Sự thật chứng minh, oán niệm của phụ nữ rất đáng sợ.
Nhất là phụ nữ đang giận dữ khi chưa được thỏa mãn dục vọng.
An Tư Đông đem cơn giận của mình bạo phát vào người A Nỗ Ba Lạp
Khắc, hôm nay đặc biệt xoát rất nhanh. “Vu Yêu Vương Chi Nộ” mở ra hơn
hai tháng, mặc dù chưa qua được ải Tiểu Cường. nhưng cũng giết được rất
nhiều boss, mọi người tích lũy trang bị cũng gần đủ. Đội hình hôm nay
bình quân là 3T, 6 trị liệu, 16 DPS, đã từng đi với nhau hai cái CD,
phối hợp cũng thuần thục, hai giai đoạn đầu chưa ai bị diệt.
Hôm nay là CD bữa cuối, còn lại 10 cơ hội, mọi người đều đang nghĩ
sẽ có thể đạp đổ Tiểu Cường. Mà hôm nay nhóm một cũng hết lượt rồi,
thiếu chút xíu nữa là qua. Có người nhóm một vào YY, nghe thấy nội dung
mọi người đang bàn luận, lắp bắp kinh hải: “Mấy người đánh tới 10% rồi
hả? Vậy là sắp đánh xong?”
Có người đắc ý trả lời: “Đúng đó, vị trí nhất server bị tụi này cướp rồi ~~~”
Khúc Duy Ân nói: “Chuyên tâm chút.”
Bạn nhóm một quyết định “Mấy bạn nhóm hai khai hoang cực khổ, anh
hát cho mấy bạn giải giầu nha.” Rồi bắt đầu rống lên “ Hoa loa kền ~~~~
nở hoa ~~~”
“Xích Thố đá hắn ra ngoài.”
Bạn nhóm một có âm mưu phá hoại kia lập tức bị đá bay còn chưa kịp hát câu thứ hai.
An Tư Đông nhịn không được cười. Còn chưa cười xong, đột nhiên trước mặt tối sầm, đèn nhà tắt hết. Laptop phát ra tiếng “Tít”, đèn màn hình
cũng giảm dần.
Xung quanh tối đen, chỉ có ánh sáng nhẹ của màn hình phát ra.
Không phải chứ, cúp điện?
Cúp điện, wifi mất, đường truyền internet cũng ngừng, chẳng được bao lâu game trờ lại giao diện đăng nhập. Cô đợi một hồi, không thấy đèn
sáng, đành phải lấy điện thoại là đèn pin đi ra phòng khách.
Đi tới hàng lang, màn hình điện thoại đột nhiện tắt. Cô sốt ruột,
đầu đụng phải một bức tường, sợ tới mức xén té, may mà người kia đi ra
đúng lúc kéo lai: “Cẩn thận.”
Xung quanh tối thui mà đi không hề phát ra tiếng động, định hù chết người ta à ! = =
Kéo xong, người kia bất động.
Cái gọi là “ bất động”, chính là người kia một tay ôm eo cô, tay còn lại để trên vai, vẫn chưa lấy ra.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào. Cô
nhìn không rõ mặt người phía trước, chỉ có thể nghe tiếng thở của hai
người, đã cố ý khống chế rồi vậy mà nó vẫn nhảy loạn xạ.
Tối cúp điện xung quanh tối đen cả năm ngón tay đưa ra cũng không
thấy, nam nữ chính không cẩn thận đụng vào nhau, tứ chi tiếp xúc, lửa
sáng xẹt xẹt ……. Không cần cẩu huyết như vậy chứ ….. Cô không muốn làm
kẻ thứ ba quyến rũ đàn ông có vợ, với lại cô cũng không có năng lực ấy
ngược lại sợ đàn ông có vợ ấy quyết rũ cô nữa …….
Cô hơi giật mình, tay kia vẫn chưa lấy ra. Để giảm bớt xấu hổ, cô
nói giỡn: “Wow! Anh là tên cướp à, dám vào nhà đùa giỡn con gái nhà
lành, bị tôi bắt được rồi hơ?”
………………. Một chút cũng không buồn cười, còn xấu hổ hơn. Cháy não hay sao mà nói đùa giỡn con gái nhà lành chứ …………
Anh nói nhỏ: “Là anh.”
Giọng phát ra bên đầu, rất gần, dịu dàng lại hơi khàn khàn. Cô thậm
chí cảm giác được anh như đứng gần cô hơn, mùi hương quen thuộc làm
người ta mê muội kia, cánh tay trên vai đưa ra sau đầu ….
“Khoai tây, khoai tây, tôi là khoai lang, mau nghe điện thoai !
Khoai tây, khoai tây, tôi là khoai lang, mau nghe điện thoai ! ….”
“reng reng reng reng……..”
Hai tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, An Tư Đông sợ tới mức giật bắn người, tránh khỏi hai cánh tay đang ôm cô, tiếp điện thoại:
“Alo, Mao Mao ……”
“Đông Đông, bên bạn sao rồi?” Giọng Mao Dĩnh trong điện thoại hình như hơi mờ ám “Sáng mau mình về, hắc hắc …..”
Điện thoại hơi lớn, bên cạnh có thể nghe thấy. Cô sợ Mao Dĩnh sẽ nói ra câu gì bậy bạ, vội nói: “Mình ở nhà đồng nghiệp, chủ nhà rất tốt,
hai người đang …… nói chuyện phiếm.”
“nói chuyện phiếm ……… nói chuyện à” Mao Dĩnh tỏ vẻ đã hiểu “Được hai người nói tiếp đi, tôi không quấy rầu nữa, bye bye !”
Khúc Duy Ân cũng đang nghe điện thoại, là Tôi Nhìn Thấy Bạn gọi tới: “Lão đại, tự nhiên off vậy? đánh còn hơn 200 vạn máu, diệt !”
“Cúp điện, 10 phút nữa lên”
“oh`, tụi này đợi anh lên. Ý, sao chỗ ông có giọng con gái vậy? hắc hắc …….”
“tạm biệt” anh dập máy
An Tư Đông ấn giữ phím sợ màn hình lại tắt nữa, ổn định tinh thần, hỏi: “Sao lại cúp điện?”
Anh cấm hai tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn đã tắt: “Có
thể là do hết điện, quên sặc. Anh xuống dưới lầu mua điện, nhanh à.”
“O`h ……”
Anh tìm thẻ điện, đi đổi giày, lại hỏi: “Cúp điện em ở một mình không sợ chứ? Muốn đi chung không?”
Một mình ở nhà không sợ, đi chung với anh tôi còn sợ hơn …… Tôi sợ mình biến thành sắc nữ a a a ! o(>_ « Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Like Fanpage để ủng hộ dịch giả
Facebook
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0