Nấc Thang Lên Cung Trăng - Mật Nguyệt

Chương 9: Giả Thuyết Biophilia



(*) Giả thuyết biophilia (còn gọi là BET) cho thấy con người có xu hướng bẩm sinh là tìm kiếm mối liên hệ với thiên nhiên và các dạng sống khác. Edward O. Wilson đã giới thiệu và phổ biến giả thuyết này trong cuốn sách Biophilia (1984) của mình. Ông định nghĩa biophilia là "sự thôi thúc được liên kết với các dạng sống khác".

Cuối tháng ba, hiếm hoi mới có được một ngày thứ sáu rảnh rỗi.

Nguyệt Thời Ninh đã quen với việc dậy sớm, điều đầu tiên cậu làm là pha một ly cà phê Americano đá, vừa uống vừa tỉnh táo dần.

Cô bảo mẫu nhà Nhan Quân tối qua vừa đến lấp đầy tủ lạnh, rau củ chiếm phần lớn. Cậu lựa chọn một hồi, cuối cùng quyết định làm một món salad mì kiều mạch đơn giản và nhanh gọn.

Một nắm mì kiều mạch trà xanh màu xanh nhạt được luộc chín, làm lạnh bằng nước đá và xếp gọn dưới đáy bát, vài quả cà chua bi bổ đôi, cà rốt thái sợi, một nắm đậu nành xanh được chần qua nước sôi, sau đó cắt nhỏ cá ngừ phi lê đã rã đông bằng nước lạnh, rưới lên một ít nước cốt chanh, dầu mè, xì dầu và mirin rồi trộn đều.

Sau khi hoàn thành tất cả nguyên liệu, cậu trưng bày chúng trước ống kính một lúc, rồi tắt máy quay. Nhân lúc ánh nắng còn mờ nhạt, cậu ngồi cạnh cửa sổ, chậm rãi thưởng thức bữa ăn, đồng thời kiểm tra lịch trình tháng sau.

Tháng tư vốn dĩ không cần phải ra nước ngoài, nhưng nửa tháng trước, tại Tuần lễ Thời trang Tokyo, một nữ ca sĩ Nhật Bản hạng diva đã ngay lập tức chú ý đến cậu khi xem show diễn, liền liên hệ với công ty, hy vọng Nguyệt Thời Ninh có thể tham gia vào MV bài hát mới của cô ấy.

MV mang chủ đề ma cà rồng, nghe nói đội ngũ của cô ấy đã tìm kiếm diễn viên trong một thời gian dài nhưng vẫn chưa chọn được người ưng ý.

Sau khi hai bên công ty trao đổi, cuối cùng đã xác định dành một tuần cuối tháng tư để quay MV. Đới Hoan Hoan đã nhắc Nguyệt Thời Ninh mau chóng xin phép giảng viên nghỉ học.

Nguyệt Thời Ninh rất quen thuộc với việc xin phép. Giảng viên và các thầy cô trong khoa luôn đặc biệt ưu ái cậu, xét đến tình huống đặc biệt của cậu, chỉ cần cậu đảm bảo đủ tỷ lệ chuyên cần và đạt điểm trung bình, sẽ không ai làm khó dễ. Đặc biệt là giảng viên của cậu, ngay từ khi bắt đầu năm nhất đã chú ý đến sức khỏe tinh thần của cậu, thường xuyên trò chuyện tâm sự. Mãi đến khi cậu nổi lên từ các sàn diễn thời trang quốc tế và trở về nước, liên tục xuất hiện trên truyền thông và tạp chí, giảng viên mới thực sự yên tâm, các cuộc trò chuyện cũng dần dần trở thành những lời khen ngợi. Thậm chí giảng viên còn ủng hộ sự nghiệp người mẫu của cậu hơn cả ông bà ngoại, có lẽ vì đứng ngoài cuộc, thầy có thể nhìn nhận rõ ràng hơn về hoàn cảnh của Nguyệt Thời Ninh, hiểu rằng cậu luôn bị hạn chế bởi vấn đề về mắt và sức khỏe, khó có thể cạnh tranh bình đẳng với người bình thường. Việc có cơ hội làm người mẫu như hiện tại thực sự rất quý giá.

