Tết đoan ngọ của năm sau, Khúc Duy Ân và An Tư Đông xin nghỉ một tuần để đi tuần trăng mật, mà vừa đúng dịp nghỉ lễ tết đoan ngọ và chủ nhật,
nên họ được nghỉ đến mười ngày để hưởng tuần trăng mật ở Maldives.
Thật bất ngờ, ở sân bay lại gặp được cố nhân nhiều năm không thấy.
Cũng là An Tư Đông nhận ra vị trưởng bối hiền lành, vui vẻ chào hỏi: “Thầy Vạn!”
Thầy Vạn hơn năm mươi tuổi, nhìn không khác gì hồi trung học, cùng cô giáo ngồi nghỉ ở quán cà phê. Từ lúc An Tư Đông tốt nghiệp thì cũng tám năm rồi, từ 18 tuổi đến 26 tuổi, thầy Vạn cũng nhận không ra cô: “Em
là?”
“Em là An Tư Đông, tốt nghiệp năm 03, thầy còn nhớ em không?”
Thầy Vạn giật mình: “Là em à, nhớ chứ nhớ chứ, đương nhiên nhớ rồi ! Mấy năm không gặp, thành cô gái rồi!”
Trò chuyện với thầy cô giáo một lát, hỏi thăm tình hình gần đây, thầy Vạn chỉ vào Khúc Duy Ân hỏi: “Vị này là chồng em à?”
“Đúng ạ.” Cô kéo Khúc Duy Ân qua để giới thiệu với thầy Vạn, “Đây là thầy chủ nhiệm cấp ba của em, thầy Vạn.”
Khúc Duy Ân rất nghiêm túc, lễ phép hơi cúi người chào thầy: “Chào thầy Vạn.”
“Nhóc con rất tốt, không tệ không tệ.” Thầy Vạn cười hớn hở “Vừa kết hôn, đi hưởng tuần trăng mật à?”
“Dạ, còn thầy? Cũng đi du lịch à?”
“Đúng vậy, đúng dịp cô giáo em về hưu, bây giờ còn đi đứng được, ngày lễ nên đi ra ngoài dạo.” Thầy Vạn nhìn xung quanh, ngoắc ngoắc sau lưng cô : “Chỗ này chỗ này!”
An Tư Đông nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một thanh niên dáng người cao gầy, tay kéo một túi hành lý to, trên vai còn một túi lớn.
Cô hơi ngây người.
“Hai đứa biết nhau rồi chứ?” Thầy Vạn nhận lấy túi trên vai thanh
niên kia, “Đây là An Tư Đông mà trước kia ba hay nhắc đó, học sinh đầu
tiên của trường mình thi vào đại học T. An Tư Đông, đây là Vạn Thiên,
cùng tuổi với em, học lớp thầy Lý. “
Cô chỉ ngây người nhìn anh. Thanh nhiên lịch sự gật đầu chào cô, nói
với thầy Vạn : “Ba, An Tư Đông là nhân vật nổi tiếng năm đó, con làm sao mà không biết cô ấy. Hai đứa con còn từng thảo luận đề vật lý với nhau
nữa, không biết cô ấy nhớ con không nữa.”
Trò chuyện thêm chút, để lại cách liên lạc, liền tạm biệt thầy Vạn, chuẩn bị đón chuyến bay đi Maldives.
Chuyến này đi Singapore trước, sau đó bay qua Male, rồi mới ngồi
thuyền ra đảo, cộng lại hơn mười mấy tiếng, khi tới nơi trời đã tối. An
Tư Đông suốt đường đi đều lơ đãng, cau mày suy nghĩ gì đó, chỉ nói vài
câu.
Nơi dừng chân là một ngôi nhà gỗ hai tầng ở bìa phía tây của đảo. Bay đường dài nên hơi mệt, dọn dẹp xong, An Tư Đông đi tắm, định ngâm người trong nước ấm cho khỏe. Sau khi đi vào lại hết hồn: “Ý, chỗ này không
có bồn tắm sao?”
