Nửa đêm canh ba.
- Tên này có sống lại không vậy? - Giọng nam cất lên, mồm đầy ứ lạc rang
- Làm sao ta biết được. Nhị Cẩu, ngươi gọi Thượng Y ra xem đi. Nằm bất động mấy ngày trời còn chưa mở mắt. Này, có khi nào Thượng Y chữa bệnh qua loa, làm chết người ta không? - một giọng nữ vang lên, trong đó mười phần đã có tám phần chanh chua.
Chát!
- Con mẹ nó!! Nhị Cẩu, ngươi bị điên à!!! Đau chết đi được. - giọng nữ oan ức rống lên.
- Ngươi mới điên đó! Dám xem thường Thượng Căn Y sư cơ đấy! Ta đánh cho ngươi tỉnh.
Uỳnh uỳnh! Bụp bụp!
- Giờ ngươi muốn gì? - Hoàng Kỳ xắn tay áo lên, sấn sổ gân cổ lên
- Ta muốn gì á? Giáo huấn ngươi một trận? Làm sao nào? - Khương Diệp cũng chẳng kém cạnh
- Hứ, trước khi định nói điều chi, ta nên học hạnh nhu mì lắng nghe!!!!
- Trước khi chỉ trích cười chê, ta nên nhìn lại tự phê phán mình!!!!!
- Nhân sinh là kiếp vô thường. Vô thường là kiếp đoạn trường nhân sinh!!!!!!
- Đoạn trường là kiếp nhân sinh. Đoạn trường đoạn kiếp vô sinh thất thường!!!
- Hay lắm, Lá Cây! Ngươi dám nói ta vô sinh?!???
- Ta nói đó thì làm sao!!! Gâu gâu!!!!
- Á à!! GÂU GÂU ÁU ÁU!!!
(Hình như ở một nơi nào đó, là Gia Định Thành thì phải, có một vị công tử bị tiếng chó sủa làm giật mình tỉnh giấc. Một thời gian sau đó, vùng Hạ Căn truyền tai nhau chớ có đi vào nơi rừng sâu, kẻo bị chó sói ăn thịt, lũ sói này tru ngày tru đêm, chứng tỏ rất háu đói.)
Thật sự là phiền chết đi được. Không tài nào ngủ nổi. Lúc ta vừa mở mắt dậy, cảnh tượng chính là một đôi nam nữ, tay chân thì đánh đấm cào cấu, mồm thì liên thanh ko ngớt. Các người có biết là người bệnh cần phải nghỉ ngơi không. Lại còn tiếng chó sủa. Đúng, chính là cẩu ngôn đó!!! Bọn họ từ cãi nhau đến dùng cẩu ngôn để giao tiếp. Đây là cái sự tình gì vậy? Khó khăn lắm ta mới mở mồm ra được, cất lên một tiếng khó khăn: "Đừng cãi nữa mà!".
- Câm mồm! - cả hai người bọn họ từ cãi nhau chuyển sang quát ta. Này, ta là người bị thương, yếu đuối vừa tỉnh dậy đó. Còn không cho ta một chút thương xót nào. Ta cảm thấy rất tổn thương.
- Ẩy? Hắn tỉnh rồi kìa! Nhị Cẩu, mau gọi Thượng Y tới. - Cái ả Lá Cây cuối cùng cũng nhận thức được sự tồn tại khổ nhọc của ta.
Vài phút sao, tên Nhị Cẩu gì đó lôi vào một nam nhân vô cùng xinh đẹp. Dùng từ xinh đẹp cho nam nhân có vẻ không thích hợp lắm, nhưng ta cảm thấy, vị Thượng Y này vô cùng xứng với hai chữ "xinh đẹp". Thậm chí người còn toát lên vẻ ôn nhu, mềm mại, so với ả Lá Cây đứng cạnh thì... Ha, ha. Còn chưa dứt cảm thán, thì hắn ta lôi từ trong tay áo một túi hình trụ màu đen, trông rất thần bí, không biết là giấu huyền cơ diệu khí gì. Bàn tay thanh mảnh của hắn nhẹ nhàng tháo vải buộc túi, vung tay một phát, chiếc túi hình trụ trải ra dài như tấu sớ. Bên trong chính là một đống dụng cụ kim loại kỳ quái từ nhỏ đến lớn. Nhìn sơ qua đã thấy có kim châm, trâm bạc, kéo, dao khắc hoa quả,...
