, cô cũng thật không biết nội tình xác thực,
Phan Công Tử chẳng qua là sờ đầu của cô một cái nói, cô chỉ cần đi làm bình
thường, những chuyện khác y tự sẽ xử lý.
Nếu Phan Công Tử nói như vậy, cô cũng không nên hỏi nhiều.
Không nghĩ tới là Phan Công Tử?
“Hi hi, Đình Đình cậu hãy thành thật khai báo, Phan Công Tử có phải ra mặt giận
dữ vì hồng nhan hay không?” Thiên Tình cười gian hỏi.
“Tớ và Phan Công Tử không phải là loại quan hệ như trên tuần san lá cải viết.”
Đình Đình rốt cục thở dài, cắn kem một cái, thay vì để cho mọi người đoán tới
đoán lui cô nên thành thật khai báo thôi.
“Vậy là quan hệ gì?!” Mọi người trên xe vểnh tai nghe.
“Khi còn bé là hàng xóm, lớn lên rồi là bạn.” Đình Đình thả lỏng, cô không tìm
được từ thứ ba hình dung quan hệ của bọn họ.
“Thật sự không phải người yêu?” Thiên Tình rất nhiều chuyện hỏi tới.
“Thật sự không phải.” Đình Đình cười lên, “Tớ thề. Tuấn nam không biết tên mới
là bạn trai tớ.”
“A ——”
“Trời ——”
Mọi người đầy trên xe phát ra tiếng thở dài, một vài người đàn ông độc thân còn
phát ra một tiếng “Ngao”, bày tỏ mình không vui.
Anh biên thẩm xoay đầu lại “Lúc nào thì tiểu Đình mời chúng ta uống rượu mừng
đây?”
Đình Đình quẫn. “Bọn em còn chưa có nói tới bước đó.”
“Ha ha, xấu hổ kìa.”
“Vậy tại sao cậu không giải thích với mọi người trong đài? Chuyện này rất dễ
dàng giải thích rõ mà.” Thiên Tình không hiểu.
“Người có lòng muốn thay thế tớ thì giải thích cũng vô ích.” Đình Đình ăn hết
một hớp kem cuối cùng, “Không phải là lý do này, cũng sẽ là lý do khác, khó
lòng mà phòng bị.”
Thiên Tình suy nghĩ một chút gật đầu, cũng đúng.
Trở vềtrong đài, còn chưa kịp ngồi ấm ghế, Na Na liền từ trên lầu xuống gõ gõ
bàn làm việc của Đình Đình.
“Đình Đình, có thì giờ rãnh không? Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Đình Đình liếc mắt nhìn Na Na, không cảm thấy giữa hai người có cái gì để nói.
“Chuyện gì?”
“Đình Đình, tớ không biết cậu có hiểu lầm gì đối với tớ, nếu như chỗ nào tớ làm
không tốt, chọc cậu tức giận, tớ xin lỗi. Nhưng, cậu không nên vì cảm giác cá
nhân mà ảnh hưởng tiết mục quay phim...”
Đình Đình nghe, giận quá hoá cười, cái này đại khái chính là trả đũa sao?
Nếu như cảm nhận cá nhân của cô có thể chi phối tiết mục quay phim, Bảo Na cô
đừng bảo là Ngôi Sao Tôi Làm Tôi Nấu trước mắt, chỉ sợ cả vị trí chủ bá tin tức
giải trí của cô cũng khó giữ.
“Tớ biết, tớ thay thế tiết mục cậu chủ trì, trong lòng cậu có ý kiến, nhưng
điều này cũng không có thể trở thành lý do cậu lấy tư báo thù, can thiệp tiết
mục....” Giọng Na Na run rẩy, nước mắt như muốn rơi.
Có đồng nghiệp không hiểu rõ đi ngang qua, cho là Đình Đình tìm cơ hội làm khó
Na Na, chọc cho mỹ nhân chau mày đẹp liền ban cho Đình Đình ánh mắt lạnh lẽo.
Thiên Tình vừa đúng ngồi ở bên cạnh Đình Đình, mắt thấy toàn bộ quá trình Na Na
diễn trò, vừa định tiến lên giúp Đình Đình cãi lý với Na Na, Đình Đình lại nhẹ
nhàng đẩy ghế ra, đứng dậy giọng văng vẳng.