Khúc Duy Ân nói : “chắc không có, khu du lịch thường không có bồn tắm lớn.”
“Quên đi, tắm rửa chút rồi đi ngủ.” Cô mệt đến muốn ngất luôn, đứng
ngay vòi sen tắm. Tắm được một nửa, đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Khúc
Duy Ân đi vào, trên người chỉ mặc áo thun và quần đùi.
Tuy là kết hôn được ba tháng rồi, nhưng cô vẫn chưa quen việc bị
người kia bắt gặp lúc mình trần truồng như vậy, xả nước rồi lấy khăn tắm che lại: “Anh vào làm gì, đợi em tắm xong rồi vào.”
Anh không đi mà còn đi tới khu vực tắm rửa, còn hôn cô nữa: “Đông Đông, anh dẫn em đi chỗ này hay lắm.”
“Đợi em tắm xong nói sau, anh mau ra ngoài đi, quần áo ướt hết ………”
Còn chưa nói xong, tay anh ôm lấy cô, đi ra phòng tắm, rồi đi lên cầu thang. Tầng trên là gác lửng và sân thượng, tầm nhìn hướng bãi biển. Cô sợ quá vội lấy khăn tắm che kín người: “Anh làm gì vậy ! Em còn chưa
mặc quần áo !”
“Sợ gì, cũng không có ai.”
Bờ biển vào buổi tối không một tiếng động, nhà này ở sát bờ tây,
khách xung quanh không nhìn tới được, nhưng dù sao cũng đang đứng ở sân
thượng nha!
Trên sân thượng có một bồn tắm mát xa dài hai mét dành cho hai người, đã đổ đầy nước, nước xoáy tạo thành bọt. Anh đặt cô vào nước, đưa tay
kéo khăn tắm của cô, nhưng cô nắm chặt không chịu buông.
“Đừng lo, có hàng rào che lại, cho dù dưới kia có người đi ngang qua cũng không thấy.”
“Nói nhẹ nhàng quá hơ, anh mặc quần áo tất nhiên không thấy ngại rồi.”
Vừa nói xong, anh không để ý bên cạnh có ai không bắt đầu cởi quần
áo, áo thun, quần dùi, quần lót đều cởi hết ném trên sàn, sau đó cũng đi vào bồn tắm. Nước dâng lên, khăn tắm trên người nổi lên, bị anh lấy đi.
Độ dốc của các cạnh rất vừa phải, có thể thoải mái nằm nghỉ. Nước bên đáy lại nhanh, dòng chảy lúc có lúc không, nước lướt qua da tạ cảm giác vừa thoải mái vừa ngứa ngứa.
“Thả lỏng chút, từ từ hưởng thụ.”
Tay anh để chỗ nào đó bảo em sao mà thả lỏng được !
“Eh! Anh làm gì …..” cô đánh vào tay anh “Đây là ngoài trời …”
Anh cũng nghe lời không cử động, yên lặng ôm cô, hai người nằm cạnh
nhau, nghe thấy tiếng nước chảy trong bồn tắm mà còn nghe được tiếng
sóng vỗ vào bờ.
Hôm nay trời rất trong, bầu trời đêm bao la trong vắt. Rời xa thành
thị, không bị ánh đèn ảnh hưởng, vừa ngẩng đầu đã có thể ngắm được những ngôi sao sáng, ánh sao đầy cả bầu trời đen, bao la mà xa xâm. Cô xem
tới xuất thần.
Anh mở miệng hỏi: “Em đang nghĩ gì?”
“Hả? Không có nghĩ gì …….”
Anh đột nhiên xoay người đè lên cô, mắt ngưng đọng, mày cau lại. Một
tay anh nắm lấy hai tay cô đưa lên đỉnh đầu, tay kia không kiềm chế được dao động trong nước. Ngay cả nụ hôn cũng giống như trừng phạt, rồi từ
từ biến thành cắn nhẹ, quanh gò má rồi xuống ngực, hơi tê, lại hơi ngứa, còn có một cảm giác khó tả nữa.
