Nặc Tàng

Chương 17



Uyển Nhi nghe rồi chỉ cười ngốc ngốc: “Ngươi không cần xin lỗi ta, cũng không cần cảm thấy hổ thẹn, cho dù ta ghét ngươi thì hiện tại cũng không còn quan trọng nữa. Trước đây ta tự mình ngu xuẩn, biết rõ không thể mà vẫn một lòng nghĩ tới hắn, cảm thấy chỉ cần để ta có hắn, cho dù là một khắc ta cũng nguyện ý. Nhưng hiện tại cái gì cũng đều kết thúc rồi, Tả Kiếm Minh, ngươi là tên ngốc, tên ngốc chỉ có thể thương tâm. Ai bảo ngươi không làm một hữu sứ đường hoàng, mà nhất định phải trèo lên giường của giáo chủ, hiện tại chính chủ bên cạnh giáo chủ đã sắp trở về, ngươi và ta đều phải lặng lẽ bi thương chết tâm thôi!”

Tả Kiếm Minh khô khốc hỏi: “Ý của ngươi, là nói__”

Uyển Nhi hình như rất đắc ý, nhưng trong sự đắc ý còn mang theo thương cảm không thể che giấu: “Ha ha, nữ nhân đó sắp tới rồi, nàng ta và giáo chủ là chỉ phúc vi hôn, không bao lâu nữa giáo chủ sẽ lấy nàng ta. Ta sớm đã biết chuyện này, nhưng cho dù ta biết ta cũng vẫn muốn ở bên hắn, cho dù làm thiếp của hắn ta cũng cam lòng, ta cam nguyện chịu ủy khuất. Nhưng còn ngươi, ngươi cái gì cũng không phải, nữ nhân đó có thể dung thứ cho ta tồn tại, nhưng tuyệt đối sẽ không dung cho ngươi. Tả Kiếm Minh, Nếu ngươi tự biết mình, nếu ngươi không muốn để giáo chủ và giáo chủ phu nhân tương lai tồn tại ngăn cách, ngươi nên ly khai đi.

Giáo chủ phu nhân? Tả Kiếm Minh giống như người ngủ mê rất lâu đột nhiên bị sét đánh tỉnh lại, sao y lại quên mất, Thẩm Lam nên lấy một nữ nhân hiền thục làm thê, sống cuộc sống hạnh phúc của hắn.

Còn y, lại tính là gì?

“Ngươi không cần cho rằng ta đang lừa ngươi, đi hay ở đều do ngươi. Nữ nhân đó là Đoàn Thu nữ nhi của Đoàn Cát, qua vài ngày nữa bọn họ sẽ đến đây, lần này đến là vì thương lượng chuyện hôn sự. Đợi ngươi nhìn thấy Đoàn Thu đó rồi ngươi sẽ hiểu rõ, đó mới là người giáo chủ thật lòng yêu thích.

Uyển Nhi nói xong cười vài tiếng, quay người đi ra ngoài: “Ta là vì tốt cho ngươi mới nói với ngươi những điều này, ngươi tự lo đi, Tả hữu sứ.”

Tả Kiếm Minh vẫn đứng yên bất động trong phòng, trong đầu toàn bộ là những lời Uyển Nhi đã lưu lại. Tại sao chuyện quan trọng như vậy mà Thẩm Lam không nói với y? Nếu y biết sớm, y đã không lún sâu như thế, cũng sẽ không dung túng bản thân tham lam vô sỉ như vậy.

Nếu y không lên giường của giáo chủ thì tốt rồi, nếu là vậy thì tất cả sẽ duy trì trạng thái vốn có, y cũng sẽ không phải đau khổ chọn lựa xem mình có nên ly khai.

Giống như Uyển Nhi đã nói, giáo chủ phu nhân sẽ không dung được y, y sẽ trở thành ngăn cách của giáo chủ và giáo chủ phu nhân.

Vì y từng lên giường của giáo chủ. Nếu y thật sự vì muốn tốt cho Thẩm Lam, y nên ly khai.

Nhưng mà, sao nỡ ly khai, làm sao nỡ ly khai người mà y cả đời đều muốn bảo hộ? Chỉ cần có thể cho y lưu lại tiếp tục ở bên Thẩm Lam, y tình nguyện xem như cái gì cũng chưa phát sinh, quên hết sủng nhược của Thẩm Lam dành cho y, che giấu tất cả ái luyến của y, cho dù cả đời nhìn hắn và nữ nhân khác ở bên nhau cũng cam nguyện.

