Nã Nhị Thập Nhất Tiên Giới

Chương 1: Đường Khởi



Quy Nhân Hải Lâm Thành

Lý Tông Chủ gục xuống Điểu Đài, nhìn kẻ kia cười trong điên loạn, tâm trí sụp đổ.

"Thật là một kẻ sáo rỗng." Bảo kiếm Tách Bạch lạnh ngắt kéo một đường.

Năm đó, Lê Lý Tông Chủ huy động cả giới tiên lữ đánh đuổi một kẻ đã đi vào hắc đạo.

Thiên hạ thái bình, vững như bàn thạch. Nhưng liệu tấm bàn thạch này còn vững chãi được bao lâu?

"Ngươi không xứng làm người của hắn!"

"Ta không cần."

Một chén canh huỷ thai, hai sinh mạng tiêu tán.

.

.

"Ngươi thật sự không cần?"

**†**

Xuân phân đào anh tán

Chuyện kể rằng Nã Nhị Thập Nhất giới tiên là tiên lữ hành tẩu địa giới. Được Thập Đại Thế gia lập tạo, ẩn mình bằng Cửu Trùng Thiên kết giới, diêu diêu linh khí, thủy sơn tiên tạo, nhân tựa thần họa.

Một nơi có lẽ chỉ có trong huyễn sử. Truyền thuyết vẫn là truyền thuyết mà thôi...

Thường Nguyệt đào

10 năm trước

Hoa đăng mỹ lệ, người đông như dự hội.

Kẻ này truyền tai người kia, hôm nay tại Nã Nhị Thập Nhất, các vị tiên nhân của các đại thế gia mở hội kết nạp môn sinh, kết nghĩa huynh đệ. Người đời ngợi khen rằng đây là những mối hảo duyên, tiên khí từ nay sẽ ngày càng hưng thịnh, thiên hạ an lạc hưởng thái bình.

Nã Giới vốn là món quà thái thượng lão quân dành tặng cho Thiên Đế.

Được chấn hưng bởi ngũ đại thế gia, linh khí vận theo ngũ hành. Lực tu trí tại theo tiên đạo.

Thuỵ Khuê Nguyễn Thị - Kim

Quy Nhân Lê Lý Thị - Mộc

An Thịnh Khương Thị - Thuỷ

Gia Định Mạnh Thị - Hoả

Liên Sơn Hoàng Thị - Thổ

Tu tiên ở Nã giới, miễn là có trí thì nên, tuy vậy tộc nhân ngũ đại thế gia một khi được sinh ra sẽ mang trong mình ngôn ấn, tu vi bằng trăm năm của người thường.

Hai vị Tiên nhân, một đạo mạo nho nhã, thanh tú vận xiêm y trắng tựa mây, mũi cao mắt sáng tựa hồ nước đêm, một hắc xiêm y, thần thái oai phong, nụ cười ma mị, đang đứng cạnh nhau. Nghe bảo công tử áo trắng chính là Lê Lý Thiệu Dâng công tử, tự Âm Thanh Danh, thuộc Quy Nhân Lê Lý thị, là tam công tử nhưng luận về tài năng không thua kém hai vị Đại Công Tử và Nhị Tiểu Thư. Người cạnh y là Cường Bích Tôn, thuộc Gia Định Mạnh Thị, tư chất tinh anh. Hai vị công tử gia thế hiển hách, một tay gây dựng lên Hỏa Ảnh Nhẫn hội, triệu tập các vị tiên hữu tuổi trẻ tài cao từ các thế gia đến đây kết nghĩa bằng hữu, gây dựng mối giao tình.

Năm ấy tiết trời Thần Long giáng thế

Anh đào nở rực trời xuân

Thừa thiên thừa vận

Ý trời đã định

Nhân duyên trác tuyệt

Tất lẽ sẽ thành

Tứ phương hội ngộ

Tại Nhị Thập Tiên Giới

Đại sự xong xuôi, các vị tiên hữu đã về khuê phòng nghỉ ngơi, chỉ còn Âm Thanh Danh và Cường Bích Tôn ở lại nhìn tàn cuộc bàn chuyện thế sự

"Hôm nay mọi chuyện thật tốt. Huynh đã vất vả nhiều rồi" - Âm Thanh Danh đặt chén trà xuống

"Hôm nay là ngày vui, không cần câu nệ. Từ nay chúng ta sẽ có thêm quyền lực trong tay." - Cường Bích cười sảng khoái.

"Huynh nói gì vậy?" - Thanh Danh cau mày

"Đứng đầu đại tiệc hôm nay là chúng ta, ta và đệ từ nay song sát, không ai có thể vượt qua. Những người đứng đầu các gia thị cũng phải gọi chúng ta một tiếng sư huynh. Đệ thấy vậy có phải là quá tốt không?"

