Tiếng người huyên náo
chung quanh chợt thối lui như nước thuỷ triều, cả phía sau đài bỗng nhiên im
ắng, chỉ vì người đàn ông trước mặt này cùng với câu nói kia: Đình Đình, anh
yêu em, gả cho anh nhé.
Từ lúc trên đài, rung động khi đột nhiên biết Triêu Dương thì ra là ông chủ nhỏ
của tập đoàn Huy Nhật, cũng không rung động tâm can bằng một câu đơn giản “Gả
cho anh nhé” này khiến Đình Đình ứng phó không kịp.
Đình Đình há miệng định nói cái gì thì người thay trang phục ở xa đã thúc giục,
“Tiểu Đình A Thuấn, còn đứng đó làm gì? Mau tới đây thay quần áo!”
Một câu nói đánh vỡ ma chú. Đình Đình nhìn Triêu Dương một cái, lại trợn mắt
nhìn Phan Công Tử xem cuộc vui một cái, đúng lúc A Thuấn nói “Chúng ta mau qua
thay quần áo.”
Triêu Dương nhìn voan mỏng bao phủ thân ảnh linh lung của Đình Đình, dần bước
đi xa lòng buồn bực.
Đây là được chấp nhận hay là bị cự tuyệt?
Phan Công Tử cười tiến nhanh tới một bước, buông bạn gái ra vỗ vai Triêu Dương,
“Tính khí của cô ấy phát tác, may có cậu nếm mùi đau khổ.”
Khóe miệng Triêu Dương giật giật, sau đó nở nụ cười khổ. Uh người bộc trực có
tính bộc trực, mặc dù bình thường Đình Đình luôn cười nói, dáng vẻ hoạt bát
sáng sủa, nhưng chuyện này, đích xác là hắn không nói rõ ràng với Đình Đình.
Hắn cũng không nghĩ đến hôm nay cha mẹ ngồi ở dưới đài xem cao hứng, chợt quyết
định làm người xem bình thường, không muốn lên đài náo động, sai hắn đi lên
nhận lấy vinh hạnh đặc biệt.
“Chúng ta đi ra ngoài xem tiết mục, chờ kết thúc, cậu từ từ nói với cô ấy, giải
thích thật rõ sẽ không có chuyện gì đâu.” Phan Công Tử lấy thân phận người từng
trải an ủi Triêu Dương.
Triêu Dương không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, cùng Phan Công Tử trở
lại dưới đài xem tiết mục.
Buổi lễ long trọng kết thúc, Đình Đình thong thả ung dung tháo trang sức thay
quần áo.
Thiên Tình Bắc Phương đã song song thay lễ phục ra, tẩy trang, cùng nhau về
nhà. Lúc đi qua Đình Đình, Thiên Tình dừng bước lại “Đình Đình, nghe nói vừa
rồi bạn trai cậu cầu hôn phải không?”
Tay Đình Đình đang tẩy trang dừng lại, nhanh như vậy đã truyền ra sao?
“Đừng ngượng ngùng, tớ thấy con người Chương thiếu không tệ, cũng chưa từng có
xì căng đan nào, là một đối tượng tốt đáng giá trao gửi cuộc đời. Nắm chặt hắn,
chớ bỏ qua!” Thiên Tình làm một thế tay “Cố gắng lên”, sau đó bị Bắc Phương kéo
đi.
Đình Đình rủ lông mi xuống cười, đã từ “Bạn trai cậu”, biến thành “Chương
thiếu” lập tức rồi.
Một lát sau, Hứa Đình Vũ cũng tẩy trang xong, từ đầu kia đi tới, cười vẫy tay
với Đình Đình trong gương một cái “Tôi đi trước, Đình Đình. Cô cũng mau chút
đi, đừng làm cho bạn trai chờ lâu.”
Chờ Đình Đình tẩy trang xong, người hóa trang Asa giơ lên rương hóa trang tới
gõ gõ gương của Đình Đình “Này tiểu Đình, hôm nay tốc độ của cô chậm nhất!”
Đình Đình bật cười, uh, hôm nay tốc độ của cô chậm nhất. Bình thường tốc độ của
cô nhanh nhất, thuần thục, đưa mặt mộc ra gặp người.