Y vẫn muốn bảo hộ hắn.

Huyết dịch toàn thân đều như bị rút cạn, Tả Kiếm Minh khó khăn vuốt ngực, muốn xoa dịu đau đớn.

Hai ngày sau đó, Tả Kiếm Minh đều mượn cớ nhiệm vụ để né tránh Thẩm Lam, cố gắng không tiếp xúc chính diện với đối phương. Buổi tối thì cả đêm ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, thẳng đến khi trời mông lung sáng mới trở về.

Thẩm Lam có chút nghi hoặc, hắn không nhớ đã phân quá nhiều nhiệm vụ cho Tả Kiếm Minh, hiện tại hai ngày không gặp đối phương khiến hắn cảm thấy không thoải mái, giống như thiếu mất thứ gì. Nhưng hắn không có tinh lực đi chấp vấn Tả Kiếm Minh, vì hai ngày sau, Đoàn Trang trang chủ Đoàn Cát mang theo nữ nhi của mình Đoàn Thu tới chỗ hắn.

Chuẩn nhạc phụ mang nữ nhi đến chỗ hắn, hắn đương nhiên phải chuẩn bị tốt vài thứ.

Đoàn Trang trên giang hồ cũng tính là có danh tiếng, là võ lâm thế gia. Nhưng khi Tả Kiếm Minh nhìn thấy Đoàn Thu vẫn kinh ngạc một chút, thân hình thon thả nhu nhược, làn da chỉ cần thổi nhẹ chạm nhẹ cũng vỡ, dung nhan quán thế vô song còn mang theo khí chất không nhiễm phàm trần. Nữ tử này sẽ không khiến bất cứ ai cảm thấy nàng xuất thân từ võ lâm thế gia, nàng giống như nữ tử không nhiễm khói bụi nhân gian. Nữ tử thế này, đối với người vung đao múa kiếm luyện võ mà nói là dụ hoặc cực mạnh.

Thì ra nữ tử mà Thẩm Lam thích là thế này, nữ tử thế này mới tính là chân chính xứng với nam nhân phong hoa tuyệt đại như Thẩm Lam.

Y nhìn Thẩm Lam trên mặt mang theo nụ cười nghênh đón Đoàn Thu từ trong kiệu, thấy hắn đích thân đón lấy cánh tay tinh tế như ngọc tiến vào thính đường.

Tả Kiếm Minh thu lại khổ sở trong lòng, nghĩ phải nên cao hứng cho Thẩm Lam mới đúng.

Những ngày tiếp theo Tả Kiếm Minh cũng nơi nơi tránh né Thẩm Lam, y dùng toàn bộ tinh lực trong việc tìm kiếm Trương Thành Ngọc, người có thời gian nghỉ ngơi bình thường hầu như đều không thể nhìn thấy bóng dáng y.

Kéo lê thân thể mỏi mệt, Tả Kiếm Minh trong hai ngày nay chỉ ngủ có ba bốn canh giờ, hiện tại trời đã mông lung sáng, y mới mệt nhọc đẩy cửa phòng mình tiến vào.

“Cuối cùng cũng bắt được ngươi.”

Vừa bước vào phòng, Tả Kiếm Minh vừa thấy người trong phòng thì liền muốn trốn đi theo bản năng, nhưng lý trí lại khắc chế suy nghĩ này.

Thả lỏng một chút, hắn là giáo chủ, ngươi là thuộc hạ, các người chỉ là quan hệ bình thường. Tả Kiếm Minh liên tục thầm nói với mình, thần sắc tự nhiên hỏi: “Giáo chủ cả đêm không ngủ sao? Là có chuyện quan trọng muốn phân phó thuộc hạ đi làm sao?”

Thẩm Lam nhìn bộ dáng cung kính của y, chân mày hơi nhăn lại, hắn từ giường đứng lên đi tới trước mặt Tả Kiếm Minh: “Ta nếu không thức đêm đợi ngươi ở đây, thì sao có thể bắt được ngươi? Gần đây bận đến thế sao? Ta không nhớ mình có phân phó cho ngươi cái gì.”

