Nại Hà

Chương 64



An Nại rất ít khi cười nên cô vừa cười rộ lên liền khiến trái tim Sở Hà cũng tan chảy.

Dưới ánh mặt trời, trên mũi An Nại lấm tấm mồ hôi lấp lánh, tóc cũng rối xù, nhất là những lọn tóc gần bên tai. Thoạt nhìn cả người có vẻ dịu dàng hơn nhiều.

Khi vừa chạm mắt với Sở Hà thì An Nại chưa kịp thu lại nụ cười tươi trên mặt, cô có chút ngại ngùng nên chữa cháy bằng cách uống một ngụm nước lớn, rồi cứ nhìn chằm chằm xuống mũi giày của mình. Bất chợt Sở Hà đột nhiên vươn tay tới, ngón trỏ của anh miết qua chóp mũi cô lau đi những giọt mồ hôi kia.

Đầu ngón tay trắng mịn ướt nhẹp, hẳn là toàn mồ hôi trên mũi cô.

Ngón cái vân vê cùng ngón trỏ, Sở Hà nhanh chóng lôi khăn tay ra, An Nại đang nghĩ anh định lau tay, không ngờ anh lại giữ chặt lấy cằm cô, còn lau mặt cho cô thật cẩn thận, lực tay anh ở cằm cô rất mạnh, lực lau mặt còn mạnh hơn nữa.

Mặt An Nại lập tức đỏ bừng, xung quanh đều là ba mẹ lấy khăn ra lau mặt cho con cái mình! Làm thế có phải xấu hổ quá rồi không? Chẳng đợi cô cảm thấy xấu hổ, Sở Hà đã lau mặt xong cho cô rồi. Hương vị bạc hà dịu mát trên chiếc khăn ướt dường như vẫn còn lưu lại trên gương mặt cô, An Nại cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.

Cô cũng định lau qua mặt cho Đoàn Đoàn một lượt, vừa cúi đầu mới nhận ra không biết Đoàn Đoàn đã chạy đi từ lúc nào, An Nại tìm một vòng mới thấy bọn trẻ đang chui trong hầm cầu trượt ở phía xa, cả đám cỏ vẻ như đã tìm ra một nơi tránh nắng tuyệt vời.

Cách đó vài bước chân, An Nại chợt nghe giọng hưng phấn của Đoàn Đoàn:"Tui, ba ba tui là giỏi nhất, ma ma tui cũng giỏi nhất, gia đình chúng tui...về nhất đấy!"

"Đoàn Đoàn cậu cũng giỏi nhất nữa!" Đây là tiếng cổ vũ của Tiểu Bánh Trôi.

"Tui vui lắm!" Đoàn Đoàn mặt mày hớn hở vừa nói xong, liền chạy lên cầu thang rồi trượt xuống, vừa đúng lúc An Nại đang đứng dưới cầu trượt nên đón ngay được cu cậu.

Cô vừa tới thì Đoàn Đoàn liền lon tọn chạy theo sau cô, trận đấu của những tổ khác vẫn đang tiếp tục, bên tai An Nại giờ đây tràn ngập tiếng hò hét hô cổ vũ của đám con nít, còn cả tiếng nhạc nền đinh tai nhức óc xung quanh, Sở Hà hình như vừa nói với cô câu gì đó, nhưng cô không nghe rõ lắm.

Sở Hà hẳn là đã nhận ra cô chưa nghe được gì, anh liền cúi đầu hét lớn vào tai cô:"Em có nóng không? Chúng ta quay lại xe đi, lát nữa Đoàn Đoàn tự lên nhận thưởng cũng được."

An Nại vốn chẳng nóng lắm, nhưng giờ lại thấy nóng, cô lắc đầu rồi nghiêng người tới nói vào lỗ tai Sở Hà:"Em muốn chờ thêm lát nữa!"

Hơn mười giờ thì hoạt động thể thao cùng phụ huynh mới được coi là chấm dứt, phần thưởng nhà trẻ tặng cho Đoàn Đoàn là một bộ album ảnh rất đẹp mắt, trong một chiếc hộp lớn có ba bốn quyển album kích cỡ khác nhau, Đoàn Đoàn cầm một quyển bé nhất, nghĩ ngợi một chút rồi cho Sở Hà một quyển dày nhất, cho An Nại một quyển tầm trung.

Hoạt động cùng phụ huynh vừa kết thúc, nhóm phụ huynh liền rời đi, đám trẻ đã cùng chơi với ba mẹ mình cả buổi sáng, vừa thấy ba mẹ bỏ đi thì không nhịn được mà khóc òa lên đuổi theo. An Nại đứng ngoài cửa nhìn Đoàn Đoàn ngoan ngoãn kéo chiếc ghế nhỏ của mình đến cạnh chỗ của Tiểu Bánh Trôi, cu cậu vươn người qua cùng các bạn nhỏ khác xem từng bức tranh một, còn nhìn hai người vẫy vẫy tay.