"Huynh đừng đùa nữa. Đại tiệc hôm nay là để củng cố mối hảo hữu giữa các gia tộc. Chúng ta coi các vị tiên hữu như anh em, không có phân chia quyền lực gì cả. Huynh hãy từ bỏ thứ suy nghĩ độc tôn tà đạo đó đi."

"Được rồi là ta sai. Ta chỉ đùa thôi Thanh Danh"

"Vậy thì được." Thanh Danh thở dài một tiếng. Y biết rằng tính tình sư huynh chỉ bá đạo một chút, mặc nhiên không có ý xấu nhưng nhiều lúc lời của hắn thật có phần khó nghe.

**************************

Một năm sau yến tiệc. Âm Thanh Danh cùng Cường Bích Tôn mở một ngày hội đi săn tại rừng Kim Tàng nhằm kỉ niệm một năm Hỏa Ảnh Nhẫn hội ra đời, cũng coi như là một ngày cho các vị tiên hữu được phân tài cao thấp. Trong đại hội lần này sẽ có một cuộc thi đầu vào cho các tộc nhân được chia nhóm vào những người cùng học vấn cũng như sở thích. Coi như đây là một cơ hội mở rộng tầm mắt và kết giao. Bài thi đầu phân loại này là một bài thi viết nội dung được lấy từ tàng thư kinh dịch của Nã Thị Thập Tiên Giới, nội dung trải dài không có giới hạn. Các nhà sẽ được phân theo số điểm đạt được. Tuy nhiên một số người nhờ vào gia thế mà được đặc cách chọn nhà, chuyện này xưa nay cũng không có gì là kì lạ. Phân Cấp Đạo thi được tổ chức trước ngày khai mạc 1 tháng, hết sức khốc liệt và dữ dội. Sử sách kể rằng khi ấy có một vị tiên hữu đã đạt được số điểm tuyệt đối, tài nghệ không ai sánh bằng nhưng không biết là từ thế gia nào nên được đặc cách trong ngày hội sẽ được ở một mình trong một gian nhà riêng.

Ngày hội khai mạc là ngày lập xuân.

Tại bục cao nhất của Hỏa Lân Đài, Âm Thanh Danh cùng Cường Bích Tôn và 3 vị đại hữu tiên khác cầm ly rượu ngọc chứa Hồng Hoan Tửu đổ xuống chân lư hương Hoàng Thống đồng thanh nói:"Khởi". Tiếng trống dồn dập âm vang rừng núi Kim Tàng trên nền tù và oai liệt. Đại hội bắt đầu

Các vị trưởng bối dùng pháp thuật dựng nên những gian phòng để ở tạm. Nói là ở tạm nhưng hết sức hoành tráng, mỗi nhà sẽ rộng cả trăm mẫu với trăm gian phòng, màu mái ngói sẽ là màu tượng trưng cho mỗi nhà. Gian nhà ở giữa sẽ là Khách Sảnh, là nơi sinh hoạt chung của mọi người.

Thiên Lượng từ điện là nhà của những kẻ dị thường.

Tại sao lại nói như vậy? Vì tiên tử ở đây đủ mọi tầng lớp, tuy nhiên không có ai là thuộc dạng tầm thường. Nếu không phải từ các thị tộc giàu có nhất thì cũng là đệ tử chân truyền của những lão sư hiển hách. Tuy nhiên hành tung của những kẻ vào Thiên Lượng hết sức lặng lẽ, xuất nhập bất thường. Trong khi các từ điện khác khi tụ họp đều rôm rả thì nơi đây đặc biệt tĩnh lặng. Hầu như mọi người chỉ thích ở trong phòng riêng, không thích giao du.

Ngồi trong Khách Sảnh chỉ có một vị cô nương mặc một bộ áo xanh lục đang ngồi chơi Lục Cầm cạnh ly mạn trà đã nguội, ánh dương nhập nhoạng phản chiếu vào trong gian phòng. Lúc dương hạ, nguyệt khởi trời đất luôn trầm luân một cách lạ thường. Vị cô nương kia đeo ngọc bội ánh ngũ sắc, khắc gia huy của Thụy Khuê Nguyễn Thị, gương mặt nghiêm nghị có phần xa cách đang đàn khúc Tiễn Duyên. Người nhà Nguyễn Thị luyện âm luật chỉ có Hư Vô tiểu thư, tên Nguyễn Gia Khánh. Một vị công tử bước vào, nét mặt hẵng còn rất thanh xuân, ngồi cạnh cô nương kia.

"Đây phải chăng là khúc Tiễn Duyên vốn đã thất truyền?"

Vẫn chỉ có tiếng đàn trầm mặc vang lên.

"Kẻ nào trong Thiên Lượng từ điện cũng không biết nói à?"