“Na Na, nên giao cái gì tôi đã giao tất cả cho cô, cô có năng lực thay thế được
tôi làm công việc chủ trì, lòng tôi vô cùng bội phục. Cô đừng tưởng rằng nhiều
lần tạo nên rào cản cho công việc của tôi mà tôi không phản kích thì cho rằng
tôi dễ bị người ta coi thường. Tôi chỉ cảm thấy phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ
nên không cần thiết vì những chuyện này xung đột với cô. Công việc của cô không
hài lòng, xin tìm lý do từ bản thân trước tiên.”
Đình Đình hít sâu một hơi, lời này chôn giấu đã lâu trong lồng ngực cô, không
nói không thoải mái. “Vì công việc thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng,
hoan nghênh; vì đẩy trách nhiệm, tìm người đỡ đầu, thật xin lỗi, tôi không có
nghĩa vụ làm chung.”
“Cô...” Đầu ngón tay Na Na run rẩy, người này là Triệu Đình Đình sao?
Thiên Tình ở một bên nghe được cơ hồ muốn vỗ tay khen hay, Triệu Đình Đình, cậu
sớm nên như vậy.
Anh Hứa ở một bên mỉm cười, hắn nghe qua phát biểu thẳng thắn của Đình Đình với
mình khi làm việc, vậy mà đây cũng là lần đầu tiên hắn rõ ràng nghe Đình Đình
bày tỏ yêu ghét đối với một người.
“Cô...” Nana nhất thời tìm không ra từ phản bác.
Đình Đình mỉm cười, “Trước kia trong phim có câu lời kịch, bây giờ tôi tặng cô
làm gương: Nana, làm người phải hiền hậu.”
“Phì!” trong phòng làm việc có người bật cười.
Không khí khẩn trương nhất thời hóa thành hư không.
“Đình Đình tớ không biết thì ra cậu là người mặt lạnh châm biếm.” Thiên Tình ha
ha cười đập thành ghế Đình Đình.
Na Na thẹn quá thành giận, trợn mắt nhìn Đình Đình một cái, đạp giày cao gót
lịch kịch bỏ đi.
Thiên Tình giơ lên ngón cái với Đình Đình.
“Ai... Rốt cuộc vẫn lên cơn.” Đình Đình ngồi trở lại trong ghế.
“Cậu sớm nên lên cơn, nhịn cô ta lâu như vậy làm cái gì?” Thiên Tình kỳ quái.
“Mọi người đều là con gái, lại không có thâm thù đại hận, muốn để cho nhau
chút...”
“Đình Đình cậu có phải con gái không? Tớ bắt đầu tò mò, đến tột cùng cậu lớn
lên trong hoàn cảnh gì.” Thiên Tình coi thường.
“Về sau có cơ hội mời đi chơi, cậu sẽ biết.” Đình Đình không nhịn được cười. Đó
là một thế giới mà người đàn ông chiếm địa vị chủ đạo tuyệt đối, chiếm phần
đông thế giới. Phái nữ trong thế giới đó, hoặc là chạy song song với phái nam,
hoặc là tuyệt đối phục tòng.
Đình Đình rất may mắn, người nhà cũng không yêu cầu cô trở thành quân nhân,
cũng không có yêu cầu cô làm bất cứ chuyện gì theo ý của bọn họ.
“Có thể nuôi dưỡng con người có tính cách này, cũng không dễ dàng nhỉ” Thiên
Tình cảm khái.
Đình Đình cười hihi, cô đã là cái gì, có thể nuôi ra tính cách như Phan Công
Tử, đó mới gọi là không dễ dàng.
Thư ký thông báo với Triêu Dương, cô Hà Hân Nguyệt phó tổng quản lý của công ty
quan hệ xã hội Sử Đốc Hoa gọi điện tới xin cuộc hẹn, Triêu Dương khẽ cau mày.
Trước khi biết hắn là đổng sự quản lý của tập đoàn Huy Nhật, quan hệ qua lại
giữa công ty quan hệ xã hội Sử Đốc Hoa và Huy Nhật cũng không thường xuyên,
nhưng dường như gần đây từ từ nhiều hơn.
“Tôi phải trả lời thế nào ạ?” Thư ký trắng trẻo vỗ lên máy tính, đợi sếp trả
lời.
“Hỏi cô ấy xem khoảng ba giờ đến bốn giờ chiều có rảnh không.” Triêu Dương nhìn
kế hoạch của mình một chút rồi nói với thư ký.
