Nặc Tàng

Chương 20



Không cho phép ly khai hắn, hỗn đàn đó căn bản không để lời nói của hắn vào lòng. Y thế nhưng dám thật sự ly khai hắn?! Không thể tha thứ!

Tốc hành lên đường suốt đêm, khi đến Phi Ngọc Đường là lúc giữa trưa, người của Huyền Thiên giáo nhanh chóng vây chặt Phi Ngọc Đường.

Thẩm Lam xuống ngựa đi tới trước đại môn, đả thương vài người cản trở trực tiếp xông vào. Trên đường, bất kể đụng phải ai, hễ thấy người là đánh, trong đôi mắt mấy ngày chưa ngủ chăng đầy tơ máu, khiến hắn có vẻ càng thêm nguy hiểm vô cùng.

“Người đến là ai? Tại sao vô duyên vô cớ tới gây phiền phức với Phi Ngọc Đường của ta?!” Phó Đông Hải nghe được tin liền dẫn theo vài đại đệ tử chạy ra, Liễu Dương đứng cạnh bên.

Thẩm Lam trừng con ngươi đỏ máu, lạnh giọng nói: “Tả Kiếm Minh ở đâu?”

“Y đã phản bội Phi Ngọc Đường, ta làm sao biết y ở đâu?”

Thẩm Lam cười lạnh một tiếng: “Nếu các ngươi không biết y ở đâu, vậy ta liền đợi ở đây, trong vòng ba ngày nếu y không xuất hiện, ta sẽ tiêu diệt Phi Ngọc Đường.”

Liễu Dương nhịn không được: “Ngươi khẩu khí thật lớn, Phi Ngọc Đường của ta là thứ ngươi muốn diệt liền diệt? Ngươi đừng quá khinh người!”

Thẩm Lam quay người đi ra ngoài: “Thời hạn ba ngày vừa đến, đừng trách ta huyết tẩy Phi Ngọc Đường!”

Liễu Dương vừa định đuổi theo, đã bị Phó Đông Hải kéo lại.

“Sư thúc, ngươi làm gì lại cản ta?!”

Phó Đông Hải bất đắc dĩ thở dài: “Chúng ta chọc không nổi Huyền Thiên giáo.”

“Nói vậy là sao? Sư thúc người thế nhưng lại sợ bọn họ?”

“Ngươi thử nhìn bên ngoài có bao nhiêu người bao vây chúng ta thì ngươi liền biết, hài tử Kiếm Minh này, lần này có thể là chạy không thoát một kiếp rồi.”

Phó Đông Hải lắc đầu quay người về phòng, không ngờ tên Thẩm Lam đó lại tính toán như vậy, hắn tính được bất kể Tả Kiếm Minh đang ở đâu, chỉ cần chuyện có liên quan tới Phi Ngọc Đường thì y sẽ không thể không quản.

Giang hồ đệ nhất đại giáo Huyền Thiên giáo bao vây Phi Ngọc Đường, trong suốt ba ngày ngay cả con ruồi cũng không thể tiến xuất. Buổi tối ngày cuối cùng, đại môn Phi Ngọc Đường mở ra, Liễu Dương từ trong bước ra.

Thẩm Lam lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt có nguy hiểm của mãnh thú đã đến cực hạn.

Đây là buổi tối cuối cùng, ngày mai vừa dến, hắn sẽ không chút cố kỵ thống lĩnh giáo chúng tấn công. Dù sao lâu như vậy vẫn không bắt được Tả Kiếm Minh, tình tự cuồng bạo lại có chỗ tiếp tục phát tiết.

“Nếu ta nói với ngươi một bí mật, ngươi liệu có buông tay tại đây?”

“Trừ khi ngươi nói cho ta biết tung tích của Tả Kiếm Minh.”

Liễu Dương thở dài: “Ngươi đi theo ta.”

Thẩm Lam ra hiệu cho Ngô Uyên, còn mình thì theo Liễu Dương tiến vào. Đến một nơi bốn phía không người, Liễu Dương mới dừng lại.

“Ngươi có muốn biết Kiếm Minh lúc đầu tại sao phải gia nhập Huyền Thiên giáo của ngươi không?”

