Nại Hà

Chương 68



Nghe thấy Đoàn Đoàn thẳng thừng từ chối sự dịu dàng hiếm có của ba mình thì An Nại gục mặt vào gối cười khúc khích khi thấy người khác gặp họa. Cô nhận ra mỗi khi Đoàn Đoàn gọi ba mẹ, bé rất ít khi gọi thẳng tên, cơ bản luôn nói ba ba của con, ma ma của con, hóa ra trẻ con vẫn luôn thích độc chiếm ba mẹ mình như vậy đấy.

"Ồ," Sở Hà liếc qua nhìn cô, vươn tay nhéo hai má cô một cái, tay kia thì mở loa ngoài di động nhẹ nhàng nói với cậu con trai ở đầu bên kia đang chờ để thỏa hiệp:"Vậy con cũng đừng mong được về nhà."

Thật sự là anh chiều con quá rồi, không cho nó một bài học thì nó không biết sợ, thằng nhãi con này!

Sở Hà vừa nói xong, bên kia ngừng trong vài giây, rồi bật khóc"Hu hu –", tiếng khóc của cu cậu truyền ra từ đầu bên kia, khiến An Nại cũng bật dậy khỏi giường.

"Anh đừng có trêu con!" Nghe thấy Đoàn Đoàn cuối cũng cũng bị Sở Hà trêu cho bật khóc, An Nại gấp đến mức lập tức bật dậy khỏi giường, vươn tay cướp lấy chiếc di động trong tay Sở Hà.

"Anh đâu có trêu," Sở Hà giơ cao chiếc điện thoại, nhẹ nhàng bâng quơ nói:"Anh đang dạy con mà!"

An Nại gấp đến mức gào vào loa điện thoại:"Đoàn Đoàn ngoan, mẹ qua đón con nhé, đừng khóc đừng khóc."

Thì bất chợt tiếng khóc bên kia im bặt.

"Dạ!" Tiểu Đoàn Đoàn hưng phấn mà hô lên:"Ma ma con không khóc đâu! Con ngoan lắm, là Tiểu Bánh Trôi...... khóc hộ con! Như vậy ba ba mới......" Đoàn Đoàn không tìm được từ gì thích hợp, An Nại nghe thấy tiếng Tiểu Bánh Trôi bên cạnh nhắc khéo,"Chịu nghe lời."

"Chịu nghe lời." Đoàn Đoàn vui vẻ nhại lại lời Tiểu Bánh Trôi.

"Ha ha," Sở Hà lắc đầu, thật muốn cạn lời với IQ của con trai anh mà, ngốc quá đi mất, ba ba cậu có bao giờ nghe lời ai chưa?.

An Nại:"......"

Tiểu Bánh Trôi là cứu binh con trai cô mời tới sao? Quả là bạn bè sống chết có nhau mà.

An Nại liếc Sở Hà một cái, anh đang chau mày, vẻ mặt ra vẻ là đã hiểu, tiếng khóc vang dội kéo dài không ngừng vừa rồi, vừa nghe đã biết không phải của Đoàn Đoàn.

"Ma ma ma ma!" Đoàn Đoàn tạm dừng một chút, rồi vội vàng giao hẹn:"Ma ma nhất định phải tới đón con! Ba ba đáng ghét! Ba ba bỏ con, không bế con, rồi chạy rất nhanh, chạy......" Tiểu Đoàn Đoàn bắt đầu tố cáo chuyện ngày hôm qua.

Đoàn Đoàn nói một lúc lâu, sau đó lại nhấn mạnh một lần nữa:"Con muốn Ma ma tới đón con!"

Sau khi đi nhà trẻ, Đoàn Đoàn rõ ràng đã nói nhiều hơn, tính tình cũng hoạt bát hơn hẳn.

"Được!" An Nại kiên nhẫn chờ cậu nói xong rồi đồng ý với Đoàn Đoàn, sau đó chờ bên kia cúp máy rồi mới vứt lại di động xuống giường, cô lùi người xuống ngẩng mặt lên, nằm xuống giường. Vừa rồi lúc nói chuyện điện thoại cô cũng không để ý lắm, giờ thì vừa nằm xuống giường lại có cảm giác cả người đau nhức, ngoài đau ra còn có chút xấu hổ.

Đêm qua bọn họ......

An Nại vươn tay kéo chăn lên che qua đầu, giọng truyền ra từ trong chăn ra có vẻ rầu rĩ:"Hôm nay anh còn cảm thấy chuyện đêm qua là mơ không?"

"À......" Sở Hà cười khẽ một tiếng, An Nại ghim thù cũng dễ thương quá đi, anh vươn tay kéo chiếc chăn đang che trên mặt cô, cúi người xuống hai tay anh chống lên hai bên gối cô, khoảng cách giữa hai người rất gần,"Đang cảm thấy rất hạnh phúc, trong lòng anh bây giờ vui lắm......" vui đến mức sắp nở hoa luôn rồi.

