Nại Hà

Chương 16



Sáng sớm, An Nại đã bị tiếng chuông di động đánh thức, cô mệt mỏi dụi dụi mắt, chắc hẳn là đêm qua say rượu nên sáng dậy có chút đau đầu. An Nại vươn cánh tay dài lấy chiếc điện thoại đang nằm trên mặt tủ đầu giường, màn hình vừa sáng liền hiển thị một dãy số lạ.

Cô nhẹ tay trượt qua nút nhận cuộc gọi màu xanh, chợt nghe thấy giọng nói non nớt truyền đến từ đầu dây bên kia:“Alo? Xin chào dì, con là Tiểu Bánh Trôi.”

“Xin chào.” An Nại vẫn nhớ cậu bé này, nghe thấy trẻ con từ đầu bên kia cô liền đoán ra chỉ có thể là tìm Đoàn Đoàn, cô vừa nghe điện thoại vừa đứng dậy rời giường chuẩn bị sang nhà đối diện tìm Đoàn Đoàn, quả nhiên đầu dây bên kia Tiểu Bánh Trôi chậm chạp nói rõ từng chữ:“Dì, con muốn tìm Đoàn Đoàn.”

“Được” An Nại đi dép lê sang phòng đối diện tìm Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn kiễng chân mở cửa cho cô, An Nại cúi người xuống đưa di động cho Đoàn Đoàn:“Bé ở nhà trẻ tìm con này.”

Đoàn Đoàn cầm lấy di động hô một tiếng “Alo”, một tay nắm tay An Nại kéo cô ngồi xuống ghế sofa, còn cậu đứng bên cạnh sofa rất nghiêm túc nghe điện thoại, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm tay An Nại thật chặt, chỉ lo mấy giây sau cô sẽ chạy mất.

Nghe giọng Tiểu Bánh Trôi cứ như là vừa khóc xong, còn mang đậm âm mũi:“Alo, Tiểu Đoàn Đoàn, hôm nay là ngày của ba, tui muốn tặng quà cho cậu.”

“[⊙⊙]” Đoàn Đoàn cầm di động nghiêm giọng:“Nhưng tui cũng đâu phải ba cậu.”

An Nại nghe được thiếu chút cười thành tiếng.

Tiểu Bánh Trôi tăng âm lượng:“Tui biết! Tui đã vẽ một căn nhà nhỏ muốn tặng cho ba, nhưng mà…nhưng mà sáng hôm nay ba tui tét mông tui, tui không muốn tặng cho ba nữa, tui tặng cho cậu, để cậu tặng cho ba cậu.”

Đoàn Đoàn nhăn mặt chau mày:“Nhưng đó là ba tui mờ.” Cậu muốn tự tay làm quà tặng cho ba cơ.

“Được rồi,” Tiểu Bánh Trôi nhỏ giọng, nghẹn ngào:“Vậy tạm biệt, Đoàn Đoàn……”

Đoàn Đoàn dán tai vào di động đang muốn an ủi cậu bạn nhỏ, chợt nghe thấy có tiếng người đàn ông ở đâu dây bên kia:“Tiểu Bánh Trôi, qua đây qua đây.”

Nghe giọng chắc hẳn là ba ba của Tiểu Bánh Trôi, Đoàn Đoàn yên lòng ấn tắt cuộc gọi, bò lên ngồi trên ghế sofa trả lại di động cho An Nại, sau đó rất tự nhiên cậu dang tay ôm cổ An Nại nhỏ giọng nói thầm bên tai cô:“Nại Nại, dì có thể.. cùng con …làm quà tặng ba ba không?”

“Được chứ.” An Nại gật gật đầu, cô có cảm giác Đoàn Đoàn đi nhà trẻ vài ngày đã nói câu chữ trôi chảy hơn trước kia rất nhiều, có thể là do có bé Tiểu Bánh Trôi hay nói làm bạn bên cạnh. Đoàn Đoàn nghe thấy cô đồng ý, vui vẻ nhảy bình bịch trên sofa vài cái, rồi bé nhảy xuống đất chạy lon ton tới phòng bếp tìm Sở Hà.