Ăn sáng xong, lúc đó mới chỉ hơn tám giờ, cậu dành hơn hai tiếng đồng hồ để chọn một bài báo vừa phải từ The Economist làm bài tập đọc báo nước ngoài trong tuần này. Sau khi hoàn thành, cậu thay quần áo, mang theo một chai nước điện giải rồi xuống tầng. Phòng gym vào giờ làm việc rất vắng, khu vực máy móc lác đác vài người, không phải đợi để sử dụng bất kỳ thiết bị nào. Cậu đeo tai nghe, sau khi khởi động xong liền ngồi vào máy tập bướm để bắt đầu tập vai. Thực ra, cậu thích tập cardio hơn, đặc biệt là máy chạy bộ hình elip, tăng thêm sức cản. Chạy đến khoảng bốn mươi phút là rất dễ rơi vào trạng thái flow, tác dụng của endorphin và dopamine khiến cậu cảm thấy như mình có thể làm chủ cả thế giới. Đáng tiếc, vì cân nặng giảm xuống, gần đây huấn luyện viên đã nghiêm cấm cậu tập cardio cho đến khi cân nặng trở lại 70 kg.

Muốn tăng cân thì phải bổ sung đủ dinh dưỡng, đặc biệt là sau khi vận động.

Tắm xong, thoa kem chống nắng, đội mũ, đeo kính râm che gần nửa khuôn mặt. Cậu đi thẳng đến siêu thị để mua một miếng bò bít tết. Khi đi qua khu vực trái cây, tấm bảng quảng cáo giảm giá 20% nho Kyoho trên nền vàng viết tay vô cùng nổi bật, ngay cả cậu cũng chú ý ngay lập tức.

Cậu vội quay lại, cúi người ghé sát hơn. Chùm nho màu tím đậm tròn trịa, căng mọng, phủ một lớp phấn như sương mỏng, nhìn bằng mắt thường cũng thấy độ tươi ngon. Có thể nói mua được là quá hời, vì vậy trong tủ bảo quản chỉ còn lại một chùm cuối cùng.

Nguyệt Thời Ninh trong lòng thầm kêu "lucky", cầm lấy khay xốp duy nhất còn lại, bất chợt nghe thấy bên cạnh có một tiếng "A" rất nhỏ, gần như cùng lúc một bàn tay vội vàng rụt lại. Cậu không kịp nhìn rõ trên cổ tay đó vừa lướt qua thứ gì, trong lòng thoáng cảm thấy chút ngại ngùng.

Nhưng cậu không tranh cũng không giành, người kia đến muộn một chút... có lẽ là không có duyên với chùm nho này chăng?

Cậu quay đầu, từ sau kính râm phân cực lén nhìn đối phương một cái, không ngờ sự ngại ngùng lại tan biến ngay khi ánh mắt chạm nhau.

Hôm nay Giản Tiêu rất khác, tóc không được tạo kiểu kỹ lưỡng, chỉ sạch sẽ và hơi bồng bềnh, mặc một bộ đồ denim gần như đen, đường nét vừa vặn nhưng không quá ôm sát, phác họa cơ thể cao gầy và săn chắc. Đôi giày bốt có dây buộc màu nâu hạt dẻ bọc lấy mắt cá chân, mang lại cảm giác chắc chắn, an toàn. Tay áo xắn lên để lộ một đoạn cánh tay, trên cổ tay trái đeo một chuỗi vòng tràng hạt bằng gỗ đàn hương, ở giữa những hạt gỗ là một viên ngọc trai trắng có kích cỡ tương tự, nổi bật với độ sáng bóng khác biệt.

Làn da màu mật ong quả thật rất hợp với ngọc trai trắng và bộ trang phục giản dị này cũng rất hợp với Giản Tiêu, còn hợp hơn nhiều so với những bộ vest.

"Trùng hợp quá." Nguyệt Thời Ninh tháo kính râm, cười với anh. Gần một tháng không gặp, cậu không có thời gian nhớ đến anh, nhưng bây giờ gặp lại, cậu lại cảm thấy một sự hưng phấn khó tả.

"Ừm, lâu rồi không gặp, hôm nay không có lịch chụp à?"

"Đúng vậy." Nguyệt Thời Ninh gật đầu, không ngừng quan sát bộ đồ giản dị của người làm công sở. "Còn anh? Sao lại đi siêu thị vào giờ làm? Hay là... đã nghỉ việc rồi?"