Vẫn chỉ có tiếng đàn

"Nói chuyện đi đồ câm kia."

Nguyễn đại tiểu thư chỉ nghĩ rằng tên này thật ồn ào, ban đầu với gia thế Nguyễn thị, cô chọn vào Thiên Lượng để không phải kết giao với những kẻ phàm nhân, nhưng tại sao lại có một kẻ không biết từ đâu chui ra gây sự. Cô ngừng chơi, tao nhã dời Mộc Lục Cầm sang chỗ thanh tịnh khác. Tên lắm mồm kia thấy thế liền rối rít:

"Vị tiền bối này đừng lãnh đạm vậy chứ. Chỉ là mấy ngày nay ta ở đây không thấy ai cả. Nếu có lời nào không phải xin tiền bối thứ tội. Vãn bối là Hoàng Ngọc Hiếu thuộc Liên Sơn Hoàng Thị, tự Hoàng Kỳ. Tuyệt đối không gây hại gì cả."

Hóa ra là Liên Sơn Hoàng Thị đại công tử, nàng nghĩ dù sao hai nhà cũng có giao tình tốt, nói chuyện một chút cũng không sao.

"Thất lễ rồi. Thuỵ Khuê Nguyễn Thị, Nguyễn Gia Khánh tự Hiểu Hư Tại Vô." - vừa nói vừa cúi nhẹ người.

"Hóa ra là đại tiểu thư Nguyễn thị. Thật có duyên gặp mặt"

"Thôi giới thiệu thế là đủ rồi. Nhà ngươi nên ngồi im cho ta chơi nốt khúc nhạc này"

"Ể?!? Còn trẻ mà đã Tiễn Duyên.Thật cổ quái."

"Không phải chuyện của nhà ngươi. Nếu ngươi đã cố chấp ồn ào như vậy thì ta đi."

"Thôi đừng mà. Ta ở đây mấy ngày thật buồn bã quá đi. Ta thì sợ ma lắm. Lâu lắm mới thấy sinh khí thật quá mừng. Thôi ta sẽ ngồi yên đọc sách. Tiền bối cứ chơi đàn đi. Dù sao nghe tiếng đàn cổ quái này cũng đỡ hơn là ngồi một mình trong phòng. Chưa kể liên đăng của phòng ta còn không có đèn. Chắc do ta niệm chú sai.... Ê này, sao tiền bối không nói gì vậy?"

Lúc này Hư Vô vẫn đang ngồi trầm mặc chơi đàn. Hiếu công tử mới để ý trên tai tiền bối có một vầng sáng kim tuyền nhẹ. Đây chắc hẳn là Sơn Ni Cường Thanh Nhĩ của Nguyễn thị, ngoài có thể bảo hộ chủ pháp bảo khỏi mọi sát thương vật lý thì còn cách âm tuyệt đối, rất đỗi thanh tịnh. Hoàng đại công tử hẩm hực không nói nữa, lấy sách ra đọc.

Quyển sách y cầm trên tay là một bộ kiếm hiệp tên "Bọ Cạp Bùn", nhân vật chính là hai kẻ hắc nhẫn giả của một thuộc một nhóm sát thủ, cả hai đều là hai kẻ nghệ sĩ nhưng quan điểm về nghệ thuật khác nhau. Hoàng công tử vừa đọc vừa cười rúc rích một mình như một đứa trẻ. Khúc Tiễn Duyên vừa dứt, Hiểu Hư Tại Vô thu lại Sơn Nĩ pháp bảo, ngước mắt lên nhìn kẻ đối diện đang cười khúc khích hỏi:

"Ngươi cũng thích Bọ Cạp Bùn à?"

"Ô tiền bối đó à. Tưởng tiền bối phi thăng khỏi hồng trần rồi. Đúng vậy, Bọ Cạp Bùn là quyển tiểu thuyết kiếm hiệp bán chạy nhất đó. Sao lại không thích được? Ta đặc biệt thích Nễ kiếm khách. Nghệ thuật phải là sự hủy diệt thì mới là chân ái. Tiền bối thấy đúng không?"

"Không. Nghệ thuật là phải trường tồn vĩnh cửu."

"Hứ. Lời của Yết học sĩ thật vớ vẩn. Sau này ta sẽ trở thành một người giống Nễ kiếm khách để chứng minh rằng nghệ thuật như thế nào mới là nghệ thuật đúng."

"Hậu bối mãi chỉ là hậu bối thôi. Thật là không hiểu chuyện"

Trong khách phòng hôm ấy tự dưng không còn trầm lắng nữa nữa mà có tiếng cười nói qua lại, có thêm sinh khí hơn hẳn. Nguyệt hạ Dương khởi, buổi đó tại Thiên Lượng khách sảnh, có hai kẻ trở thành bằng hữu.

