Na Thì Hậu Hoa Khai

Chương 13



“Đường Môn đối đầu Động Đình Hồ?”

“Chính xác.” Cười tủm tỉm gật đầu, hoàn toàn xem như chuyện không đáng lo.

“Thảo phạt cục bộ sao?”

“Là chiến tranh toàn diện.” Ý cười trong mắt lóe lên hào khí.

“Không thể nào, chiến tranh toàn diện…điều này sao có thể chứ?”

“Tiểu Diệu, tỉnh táo chút nào. Đây là sự thật.” Nam nhân vươn tay giữ lấy hai vai Hoa Diệu Sân, mỉm cười.

“Tại sao?” Không dám tin. Đường Môn đã gần một trăm năm mươi năm không phát động quy mô trong chốn giang hồ, tại sao lần này lại cần…

“Ngươi quên rồi sao? Nữ nhi của Động Đình Hồ Vương lợi dụng Nhiếp Hồn Kính quấy rối Đường Môn, vũ nhục này chúng ta không thể không đòi lại.”

“Là vì Nhiếp Hồn Kính?” Có lẽ, từ ngày Hồ phu nhân qua đời, Nhiếp Hồn Kính đã trở thành tà vật. Vì danh môn chính phái bạch đạo, đích thật có thể phát động một trận đại thảo phạt. Nhưng mà Đường Môn cũng không phải loại môn phái nông cạn đến mức lấy lý do khai chiến hoang đường thế này.

“Không phải. Chủ yếu a, là do Đường Môn hiếu chiến.” Nam nhân cười to, nói ra một lý do mà người bình thường chẳng thể hiểu được. “Việc Động Đình Hồ khinh thường Đường Môn là hành vi không thể tha thứ, hơn một trăm năm mươi năm qua Đường Môn không tạo nên sóng gió gì, cho nên khiến kẻ khác lầm tưởng là vô năng. Nếu đã vậy thì nhân chuyện này cho bọn chúng một chút giáo huấn cũng tốt.”

“Nói vậy là không còn đường lui nữa?” Không ôm chút hy vọng nào mà hỏi. Nhìn hắn khẳng định chắc chắn như vậy, nghĩ có lẽ chẳng còn gì thay đổi nữa.

“Không. Cho nên ta đến tìm ngươi. Ngươi không muốn tự tay báo thù sao?”

Không muốn ư? Đương nhiên rất muốn. Bằng không tại sao y phải đi làm sát thủ? Nhưng mà…lấy danh nghĩa gì? Một kẻ bị trục xuất có thể tham gia vào hành động của Đường Môn sao?

“Dựa vào cái gì tìm ta?”

“Các trưởng lão đã có quyết nghị. Nếu trong trận chiến này ngươi có thể lập nên công lao, bọn họ sẽ rút lại hình phạt dành cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi vẫn sẽ là Đường Môn đệ tử đường đường chính chính.”

“Chính vì việc này mà ngươi đến tìm ta?” Trong tâm vừa mừng vừa sợ, ngoài ra còn mang theo chút chua xót. Kinh ngạc vì có thể được rút lại hình phạt, vui mừng vì có cơ hội báo thù, chua xót chính là, hắn hình như…đến chỉ vì tìm kiếm chiến lực mà thôi.

“Không, nguyên nhân trọng yếu khiến ta tìm đến, chính là vì không muốn để ngươi chạy thoát lần nữa.”

Cái gì?

Mạnh mẽ ngẩng đầu, thấy được ánh mắt ôn nhu mang đầy ý cười của hắn.

Trên dưới Đường Môn đều biết, Đường Vô Y không phải một người ôn hòa. Đôi khi hắn còn có thể rất tàn nhẫn. Bất quá bản tính của hắn người bên ngoài không thể biết nhiều.

Ở phương diện võ công, người nổi danh nhất Đường Môn ngày sau được mệnh danh là thiên tài có một không hai của Đường Môn Đường tam thiếu gia Cát Tường từng đánh giá thế này, nếu thời niên thiếu hắn không nỗ lực cố gắng không ngừng, thì vĩnh viễn hắn cũng không theo kịp đại ca thâm tàng bất lộ của mình.

Phong cách động thủ của Đường Vô Y tương đối lãnh khốc, nhưng lý do cùng trường hợp đáng để ra tay thì không nhiều. Đến tột cùng nếu hắn có động võ thì cũng chỉ vì một người mà thôi.

Khắp thiên hạ cũng chỉ có Hoa Diệu Sân có thể khiến hắn biểu lộ ra khuôn mặt mang nét cười ôn nhu dịu dàng như vậy. Đây giống như một thói quen đã được tích góp lâu dài theo thời gian, chỉ vì trong bất tri bất giác, hắn đã sớm động tình rồi.

Trong cuộc đời này, trừ y ra, không ai có thể khiến cho trái tim trầm ổn mà cứng rắng của hắn sinh ra khe nứt. Có thể chấp nhận sự ngang ngạnh của y, có thể dung túng cho y làm càn, thậm chí để y làm xằng bậy vô điều kiện. Nhưng mà, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ chuyện y thuộc về người khác, hoặc là có ai đó khi dễ y. Vì vậy kẻ dám có ý xấu với y như Vệ Ti Không đã chết dưới “Phân thân thác cốt thủ”, còn Động Đình Hồ từng lợi dụng y sẽ phải chịu diệt đỉnh tai ương. Chưa có ai động vào y mà có kết cục tốt đẹp. Có thể khi dễ y cũng chỉ có chính mình mà thôi.

