“Được, ta tạm thời tin tưởng lý do này của ngươi. Nhưng còn một chuyện ngươi vẫn chưa trả lời ta, tại sao chỉ có ngươi có thể làm dịu độc của ta? Lúc đầu ta cũng để Uyển Nhi làm theo phương pháp của ngươi, nhưng căn bản không có hiệu quả, ngay cả Ngô Uyên cũng không có hiệu quả.”
“Cái này, thuộc hạ cũng không biết. Lúc đó ta cũng chỉ là làm bừa tình cờ hiệu quả mà thôi.”
“Nói như vậy, thật là kỳ quặc.” Biểu tình hiện tại của Thẩm Lam, vô pháp khiến người ta hiểu được hắn tin hay không tin: “Bỏ đi, đợi tìm được người đó rồi, nói không chừng có thể biết nguyên nhân.”
Thẩm Lam lại cúi đầu nhìn ám khí được mài xong trên đất, tùy tiện cầm một cái nắm trong tay, dùng ánh mắt quái dị nhìn thiết khí hình thoi không giống bình thường này. Bốn góc của hình thoi đều được mài sắc nhọn bóng loáng, nhìn rất tinh tế.
Tay của hắn… quả thật cảm nhận được, tuy dày nặng chắc nịch, nhưng lại nhẹ nhàng tinh tế.
“Ngươi chậm rãi mài đi.” Trả lại thiết khí cho Tả Kiếm Minh, Thẩm Lam quay người đi về chỗ ở.
Đêm nguyệt hắc phong cao.
Tả Kiếm Minh nằm trên giường nhẹ chớp mắt, có người đang tiếp cận phòng y.
Quả nhiên, không bao lâu, người đến đâm thủng cửa sổ giấy. Tả Kiếm Minh lập tức cảnh giác, là mê hồn hương!
Lập tức ngưng thở, lấy từ gầm giường ra một cây ám khí lập tức bắn đi.
“Ngô!”
Nghe được tiếng rên đau, Tả Kiếm Minh lập tức xoay người lao ra cửa, cùng lúc đó, Thẩm Lam Ngô Uyên cũng đã đá người tập kích họ ra ngoài.
Người đến có ba, tựa hồ đều bị thương không nhẹ, Tả Kiếm Minh và Ngô Uyên đang định đi tới bắt họ, bọn họ đột nhiên lại tung ra dược phấn cay xè.
Vị đạo cay xè ngập mũi bổ nhào tới, Tả Kiếm Minh chỉ cảm thấy ngũ quan trên mặt đều thống khổ bất kham.
Ba người đó thấy thời cơ đã đến, phi thân muốn chạy, Tả Kiếm Minh đột nhiên không lo tới cảm quan không thích ứng phi thân đuổi theo.
Khinh công của y luôn đắc ý, tuy đối phương nắm được tiên cơ, nhưng cuối cùng y vẫn bắt được một người về.
Thẩm Lam hiển nhiên cũng bị dược phấn cổ quái dính không nhẹ, liên tục nhăn chặt mày.
Tả Kiếm Minh kéo khăn bịt mặt của đối phương ra, vừa nhìn, nhất thời bị dọa. Mặt người sau lớp bịt mặt đang thổ máu tươi, đã chết rồi.
Lật người hắn lại, mới phát hiện sau lưng hắn toàn bị ám khí đâm trúng.
Thì ra hai hắc y nhân kia thấy hắn bị bắt, sợ hắn tiết lộ tin tức, cho nên trực tiếp hạ thủ giết hắn.
Thẩm Lam cuối cùng liếc mắt, quay người đi vào phòng: “Đem nước nóng tới đây.”
Cuối cùng là do Tả Kiếm Minh bưng nước, y cầm khăn thấm nước nóng, sau đó giao cho Thẩm Lam.
Thẩm Lam nhận lấy, phủ khăn lên mặt. Như vậy lập lại mấy lần, cho đến khi cảm giác cay mũi kích thích tiêu biến, mới để Tả Kiếm Minh lấy lại.
“Ngô Uyên đi điều tra rồi?”
“Vâng, Ngô tả sứ đã mang ngươi đi điều tra rồi. Thủ pháp của người đến không phải rất cao minh, lưu lại quá nhiều đầu mối có thể điều tra.”
“Sao lại có người đến gây chuyện khó hiểu như vậy?” Thẩm Lam chấp tay đứng, tựa như đang suy nghĩ điều gì.
“Giáo chủ, những chuyện này thỉnh giáo chủ giao cho thuộc hạ. Sắc trời không còn sớm nữa, ngài nên tiếp tục nghỉ ngơi.”
Thẩm Lam đột nhiên nhìn y chăm chăm: “Thân hình ngươi không tồi a.”