“Thuộc hạ đi tra xét hành tung của tiền hữu sứ, nhiều ngày như vậy cũng không có tung tích của hắn, thuộc hạ lo lắng thân thể của giáo chủ, độc phệ tâm phấn đến hiện tại còn chưa giải.”

Lời còn chưa nói xong, Thẩm Lam đã kéo y vào trong ngực: “Ta biết ngươi tại sao cố ý né tránh ta, thế nào, nhìn thấy Đoàn Thu khiến ngươi không thể tiếp nhận sao?”

Tả Kiếm Minh muốn giãy ra, nhưng không hiệu quả.

“Thuộc hạ không có, thuộc hạ chân thành chúc phúc giáo chủ có thể cùng Đoàn Thu cô nương kết thành quyến thuộc.”

“Nga? Vậy ngươi tại sao luôn tránh né ta? Ngươi thật sự vô tư như thế, đối với Đoàn Thu một chút khúc mắc cũng không có? Ta không phải đồ ngốc, ta nhìn ra được kỳ thật ngươi luôn có tâm ý với ta.”

Tả Kiếm Minh nhắm mắt lại: “Ta chỉ hy vọng ngươi sống thật tốt, chỉ cần ngươi hạnh phúc ta thế nào cũng có thể.”

Biểu tình của Thẩm Lam ngây dại, nửa ngày, hắn tiến sát vào Tả Kiếm Minh kề vào miệng y ngậm một cái: “Ngươi khiến ta muốn buông tay cũng không được nữa.”

Thân thể Tả Kiếm Minh run rẩy: “Thuộc hạ thỉnh cầu giáo chủ sau hôm nay cho ta đảm nhiệm ám vệ bảo hộ trong tối, không công khai xuất hiện trước mặt giáo chủ nữa.”

Sắc mặt Thẩm Lam có chút khó coi, lạnh giọng nói: “Điều này để làm gì?”

“Các hạ nhân và giáo chúng trong giáo đều đang đồn đãi quan hệ của ta và giáo chủ, nếu ta còn xuất hiện trước mặt giáo chủ, những lời đồn này sẽ truyền tới tai Đoàn Thu cô nương. Nhưng thuộc hạ không muốn ly khai giáo chủ, ta vẫn muốn lưu lại bên cạnh bảo hộ ngươi.”

“Cho nên ngươi dự tính làm một ám vệ, sau này vừa có thể bảo vệ ta lại có thể không cản trở cảm tình giữa ta và phu nhân?” Không đợi đối phương giải thích, Thẩm Lam đã thay y nói xong lời.

Tả Kiếm Minh cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Đúng.”

“Tả Kiếm Minh, kỳ thật ngươi không cần như vậy.” Thẩm Lam thả chậm ngữ khí, dán sát vào tai y thấp giọng: “Cho dù ta thành thân rồi, ta cũng không dự tính không cần ngươi, ngươi vẫn có thể tiếp tục cùng ta bảo trì quan hệ này. Còn về Đoàn Thu, nàng và cha nàng đều không dám nói gì, có thể thành thân với ta là chuyện họ cầu còn không được.”

Nói rồi, tay của Thẩm Lam trượt xuống thắt lưng Tả Kiếm Minh, rất tự nhiên giải khai nơi đó.

Ngoài dự liệu của Thẩm Lam, Tả Kiếm Minh đột nhiên đánh văng tay hắn, cả người lùi về sau tận mấy bước.

Sắc mặt Thẩm Lam nhất thời đen xuống: “Ngươi đây là làm gì?”

Tả Kiếm Minh hiển nhiên đối với hành động vừa rồi của mình có chút hối hận, nhưng thái độ của y vẫn kiên định như cũ: “Thuộc hạ không muốn tiếp tục phát sinh loại quan hệ này với giáo chủ nữa, giáo chủ nên thành thân, cùng Đoàn Thu cô nương tương thân tương ái mới đúng.”

“Ngươi đang giáo huấn ta?” Một cỗ hỏa vô danh nổi lên, không chỉ vì sự cự tuyệt của đối phương mà cảm thấy phẫn nộ, chỉ là khi Thẩm Lam nghe thấy Tả Kiếm Minh nói những lời này trong lòng phi thường không vui.

“Thuộc hạ không dám.”

“Không dám thì ngươi liền qua đây cho ta!”