—— Kỳ thật trong Đường Môn người chủ trương kiên quyết tiêu diệt Động Đình Hồ chính là Đường Vô Y. Mục đích riêng tư của hắn đương nhiên chính là dùng huyết để rửa sạch phẫn nộ cùng ủy khuất của Tiểu Diệu.

Tâm của Hoa Diệu Sân kịch liệt run rẩy.

Từ trong đôi mắt của Đường Vô Y, y thấy được rất nhiều tình cảm đang ẩn giấu, đáp án mà y muốn tựa hồ cũng có thể tìm được.

“Ngươi không muốn…để cho ta chạy thoát lần nữa ư?” Ngập ngừng hỏi ra miệng, trong lòng mang theo nỗi mong đợi mơ hồ.

“Trong quá khứ ta vẫn cho rằng, ngươi sinh ra là người Hoa gia, lại là đệ tử đắc ý nhất của Đường Môn, chung quy không thể thu mình một nơi mãi mà vẫn không bước ra rèn luyện thực tế. Tốt xấu gì cũng phải hành tẩu trong giang hồ để có kinh nghiệm thì mới không uổng phí đời này đúng không? Vậy nên ta đã nghĩ đến việc tìm một cơ hội để đẩy ngươi đi. Mặc dù thủ đoạn của ta có chút tàn khốc, hơn nữa khả năng lợi dụng thời cơ cũng không tốt lắm, nhưng mà hiệu quả cũng không tồi. Không ngờ được, ai mà biết ngươi có tư chất trở thành sát thủ nhất lưu chứ? Ta còn tưởng rằng mình có thể buông tay để ngươi tỏa sáng trong thiên hạ, thế mà ta cư nhiên không thể kiềm chế suy nghĩ muốn gặp ngươi. Nếu không phải mấy ngày nay phải một mực thuyết phục các trưởng lão đồng ý khai chiến, ta đã sớm đi tìm ngươi rồi. Bất đắc dĩ đành phải nhờ Cát Tường hỗ trợ truyền lời, vậy mà ngươi lại không nghe. Còn tiếp tục như vậy, tình huống xấu là ngươi cả đời cũng không muốn gặp lại ta. Sao có thể như vậy chứ? Ta luôn nghĩ rằng mình sắp tìm được ngươi rồi, không ngờ hành tung của ngươi so với ta tưởng tượng còn khó tìm hơn nhiều, cho nên…”

“Nói như vậy, việc lần này là do ngươi chủ động sắp đặt?”

“Không chỉ vậy đâu.” Đường Vô Y cười, có chút đắc ý nói tiếp. “Ngươi thật sự không thấy địa chỉ ta ghi trong túi tiền sao? Chính là tiêu cục “Vô Ưu” ở tiểu trấn này đây. Nói cách khác, phòng ở của ta ở ngay cạnh bên tiêu cục, còn vị cục chủ kia, không khéo lại là bằng hữu của ta.”

“Vì vậy…” Bắt đầu có chút cảm giác rồi, nhưng vẫn cần xác định một phen.

“Bọn họ vừa lúc tiếp nhận được lần sinh ý này, cũng thu được thiếp của Vệ Ti Không, vì vậy ta nhân dịp thương lượng với họ, giúp lừa ngươi lộ diện.”

“Vì vậy kẻ ngốc là ta cứ thế tự chui đầu vào lưới rồi?” Cười khổ. Quả nhiên là Đường Vô Y, tâm cơ quả thật không thua bất kì ai.

“Nếu ngươi mà không đến thì ta thật sự rất phiền não đấy.” Cười, bàn tay to lớn xoa lên khuôn mặt của Hoa Diệu Sân, chậm rãi vuốt theo từng đường nét phong sương. “Gầy quá. Không hảo hảo ăn cơm rồi.”

Cảm giác ấm áp đã lâu không được cảm nhận từ lòng bàn tay truyền đến, vô thức cọ xát, tựa như một con mèo nho nhỏ.

“Cùng ta trở về được không?”

“Có thể sao?” Không thể khẳng định. Không xác định bản thân có thể được tiếp nhận hay không, chứ không phải là có muốn trở về hay không.

“Không cần lo lắng, thiếu đi ngươi, trận chiến này của chúng ta sẽ bớt đi nhiều phần thắng đấy.”

“Sao lại nói vậy?” Nghe trong thanh âm của hắn có ý cười trộm, khó hiểu ngẩng đầu.

Trên trán đột nhiên bị ấn vào một nụ hôn, đang lúc y kinh ngạc vì động tác của Đường Vô Y thì thanh âm của hắn đã truyền vào trong tai:

“Chúng ta dự định biến cuộc chiến này thành cột mốc đặc sắc nhất của Đường Môn, cho nên tuyệt đối không được thiếu đi ngươi cùng Cát Tường. Dù sao các ngươi cũng là những dược sư xuất sắc nhất mà.”

“Nói vậy…là muốn…”

Cười to, giấu không được vẻ đắc ý. “Ám sát bằng độc dược cùng ám khí chẳng phải là sở trường của Đường Môn đó sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.