Quả nhiên đối phương vui vẻ đáp ứng.
Ba giờ chiều, Hà Hân Nguyệt tới phòng làm việc của Triêu Dương.
Triêu Dương nhìn cô mặc váy tây trang màu xám nhạt, trong khuỷu tay khoác một
cái áo khoác ngoài màu đen, bước chân vội vã đi tới, dung nhan giống như không
đổi, nhưng sớm đã là người xa lạ quen thuộc nhất.
“Chương tổng, thật vui hi anh bớt thời gian gặp tôi.” Hà Hân Nguyệt mỉm cười,
mở cặp táp lấy văn kiện ra “Tôi không khách sáo với anh, đây là mục đích hôm
nay tôi tới, thuê chỗ.”
Triêu Dương nhận lấy hợp đồng mở ra, phía trên rõ ràng là điều khoản mượn điểm
trình diễn cho tiết mục thức ăn ngon.
Hắn khép lại hợp đồng, đẩy trả lại cho Hà Hân Nguyệt “Cô biết gần đây bên phòng
cháy và vệ sinh thực phẩm kiểm tra rất nghiêm khắc, chỗ của chúng tôi không
tiện cấp cho tổ tiết mục quay chương trình.”
Hà Hân Nguyệt mỉm cười “Chương tổng cũng biết những thứ này đều có cách thu xếp
mà...”
Triêu Dương khoát khoát tay “Nếu như những phương diện khác cần chỗ, chúng ta
chuyện không đón chào. Nhưng cái này ——” Triêu Dương chỉ chỉ hợp đồng một cái
“Tôi nghĩ cô đến những chỗ khác, kết quả thu về cũng như vậy.”
Hà Hân Nguyệt khẽ cười khổ, chợt nổi dũng khí hỏi: “Chương tổng, chẳng lẽ không
phải có một chút xíu việc riêng trong đó sao?”
Cô từng xem tin tức kia, cho dù chỉ mấy ngày ngắn ngủn cũng đủ để đạt tới độ
rầm rộ kéo đến. Cô đi qua tiệm bán báo, chỉ quét mắt qua một cái, cũng biết,
tuấn nam không biết tên trong tựa đề chính là Triêu Dương.
Không nghĩ tới bạn gái mới của Triêu Dương, là một cô gái như thế này.
Hà Hân Nguyệt không phải là không cam tâm, chẳng qua là ——hơi buồn bực.
Triêu Dương mỉm cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Hà Hân Nguyệt cũng nhìn thấy một chút tàn khốc ở đáy mắt hắn.
Cô đứng dậy, “Đã như vậy thì tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt, Chương tổng.”
Cô nói lời từ biệt cùng Triêu Dương, đi ra cao ốc của tập đoàn Huy Nhật rồi nhẹ
nhàng quay đầu lại. Chàng trai vì công việc, vùi đầu khổ cực làm, căn bản không
nghĩ đến gọi điện thoại cho bạn gái năm đó, giờ này ngày này, đã vì phụ nữ mà
không quan tâm đến ích lợi nữa.
Hắn đã không phải là Triêu Dương mà cô biết.
Hà Hân Nguyệt quay đầu lại, tiếp tục bước về phía trước. Cô cũng phải tiếp tục
cuộc sống của mình, những thứ đi qua, liền cho qua đi thôi.
Triêu Dương tan việc, đón Đình Đình cùng nhau về nhà ăn cơm.
Triêu Dương phụ trách nấu thức ăn đã mua, Đình Đình phụ trách sắp xếp bát đũa,
trợ thủ cho Triêu Dương.
Ăn cơm xong, hai người tựa trên sô pha xem ti vi.
Trong màn hình đúng lúc là phỏng vấn đầu đường mà Đình Đình và Thiên Tình làm
vào buổi trưa.
Nhìn thấy Đình Đình phỏng vấn vậy đối với cặp vợ chồng trung niên họ Chương và
họ Lâm, Triêu Dương sửng sốt, quay đầu ngắm Đình Đình ăn dâu tây, xem báo chí,
cũng không có chú ý màn ảnh TV. Khóe miệng Triêu Dương lộ ra vẻ mỉm cười, tắt
TV, rút đi tờ báo trong tay Đình Đình.
“Đình Đình.”
“Hở?” Đình Đình cắn một trái dâu tây, má phồng, mắt to nhẹ nhàng nhìn Triêu
Dương.