An Nại nhìn thấy lúc cu cậu cúi đầu xem tranh thì đôi mắt có chút hồng.

"An Nại?"

An Nại đang nói tạm biệt với Đoàn Đoàn, chợt nghe thấy phía sau có người gọi tên cô.

Cô vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy hiệu trưởng cười tươi đi tới.

Cô hiệu trưởng nhìn cô một lượt, rồi lại nhìn sang Sở Hà nói:"Nhìn con kìa, thoắt cái đã hơn mười năm rồi, cô nhớ cô gái nhỏ nhà họ An lắm đấy nhé."

"Cô Vương......" An Nại vẫn còn nhớ cô hiệu trưởng, lúc cô còn học ở đây thì cô Vương là giáo viên của lớp cô. Khi ấy cô vẫn là một đứa trẻ hoạt bát nhanh nhẹn được mọi người yêu quý, cô giáo Vương thường xuyên ôm cô khen cô xinh gái.

Cô hiệu trưởng tán ngẫu với cô về rất nhiều chuyện năm ấy, có những chuyện ngay cả An Nại cũng không nhớ lắm, được cô hiệu trưởng nhắc lại thì mói có chút ấn tượng.

Hồi ấy có một khoảng thời gian Sở Hà tiện đường liền đưa cô tới nhà trẻ, cô chân ngắn nên đi rất chậm, chân anh thì dài hơn chân cô nên anh đi rất nhanh, một tay anh cầm cặp sách của cô, một tay nắm chặt tay cô, ngày nào anh cũng bận bịu đưa An Nại tới lớp.

Không ngờ hình ảnh này lại khiến người ta nghĩ anh rất yêu em gái.

"Khi đó thằng bé đưa con đến nhà trẻ, cô còn chào tạm biệt anh hai con, sau đó con còn nghiêm túc nói với cô, thằng bé không phải anh trai con!" Cô hiệu trưởng cười,"Không ngờ thật sự là không phải, mới chỉ chớp mắt thôi, con trai của hai đứa cũng đi nhà trẻ được rồi."

Có lẽ là gặp lại học sinh cũ nên bà nhớ lại rất nhiều chuyện ngày xưa, cô hiệu trưởng và cô ngồi trên xích đu hàn huyên một lát, Sở Hà ngồi bên cạnh chờ cô cũng không bực mình.

Đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, Sở Hà lái xe đưa cô đi làm.

Từ sáng đến giờ luôn có Đoàn Đoàn kẹp giữa hai người họ, giờ đột nhiên biến thành hai người ngồi trong xe kín, đột nhiên An Nại có chút không quen, cô chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lại thấy một bên sườn mặt Sở Hà phản chiếu trên cửa kính.

Từng đường nét trên gương mặt anh rõ ràng góc cạnh, khi anh không nói cũng không cười, sẽ khiến người ta có cảm giác thật khó gần.

"Trong tủ đá có coca." Tay Sở Hà khoát lên vô lăng, nhắc nhở cô một câu.

An Nại mở lon coca, uống một ngụm, nghĩ gì nên cô lại mở một lon nữa, thừa dịp đèn đỏ liền đưa đến bên miệng Sở Hà.

"Hôm nay em uống thuốc gì vậy?" Sở Hà chớp chớp mắt, cúi đầu uống lon coca trên tay cô.

An Nại cũng nâng lon nước trong tay, miệng thì trả lời câu hỏi của anh:"Thuốc thần kinh."

Nước coca trượt vào miệng Sở Hà, yết hầu anh hơi động,"Ngày mai uống một viên nữa đi."

An Nại:"......"

An Nại rời mắt khỏi yết hầu của anh, không biết tại sao, An Nại luôn cảm thấy yết hầu là một bộ phận vô cùng quyến rũ của đàn ông. Hồi còn bé cô rất ngạc nhiên với những điểm khác biệt giữa mình và anh, thỉnh thoảng cũng hay thừa dịp Sở Hà nằm ngủ trưa trên sofa mà nghịch yết hầu của anh. Sở Hà bị cô đánh thức, vừa mở mắt ra thì chạm mắt với cô, An Nại sẽ cảm thấy xấu hổ mà lật đật chạy trốn.

Mỗi lần như vậy Sở Hà sẽ tức giận mà bắt cô về trừng tri.

Lúc đến bãi đỗ xe, An Nại liếc mắt liền nhìn thấy Hà Minh đang đỗ xe ở cách đó không xa.