- Ngươi mang theo dao khắc hoa quả làm gì? - Ta vốn chỉ định hỏi chơi thôi, không ngờ hắn lại đáp trả vô cùng tận tình, ôn nhu: "Đây là dao mở hộp sọ ngươi đó! Còn dao này là để rạch vào lục phủ ngũ tạng. Kéo này là dùng để cắt xương. À, bên này còn có trâm để định hình gân cốt..."
Đùa ta à?!? Đừng nói là trong lúc ta hôn mê, thân thể ta đã bị bọn người này phanh ra rồi ghép lại chứ? Ta vội vàng nhìn lại bản thân, kiểm tra các bộ phận cần thiết trên cơ thể... May quá có vẻ không thiếu thứ gì...Nhất là thứ ở phía dưới.
Tuy là bày ra cả đống đồ nghề, nhưng Thượng Y căn bản chỉ bắt mạch, hỏi han một số câu hỏi kỳ quái rồi cho ta uống thuốc hắn sắt sẵn. Nhị Cẩu và Lá Cây vẫn đứng ở một bên tru tréo cái thứ tiếng kì cục kia. Phiền chết ta rồi.
- Này! Ngươi không phiền sao? - Ta nhướng người sang hỏi Thượng Y.
- Ta á? Ngươi nghĩ ta không biết phiền sao? Nhưng ta nhịn đấy!
- Đây chẳng phải nhà ngươi à? Sao phải nhịn, trực tiếp quát lớn đuổi bọn họ ra ngoài! Nè, hai kẻ kia... ưm ưʍ... - Ta chỉ vừa mở mồm ra, phát hiện một đường lạnh tanh lao tới. Với công phu của ta, lý nào không tránh được. Vạn vạn không ngờ tới, tránh mũi kim này thì hắn lại đâm mũi kim khác vào thanh quản của ta. Này! Thời buổi giờ làm y sư mà võ công cũng phải trình độ cao thế sao!
- Khá khen cho ngươi, mới khỏe được vài phần mà đã đòi lớn tiếng quát tháo hồng nhan tri kỷ của lão tử à!
Quá đáng thật sự! Làm thế quái nào ta biết được ả Lá Cây đó là hồng nhan của ngươi. Ồn thì ta nói là ồn, không lẽ lại bảo hai người họ thật là sinh động hoạt bát. Đúng là chướng mắt cái bọn suốt ngày chỉ tú ân ái.
----
Trước khi đến đây, ả Lá Cây có đảm bảo với ta rằng nơi Thượng Căn gì đó là tiên cảnh nhân gian, ả sẽ tìm nơi cho ta ở suиɠ sướиɠ, thảnh thơi. Nhưng cái quái gì đây?
Một khuôn viên, bốn con người. Hai kẻ thì suốt ngày ăn no ngủ kĩ, sáng bảnh mắt dậy là có việc để cãi nhau, chí chóe tới tận tối. Một người thì thong dong đi hái hoa hái thảo, bắt bướm bắt gà. Thời gian rảnh thì lại ngắm hai kẻ kia cãi nhau. Còn việc nhà... đều dồn lên cho ta?????
- Ngươi đi bổ củi đi!
- Sang đây bê thuốc hộ ta!
- Ngươi nấu cơm đi!
- Ê! Tên kia, mau qua đây quét sân!
- Tên kia các đầu nhà ngươi! Ta có tên có tuổi nhé. - Thật sự chịu hết nổi cái đám người này. - Tên ta là Bình Lăng Nguyên! Nghe rõ chưa! Là Bình Lăng Nguyên!!!
.
.
.
- Vậy sao? Hảo, Lăng Nguyên, sang đây quét sân đi!
-TA KHÔNG LÀM!!!
- Vậy lát nữa đừng động vào dưa hấu sau vườn nữa. - Nam nhân áo trắng cong môi lên cười "từ bi"
Khốn nạn, các người có thể lương thiện hơn chút được không!!!! TA ĐÂU CÓ ĐẾN ĐÂY Ở ĐỢ!!!!!