Trái tim Triêu Dương đầy tràn nhu tình, ôm Đình Đình “Lúc nào thì đến nhà anh
ăn cơm.”
“?” Đình Đình chớp đôi mắt to, mặt từ từ đỏ lên, Triêu Dương nói đây là muốn cô
đi gặp cha mẹ sao?
“Không nói gì? Không nói gì chính là đáp ứng.” Triêu Dương điểm chóp mũi Đình
Đình một cái, cô gái mắt to này có biết nhìn đàn ông như vậy, rất dễ dàng làm
cho người ta phạm tội không?
“Cái đó ——” Đình Đình cười khúc khích, “Em không biết gì cả, nếu đi có thể rất
thất lễ hay không?”
Triêu Dương suy nghĩ một chút, không nhịn được cũng cười khúc khích, quả nhiên,
Đình Đình giống như lúc đầu, chưa từng hỏi hắn làm công việc gì, thu vào bao
nhiêu, trong nhà là như thế nào.
“Người nhà của anh không nhiều lắm, nhưng hơi phức tạp. Cha mẹ anh cũng rất dễ
thân cận, nhưng anh có một em gái bị làm hư ở nhà đợi già, còn có một cháu gái
tinh quái từ nhỏ xem phim lý luận tình yêu lớn lên.” Triêu Dương cầm một trái
dâu tây lên, cho vào miệng nhai nhai. “Trước kia ba anh làm quản lý tiêu thụ,
mẹ làm đầu bếp trong nhà bếp của xưởng, sau đó mới bắt đầu kinh doanh nhà
khách. Hãng của ba chuyển đổi, ba và mẹ anh thương lượng, lấy tất cả tiền để
dành ra mua nhà khách. Hai người làm việc vất vả, từ một gian nhà khách nho nhỏ
gần như đóng cửa đã phát triển lớn mạnh thành xí nghiệp liên doanh có năm khách
sạn cùng lúc.”
“Cô chú thật giỏi quá.” Đình Đình than thở.
Thời điểm lúc ấy, muốn từ bỏ công ăn việc làm ổn định ra ngoài buôn bán, cũng
không phải là chuyện dễ. Chỉ sợ có khả năng không còn gì cả, táng gia bại sản.
“Đúng vậy, cha mẹ thành công không dễ dàng chút nào, rất đáng nể.” Triêu Dương
lần đầu tiên thổ lộ tiếng lòng với người ngoài. “Khi anh trẻ tuổi mạnh bạo, chỉ
muốn độc lập gây dựng sự nghiệp, tự mình đạt được thành công. Cha mẹ không ép
anh trở về thừa kế gia nghiệp, ngược lại bỏ tiền tài trợ cho anh. Sau đó anh
thất tình, chán nản thất vọng, cha mẹ không hề chỉ trích anh, ngược lại khích
lệ anh đi ra khốn cảnh. Sau khi anh nhận lấy việc làm ăn của cha mẹ, làm bất kỳ
thứ gì cũng không dễ dàng, lúc đó anh mới hiểu những khổ cực năm xưa của cha
mẹ.”
Đình Đình sờ sau lưng Triêu Dương “Anh hiểu khổ cực của cha mẹ thì bây giờ phải
cố gắng làm việc để báo đáp cha mẹ, hiếu kính cha mẹ, cái này đủ rồi.”
Triêu Dương hôn hôn trán Đình Đình “Em gái anh vì con lập gia đình. Chẳng qua
hai người cũng không quen thuộc, không người nào nguyện ý gánh chịu trách nhiệm
gia đình. Lúc Niếp Niếp một tuổi thì chia tay trong hòa bình. Bây giờ cô ấy và
Niếp Niếp cũng ở nhà mẹ. Tính cô xấu, miệng độc, em nghe không lọt tai gì cứ xử
cô.”
Đình Đình giật mình cười “Có anh trai như anh vậy sao?”
Nhưng vừa nghĩ tới Phan Công Tử đối với mình, cũng không phải là anh trai mà
muốn khi dễ thế nào thì khi dễ như thế đó thôi?
“Anh làm anh mà không bắt cô vào khách sạn làm đã rất thiện lương rồi.” Triêu
Dương vừa nói, vừa nuốt dâu tây rồi ôm gáy Đình Đình, hôn xuống.
Chỉ trong giây lát trong phòng khách chính là một mảnh hương sắc kiều diễm ngọt
ngào hương dâu tây...