“Ôi trời chỗ này chưa tẩy sạch sẽ...” Asa thả hộp trang điểm trong tay ra, từ
trong hộp bông vải trang điểm trước mặt Đình Đình lấy ra một miếng bông vải
trang điểm, chấm một chút xíu dung dịch tẩy trang, ra hiệu Đình Đình nhắm mắt
lại, sau đó thuần thục nhẹ nhàng lau sạch bên trong mí mắt giùm Đình Đình
“Hongkong có anh kia, hàng năm đều công khai cầu hôn chị kia nhưng chị kia
luôn không đồng ý. Kéo dài tới mười mấy hai mươi năm. Sau đó hai người
trước sau bị ung thư, cũng may mạng lớn phúc lớn, nâng đỡ nhau mà qua được. Sau
đó chị kia rốt cuộc nghĩ thông suốt, cõi đời này, nếu cô sợ ngày sau hắn phụ
cô, phí thời gian từng ngày như vậy, sớm muộn gì sẽ phải bỏ qua. Có thể đồng
hội đồng thuyền nhiều năm như vậy, nếu như không phải thật tâm, người nào sẽ để
ý cô? Nếu như không phải thật tâm, cô cự tuyệt một lầnhai lần, ai còn có
lần thứ ba?”
Mí mắt Đình Đình khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay Asa lại nhẹ nhàng dùng sức, không
để Đình Đình mở mắt ra, “Một người nếu thích cô, cho dù bị cự tuyệt một lần,
cũng sẽ không buông, còn có thể tiếp tục cố gắng. Sợ nhất không biết mình đến
tột cùng muốn cái gì. Không lập tức đáp ứng hắn, không phải là chuyện xấu.
Người có lúc, đầu óc sẽ phải nóng lên, cảm thấy không gian thời cơ đã tốt thì
lời nói sẽ thốt ra. Lúc tỉnh táo lại sẽ thấy được xung động lúc đó.”
“Asa...” Đình Đình cảm động.
“Nếu như hắn tỉnh táo, vẫn còn cầu hôn với cô thì, Đình Đình, nhất định phải
bắt được người đàn ông yêu cô này!” Asa buông tay đè trên mí mắt Đình Đình ra
“Mở mắt nhìn một chút.”
Đình Đình mở mắt, kêu khẽ một tiếng.
“Asa anh có một đôi tay thần kỳ.”
Thật, một chút dấu vết trang điểm đậm khi làm người chủ trì cũng không còn, chỉ
còn một đôi mắt nhẹ nhàng như nước, sạch sẽ trong suốt.
Asa phất tay đuổi Đình Đình đi, “Nhanh đi, chớ để bạn trai chờ lâu, kiên nhẫn
của đàn ông có hạn. Bên này giao cho tôi kết thúc là được rồi.”
“Vậy, cám ơn anh, Asa.” Đình Đình đứng dậy, một cái áo màu tím dài, một cái
quần jean bó sát người, một đôi giày thể thao vải bố, hoà vào đám người không
thể bình thường hơn.
Từ lối của nhân viện đi ra rạp hát lớn, bên ngoài nhà nhà đã bật đèn.
Pháo hoa nơi xa đã bắt đầu, đang nở rộ trên trời.
Đình Đình dừng chân, ngẩng đầu nhìn ra xa, nơi đó là tiêu điểm toàn bộ thế giới
đang quan sát, sớm muộn gì có một ngày, cô muốn đến hiện trường báo cáo tin tức
như vậy.
Cách đó không xa, vọng đến tiếng gọi Triêu Dương, “Đình Đình...”
Đình Đình quay đầu lại, nhìn thấy Triêu Dương, vẫn mặc lễ phục chính thống màu
đen kia, chẳng qua cà vạt đã kéo lỏng, nửa rủ xuống ở trước ngực, hai nút áo ở
ngực đã cởi ra, lộ ra nửa phiến lồng ngực như ẩn như hiện, đôi mắt sau kính,
giữa sắc thái biến ảo rực rỡ của pháo hoa khói lửa đầy trời, có ánh sáng lướt
qua.