Thẩm Lam không đáp, hiện tại hắn không có nhiều kiên nhẫn như vậy, hắn chỉ muốn tìm Tả Kiếm Minh về.

Liễu Dương nhìn ra được hắn đang phiền não cũng không tính hỏi nhiều, dứt khoát mở miệng nói: “Một ngày tám năm trước, sư đệ của ta cứu được một thiếu niên toàn thân là máu…”

Chuyện cũ tám năm trước bị vạch ra từng chút một, Liễu Dương càng nói về sau thì càng cảm nhận được xung quanh đang dần dần chìm vào cảm giác áp bức nguy hiểm. Vô thức, nàng không dám nhìn mặt đối phương.

Nuốt nuốt nước miếng, nàng có chút hối hận bản thân lại tự tiện quyết định như vậy, chỉ có thể căng da dầu nói: “Hiện tại ngươi một đường truy tới đây, nghĩ tất ngươi đối với sư đệ của ta cũng có cảm tình, cho nên mới không thể dung thứ cho y ly khai. Kiếm Minh y cũng chỉ là muốn ngươi được sống cả đời hạnh phúc, không muốn phá hoại cảm tình của ngươi và thê tử. Sư đệ của ta luôn rất thống khổ, y luôn muốn ngươi được hạnh phúc, cũng luôn muốn bồi thường lại sai lầm đã phạm phải. Nếu ngươi có thể tha thứ cho y, xin ngươi bỏ qua cho y đi!”

Cảm giác trầm mặc khiến người thở không nổi, Liễu Dương cảm thấy không khí trên đỉnh đầu tựa hồ đã đông lại.

“Y đối với ta, có từng động chân tình? Hay là chỉ vì trả nợ?

A?

Liễu Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngờ Thẩm Lam trong bạo nộ trầm tĩnh lại một lúc sau lại hỏi ra câu này.

“Sư đệ của ta thật sự thích ngươi. Nếu không y sẽ không vì ngươi sắp thành thân mà cảm thấy thống khổ như vậy, y trước đây luôn nói phải trả nợ, ai ngờ còn chưa kịp trả thì đã không thể khống chế cảm tình của mình.”

“Những lời này, là ai bảo ngươi nói?”

Liễu Dương vội nói: “Chuyện này không ai biết cả, bản thân ta là lén chạy ra mới có thể nói chuyện này với ngươi. Nếu hôm nay ngươi vây sát Phi Ngọc Đường, Kiếm Minh nhất định sẽ vì chúng ta mà xuất hiện gặp ngươi. Ta làm một sư tỷ không thể giúp đỡ y, mạo hiểm tới đây nói với ngươi những lời này chỉ hy vọng ngươi đừng giày vò y, y chịu giày vò đủ rồi. Nếu ngươi cảm thấy có thể, thì xin thả cho y một con đường sống.”

“Đêm nay ta đợi ở đây, đợi y xuất hiện gặp ta.” Thẩm Lam không để ý tới nàng nữa, quay người đi ra. Trong bóng đêm không ai chú ý đến cánh tay đang siết chặt đã dần nhiễm đỏ, móng tay đâm vào da thịt làm nhiễm đỏ máu tươi.

Một lúc sau, đại môn lại mở ra, Tả Kiếm Minh sắc mặt tái nhợt đứng trước cửa nhìn hắn.

Thẩm Lam từng bước từng bước đi lại gần y, Liễu Dương chột dạ thần sắc khẩn trương đứng một bên, sợ sẽ phát sinh biến cố gì.

Thẩm Lam dừng chân, cách Tả Kiếm Minh chỉ có nửa bước.

Tả Kiếm Minh quỳ xuống đất: “Thuộc hạ phản giáo là tội của thuộc hạ, thỉnh giáo chủ bỏ qua cho mọi người ở Phi Ngọc Đường.”

Ánh lửa chiếu lên gương mặt góc cạnh phân minh của Thẩm Lam, hắn vươn tay chậm rãi kéo Tả Kiếm Minh lại: “Chúng ta trở về rồi nói.”

Ra hiệu cho giáo chúng, những người bao vây Phi Ngọc Đường nhanh chóng ly khai.

“Sư đệ.” Liễu Dương gọi một tiếng: “Bảo trọng.”