Khi An Nại qua đây là lúc Sở Hà đang làm bữa sáng, Đoàn Đoàn vừa dang tay muốn ôm, Sở Hà liền cúi người bế bé ngồi lên vai mình, một tay giữ chặt tay bé, một tay cầm muôi xào rau. Ánh nắng sớm xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào căn phòng, phản chiếu bóng dáng người đàn ông mặc sơ mi trắng tay giữ chặt đứa nhỏ trên vai trông thật ấm áp và bình yên.

Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy tại khoảnh khắc này anh đẹp trai hơn bất cứ khi nào.

An Nại đứng bên cạnh nhìn anh đổ rau chân vịt, cà rốt, hành tây và vài quả chanh bỏ vào máy ép hoa quả xay vài phút, sau đó đổ chất lỏng màu rau xanh đậm kia vào chén, đột nhiên cô có chút thương Sở Đoàn Đoàn, nhưng Đoàn Đoàn tuyệt đối không cảm thấy mình đáng thương, cậu ôm chén nước ép uống ực một cái rất vui vẻ.

Sở Hà đem chút cà rốt còn lại thả vào nồi nước sôi, vừa quay đầu đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của An Nại, anh tiện tay hươ hươ chén nước rau ép, dương dương tự đắc nhếch cằm nhìn cô:“Làm một bát không?”

An Nại lắc đầu, rau chân vịt là loại rau cô ghét nhất, cà rốt chiếm vị trí thứ hai.

Nước ép hoa quả thì xanh đậm, cháo trắng cà rốt cũng làm rất đơn giản, An Nại ngồi ở bàn cơm nhìn đống đồ ăn thì hoàn toàn không có chút khẩu vị, cô liếc mắt nhìn Đoàn Đoàn đang ăn sáng, Đoàn Đoàn ôm bát cháo nhỏ của mình ăn rất vui vẻ, dường như chỉ cần món mà ba bé làm thì món nào cũng ngon.

“Lát nữa anh về nhà gặp ba, không đưa Đoàn Đoàn theo.” Sở Hà đưa cho cô một ly nước ép chanh đá, An Nại vươn tay nhận cốc vừa đúng lúc ngón tay cô chạm vào tay anh, cô nhanh tay thoáng rụt tay về khiến ly nước chanh suýt đổ,“Xoạt” Sở Hà nắm ngược lấy tay cô giữ lại ly nước, rồi cầm tay cô đặt ly nước chanh lại trên bàn,“Em vẫn chưa tỉnh ngủ à?”

“Tôi tỉnh rồi!” An Nại thả lỏng bàn tay đang nóng rực, vùi đầu uống một ngụm nước chanh.

Sở Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh thấy cô uống nước chanh, hai mắt lập tức sáng lên.

An Nại nhìn cái miệng đầy nước xanh vì uống chén nước ép hoa quả, cô liền đưa ly nước chanh đến miệng cậu bé, Đoàn Đoàn vui sướng uống một ngụm lớn.

Ăn xong bữa sáng Sở Hà liền đi, An Nại lái xe đưa Đoàn Đoàn tới trung tâm thương mại gần đó cùng bé mua quà tặng cho Sở Hà trong ngày của ba.

Cuối cùng Đoàn Đoàn chọn một bức tranh cát và một bộ logo xếp hình, lúc An Nại cầm tay bé đi tới khu đồ ăn thì thoáng nghe được có người gọi tên mình, cô quay lại nhìn xung quanh trong chốc lát mới nhận ra người đeo kính đội mũ kia là Từ Tư Khởi.

Từ Tư Khởi đi tới vươn tay muốn ôm Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn nắm tay An Nại thật chặt lùi người về phía sau né một chút.

“Đứa nhỏ này chính là nó phải không? Rất giống ba nó.” Từ Tư Khởi nở nụ cười gượng gạo, nhưng rất nhanh lại trở nên thân thiện:“Nại Nại, mẹ vừa qua nhà tìm con nhưng không thấy con ở nhà, không ngờ lại gặp nhau ở đây.”