Đình Đình đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Thì ra Triêu Dương luôn luôn văn nhã đó ở trong bóng đêm thế này, lại có vẻ dã
tính mê người như thế.
Triêu Dương từ phía sau lưng biến ra một cốc kem blueberry, tiến lên nửa bước,
đưa tới trước mặt Đình Đình.
“Thật xin lỗi, Đình Đình.” Hắn cúi đầu, nhìn chóp mũi Đình Đình một cái, “Còn
giận anh không? Đừng giận đừng giận nữa, anh nhận lỗi với em.”
Đình Đình hừ một tiếng. Mặc dù chủ trì tiết mục cả đêm, bởi vì khẩn trương mà
tập trung cao độ khiến cho cả đêm cô cũng chưa có thực sự ăn gì, thậm chí là
uống một hớp nước, lúc này không suy nghĩ nhiều nhận lấy ly kem kia. Nhưng cô
còn chưa tha thứ cho hắn.
Cũng may sau đó trong quá trình chủ trì, cô kiên cường tự tập trung tinh thần,
không phạm sai lầm. Nhưng nhạc đệm nho nhỏ ngoài ý muốn đúng ít nhiều ảnh hưởng
sự phát huy của cô.
“Cái này cũng không được à?” Triêu Dương cười, “Cái này thì sao?”
Nói xong một cái tay khác từ phía sau lưng biến ra một củ —— cà---- rốt?
Đình Đình sững sờ sửng sốt.
Chợt nhớ tới mình từng lật tạp chí cũ trong nhà Triêu Dương, bên trong quảng
cáo: một người đàn ông mặc âu phục, sau lưng cầm bó hoa, chẳng qua là một người
đàn ông muốn nổi bật, cầm không phải hoa mà lại là một bó cà rốt tươi mới, còn
nguyên cả lá cây xanh ngắt.
Lúc ấy Triêu Dương từng cười hỏi cô, nếu như có một ngày, cô gặp một người đàn
ông, mang theo cà rốt như vậy, đứng ở trong một đám đàn ông cầm hoa tươi, cô sẽ
bỏ qua hoa tươi lựa chọn hắn sao?
Cô nhớ lúc ấy cô nói: sẽ!
Vì người đàn ông đó đủ đặc biệt, ở trong một đám hoa tươi, đem cà rốt hiển lộ
ra trước mắt, thật rất thực dụng. Hoa tươi cuối cùng sẽ khô héo, mà cà rốt ít
nhất còn có thể ăn được.
Không nghĩ tới Triêu Dương vẫn nhớ.
Đình Đình hừ một tiếng, “Trễ như thế, anh tới chỗ nào tìm cà rốt mới như vậy?”
Triêu Dương thấy Đình Đình rốt cục đáp lời, lúc này mới thở phào một cái ở
trong lòng, sau đó cười lên, “Em quên nhà anh làm cái gì à? Lầu cuối Nhật Lạc
Đại Đạo có một ruộng thí nghiệm rau cải. Đây chính là do nơi đó cung cấp.”
Lúc này Đình Đình mới chợt tỉnh ngộ. Đúng rồi, Nhật Lạc Đại Đạo cũng là sản
nghiệp của tập đoàn Huy Nhật!
Vừa nghĩ như thế, Đình Đình trừng mắt nhìn Triêu Dương một cái, lại không muốn
để ý đến hắn.
Triêu Dương nhìn ra đầu mối, cảm thấy hướng gió không đúng lập tức cúi thấp làm
nhỏ. Lúc này không phải là thời điểm lấy uy phong nam tử hán đùa bỡn với bạn
gái “Không thích ư? Thế này thì sao?”
Triêu Dương quỳ một chân trên đất.
Dưới đầu gối đàn ông là vàng?
Không thể nào!
Bạn gái vui vẻ là quan trọng nhất.
Cứng đầu bướng bỉnh, cuối cùng bạn gái chạy mất, vậy mới phải trợn mắt.
Lúc này Đình Đình mới luống cuống.
Mặc dù cô ra ngoài trễ, nhưng rốt cuộc còn có rất nhiều nhân viên rạp hát và
nhân viên đài truyền hình còn chưa hoàn thành công việc. Nếu như bị bọn họ nhìn
thấy, ngày mai trong đài sẽ lại truyền đi ồn ào huyên náo.