Nhìn bọn họ càng đi càng xa, Phó Đông Hải xuất hiện bên cạnh Liễu Dương: “Ngươi đã nói với hắn cả rồi sao?”

“Ân, ta đều nói rồi, hắn đối với sư đệ, vẫn là để ý đi…”

Suốt đường không nói một lời, vẫn như cũ khoái mã tốc hành. Tả Kiếm Minh bị bức ngồi trên ngựa của Thẩm Lam, Thẩm Lam ở sau lưng y điều khiển ngựa, mỗi hơi thở đều phả lên sau tai y.

Giáo chủ tới đây tìm y, sớm đã bỏ lỡ hôn kỳ, Tả Kiếm Minh muốn hỏi lại không dám. Y có thể cảm nhận được phiền não của Thẩm Lam, sau này phải sống thế nào y cũng không biết, nếu Thẩm Lam còn muốn để y làm thuộc hạ của hắn, y cả đời này sẽ xem việc bảo hộ hắn là chức trách.

Nhưng y ẩn ẩn cảm giác được, chuyện không đơn giản như trong tưởng tượng của y. Không ngờ mình ly khai lại gây ra phản ứng lớn như vậy của Thẩm Lam, ngay cả thành thân đều không lo mà trực tiếp chạy tới đây bắt y.

Đã qua bốn ngày rồi, Tả Kiếm Minh giống như lại bị giam lỏng chỉ có thể đợi trong phòng không thể bước ra, hơn nữa từ sau khi Thẩm Lam đưa y trở về thì y không gặp qua hắn nữa.

Y vẫn ở trong căn phòng cũ của mình, mỗi ngày có người đưa cơm đưa nước, nhưng không cho phép y ra ngoài.

Giáo chủ rốt cuộc có thành thân không? Nếu thành thân rồi tại sao y không thấy được bất cứ dấu hiệu hỉ khánh nào? Cứ bình tĩnh bình thản giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, và giáo chủ rốt cuộc đang làm gì? Hắn không muốn trừng phạt y sao?

Tối ngày thứ tư, cửa phòng y bị đẩy ra, Thẩm Lam tiến vào.

“Giáo chủ.” Tả Kiếm Minh vội đứng lên.

Thẩm Lam bắt lấy y bắt đầu thoát y phục của y, Tả Kiếm Minh kinh ngạc vội giãy dụa: “Giáo chủ! Chúng ta không thể, phu nhân nàng__”

Bốp!

Một cái tát vang vọng, khóe môi Tả Kiếm Minh chảy máu ngây ngây nhìn nam tử trước mặt.

Thẩm Lam lạnh lùng nhìn y, tiếp tục bắt lấy y thô bạo xé rách y phục. Tả Kiếm Minh giống như con rối không còn sinh mạng mặc hắn bày bố, không giãy dụa nữa.

Giáo chủ đã ghét y như vậy rồi, ngay cả giãy dụa cũng chọc giận hắn xuất thủ đánh y, thật chán ghét y đến vậy sao?

Bi thương một khi bắt đầu thì không dừng lại, cho đến khi Thẩm Lam ấn y lên tường, cho đến khi Thẩm Lam tiến nhập vào y, y cũng không cảm thấy đau, có đau chỉ là đau trong lòng mà thôi.

Tình ái thô bạo kéo dài rất lâu, cho đến khi hạ thể của Tả Kiếm Minh một mảng thê thảm, Thẩm Lam mới ôm y lên giường.

Tả Kiếm Minh trầm trầm ngủ mê, Thẩm Lam từ đầu đến cuối vẫn chăm chăm nhìn y. Nghĩ tới người này làm sao tới bên cạnh mình, nghĩ tới những gì y từng làm cho hắn, nghĩ tới sự đụng chạm dịu dàng của y, trong lòng có chút đau đớn. Tất cả đều là vì chuyện tám năm trước sao? Tả Kiếm Minh, trong lòng ngươi ta rốt cuộc là gì?

Dịu dàng vuốt mặt y, Thẩm Lam kìm lòng không đậu hôn lên trán y, sau đó ôm vào lòng ngủ say.

Hôm sau, khi Tả Kiếm Minh tỉnh lại Thẩm Lam đã không còn ở bên cạnh y, hạ thể của y cũng không biết được thanh tẩy lúc nào.