An Nại gật gật đầu, cô cũng không muốn đứng ngoài đường mà ôn chuyện cùng Từ Tư Khởi, mỗi lần Từ Tư Khởi tới tìm cô đều có mục đích rõ ràng, trước kia cô đã từng chờ mong bà sẽ dành cho cô tình thương của mẹ, nhưng hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, khi còn bé đối với Từ Tư Khởi mà nói, cô là kẻ vướng víu. Sau khi trưởng thành, đối với Từ Tư Khởi cô sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Quả nhiên, Từ Tư Khởi nhanh chóng vào chủ đề chính:“Mẹ sắp ra nước ngoài chụp ảnh đại diện, em gái con ở nhà một mình mẹ cũng không yên tâm, mười giờ rưỡi tối con có thể đón em nó về nhà con ở một thời gian……”

Lần này Từ Tư Khởi đến tìm cô là vì Từ Y Y trượt kỳ thi vào đại học năm vừa rồi, hiện tại đang ở học lại ở trường trung học gần nhà cô, Từ Y Y đã thi trượt hai năm nên bây giờ tính tình cáu bẩn tâm trạng không tốt, Từ Tư Khởi muốn cô chăm sóc em gái, thuận tiện giúp con bé bổ túc chút kiến thức.

“Mấy năm trước lúc con thi đại học……” Từ Tư Khởi nói đến một nửa liền ngừng lại, gượng gạo thay đổi đề tài câu chuyện:“ Dù sao Y Y cũng là em gái ruột của con, nếu không phải vì chuyện đó, nó cũng không phải khổ như vậy.”

An Nại hít sâu một cái, đi vòng qua Từ Tư Khởi ôm Đoàn Đoàn bỏ đi thẳng, chuyện đó trong miệng Từ Tư Khởi, chính là chuyện Từ Y Y đi chơi xuân cùng cô leo cầu trượt chơi đùa, không cẩn thận đẩy cô xuống hồ nhưng không may bản thân cũng bị ngã xuống, An Nại không bị chết đuối ngược lại lúc Từ Y Y liều mạng bơi về bờ thì đầu va phải một tảng đá……

Sự việc lần cũng là bước chuyển biến thần kỳ cho những chuyện sau này, ở bệnh viện lúc cần người nhà truyền máu, Từ Tư Khởi liền gào khóc đòi Sở Dập vào cứu con gái, trùng hợp là lúc xét nghiệm máu lại phát hiện nhóm máu của con gái ông Từ Y Y không phải là một trong những nhóm máu tổ hợp theo lý thuyết của ông và Từ Tư Khởi, từ hôm đó Từ Y Y không còn là Sở Y Y nữa, sau khi chuyện bị bại lộ Từ Tư Khởi cũng mang theo Từ Y Y rời khỏi nhà họ Sở ra nước ngoài.

Vì sợ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, nên bà ta vẫn chưa đăng ký kết hôn với Sở Dập, cuối cùng ngay cả lúc rời đi cũng không cần dây dưa kéo dài.

Nhưng Từ Tư Khởi chỉ đưa mình Từ Y Y đi, để An Nại một mình ở lại nhà họ Sở với thân phận cực kỳ xấu hổ.

Bước chân An Nại nhanh hơn, đột nhiên Đoàn Đoàn cọ má mũm mĩm vào cổ cô, hai cánh tay nhỏ vòng qua mà ôm lấy cổ cô, bé nhỏ giọng nói:“Đừng khóc.”

“Không khóc.” cằm An Nại cọ cọ vào tóc bé con hỏi,“Con muốn ăn kem không?”

“Muốn” Đoàn Đoàn ra sức gật đầu lia lịa, ba rất ít cho cậu ăn kem.

Đến tiệm kem, An Nại gọi một hộp kem to một hộp nhỏ, cô đưa hộp nhỏ hơn cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn vui vẻ xúc một thìa cho cô.

Ăn kem xong tâm trạng An Nại khá hơn rất nhiều, đây là thói quen đã hình thành từ khi cô học sơ trung, một khi tâm trạng không tốt cô sẽ uống nước mát, ăn kem lạnh.