Nghe vậy, Tả Kiếm Minh ngạc nhiên, nửa ngày cũng không hiểu đối phương tại sao nói như vậy. Sau đó y chú ý thấy thứ Thẩm Lam đang mặc, mới đột nhiên tỉnh ngộ mình không mặc y phục đàng hoàng, vừa rồi trải qua một phen khổ sở, cổ áo của y đã mở rộng, cả ***g ngực tráng kiện đều lộ ra ngoài.
Gương mặt chất phác lập tức đỏ lên, Tả Kiếm Minh vội kéo lại cổ áo của mình: “Thuộc hạ, thuộc hạ đường đột__”
“Được rồi, nhanh trở về đi, ta lại không có trách ngươi.” Nhìn đối phương vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, Thẩm Lam không kìm được nghi hoặc về tuổi tác của Tả Kiếm Minh.
Ngô Uyên khi trời sáng đã trở về, đợi sau khi Thẩm Lam tỉnh, hắn liền đem chuyện tra được bẩm báo cho Thẩm Lam nghe.
Người đến không phải vì tập kích bọn họ, chỉ muốn trộm đồ mà thôi. Mà thứ bọn chúng muốn trộm, chính là Băng Hổ Phách mà Thẩm Lam đoạt được ở võ lâm đại hội.
Lần này người đến tập kích chỉ là tiểu môn phái, vô quyền vô thế, thủ pháp cũng không lão luyện. Lần tập kích ngu xuẩn này của bọn chúng không những không thành công, ngược lại còn để lộ ra bí mật quan trọng.
Thì ra sau khi võ lâm đại hội kết thúc không lâu, đã có người ở trên giang hồ tung ra lời đồn. Băng Hổ Phách là ngàn năm linh thạch, còn biết tự nhận chủ của mình. Người có nó có thể hấp thụ linh khí của nó, lâu dần có thể khiến nội lực hùng mạnh thâm hậu, tăng công lực lên gấp bội. Càng kỳ diệu hơn là, nếu có được thạch này, nam nữ đều có thể sắc mặt hồng nhuận, từ trong ra ngoài thay da đổi thịt một phen, kéo dài thọ mệnh mấy chục năm.
Nhưng đối với cách nói này, võ lâm minh chủ Thành Hựu Thiên vốn từng có được nó lại không đồng tình, hắn nói trước giờ hắn chưa từng nghe qua cách nói này, nếu thật sự như vậy, hắn cũng sẽ không nỡ lấy Băng Hổ Phách ra.
Cho dù Thành Hựu Thiên nói như vậy, những người trong võ lâm tin tưởng chuyện về linh thạch vẫn điên cuồng muốn đạt được khối thạch này.
Hiện tại Băng Hổ Phách nằm trong tay Thẩm Lam, người cố kỵ tuy nhiều, nhưng vẫn có người muốn may mắn giành được.
“Không ngờ một khối thạch tùy tiện cũng có công hiệu thần kỳ như vậy.” Thẩm Lam ngồi uống trà hoa nhài, nhẹ nhàng mài nắp ly.
“Tả Kiếm Minh, ngươi nói lời đồn này có thật hay không?”
Tả Kiếm Minh nghĩ một lát: “Hồi giáo chủ, thuộc hạ cảm thấy chuyện này rất kỳ quái. Băng Hổ Phách là tổ truyền của Thành gia, theo lý mà nói nếu thật sự có tác dụng thần kỳ như vậy, hắn nhất định sẽ biết. Hơn nữa những lời đồn này là sau khi giáo chủ đoạt được Băng Hổ Phách mới truyền ra, ta cảm thấy có thể là có người cố ý làm vậy, mục đích là đối phó với Huyền Thiên giáo.”
Thẩm Lam gật đầu, đặt ly trà sang một bên: “Ngô Uyên, ngươi truyền lệnh xuống, phái thêm nhân thủ thầm bảo hộ Uyển Nhi và phòng của nàng. Bất kể Băng Hổ Phách có phải có linh lực thật không, thứ của ta cũng không cho phép được có nửa phần chủ ý.”
Ngô Uyên lui xuống, khi Tả Kiếm Minh cũng định mở cửa, Thẩm Lam đột nhiên gọi y lại: “Tả Kiếm Minh, ngươi lưu lại.”
“Vâng, giáo chủ.” Tả Kiếm Minh có chút nghi hoặc, tại sao hắn lưu mình lại? Là có chuyện gì cần sao?
“Giáo chủ, có gì phân phó?”
“Cầm bàn cờ lại đây, đánh cờ với ta.”
Tả Kiếm Minh ngây ra.
“Ngây ngẩn làm gì? Nhanh đi!”
“Nga, thuộc hạ lập tức đi.”
Thẩm Lam nhìn bộ dạng vội vàng vừa mừng vừa lo lại có chút khẩn trương đó, không kìm được cảm thấy buồn cười, nam nhân lớn như vậy nhưng lại cho hắn cảm giác trêu chọc rất thú vị.