Một canh giờ sau Ngô Uyên tiến vào phòng y: “Giáo chủ bảo ngươi hiện tại tới thính đường gặp hắn.”

Trải qua tối qua Tả Kiếm Minh đã biết giáo chủ chán ghét mình thế nào, y nghĩ chắc giáo chủ muốn trừng phạt y trước mặt mọi người.

Kéo lê bước chân chua xót đến thính đường, quả nhiên là vậy, trong đó có rất nhiều người của Huyền Thiên giáo, đa phần là người có quyền lợi.

Tả Kiếm Minh ở trước mặt tất cả mọi người tiến vào thính đường, sau đó chậm rãi quỳ xuống đối mặt người đang ngồi ở thượng vị: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.”

Thẩm Lam không có biểu tình gì: “Tả Kiếm Minh, ngươi biết tội chưa?”

“Thuộc hạ biết tội.”

“Vậy ngươi nói ta nên phạt ngươi thế nào?”

“Tùy giáo chủ xử trí.”

Thẩm Lam nhẹ cười một tiếng, tiếp đó, ném một hộp gấm tới trước mặt Tả Kiếm Minh: “Phạt ngươi từ nay về sau mỗi ngày lau nó một lần, nếu có một chút bụi thì ta tuyệt không tha cho ngươi.”

Tả Kiếm Minh quái dị, mở hộp gấm ra nhìn, thế nhưng là Băng Hổ Phách.

Đây là trừng phạt kiểu gì vậy?

Khi nhìn thấy Băng Hổ Phách đó, tất cả mọi người giống như đều hút ngược một hơi, tiếp theo, tất cả đều quỳ xuống.

“Bái kiến giáo chủ phu nhân.” Tiếng bái kiến hùng hậu vang vọng trong thính đường. Tả Kiếm Minh kinh ngạc nhìn tất cả mọi người đang thi nhau quỳ xuống bái kiến y, không hiểu đã phát sinh chuyện gì.

Đợi trong thính đường lần nữa yên tĩnh lại, y mới si ngốc hỏi: “Giáo chủ phu nhân, nàng ở đâu?”

Ngô Uyên vẫn luôn đứng bên cạnh Thẩm Lam lúc này mới đi tới, đến trước mặt Tả Kiếm Minh đỡ y lên: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ phu nhân.”

Cái gì?! Một tiếng sấm vang, Tả Kiếm Minh kinh hoảng nhìn nam tử ngồi trên thượng vị.

Thẩm Lam nhìn y một cái, rồi phân phó với Ngô Uyên: “Dìu phu nhân lên ngồi cạnh ta.”

Ngô Uyên lúc này mới dìu Tả Kiếm Minh đã mất hết năng lực ngôn ngữ và hành động đi tới cạnh Thẩm Lam, Thẩm Lam vươn cánh tay dài trực tiếp kéo thân thể cứng ngắc của Tả Kiếm Minh khóa chặt vào lòng.

“Ngày tân hôn của bổn tọa, đãi yến mời mọi người, đêm nay thiết yến tại đình viện.”

…….

Khi đêm khuya yên tĩnh, Thẩm Lam nằm sấp trên người Tả Kiếm Minh, chợt có chợt không liếm xương quai xanh của y. Tả Kiếm Minh rất an tĩnh, giống như còn chưa tỉnh khỏi đả kích ban sáng.

Thẩm Lam cảm thấy phản ứng của y rất buồn cười, liền thật sự cười ra tiếng, hơi dùng sức cắn y một cái.

“Ngô!” Tả Kiếm Minh cuối cùng hồi thần: “Giáo chủ…”

“Sao rồi?”

“Thuộc hạ, sao có thể có tư cách làm giáo chủ phu nhân, ta không xứng, ta đã từng, từng…” Chuyện sợ bị phát hiện muốn bật thốt ra, y không ngờ Thẩm Lam lại đối đãi mình như vậy.

Thì ra trong bốn ngày y bị giam lỏng, Thẩm Lam đã thối chuyện hôn nhân với Đoàn Thu, cũng đưa Uyển Nhi đi. Hơn nữa còn ở trước mặt mọi người tuyên bố, người có được Băng Hổ Phách, chính là giáo chủ phu nhân của hắn. Mà hắn làm những chuyện này đều là vì y, Tả Kiếm Minh không dám tin, Thẩm Lam lại thích y.