-----
Đầu tắp mặt tối, nhà thì bao việc, làm mãi chẳng xong. Ăn uống thì quá đỗi thanh đạm. Chỉ có thịt gà luộc và rau luộc, sang lắm thì cá nướng, chả có gia vị gì. Ở đây chỉ có duy nhất một nữ tử, thế mà ả ta lại thẳng thừng tự tin nói rằng mình không biết nấu gì xấc, chỉ có thể rửa chén. Đúng là vô dụng hết chỗ nói. Rửa chén thì ông đây rửa cũng được. Cuối cùng việc gì cũng phải đến tay ta, vẫn là lao vào bếp làm một nồi thịt kho cùng trứng vịt.
Tự thấy bản thân ta nấu ăn không hề tệ, nêm nếm vừa miệng. Cuối cùng dọn lên, bọn họ làm ta tức chết đi sống lại.
- Này, thịt nhiều mỡ vậy. Sẽ phát phì đó. - Thượng y chọc chọc đôi đũa vào nồi thịt, tách mỡ và thịt ra, chỉ ăn đúng phần thịt.
- Hm.. vị cũng được thôi. - Lá Cây nhàn nhạt, cong mỏ nhận xét.
- Không ngon bằng ăn ở hàng quán chỗ ta, khi nào lên Liên Sơn, ta dắt các ngươi đi!
Này, các người sống lương thiện thêm một chút có chết không????
Càng nhìn bọn họ ta càng tức. Ngồi cắm đầu vào ăn mà nghẹn ngào. Vị rất ngon kia mà... Ừm có vẻ hơi thiếu thiếu gì đấy thật... A...
Ta sực nhớ, ngoài vườn của Y Sư trồng rất nhiều dưa hấu, có lẽ sẽ tìm được vài trái mọng nước. Quả đúng như dự đoán, dưa hấu ở Thượng Căn bổ ra, bên trong đỏ hồng bắt mắt, mọng nước ít hạt. Đúng là cực phẩm. Trong khi bọn người kia vẫn còn mải mê bình phẩm khen chê. Ta đã kịp bổ xong mấy lát dưa, cho vào chén cơm, tay cầm muỗng lên, múc một ít nước kho chan lên. Mỹ vị nhân gian là đây.
- Lăng Nguyên!!! Ngươi bị sảng à? Sao lại ăn cơm thịt cùng dưa hấu? Lại còn rưới nước thịt lên??? - Tên Nhị Cẩu này làm sao ấy? Hắn chưa thấy ăn cơm cùng dưa hấu à? - Ẩy, Lá Cây, sao ngươi cũng ăn giống hắn vậy??? Thượng Y, ngươi xem, bọn nó say nắng hết rồi!!!
- Ngươi mới điên ấy!! Chỗ ta thường ăn như vậy mà. - Lá Cây trần tình.
- Sao... sao.. trước giờ không thấy ngươi ăn kiểu này? - Nhị Cẩu thật sự là sốc đến mức sụp đổ cả nhân sinh quan.
- Có ai bổ sẵn dưa đâu mà ăn. - Lá Cây, ngươi là tiểu thư nhà gia giáo đó, sao lại thành cái bộ dạng a di lười biếng thế này?
- Này nhé! Dưa hấu ăn cùng với thịt kho là mỹ vị đó. Ngọt ngọt thanh mát, cộng với sự mặn mà của thịt, hòa quyện vào nhau tạo ra một tổng thể mùi vị vô cùng cân đối. Ngươi còn chưa biết đâu, ta còn có thể ăn dưa hấu luộc, dưa hấu nướng cùng thịt, canh dưa hấu, dưa hấu xào tỏi sốt tương. - Đúng, dưa hấu chính là mỹ vị đẹp nhất, là thứ thực phẩm ngon lành nhất trên đời, khiến ta lúc nào cũng phải suýt xoa khi nhắc đến.
- Nhưng.. Nhưng... - bộ dạng của Nhị Cẩu càng ngày càng trở nên khó coi. Thôi không sao, từ từ trưởng thành, sẽ hiểu chuyện. Lão tử không chấp ngươi. Chắc hẳn bắc xứ đất cằn cỗi, làm gì trồng ra thứ dưa căng mọng ngọt thanh như thế này để ăn. u cũng là tội cho hắn.