"Chưa, cuối tuần trước tôi đi công tác, hôm nay là ngày nghỉ bù." Giản Tiêu liếc nhìn giỏ hàng đầy ắp của cậu. "Mua xong chưa? Đi uống cà phê nhé?"

Mặt trời giữa trưa nóng rực quá mức, hôm nay là một ngày đẹp hiếm hoi, nhưng với cậu lại không mấy thân thiện. Nguyệt Thời Ninh chọn một bàn cách xa cửa sổ nhất và ngồi vào chỗ khuất ánh sáng.

"Uống gì?" Giản Tiêu hỏi.

"Americano đá... ừm..." Buổi sáng cậu đã uống một ly rồi, Nguyệt Thời Ninh thay đổi ý định vào phút chót. "Latte sữa đậu nành đi, ít caffeine, không đường."

"Ăn gì không?"

Nguyệt Thời Ninh hơi ngẩn ra, nheo mắt lại cố gắng nhìn kỹ thực đơn trên quầy thanh toán. Chữ viết tay không dễ phân biệt, cậu nhìn một hồi lâu vẫn thấy mờ mờ. Cậu rất ít khi ăn ngoài, một là khó kiểm soát lượng calo, hai là sợ bị nhận ra gây chú ý và cũng tránh gặp phải những đứa trẻ quá tò mò. Chúng rất thích dùng tiếng Anh lắp bắp hỏi cậu Where are you come from, từ đó tạo ra tình huống khó xử.

Giản Tiêu thấy vậy cũng không hỏi gì, chỉ lấy điện thoại ra chụp lại thực đơn rồi đưa cho cậu: "Quán này cà phê ngon lắm, món ăn thì chỉ tạm ổn thôi." Anh cúi xuống, sát lại gần Nguyệt Thời Ninh, chỉ vào một góc của bức ảnh, "Bánh croissant ở đây làm rất ngon, còn hương vị sốt hạt phỉ này hình như là món đặc biệt trong tuần do đầu bếp đề xuất, tôi chưa thử, cậu muốn thử không?"

... Croissant kết hợp với sốt hạt phỉ, đó là sự pha trộn giữa đường và dầu, một quả bom carb thấp dinh dưỡng nhưng giàu năng lượng, một sự kết hợp mà Nguyệt Thời Ninh từ khi vào nghề hầu như không bao giờ đụng tới.

Cậu lắc đầu, trả điện thoại lại: "Thôi, tôi lấy salad gà đi."

Giản Tiêu khựng lại: "Không thích ăn ngọt à?"

"Không phải, sợ béo." Cậu nhún vai.

Người kia ngạc nhiên nhướn mày, không kìm được liền véo vào cánh tay cậu, như thể họ không chỉ gặp nhau hai lần mà đã là bạn cũ quen biết từ lâu rồi: "Cậu gầy thế này rồi mà..."

Anh dùng lực không nhỏ, Nguyệt Thời Ninh bất giác cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt kết hợp kỳ lạ trên cổ tay Giản Tiêu mà có chút thất thần. Bình thường không kể là nhân viên hay thầy cô, bạn bè, ai gặp cậu cũng cẩn thận, như sợ rằng chỉ cần sơ suất một chút sẽ làm hỏng một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ.

Vậy nên cậu đã rất lâu rồi không được tận hưởng một sự tiếp xúc cơ thể bình thường mà vô tư như vậy.

Chỉ tiếc là tay của Giản Tiêu vừa chạm vào đã rút ra ngay, không để cậu có thời gian cảm nhận, Nguyệt Thời Ninh ngẩng đầu lên, anh đã quay lưng đi đến quầy thu ngân gọi món, túi quần phía sau còn nhét một đôi găng tay đen không hợp với mùa này.

Khi salad được mang ra, quả nhiên đúng như cậu dự đoán, nước sốt được rưới lên rất nhiều, may là vẫn chưa được trộn đều.

Cậu tùy tiện dùng thìa vớt hơn nửa phần nước sốt ra để ở mép đĩa, nhanh chóng quay một cảnh ba giây rồi mới cầm nĩa lên ăn.