Tả Kiếm Minh đương nhiên sẽ cảm thấy vừa mừng vừa lo, y một lòng muốn bảo vệ người cao cao tại thượng đó, muốn y cùng hắn ngồi đánh cờ… giống như hai người thân mật nhất vậy.
Đem bàn cờ lên, Tả Kiếm Minh chấp quân trắng, Thẩm Lam chấp quân đen.
Thời gian hạ bàn cờ không bao lâu, Thẩm Lam đột nhiên bất ngờ nói một câu: “Không ngờ ngươi cũng rất có đầu óc, người có thể hạ cờ với ta lâu như vậy cũng không thua thì ngươi là người đầu tiên.”
“Thuộc hạ may mắn mà thôi.”
“Được rồi, đừng nói mấy lời vô dụng lấy lòng ta, còn nữa, ngươi cứ xưng ‘thuộc hạ, thuộc hạ’ làm ta phiền lắm, sau này khi một mình hạ cờ với ta trực tiếp xưng ‘ta’ là được.” Nói xong, Thẩm Lam hạ một quân cờ.
“Thuộc hạ, ta, ta biết rồi.”
Cuối cùng vẫn là Tả Kiếm Minh thua, Thẩm Lam chiến thắng. Nhưng như vậy, Thẩm Lam ngược lại cảm thấy hưng trí, hắn bắt đầu hạ một bàn lại một bàn với kỳ phùng địch thủ Tả Kiếm Minh.
Sau mấy bàn cờ, có thắng có bại. Thẩm Lam lại sảng khoái bật cười.
“Tiểu tử ngươi cũng coi như lợi hại, ngày ngày nhìn ngươi chỉ biết luyện công, vậy mà tâm tư cũng rất tỉ mỉ.”
Tả Kiếm Minh nhìn nụ cười của hắn, lòng lại giống như bị hoàn toàn dung hóa. Nụ cười của hắn, thật rất đẹp, tuyệt thế vô song.
Thẳng đến ngọ thiện, Thẩm Lam cũng không cho Tả Kiếm Minh ly khai, trực tiếp bảo y cùng ngồi xuống dùng cơm.
Cùng hắn ngồi chung một bàn cơm, cùng ăn những món giống nhau, không biết tại sao cảm giác này khiến Tả Kiếm Minh rầu rĩ.
Lại nhớ tới thiếu niên yêu diễm không giống người thường nhiều năm trước đó, cơ thể uốn khúc đó, gương mặt mang theo oán hận trùng khớp thành một thể với nam tử anh tuấn vĩ ngạn này…
Ta như vậy, sao xứng ngồi cùng với ngươi…
Mang theo tình tự nồng đậm không biết nói sao ăn hết bữa cơm, Thẩm Lam lại nói sau khi dùng xong ngọ thiện thì nên sưởi nắng, mà Tả Kiếm Minh đương nhiên cũng bị bắt theo cùng.
Mấy ngày sau đó, Tả Kiếm Minh hầu như đều bầu bạn bên cạnh Thẩm Lam. Y đánh cờ cùng Thẩm Lam bóp vai bóp chân cho Thẩm Lam, chuyện phiếm với Thẩm Lam, hữu sứ như y hiện tại lại kiêm thêm chức vị nha hoàn.
Thẩm Lam là loại người không thích quá mức thân cận với người khác, nhưng hiện tại hắn lại phát hiện hắn không ghét khí tức trên người Tả Kiếm Minh, thậm chí khi có y bên cạnh hắn bất luận thân tâm gì đều cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Có thể do khí tức mỗi người tản phát ra đều bất đồng chăng.
Tả Kiếm Minh cảm thấy rất cao hứng, khi xoa bóp vai cho Thẩm Lam, y sẽ có lúc vô ý ngửi được vị đạo trên người Thẩm Lam, sẽ lặng lẽ nhìn cổ áo hắn, sẽ nhìn vào lỗ tai hắn.
Ngày tháng như vậy thật sự rất hạnh phúc, y có thể ở cạnh người mà mình thương yêu, vì hắn cống hiến mỗi phần sức lực của mình, y được cần đến.
Sắc trời đã muộn, sau khi cùng Thẩm Lam đi dạo khắp nơi, hai người trở về trước phòng, lập tức phát giác không bình thường.
Trong phòng có người!
Thẩm Lam nháy mắt, Tả Kiếm Minh liền đột ngột đá cửa ra, phi thân vào phòng bắt người bên trong.
“A!” Một tiếng kêu chói tai, Thẩm Lam vào phòng thì thấy đó là một nữ nhân.
Hiển nhiên nữ nhân này bị dọa đến, toàn thân đang run rẩy.