- Do ngươi không biết đó thôi. Dưa hấu thì 1 phần là ăn được, 9 phần còn lại là nước. Nói chính xác là toàn bộ đều có thể ăn được và dùng để nấu nướng. - lời này của Lá Cây không những không giải đáp khúc mắc cho Nhị Cẩu, trái lại chỉ khiến hắn thêm sang chấn.
Trong lúc bọn ta tranh cãi về ẩm thực thì Thượng Y kia vẫn ngồi bóc tách mỡ ra khỏi thịt. Hắn còn lấy dao mổ của mình ra mà bóc, bóc đến sợi chỉ mỡ cuối cùng mới bắt đầu ăn. Mà từ từ, ban nãy khi giải phẫu xác thú rừng, hắn đã rửa dao chưa nhỉ? Thôi cũng không phải việc của ta. Ăn đã, ăn đã.
-----
Tuy nói là để Lá Cây rửa chén, nhưng nhìn ả ốm yếu như vậy, không lẽ để ả một mình làm hết. Thật không đành lòng. Kỳ thực, ả rửa rất lâu, rất lâu, lâu đến mức ta nghĩ có vẻ ả không cọ nổi nên ngất luôn ở sau hè rồi cũng nên. Hai kẻ kia thì lại bình chân như vại ngồi ở phòng khác uống trà, khiến ta càng hoang mang hơn. Cuối cùng ta đành đứng lên, đi ra đằng sau phụ giúp.
Vẫn là vạn vạn không ngờ tới, trên thế gian này, lại có một người coi rửa chén đĩa là nghệ thuật tinh hoa. Lá Cây rửa chén lâu không phải vì mệt mỏi, không làm nổi nên rửa chậm, mà là do chính ả lại thưởng thức cái việc mình đang làm quá đỗi, đến mức rửa không đã tay, lại đem ra rửa thêm lần nữa.
Nhìn một chốc, thật sự không nhìn nổi nữa, ta phải lao vào thu gom hết đống chén đĩa đã vô cùng sạch kia.
- Ngươi có cần phải chấp niệm thế không? Bát đĩa như thế này mà vẫn còn ngồi nghịch mãi thế! Mau dọn dẹp rồi đi vào trong đi.
Ta rõ ràng có ý tốt, kêu ả đi vào nghỉ ngơi. Nhận lại chỉ là một cái bĩu môi. Ta làm gì sai? Cái sai duy nhất là bị bọn họ nhặt xác về rồi hành hạ.
- Ngươi tưởng ta thích ngồi ngoài đây nghịch nước lắm à! Hứ, rửa xong sớm làm gì, vào kia lại bị thồn vào họng thôi. Thà ta ở ngoài đây còn thư thái hơn.
- Thồn cái gì?
- Là cẩu lương đó.
- Sao lại là cẩu lương, ở đây đâu có nuôi chó?
Chát!
Ơ! Đau đấy, sao lại đánh vào người ta? Ta làm gì sai?
- Ngươi thật sự không hiểu à, cẩu lương ta nói tới không phải là cẩu lương mà là "cẩu lương" - ả vừa nói vừa nháy nháy mắt.
- ... "Cẩu lương" thế quái nào được.. Hai nam nhân... Ẩy, khoan... Hồng nhan tri kỷ của Thượng Y là ... ưm ưʍ. - Ta lại bị cấm ngôn lần hai, không phải bằng kim châm, mà là bằng một lá bùa vàng vẽ chữ đỏ. Với công phu của ta, không lẽ không né được, chẳng qua là do ta đang quá sang chấn mà thôi.
- Khẽ thôi! Chuyện nhạy cảm! - Lá Cây giơ ngón trỏ lên, đặt lên môi, ra hiệu im lặng.
Thật sự là quá bất ngờ đi.
------
Lá Cây nói không sai. Giây phút bọn ta đi vào, trong căn phòng khách tràn ngập bầu không khí quỷ dị, vô cùng buồn nôn. Chính là cẩu lương. Con mẹ nó!
Nhị Cẩu đang thao thao bất tuyệt về cái thứ gì đó hắn nhặt trên đường sáng nay. Còn Thượng Y chỉ lẳng lặng chống cằm, ngồi nghe. Hai mắt hắn ta ánh lên dương quang, long lanh, thâm tình nhìn người đối diện. Khóe miệng còn vô thức cong lên. Khốn kiếp, ta chỉ muốn đi vào phòng, trùm chăn ngủ ngay cho rồi. Nhưng tự dưng trong tim ta lại có chút gì đó nhói đau, hình như ta đã quên một điều gì đấy...