Sở Hà đỗ xe vào trong bãi, cô định mở cửa xe bước xuống liền nghe thấy tiếng mở cửa phía bên kia. Đối với kiểu vừa dịu dàng lại ép buộc này của anh, An Nại cũng để tùy anh, cô thu tay về chờ Sở Hà vòng qua ghế lái phụ mở cửa xe cho cô.

Lúc xuống xe Sở Hà còn đè cô ngoài cửa xe hôn mạnh một cái mới chịu thả cho cô đi.

Tiếng đóng cửa rầm rầm của Hà Minh vang cả bãi đỗ xe.

***

Gần đây An Nại đều đi theo Giang Noãn học hỏi, làm rất nhiều công việc chuản bị cho việc hợp tác sắp tới của E.A và Thần Dập.

Buổi chiều Giang Noãn nhờ cô mang vài tập tài liệu sang cho Diệp Lâm của bộ phận PR bên Thần Dập, An Nại đi sang đó một chuyến, mới biết Diệp Lâm bị ốm nên đã xin nghỉ ở nhà.

An Nại gọi cho Diệp Lâm một cuộc điện thoại, Diệp Lâm nói cho cô địa chỉ, nhờ cô mang tài liệu qua đó cho cô nàng.

Trước khi đi An Nại nhìn qua đồng hồ, còn nửa tiếng nữa cũng đến giờ về rồi, lúc cô rời khỏi công ty cũng tiện tay cầm tập album ảnh kia về luôn.

An Nại gõ gõ cửa, Diệp Lâm xuống nhà mở cửa cho cô, cười tủm tỉm nói:"Làm phiền em quá, vào nhà ngồi một lát đi, vừa đúng lúc tối nay công ty có bữa tiệc với E.A, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tới đó nhé."

"Vâng, cám ơn chị." An Nại theo chân Diệp Lâm đi vào, có chút khách sáo ngồi xuống sofa, lật mở ngắm nghía bộ album trong tay. Diệp Lâm bưng một đĩa hoa quả ra, vừa thấy cuốn album kia thì hai mắt sáng lên, trông có vẻ vô cùng hứng thú với cuốn album trong tay cô:"Ấy, đây là...... album à?"

"Là album ảnh." An Nại vừa nói, Diệp Lâm dường như càng cảm thấy hứng thú,"Đẹp nhỉ...... thời đại này hiếm người còn đi rửa ảnh, em còn mua cả album à?"

"Đúng rồi! Chị nhớ cái lần cắm trại năm cuối cấp ấy, chị chụp cho em rất nhiều ảnh đấy, để chị tìm lại cho em, tiện thể cất vào album mới luôn." Diệp Lâm nói xong liền kéo tay An Nại đi lên gác,"Là chị chụp cả đấy, nói thật, khi đó chị còn thầm mến Sở Hà, chụp anh ấy thì hơi xấu hổ, nên quyết định khi em và anh ấy đứng cùng nhau thì chị sẽ chụp." Thật sự là thế, khi đó cô cầm một cuộn phim dài, lúc rửa ra thì toàn là "ảnh chụp chung" của An Nại và Sở Hà.

"Đương nhiên, giờ chị không còn thích anh ấy nữa." Diệp Lâm rất tự nhiên thoải mái nói thêm,"Em chờ chị tìm chút nhé."

An Nại cho rằng Diệp Lâm chỉ chụp vài tấm, không ngờ cô ấy lại bê ra cả một thùng lớn, đổ ra cả đống ảnh cho An Nại chọn.

Những tấm ảnh nằm đầy dưới đất, quả nhiên phần lớn đều là ảnh chụp của cô và Sở Hà.

"Chị cũng định tỏ tình với Sở Hà, cứ nghĩ mình cũng sắp đi du học rồi, trước khi đi nhất định phải nói cho cậu ấy mới không cảm thấy tiếc nuối." Diệp Lâm lật mở từng tấm ảnh, lúc ấy cô quả thật đã tính như vậy, bất luận có thành công hay không, cũng sẽ xứng đáng với tình cảm đã chôn giấu trong lòng cô những năm tháng đó.

"Sau đó nhìn những tấm ảnh này, thì chị cảm thấy tốt nhất không nên tỏ tình nữa." Diệp Lâm rút một tấm ảnh trong đống lộn xộn dưới sàn,"Hồi ấy chị còn nghĩ Sở Hà không thích con gái đâu, em nhìn thử ánh mắt anh ấy ngắm em đi."

An Nại nhận tấm ảnh từ tay cô nàng.

Trong ảnh, cô đang tập trung cưỡi ngựa, Sở Hà cách đứng cách cô không xa lắm, ánh mắt anh đang nhìn về phía cô.

An Nại không thể mô tả được ánh mắt này có nghĩa gì, nhưng thật sự...... là rất chăm chú.