Về sau dù Thiên Lượng có nhiều người lộ diện hơn nhưng Hoàng công tử nhất quyết chỉ bám lấy Hư Vô. Trong một lần các nhà thi săn bắn với nhau, Thiên Lượng chia cả nhóm ra thành đội hai người để mở rộng khu vực tìm kiếm, đương nhiên là Hoàng Ngọc Hiếu sẽ chọn Hư Vô, y còn tự tin bảo là ta rất thuộc đường, tuyệt đối không lạc bắn Hư Vô đi theo. Hư Vô nghĩ rằng thôi thì cứ đi cho tên này bớt lắm mồm lại, dù sao trong tay cũng có Huyền Vũ Sa Đồ, không lạc được. Tên họ Hoàng kia rất ham chơi, nhìn thấy chỗ nào cũng muốn sà vào thăm thú, hai người họ đi rất xa, rất rất xa khỏi trường săn.

Hư Vô mới phát cáu hỏi:

"Nhà ngươi dẫn ta đi đâu vậy? Trời tối rồi đừng đi linh tinh nữa. Đi về thôi."

"Nhưng mà...."

"Nhưng cái gì mà nhưng???"

"Ta không biết đường?"

"Ngươi nói gì cơ??? Vừa nãy ta đưa Huyền Vũ Sa Đồ cho ngươi rồi cơ mà. Lôi ra đây."

"Không có thấy..."

"Hả??? Tên ngốc tự cao tự đại này. Ngươi cứ nghĩ mình ngon sao. Thế mà còn không để ta dẫn đường??? Lôi Trợ Đăng Tiễn ra đây gọi cứu trợ nhanh!"

"Nãy có cô nương xinh quá, ta lôi ra để biểu diễn rồi"

Hư Vô lôi độc mộc kiếm ra đập vào đầu tên ngu xuẩn kia cho bõ tức.

Đêm hôm đấy hai người họ phải dựng lửa trại vì đêm Kim Tàng sương rất dày, thú săn mồi vô cùng nhiều. Hư Vô mang Mộc Lục Cầm ra gảy bài Trầm Luân, cũng coi như tạo một kết giới ẩn mình phòng hộ. Nhưng khúc nhạc này thật quá đỗi tang thương, khúc nhạc này do Nguyễn tông chủ đời trước, Nguyễn Bình sáng tác. Chỉ đáng tiếc, nhạc còn, nhân đã rời dương gian. Vì nhà chỉ có hai người con, Nguyễn Bình tông chủ rất mực yêu thương cô con gái của mình, hai cha con tình cảm hết sức khăng khít. Hư Vô vừa đàn mà như nuốt nước mắt vào tim, cho đến một lúc không còn kìm được, Hư Vô chỉ thở dài. Lúc đó Hoàng Ngọc Hiếu vừa nướng xong đùi gà, chạy ra mang cho tiền bối một chiếc.

"Đùi gà nóng hổi danh bất hư truyền của Liên Sơn Hoàng Thị Đây. Tới nè tới nè."

Y Nhận ra có nét đổi khác trên khuôn mặt của Hư Vô. Phải chăng tiền bối đã nhẫn nhịn đã lâu giờ đâm ra ngó lơ hắn? Hoàng công tử đành dè dặt:

"Tiền bối đừng giận ta nữa mà. Ngày mai chúng ta liền về Khách Sảnh của Thiên Lượng mà."

"Đối với ngươi, ta vốn đã không hi vọng để thất vọng. Chỉ là đang nhớ về phụ thân ta thôi."

Nguyễn Bình Tông Chủ năm ấy tử nạn tại núi Tây Hồ trong trận chiến với Chân Cầm Dị Thú để bảo vệ địa bàn Thuỵ Khuê Nguyễn Thị. Đánh một trận bạo hồng, nổi danh thiên hạ, người đời ngưỡng mộ. Nhưng đằng sau chiến công hiển hách ấy là một mất mát quá to lớn cho Nguyễn Thị.

Hoàng đại công tử vẫn cố chìa đùi gà ra an ủi Hư Vô:

"Tiền bối đừng buồn. Cố Tông Chủ ra đi vì nghĩa lớn. Ăn đùi gà đi nè"

"Ngươi chưa mất người thân. Không hiểu được đâu."

"Đúng là như vậy. Ta không biết được tiền bối buồn như thế nào nhưng ta tin rằng có thêm một người thân không bao giờ là thừa. Tiền bối hãy nhận ta làm đệ đệ và coi ta như người nhà. Dù chúng ta không chung dòng máu nhưng những ngày song sát ta rất cảm kích tiền bối dù không nói ra nhưng vẫn âm thầm chăm cho cho ta."

"....."

"Vậy cho ta gọi một tiếng Tỷ nhé?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.