Cô cố làm cho giọng mình bình tĩnh, nhưng khi nói ra miệng lại thành
đứt đoạn: “Đừng phá ………. Bên , bên ngoài ……….. có người …………”
“Không có ai, không có ai khác, chỉ có anh và em.”
Cô căn răng, tránh cho mình phát ra tiếng rên. Hôm nay anh không
giống như mọi ngày, trước kia anh hôn rất dè dặt, chỉ cần cô tỏ ra một
chút không muốn hoặc không thoải mái liền dừng lại chờ. Nhưng đêm nay,
khi cô lùi bước kháng cự thì anh càng vội vàng hơn, động tác cũng không
ôn nhu như trước kia, mà mạnh mẽ hơn. Nước theo đường cong cơ thể anh
chảy xuống, không biết đó là nước hay mồ hôi nữa, gân xanh dưới da cũng
căng lên. Cô cảm thấy chỉ cần anh hơi dùng sức thì cánh tay nhỏ bé và
cái chân mảnh khảnh của cô rất có thể sẽ bị gãy làm hai.
Cô không biết làm sao nữa chỉ có thể vặn vẹo cơ thể, hai chân co lại
bị anh tách mạnh ra, kéo qua lưng anh. Trước kia còn ôn nhu kiên nhẫn mà lần nào cũng thấy đau; giờ anh mạnh mẽ như vậy lại không hề thấy đau.
Chẳng những không đau, hơn nữa………….. còn được trải nghiệm cảm giác chư
từng có……. Hay là cô thật sự có thể chất SM à? =_=b
[S&M là một cặp từ tiếng Anh: Có thể là Sadist & Masochist (Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ
dâm (hay thống dâm)). Hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ
nhân)
Thể hiện mối liên hệ giữa một cặp
người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia
lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không.
SM là cách viết ngắn gọn hơn cho 2 từ trên vì nó gộp luôn thành một từ: Sadomasochism (bạo dâm).]
Nước trong bồn vẫn dâng lên, trào ra như nước sôi sùng sụt, cô thấy
mình giống như bị ném vào nước sôi, thân bất do kỷ, lúc lên cao lúc
xuống thấp tới đáy. Đang lúc chưa thỏa mãn, anh lại lui ra, cúi người
hôn cô. Cô mở hai mắt mờ sương, bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, nhẹ rên một
tiếng.
Đột nhiên anh đem cô lật lại, mặt cô hướng về phía cạnh bồn, nói nhỏ
vào tai cô: “Đông Đông, trước kia đều là anh cõng em, hôm nay đổi lại
cho em cõng anh được không?”
“Đừng đùa mà, anh nặng gấp đôi em, lưng em sao mà cử động ………….. uhm .”
Cô chưa nói xong.
Dòng nước lượn nhẹ bên người, lúc cao lúc thấp, như lông chim mềm mại vuốt ve lưng và cổ, dưới đáy nước lại có luồn sóng dữ dội. Nhắm mắt
lại, cảnh sao đầy trời trước kia, trở nên mờ hồ, chỉ cò lại một cảnh đẹp nhợt nhạt.
Hình như phảng phất nghe thấy tiếng đứt quãng bên tai: “Lúc ở với anh….. không được nhớ người khác.”
Còn tâm trạng nhớ người khác à…………….
Lần này cô đúng là rất mệt nha, cả người dậy không nổi, cực kỳ khát
nước, hận muốn há miệng uống luôn nước trong bồn cho đỡ khát. Mơ mơ màng nghe thấy tiếng anh xả nước lạnh, rồi vặn nước ấm, rồi đứng dậy lấy
nước cho cô uống.
Uống nước xong cuối cùng cũng tĩnh chút. Cô nằm trong lòng anh, ngửa đầu nhìn ánh sao lung linh, bắt đầu ngẩn người.
Anh không biết sao lại giận nữa, nảy sinh ý muốn ác độc cắn cổ cô:
“Vừa nãy anh không dùng hết sức à? Hở? Em còn tâm trạng suy nghĩ vẫn vơ à hả?”