“Thuộc hạ chỉ muốn làm ám vệ của giáo chủ.”

Ầm! Chiếc bàn bên cạnh thoáng chốc bị đập nát, nộ khí của Thẩm Lam đã không cần dùng thứ gì để diễn tả.

“Ta bảo ngươi qua đây, ngươi không nghe thấy sao?”

Bị phản ứng quá khích của Thẩm Lam chấn động, Tả Kiếm Minh đè xuống sợ hãi trong lòng vẫn như cũ cố chấp không chịu di chuyển một bước.

“Ngô!” Hạ phúc bị đánh trúng, cảm giác ngủ tạng lục phủ đều cuộn thành một đoàn, Tả Kiếm Minh gian nan hít thở vài hơi, một giây sau đã bị Thẩm Lam ấn xuống đất.

Y phục toàn bộ bị xé vụn, Tả Kiếm Minh hoảng loạn cự tuyệt. Thẩm Lam giống như phi thường phẫn nộ, thô bạo lột sạch y, lại giải khai dây quần của mình, tách hai chân đối phương đâm ngay vào.

“A a a!” Tả Kiếm Minh kêu thảm một tiếng, rồi không giãy dụa nữa. Hạ thân rất đau, đau đến mức y cái gì cũng không nghĩ được, chỉ có đau mà thôi.

“Sớm biết có hôm nay lúc đầu ngươi hà tất phải khổ sở khẩn cầu ta cho ngươi nhập giáo? Lúc đầu hy vọng ở bên cạnh ta như thế, hiện tại lại lộ ra bộ dáng không cam nguyện, ngươi đang làm cho ai coi?!”

Vừa nói, vừa thô bạo đối đãi thân thể sắp bị phá nát.

Dấu máu tanh nồng thông qua bộ vị mập hợp nhiễm lên hạ thể của Thẩm Lam, Tả Kiếm Minh không chút động tĩnh, đối phương tàn nhẫn xé rách đã khiến y không còn bao nhiêu thần trí.

Rất lâu, Thẩm Lam lại đỉnh mạnh về trước một cái, phân thân toàn bộ dung nhập vào trong hạ thể đối phương, trọc dịch nóng bỏng bắn thẳng vào trong.

Lâu sau, Thẩm Lam mới rút hạ thân ra khỏi thân thể Tả Kiếm Minh.

Cúi đầu nhìn người dưới thân, thật sự bi thảm lếch thếch hồ đồ. Thẩm Lam nhìn có chút nhịn không được, nhưng vẫn cảm thấy tức giận như cũ, người của hắn dám tự tiện nói muốn chấm dứt quan hệ này với hắn, này giống như bị phản bội.

Nhìn hạ thể nhiễm máu, một đại nam nhân thế nhưng lại để mình làm tới mức không còn tri giác ngất lịm đi…

Che phủ lại thân thể Tả Kiếm Minh, Thẩm Lam gọi hạ nhân bưng bồn nước nóng tới rồi cho người lui.

Khi ôm người lên giường, lại nhìn kỹ nơi bị thương, càng tỉ mỉ nhìn càng cảm thấy thảm không thể chịu nổi.

Trọc dịch trắng và đỏ trộn thành một khối chảy xuống tận đùi, vết thương bị xé rách xưng đỏ bất kham, đều đang vô thanh khiển trách người đến thô bạo.

Thở dài, giáo chủ đại nhân lương tâm phát hiện cầm khăn thấm nước ấm, dùng sự dịu dàng cẩn thận trước đây chưa từng có lau rửa hạ thể của Tả Kiếm Minh.

Phù, sao có thể bị thương thành thế này?

Khi tỉnh lại, vừa đúng chạng vạng, Tả Kiếm Minh cử động thân thể, hạ thể một trận đau dớn.

Nhìn quanh bốn phía, y đang nằm trên giường của mình, đã được thay lên y phục sạch sẽ. Trên kệ đầu giường có một hộp dược cao ngoại thương xa lạ, Tả Kiếm Minh ngây ra một lúc, mới nghĩ ra nơi bị thương của mình đã được bôi dược.

Là ai bôi lên cho y? Là giáo chủ sao? Nhưng tối qua hắn phẫn nộ thô bạo như vậy thật sự sẽ bôi dược cho y sao? Hay là hắn tìm hạ nhân tới bôi dược cho y?