- Ơ này! Các ngươi đi đâu? Lại đây ta cho xem cái vật này hay lắm này!
Xem cái đầu ngươi, bọn ta ham thú mấy cái đấy!
Ta cùng Lá Cây vốn đã hiểu rõ nhau, cùng quay bước, tự đi về hướng phòng của mình. Nhưng khổ nỗi đam mê chia sẻ của Nhị Cẩu quá đỗi lớn. Hắn vừa nhắm thấy bọn ta có ý lơ là, đã vội đứng dậy, chạy tới lôi bọn ta xuống ngồi cùng bàn. Không khí lại càng quỷ dị.
Kẻ nói cứ nói. Kẻ nhìn cứ nhìn. Kẻ bị dồn cẩu lương vẫn tiếp tục bị dồn. Ta thật tâm muốn hét lên: "Thượng Yyyy, có ai nói với ngươi là cái bộ dạng đam mê nam nhân của ngươi bày lên hết trên mặt rồi không?????". Ta rất bất lực, càng thông cảm với Lá Cây, ả ở đây lâu hơn ta, chắc cực khổ nhiều. Nhìn sang Lá Cây.. ể... sao ả lại ngồi bất động vậy. Này, rõ ràng vẫn còn thở mà, sao tròng mắt lại dãn ra như người mất hồn vậy. Lá Cây!!!!
Mãi đến sau này ta mới biết... hóa ra đấy là cái tà thuật mà ả học lỏm được từ một vị đạo trưởng nào đó ở Thụy Khuê tên là Diệt Minh Tri. Thuật này gọi là Di Niệm đại pháp. Trong một thời gian ngắn, có thể tự cách biệt thần thức của mình khỏi các tác động xung quanh mà cơ thể vẫn sinh hoạt bình thường. Nói chính xác thì trạng thái hiện tại của ả là cô lập bản thân khỏi mọi loại cẩu lương.
Khỉ thật. Thế chỉ có ta là phải ngồi ăn một mình. Ta thật sự bất lực.
- À mà biết nhau lâu rồi, ta vẫn chưa biết được tuổi tác của các người. - Nhị Cẩu cuối cùng cũng đổi chủ đề rồi. - Ta đoán nhé, ở đây trông ta già dặn nhất, chứng tỏ ta là tiền bối. Mau gọi ta một tiếng ca ca đi!
- Ngươi bao nhiêu tuổi? - Ta hỏi hắn.
- Ta 18 nha!
- Ơ! Ta cũng 18 mà! - Lá Cây cuối cùng đã trở lại, nói chuyện bình thường, tỏ vẻ nãy giờ ả lắng nghe vô cùng chăm chú.
- Ha ha! Thế ngươi làm ca của ai! Ta đây cũng 18. - Ta hả hê, cười vào mặt Nhị Cẩu. Tên này cứ ỷ vào cái thân hình cao lớn của mình mà vênh mặt.
Nhị Cẩu thật sự không ngờ ở đây đều là đồng niên của mình... Nhìn sang Thượng Y, niềm hi vọng cuối cùng của hắn, chỉ nhận được một nỗi niềm thất vọng. Thượng Y cũng 18 tuổi. Không những vậy mà còn sinh trước y hẳn 8 tháng.
- Không phải chứ... Đều ngang hàng à! Các ngươi nhìn đâu có tới 18 tuổi? - Chấp niệm của Nhị Cẩu vô cùng sâu đậm rồi.
- Không phải nhìn bọn ta trẻ con đâu. Mà do ngươi già đấy! - Một lời của Lá Cây trực tiếp như mũi dao đâm vào tim của Nhị Cẩu, khiến hắn sang chấn tột cùng. Vẻ mặt trở nên cứng nhắc, vô hồn đứng dậy, lủi thủi về phòng.
Ta đoán, đêm nay sẽ có người nào đó, trùm chăn khóc thầm vì sự lão hóa của bản thân.
Đúng là ... không có bất ngờ nhất, chỉ có bất ngờ hơn.