"Người mẫu ăn uống cũng vất vả vậy sao?" Giản Tiêu vừa ăn một miếng bánh sandwich tàu ngầm vừa hỏi.

"Cũng không thể nói là vất vả." Nguyệt Thời Ninh suy nghĩ một chút, "Chúng tôi kiếm tiền nhờ điều này, nói theo cách của người ngoài thì chúng tôi chỉ cần đi vài bước và chụp vài tấm ảnh là có thể kiếm được tiền, vậy thì việc giữ dáng chẳng phải là đạo đức nghề nghiệp cơ bản sao."

"Thỉnh thoảng ăn một miếng cũng không sao mà..."

"Ừ, đó là thói quen của tôi thôi. Hơn nữa, ăn đồ ngọt cũng không chỉ sợ béo, chủ yếu là dễ nổi mụn, mà ngày mai tôi còn có buổi chụp hình." Nguyệt Thời Ninh nhìn dáng vẻ ăn uống ngon lành của anh, tâm trạng tốt lên rất nhiều, "Phải thay nhiều bộ trang phục, nếu da dẻ không tốt, công việc của thợ trang điểm và người chỉnh sửa hậu kỳ sẽ tăng thêm, mà bản thân tôi cũng sẽ khó chịu." Cậu nhìn đôi găng tay da nửa ngón bị vứt trên bàn hỏi: "Anh định đi đâu à?"

"Ừ. Có một khu cắm trại chưa nổi lắm. Nghe nói bây giờ đang là mùa nước dâng, có thể nhìn thấy thác nước nhỏ, tôi muốn đạp xe đến đó xem thử." Giản Tiêu uống hết cà phê, nói chuyện mang theo hương cà phê đậm đà.

"Đi cắm trại sao?" Nguyệt Thời Ninh chỉ vào mấy cốc mì ăn liền và nước khoáng mà anh vừa mua ở siêu thị, "Chỉ ăn mấy thứ này thôi?"

"Không phải cắm trại, không ở lại đó, coi như... một phiên bản dã ngoại giá rẻ thôi." Giản Tiêu ngẩng đầu đón ánh mặt trời, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, khóe mắt nở nụ cười lười biếng, đôi mắt sáng lên dưới ánh nắng, giống như hai viên hổ phách trong suốt, "Thời tiết đẹp như thế này, đi xe đạp hóng gió, về trước khi trời tối. Dạo này ngày nào cũng bị nhốt trong văn phòng, lâu rồi không được phơi nắng, con người sẽ bị gỉ sét mất."

Nguyệt Thời Ninh sững sờ, lặng lẽ xiên một miếng thịt gà nướng quá lửa đưa vào miệng, trong đầu chợt hiện lên "Giả thuyết Biophilia".

Các nhà khoa học đã nghiên cứu và chỉ ra rằng, bản tính của con người là khao khát thiên nhiên, mong muốn được tiếp xúc với các sinh vật khác. Khi tinh thần mệt mỏi, việc trốn khỏi công nghệ hiện đại, hòa mình vào thiên nhiên là cách hiệu quả nhất để xoa dịu.

Cậu cũng là con người, tất nhiên không thể tránh khỏi. Chỉ tiếc rằng, cậu chưa bao giờ được hưởng cái hạnh phúc đơn giản và rẻ tiền như thế này. Mỗi lần ra ngoài, cậu đều phải dùng ô che nắng, kính phân cực, áo dài tay, quần dài và hết chai kem chống nắng này đến chai khác để bảo vệ bản thân khỏi tia UVA và UVB.

Đối với cậu, sự ấm áp dường như vừa gần trong gang tấc, lại vừa xa tít tận chân trời.

Thấy cậu không nói gì, Giản Tiêu cầm cốc cà phê lên, trên miệng còn dính một nửa vòng bọt sữa: "Sao thế?"

Mang chút thành phần ghen tị, Nguyệt Thời Ninh không nhẹ không nặng lấy một tờ giấy ăn ấn vào miệng anh: "Không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy mì ăn liền cũng không tệ. Phơi nắng, đón gió, nghe tiếng thác nước, cho dù có ăn cục tẩy thì cũng cảm thấy ngon miệng lắm rồi."

Giản Tiêu bị cậu ấn cho sững sờ, để mặc giấy ăn dính trên miệng một lúc lâu mà không phản ứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.