Không dám suy nghĩ tới khả năng khiến y xấu hổ vạn phần này, y chậm rãi xuống giường, tìm ngoại y khoát lên rồi một bước đi một bước nghỉ ra tới cửa.

Vừa mở cửa phòng chuẩn bị đi ra, ngoài cửa lập tức xuất hiện hai người.

Tả Kiếm Minh kinh ngạc, y biết hai người này, là một cặp huynh đệ võ công phi thường giỏi trong Huyền Thiên giáo.

“Các ngươi tại sao đứng ở bên ngoài phòng ta?”

“Tả hữu sứ, thứ thuộc hạ không thể cho ngài ra ngoài. Giáo chủ có lệnh, lệnh hai huynh đệ bọn ta canh chừng ở đây, không cho một ai tiến xuất.”

Tả Kiếm Minh trừng to hai mắt nhìn chăm chăm vào hai người mặt không biểu tình kia, trong nhất thời có chút không biết làm sao.

“Ngươi nói, giáo chủ muốn giam lỏng ta?!”

“Giáo chủ chỉ lệnh cho thuộc hạ canh chừng ở đây mà thôi. Thỉnh Tả hữu sứ trở về phòng nghỉ ngơi, đừng tùy tiện ra ngoài hành động.”

Cửa bị đóng lại từng chút trước mắt y, giống như bức tường đang kẹp trái tim y.

Năm ngày rồi, có người bưng nước đưa cơm, có người đưa dược đưa nước tắm rửa, duy chỉ không có người y muốn gặp xuất hiện.

Nhưng y có thể nghe được cảm thụ được ở bên ngoài mấy ngày nay đều rất náo nhiệt, hình như ai ai cũng đang bận rộn gì đó, bọn họ đang bận rộn cái gì?

Vết thương ở hạ thể dần khép miệng, đã không còn ảnh hưởng gì lớn tới hành động của y, nhưng y vẫn không dám tùy ý mở cánh cửa này. Y vẫn không dám tùy ý kháng lệnh của Thẩm Lam, trước đây vậy, hiện tại vẫn vậy. Càng huống hồ, y đã cảm thấy được, người canh chừng ở bên ngoài, không chỉ có hai người mà thôi, mà ai nấy đều võ công cực giỏi.

Tiêu phí nhân lực đến thế trên người y, rốt cuộc là tại sao? Tả Kiếm Minh không hiểu, chỉ là vì bản thân y ngày đó cự tuyệt đã chọc giận hắn, cho nên hắn tới bây giờ còn chưa nguôi giận sao?

Đều đã sắp thành thân rồi, nếu đã có nữ tử mỹ lệ thoát tục như vậy làm thê tử, thì tại sao vẫn yêu cầu duy trì quan hệ nhục thể với y?

Giáo chủ, thuộc hạ không hiểu ngươi, thật sự không hiểu.

Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có vài tiếng trùng kêu khiến đêm càng tĩnh mịch. Có người đẩy cửa phòng, từng bước đi tới trước giường Tả Kiếm Minh.

Người tới đã gần sát, nhưng chỉ đứng bên giường không động đậy, giống như đang quan sát mặt y.

Tả Kiếm Minh chưa ngủ, y chậm rãi mở mắt ra, đột nhiên ngồi bật dậy: “Ngô Uyên! Sao ngươi tới đây?”

“Giáo chủ để ta tới truyền tin cho ngươi.”

“Hắn muốn nói gì với ta?” Là muốn giải trừ giam lỏng đối với y sao?

Ngô Uyên nhìn sâu vào mắt Tả Kiếm Minh, nhưng vẫn dùng ngữ điệu nhàn nhạt nói: “Giáo chủ nói hắn mấy ngày nay phải ra ngoài, bảo ngươi ở đây đợi hắn trở về.”

Tả Kiếm Minh nhìn Ngô Uyên, nửa ngày, y cười: “Giáo chủ mấy ngày nay chắc sắp thành thân rồi đi.” Y lại không ngu ngốc, mấy ngày nay bên ngoài náo nhiệt không phải không có nguyên do, mà hiện tại nguyên nhân lớn nhất chỉ có một, đó chính là giáo chủ thiên hạ đệ nhất của họ sắp thành thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.