“Cái gì vẩn vơ?”
Gặp cô vợ ngu ngốc này đành phải nhận mình không may thôi. Hai tay
anh ôm chặt cô, mặt mày nhăn nhó lập lại: “Lúc bên anh, không được nhớ
tới người khác.”
“Em nhớ người khác, em còn nhớ ai?”
“Em hỏi ai hả? Từ lúc hồi sáng trước khi lên máy bay tới giờ đều như
người mất hồn mất vía, người em ở đây, mà hồn ở nước mình kìa chứ đâu?”
Cô suy nghĩ một hồi mới hiểu: “Anh tưởng em đang nghĩ tới anh ta à?”
Nói nửa ngày thì ra Khúc tiên sinh đang ăn trúng thùng giấm chua. = =
“Chẳng lẻ không đúng?”
“Á ………….. kỳ thật em có suy nghĩ tới anh ta…….” Thấy mặt anh bắt đầu biến đen, vội giải thích “Không phải nhớ, mà là tự hỏi !”
“Hừ.”
Cô cười híp mắt chà chà ngực anh, tìm tư thế thoải mái dựa vào: “Aiz, anh biết anh ấy là ai không?”
Khúc tiên sinh ngẩng đầu nhìn trời: “Nghe tên, nhìn mặt, còn có thể là ai.”
“Cũng tám năm rồi em chưa gặp lại anh ấy, vừa rồi em nhận ra, anh ấy
không giống như ấn tượng của em. Em trước kia thấy Trâu Du và anh ấy rất giống nhau, bây giờ gặp lại, kỳ thật một chút cũng không giống, ngược
lại Chu Hành Viễn lại giống hơn. Còn có, em vẫn cho ràng anh ấy mắt một
mí, sáng em nhìn kỹ lại thì anh ấy hai mí, không bị cận, mắt còn rất
sáng nữa ……”
“Em nhìn cũng kỹ quá hơ.” Mùi giấm lại bốc lên.
“Duy Ân, ông xã, anh yêu, em yêu anh nha.” Cô nịnh nọt ôm mặt anh hôn chụt một cái, còn nháy theo lời anh: “Luôn yêu anh ……. Bắt đầu từ năm
tư ấy, thật đó.”
Khúc tiên sinh lạnh lùng hất cầm lên: “Còn ít lắm.”
Cô cứ nghĩ mình vẫn nhớ rõ hình dáng Vạn Thiên, nhưng thật ra thời
gian trôi qua, ấn tượng trong đầu dần phai mờ, từ từ bị ảo tưởng che
lấp, thậm chí anh một mí hay hai mí cô cũng lầm lẫn.Chu Hành Viễn quen
hồi lúc vừa lên đại học còn giống anh hơn Trâu Du quen hồi năm tư, người mà cô tưởng giống anh nhớ. Cũng qua nhiều năm rồi, khuôn mặt Chu Hành
Viễn và Trâu Du trong tâm trí cô đều mơ hồ không rõ ràng, cũng không
nhận ra ai giống ai nữa.
Thời gian đúng là đáng sợ.
Cô ngẩng đầu nhìn ông xã mình. May là chỉ có ba năm, lúc ấn tượng chưa phai mờ, tình cảm còn đó, lại gặp được anh.
“Đúng rồi, năm ngoái lúc anh gặp em, có thấy em xa lạ, không giống ấn tượng của anh không?”
“Không có.”
“Vì sao? Lâu rồi không gặp, chắc cũng hơi quên khuôn mặt đối phương
rồi mà? Chẳng lẽ anh để ý em, nên khắc sâu trong đầu, muốn quên cũng
không quên được phải không? Hắc hắc ………”
Khúc tiên sinh dùng ánh mắt khinh bỉ cô: “Ngày nào em cũng nhìn hình người ta, em sẽ quên được khuôn mặt người đó à?”
Thật là, những lời lãng mạn nói dễ nghe một chút không được sao? (#‵ ′) 凸