Tả Kiếm Minh biết nàng, nàng là nữ nhi của Lục lão gia nhà này, khi mới vừa vào đây trụ thì y từng gặp nàng một lần.
Ra hiệu cho Tả Kiếm Minh bỏ nàng ta ra, Thẩm Lam ngồi xuống: “Ngươi là ai?”
“Nô gia Lục Hiểu Doanh, đặc biệt đến hầu hạ công tử.”
Tả Kiếm Minh nghe thấy câu này trong lòng đột nhiên thắt lại, nhưng y chỉ tiến tới một bước giải thích: “Giáo chủ, nàng ta là nữ nhi của chủ nhân trạch này.”
“Tại sao ngươi muốn hầu hạ ta?”
Thẩm Lam hỏi, giống như không để ý chút nào.
“Nô gia từ sau khi gặp được công tử, liền bắt đầu ngưỡng mộ công tử.” Trên mặt nữ tử có chút đỏ hồng, yêu kiều nói: “Nô gia thấy bên cạnh công tử cũng không có nữ tử, cho nên lớn gan muốn tới đây hầu hạ.”
Hai mắt Thẩm Lam tà mị đảo qua nữ tử dưới đất một vòng, cuối cùng nhìn Tả Kiếm Minh: “Ngươi lui xuống đi.”
“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
Tả Kiếm Minh đóng cửa lại, đi được vài bước, liền phi lên cành cây không xa ngồi xuống.
Từ từ, tiếng rên rỉ như nặng như nhẹ từ trong phòng Thẩm Lam truyền ra, tiếng kêu của nữ tử khiến người phân không rõ đó là thống khổ hay vui sướng.
Tả Kiếm Minh vẫn ngồi trên cành cây, không chút động đậy.
Sáng sớm, cho đến khi cửa phòng đó mở ra, Tả Kiếm Minh mới hơi động một chút. Trên mặt nữ tử mang theo sự xấu hổ đẩy cửa đi ra, sau đó chậm rãi đi mất.
“Tả Kiếm Minh.” Một tiếng truyền gọi biếng nhác từ trong phòng truyền ra.
Tả Kiếm Minh nghe tiếng lập tức nhảy xuống cây, tiếng vào phòng.
Thẩm Lam nằm trong chăn, nghiêng người dùng tay chống đầu nhìn y: “Ngồi trên cây thoải mái không?”
Tả Kiếm Minh ngạc nhiên: “Cũng, cũng được.”
“Tại sao cả đêm đều ngồi trên cây?”
“Thuộc hạ sợ nữ tử này bị người khác sai khiến, trong lòng có trá, lo lắng cho an toàn của giáo chủ.” Tả Kiếm Minh lời thật nói thật.
Thẩm Lam nhìn y chăm chăm, trong mắt lưu chuyển vài tia sáng khiến người ta không thể hiểu nổi, y chỉ cung kính đứng cúi đầu một bên.
“Ta đây xoa bóp cho ta, ta đau đầu.”
Tả Kiếm Minh đi tới, Thẩm Lam để y ngồi lên giường, sau đó gối đầu lên chân y.
Nhìn người đang gối lên chân mình, trong lòng Tả Kiếm Minh lại dâng lên sự dịu dàng.
Là hắn, người làm y vướng bận tám năm. Chân mày hắn, mắt hắn, tuy đã thay đổi nhưng y vẫn nhận ra được. Vươn hai tay ấn lên góc trán hắn, dịu dàng xoa ấn.
“Tay của ngươi sao lại lạnh như vậy?” Người đang nhắm mắt đột nhiên phun ra một câu như vậy.
Tả Kiếm Minh nghe thế vội rụt tay lại, sợ lạnh đến hắn: “Thuộc hạ quên mất, thuộc hạ ở bên ngoài cả đêm khó tránh có chút lạnh.”
“Ai bảo ngươi lấy tay ra? Đặt lại.” Thẩm Lam không vui mở mắt ra: “Còn nữa, nói ‘ta’ là được rồi.”
“Nga.” Tả Kiếm Minh lại tiếp tục ấn lên.
Xúc cảm mát lạnh từ trên trán truyền xuống, Thẩm Lam cảm thấy rất thoải mái, rất mát mẻ.
“Trên người ngươi đều là vị đạo của lá cây.”
“Vậy sao?” Tả Kiếm Minh cảm thấy có chút quẫn bách, y cũng ngửi được mùi thực vật trên người mình.
“Cũng rất dễ ngửi đó, so với mùi phấn son trên người nữ nhân thì dễ ngửi hơn nhiều.”
Tả Kiếm Minh không đáp lời, chỉ trầm mặc nhu ấn góc trán cho hắn. Trên chăn giường vẫn còn lưu lại vị phấn son nồng đậm của nữ nhân, thời thời khắc khắc nhắc nhở y tối qua ở đây đã phát sinh chuyện gì.