Sợ Đoàn Đoàn còn nhỏ, ăn lạnh nhiều sẽ dễ bị bệnh, cô ăn đỡ cho Đoàn Đoàn phân nửa hộp kem, rồi hai người vui vẻ về nhà.

Sau khi về nhà An Nại và Đoàn Đoàn cùng nhau ngồi trên thấm thảm dài ở thư phòng vẽ tranh cát, Tiểu Đoàn Tử chau mày vẻ mặt nghiêm túc mở từng túi cát rắc nhẹ lên bức tranh, không cẩn thận đổ quá nhiều cát lên tranh, bé liền nằm nhoài người thổi nhẹ chỗ cát còn thừa, không ngờ bị cát bay vào mắt, Đoàn Đoàn vươn tay dụi dụi mắt, ngón tay vốn có cát nên lại dây lên mặt và lông mi, bé càng xoa mắt càng đau, càng đau lại càng khó chịu.

An Nại vừa mở hộp logo xếp hình, cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn mới phát hiện mắt Đoàn Đoàn đỏ hồng do bé cứ dụi mắt nãy giờ, cô bế Đoàn Đoàn đứng thẳng người dậy.

“Đoàn Đoàn, mở mắt nào con, dì thổi một cái là hết đau liền.” An Nại chờ bé mở to hai mắt, rồi tiến lại gần nhẹ nhàng thổi một cái,“Hết ngứa chưa con?”

“Dạ” Đoàn Đoàn hai tay nhỏ dính cát chà chà vào nhau, gạt hết cát còn dính trên tay, rồi nghiêng người qua hôn lên má An Nại một cái.

“Chụt” kêu vang một cái, cả hai một lớn một nhỏ mặt đều đỏ bừng, An Nại ôm Đoàn Đoàn đi toilet rửa mặt rửa tay, cô dạy bé lần sau nếu không cẩn thận bị thứ gì bay vào mắt trước tiên phải rửa tay thật sạch rồi dùng khăn mặt lau khô tay rồi mới được dùng tay rửa mắt, Đoàn Đoàn cũng không chú ý nghe lắm, tất cả lực chú ý đều tập trung vào vành tai đỏ rực của An Nại, thì ra mẹ cậu cũng sẽ xấu hổ, ba ba nói đúng, bé thật sự rất giống mẹ.

Đoàn Đoàn vươn hai tay xoa xoa mặt mình, vui sướng chạy về tiếp tục hoàn thành bức tranh cát.

An Nại sờ sờ mặt, vùi đầu tiếp tục vận lộn với logo xếp hình.

Một lớn một nhỏ ngồi trên thảm một người rắc rồi thổi cả buổi trưa, một người tháo tháo ghép ghép cả buổi trưa, cuối cũng cũng đại công cáo thành. An Nại ngả người nằm dài trên thảm thả lỏng toàn thân, Đoàn Đoàn cũng học theo cô ngả người về phía sau ngửa mặt nằm trên thảm.

An Nại vốn định nằm nghỉ một chút rồi dậy, ấy mà vừa nằm cô đã ngủ luôn, lúc tỉnh dậy liền cảm thấy cả người đau nhức đến đòi mạng, cô không thể ngồi dậy nổi, không biết có phải do đêm qua uống nhiều rượu, sang hôm nay lại ăn kem rồi lại nằm trên nền đất mấy tiếng, nên bây giờ bụng đau đến ứa mồ hôi lạnh.

***

Sở Hà vừa từ nhà họ Sở đi ra liền gọi điện thoại cho An Nại, đầu dây bên kia người nhận điện thoại là Đoàn Đoàn, bé con vừa nghe điện thoại liền òa khóc:“Ba ba ba ba, ba về mau, mẹ bị đau.”

“Đoàn Đoàn, hai người ở nhà sao?” Sở Hà bị bé làm giật mình, trầm giọng hỏi bé.