“Ta đã biết rồi, sư tỷ của ngươi đã nói với ta rồi.”

Cái gì?! Tả Kiếm Minh sắc mặt tái nhợt, vừa rồi y xém chút nói ra, nhưng nghe được từ miệng người khác vẫn là đả kích không nhỏ.

“Ngươi không oán ta sao? Không cảm thấy hận__”

Thẩm Lam không kiên nhẫn ngắt lời y: “Trước đây từng phát sinh chuyện gì ta không muốn nghe nữa, đã là chuyện của tám năm trước rồi, sau này ngươi cũng không cần nhớ tới nữa, nên quên đi thì toàn bộ đều quên hết cho ta, nghe thấy chưa?!”

Nhìn biểu tình có chút bi thương của Tả Kiếm Minh, Thẩm Lam lại mềm giọng xuống, ôm y vào lòng: “Dù sao hiện tại ta đã thích ngươi rồi, điều này quan trọng hơn hết tất cả.”

Mắt lại bắt đầu chua xót, Tả Kiếm Minh ôm lại đối phương: “Ta cũng thích ngươi, Lam.”

Nếu có thể, y cũng có thể quên đi chuyện tám năm trước, như Thẩm Lam đã nói, hiện tại đã thích rồi.

Nếu Thẩm Lam không ghét, y sẽ dùng cả đời theo hắn, yêu hắn, bảo vệ hắn, dùng cả đời bù đắp món nợ tám năm trước với hắn.

Thẩm Lam lại bắt đầu hôn y, Tả Kiếm Minh nhiệt tình hồi đáp. Y sam rơi hết, hai thân thể nóng bỏng chặt chẽ quấn lấy nhau.

Tình yêu bắt đầu nảy sinh từ khi nào? Thẩm Lam không biết, có lẽ là lần đầu khi hắn ôm Tả Kiếm Minh, có lẽ là lần đầu tiên Tả Kiếm Minh chuyển tay đặt lên trước ngực hắn, có lẽ sớm hơn, sớm đến mức không ai phát giác.

Cho đến khi yêu y như vậy, bản thân lại chậm chạp không ý thức được, đợi khi y ly khai mới phát hiện loại khẩn trương này khiến người ta cảm thấy thật đáng sợ. Ngay cả khi nghe chuyện tám năm trước, sau khi phẫn nộ, bình tĩnh lại vẫn không thể cắt đứt cùng y. Cảm tình này đã vượt qua tất cả.

Sợ mất đi y, trước giờ chưa từng sợ hãi như vậy, cảm giác này khiến người ta phiền não.

Tả Kiếm Minh đại khái từ trước tới nay đều chưa từng chú ý kỹ càng thân thể của hắn, nếu không y nhất định có thể chú ý thấy trên vai trái của mình không có khắc chữ ‘Thẩm’ như trên vai của thiếu niên tám năm trước.

Tả Kiếm Minh có thể sẽ không biết, lần đầu y gặp Thẩm Lam tại võ lâm đại hội, cảm giác tựa như nghẹt thở đó không phải là kinh ngạc khi gặp lại cố nhân, mà là tâm động nhất kiến sinh tình.

……..

Thân thể tráng kiện bị một người khác hoàn toàn che phủ, Thẩm Lam tách hai chân của Tả Kiếm Minh ra rồi hoàn toàn vùi nhập chính mình vào thân thể y.

“Ngô…” Tả Kiếm Minh bị đưa vào hoan lạc vô pháp khống chế phát ra tiếng rên rỉ.

Thẩm Lam hôn môi y, thân thể dịu dàng luật động trong thân thể đối phương. Tả Kiếm Minh là của hắn, vĩnh viễn đều là của hắn.

Một chữ ‘Thẩm’ phi thường bắt mắt khắc trên vai hắn, ba ngày trước hắn đã tự khắc chữ này vào vai mình. Đây là một đạo khóa hắn cưỡng ép gắn thêm vào vận mệnh, khóa chặt tất cả bí mật, khiến nam nhân này vĩnh viễn vĩnh viễn thuộc về hắn, ai cũng không thể cướp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.