Ngay từ đầu, cô còn tưởng là ngẫu nhiên nhưng xem thì mới biết tấm nào cũng như vậy.

Còn có một tấm, cô đang ngồi trên bãi cỏ nướng cá, Sở Hà đứng ngay sau lưng cô, anh cúi người giúp cô xiên từng con cá, ánh mắt rất tập trung mà nóng rực.

Hai người có rất nhiều ảnh chụp chung, Sở Hà cõng cô leo núi, nhéo mặt cô, còn có một tấm anh dùng tay múc một vốc nước suối đút cho cô uống, cả mặt cô cũng vùi vào trong tay Sở Hà......

"Nơi chúng ta dựng lều cắm trại không an toàn lắm nên các nam sinh phải thay phiên nhau gác đêm, nhưng đêm nào lúc chị bước ra khỏi lều, dù muộn đến mấy cũng thấy Sở Hà đang ngồi canh ở gần lều chúng ta."

An Nại cầm tấm ảnh, trong lòng như có một dòng nước vừa chảy ngang mà ai đó vừa vứt chiếc bánh quy áp súc[1] xuống nước khiến chiếc bánh nhanh chóng trướng lên.

[1] Bánh quy này bề ngoài bình thường, sau khi ăn vào bụng và uống một chút nước sẽ nở ra đầy bụng, chỉ ăn một cái là no.

Cô chưa từng biết, ở một nơi cô không nhìn thấy thì Sở Hà lại dùng ánh mắt ấy để ngắm cô.

Khi đó, cô còn chưa thích Sở Hà.

An Nại lắc đầu, nếu có người nói với cô, Sở Hà thích cô còn sớm hơn cô thích anh, cô tuyệt đối sẽ không tin, nhưng nhìn những tấm ảnh này......

An Nại đem tất cả những tấm ảnh kia nhét vào album, trong lòng vô cùng rối loạn.

Lượng thông tin quá lớn, An Nại cảm thấy tối nay cô cần yên tĩnh để suy nghĩ.

Cuối cùng buổi tối tới khách sạn, khi An Nại và Diệp Lâm cùng nhau đi vào liền nhìn thấy Sở Hà, trong lòng cô không bình tĩnh nổi nữa.

An Nại vốn muốn tìm đại một chỗ để ngồi xuống, nhưng các ghế gần như đều đã có người ngồi, mọi người đều đồng ý đem vị trí ngồi bên cạnh Sở Hà để lại cho cô.

An Nại ngồi xuống rồi nhỏ giọng hỏi Sở Hà:"Đoàn Đoàn đâu anh?"

"Tới nhà Tiểu Bánh Trôi rồi." Sở Hà gắp cho cô một miếng cá kho.

An Nại nhìn anh một cái, ký ức lần trước bị xương cá chặn ngang cổ họng vẫn còn mới mẻ lắm, dấm ấy thật chua!

"Không có xương đâu." Sở Hà cầm đũa cẩn thận róc từng chiếc xương cá ra.

An Nại gật gật đầu, nhưng vẫn không ăn miếng cá kia, cô hạ giọng tiếp tục hỏi:"Chúng ta ở đây đến bao giờ anh? Muộn thế mà đi đón Đoàn Đoàn không chừng sẽ quấy rầy nhà Tiểu Bánh Trôi ấy nhỉ?"

"Không đâu," Sở Hà nói chắc nịch:"Vì đêm nay chúng ta sẽ không đón con về." Khó khăn lắm mới đủn mông được cục nợ ấy, sao anh có thể đón nó về được! Vừa nghĩ tới đêm nay là thế giới của hai người, Sở Hà liền sung sướng hẳn lên.

An Nại:"......"

Cô phát hiện hình như mọi người đều quay sang nhìn bọn họ, khi cô ngẩng đầu lên thì cả đám mới dời mắt.

Trong bữa tiệc, mọi người bắt đầu mời nhau rượu, một vòng lại một vòng.

Những người có mặt ở đây đều qua chúc anh, được mấy vòng rồi mà Sở Hà vẫn chưa thấm được bao nhiêu.

Lúc vừa bắt đầu một vòng mới, không biết ai đột nhiên hô lên một tiếng:"An Nại, kính ông xã em một ly đi chứ! E.A chúng ta là bạn tốt của Thần Dập đấy nhé ~"

Ngay sau đó mọi người đều ồn ào,"Mau, kính rượu đi!"

Ngay cả Giang Noãn cũng gia nhập đội ngũ cổ vũ kia:"Này tôi mong chờ lắm đấy nhé, Sở tổng, anh có uống rượu bà xã mình kính không đây......"

"Rượu mời không uống thì uống giao bôi đi, đúng, giao bôi đi, giao bôi đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.