“Không, đang ở trong xe, con gọi xe ồi.” Đoàn Đoàn sợ hãi, càng giải thích càng lộn xộn, âm thanh mang theo giọng mũi khóc nức nở,“Ulla Ulla[1] có kêu, nhưng giờ …nó không…kêu nữa.”

[1] Ý là tiếng còi í o í ò của xe cứu thương các thím ạ ~ dễ thưn gì đâu *o*

“Cục cưng, con đưa điện thoại cho người lớn bên cạnh nào.” Sở Hà đoán có thể là An Nại đã gọi cấp cứu? Anh nói xong Đoàn Đoàn bên kia còn khóc to hơn nữa, bé vừa rồi chỉ lo nói chuyện với ba, bọn họ đã chuẩn bị đưa mẹ bé vào bệnh viện, Đoàn Đoàn cầm điện thoại chạy theo phía sau, vì chân ngắn lại đuổi không kịp, trước mắt giờ chỉ còn lại những ống quần màu trắng mờ mịt.

Cậu khóc lóc nhìn theo đám người phía trước, bên kia An Nại vừa tỉnh lại nhìn xung quanh lại không thấy Đoàn Đoàn đâu, cũng may cô vừa chạy ra liền nhìn thấy Đoàn Đoàn đang cầm di động khóc nức nở trước cửa bệnh viện.

Chờ Sở Hà hỏi rõ được mọi chuyện, chạy tới bệnh viện thì đã thấy An Nại và Đoàn Đoàn đang ngồi ngoài hành lang chờ bệnh việp xếp phòng, An Nại một tay nối với cây treo truyền dịch, tay kia thì lau nước mắt cho con trai.

“Tầng trên vẫn còn giường, để anh bế em lên đó.” Sở Hà cúp điện thoại rồi đi qua định ôm lấy An Nại, cô liền lắc đầu, cô chỉ bị viêm dạ dày cấp tính thôi mà, vẫn có thể cầm cây treo bình này đi lại được, cô vốn cảm thấy mình chỉ cần ngủ một giấc sẽ đỡ, không ngờ Sở Đoàn Đoàn còn biết cách gọi cho 120 [2], phía bên nhân viên cấp cứu còn có thể căn cứ vào địa chỉ định vị qua GPRS mà tới đón cô.

[2] 120: giống 115 của Việt Nam gọi xe cứu thương, tiện thể 113 là cảnh sát, 114 là chữa cháy.

Thấy An Nại kiên quyết tự đứng dậy, Sở Hà cũng không còn cách nào, anh biết sau khi ba An Nại qua đời ở bệnh viện, An Nại liền có cảm giác bài xích nơi này. Ba người cùng nhau ngồi trên ghế chờ ngoài hành lang, một nhà ba người đều rất sáng sủa, đám y tá bệnh nhân thỉnh thoảng đi qua liền quay lại nhìn bọn họ giống như nhìn gấu trúc trong sở thú.

Sở Hà nhìn sắc mặt tái nhợt của An Nại liền mở miệng nói:“Không chờ được phòng bệnh thì em cứ nằm đây một lát đi.”

“Không.” An Nại cự tuyệt rất nhanh.

“Đừng sợ, anh ở……” Sở Hà hiếm khi dịu dàng như vậy, An Nại nhìn anh một cái nói:“Chính là vì anh đang ở đây……”

Sở Hà:“……”

“Sở Đoàn Đoàn, vậy con ngủ một lát đi.” Sở Hà nhìn Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh, không quản nổi mẹ nó đã đành chẳng lẽ cũng không nói nổi thằng con?

“Không,” Đoàn Đoàn vươn tay dụi dụi mắt, rõ ràng mắt sắp không mở nổi nữa mà vẫn cố chịu, cậu ưỡn ngực ngồi thẳng lưng, mẹ cậu sắp được về nhà rồi, cậu còn muốn tặng bức tranh cát cậu tự làm cho ba ba nữa.

Bé vừa nói xong Sở Hà liền tức giận nhỏ giọng mắng:“Ngốc.” [3]

[3] Ngốc: anh ấy nói là nhị (số 2)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.