“Anh mau đứng dậy đi!” Bạn học Triệu Đình Đình rốt cục giậm chân.
“Không đứng lên! Em tha thứ anh anh mới đứng lên!” Bạn học Chương Triêu Dương
rốt cục cũng vô lại.
“...” Đình Đình buồn bực, trước kia cô không biết thì ra Triêu Dương cũng có
một mặt vô lại như thế.
Triêu Dương lại vui vẻ, thì ra Đình Đình còn có thể giậm chân, thật đáng yêu!
“Ôi trời cô gái nhỏ, mau để cho hắn đứng lên thôi, trên đất lạnh, coi chừng về
sau sẽ có bệnh.” Đột nhiên không biết nơi nào nhảy ra một bác gái quét sân, kéo
cây chổi lớn vừa quét quét quét, vừa nói với Đình Đình. “Bây giờ giới trẻ thật
hào phóng...”
“Vậy em tha thứ cho anh sao?” Trong đôi mắt sau mắt kiếng của Triêu Dương đều
là nụ cười, đáng tiếc, Đình Đình không nhìn thấy.
“Tha thứ anh, tạm thời!” Đình Đình suy nghĩ một chút, cảm thấy không cam lòng,
“Anh vẫn còn ở kỳ khảo sát, hừ!”
Triêu Dương cũng không phản bác, chẳng qua là đưa kem blueberry cho Đình Đình
lần nữa, “Mau ăn thôi, sắp tan rồi.”
Lúc này Đình Đình mới nhận lấy kem, mở cái nắp, lấy muỗng nhỏ xuống, múc một
miếng đưa vào miệng, cảm thấy cả người cũng thư giãn, phát ra tiếng than, um um
um, ăn quá ngon...
Triêu Dương vội vàng từ cánh tay Đình Đình lấy túi lớn ra, xách trên tay mình,
lại sờ gáy Đình Đình một cái, rất muốn học theo bộ dạng thủ lĩnh thổ phỉ trong
phim nói một câu: đi theo tôi sẽ có cơm ăn.
Nhưng suy tính bạn gái vẫn còn đang nổi nóng, nên đùa giỡn ít đi thì tốt hơn.
“Ngày mai anh tới đón em?”
“Hừ, không muốn! Tự em biết lái xe!” Đình Đình vừa ăn kem, vừa từ chối đề nghị
của Triêu Dương.
“Nghĩ gì chứ, cho anh cơ hội lấy công chuộc tội ~~~” Triêu Dương đột nhiên cảm
giác được làm nũng với bạn gái là một việc rất vui thú, bởi vì bên tai bạn gái
đã đỏ ửng lên.
Đình Đình ăn một miếng kem, lờ hắn đi.
“Honey, cho anh một cơ hội ~~~” Triêu Dương không ngừng cố gắng.
“Em suy nghĩ đã...” Đình Đình nói, suy nghĩ một chút, không đúng, “Xem biểu
hiện của anh thế nào!”
“Biểu hiện thế nào?” Triêu Dương tay trái xách cà rốt, trong khuỷu tay đeo túi
lớn của bạn gái, tay phải khoác eo bạn gái, mặt không đỏ hơi thở không gấp, “Về
nhà cho em giết gà? Hay là ——”
“Một cước đá bay!” Đình Đình sẵng giọng.
Hai người đi càng lúc càng xa, cho nên Đình Đình không chú ý tới, bác gái quét
sân lúc trước đột nhiên lấy khẩu trang xuống, cởi áo bảo vệ môi trường ra, giơ
cây chổi lên leo lên một chiếc xe chờ ở ven đường, nói với tài xế: “Trở về Nhật
Lạc Đại Đạo! Tôi mệt chết rồi, làm quản lý kho nhiều năm như vậy mà lập tức gọi
tôi quét đường cái, thật đúng là không quen.”
Tài xế quay đầu lại cười ha ha “Trở về bảo ông chủ nhỏ thêm tiền công cho cô!”
“Ông chủ nhỏ cũng thật là kỳ quái, tặng cái gì không tốt, lại tặng bạn gái cà
rốt, còn phải tươi mới nhất!”