An Nại có chút ngượng ngùng, có một lọn tóc dính vào mặt nên cô không thấy thoải mái, An Nại lấy mặt cọ cọ vào gối, không dám nhìn vào mắt Sở Hà ngay phía trên:"Trong lòng vui lắm, anh là cây củ cải[1] lớn đấy à?"

[1] Chơi chữ: Bổ sung chú thích sau

"Đúng vậy," Sở Hà lại nở nụ cười thần bí, ý vị sâu sa nói:"Vậy em có thích không?"

Tay anh cọ cọ vào hai má cô, vén sợi tóc kia ra phía sau giúp cô, ngón tay anh thon dài thuận tiện còn xoa xoa vành tai cô,"...... cây cải củ của anh rất lớn đấy."

"Mẹ nó!" An Nại lúc này mới nhận ra ý của Sở Hà, quả thực...... là không biết xấu hổ mà! Anh sẽ chẳng nói được lời nào cảm động là vì dùng hết khả năng của mình vào duy trì da mặt dày đó rồi sao?

"Làm lần nữa nhé?" Sở Hà nhìn cô từ trên xuống dưới, bộ dạng trông có vẻ nóng lòng muốn thử lại lần nữa. Dường như vừa rồi điều anh nghe thấy không phải câu mắng chửi gì mà là một chỉ thị nào đó vậy.

"Anh...... anh......" An Nại mở to mắt, nghĩ tới nghĩ lui mà chỉ thốt ra được câu "Đồ thần kinh! Thuốc trị ngu của em còn phần anh một hai lọ đấy!"

Thấy An Nại chuẩn bị xù lông nhím nên Sở Hà cũng không trêu cô nữa, anh đứng dậy lấy chiếc áo Tshirt treo trong tủ quần áo ngay bên cạnh giường:"Dậy nào, mặc quần áo rồi đi đón Đoàn Đoàn thôi em, ngoan." Anh nói xong còn lấy chiếc áo bra trong tủ áo của cô rồi đứng ở đầu giường nóng lòng muốn mặc cho cô, An Nại liếc nhìn Sở Hà một cái, cô mệt mỏi lắm rồi, cô không muốn nói gì nữa.

Cô không kiên trì được một phút đồng hồ:"Em tự mặc!"

"Sai rồi, đó là tay áo chứ không phải cổ áo!"

"Đừng nhúc nhích!"

"Sở Hà! Anh có mặc quần áo cho Đoàn Đoàn không?"

"Hồi xưa có mặc," Sở Hà cúi đầu bắt tay nghiên cứu mặc áo cho cô, vừa nói cũng không tập trung lắm:"Giờ anh không mặc cho nó nữa, Đoàn Đoàn đã ba tuổi rưỡi rồi!"

"Sở Hà, em đã hai mốt tuổi rồi......" An Nại vươn tay cướp chiếc áo trong tay Sở Hà, nhét vào trong chăn để tự mình mặc. Khóe mắt liếc qua vẻ tiếc nuối trên mặt anh mà cô cảm thấy bản thân quả thực đã được mở rộng tầm mắt:"Anh không mặc cho Đoàn Đoàn nhưng lại muốn mặc cho em à?"

"Ừm," Sở Hà gãi gãi cằm cô, thấp giọng nói:"Vì anh thích có con gái lắm."

"Em không muốn sinh." Trái tim An Nại giật nảy lên, cô bật thốt. Cô vốn không thích trẻ con, hồi còn nhỏ sau khi đánh nhau với Từ Y Y xong cô đã nói với Sở Hà, cô cảm thấy chỉ một đứa con cũng đủ rồi, tương lai cô nhất định chỉ sinh một đứa thôi. Hơn nữa Đoàn Đoàn giờ còn quá nhỏ, An Nại muốn bù đắp tình thương của mẹ cho Đoàn Đoàn, cô muốn nhìn bé vui vẻ trưởng thành.

"Ừm" Sở Hà không để ý lắm mà gật đầu:"Anh biết, anh cũng không muốn."

An Nại thở phảo nhẹ nhõm một hơi, sau khi bình tĩnh trở lại cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cân nhắc một chút lời đối thoại của hai người trước đó, An Nại bất chợt hơi ngạc nhiên, cả người như nóng bừng lên, anh...... quả là...!

"Không được bắt nạt em." An Nại giơ ngón giữa lên với Sở Hà, anh cúi người kéo ngón giữa đang đứng thẳng của cô đến bên miệng, nhẹ nhàng hôn một cái.

Uuuuu, An Nại cảm thấy tai mình như ù lên rồi, cô rút ngón tay về, cố gắng mặc xong quần áo trong chăn.

An Nại nhanh chóng vọt vào phòng tắm, đóng rầm cửa lại, cô lấy nước lạnh lau mặt thật sạch, mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt từ từ hạ xuống.

Cũng may lúc cô ăn cơm, Sở Hà không đòi đút cho cô, bằng không cô nhất định sẽ dùng đũa chọc chết anh.

***

Trên đường đi đón Đoàn Đoàn, Sở Hà còn tiện đường lái xe qua tiệm bánh ngọt Đoàn Đoàn thích nhất mà mua bốn miếng bánh, nhìn anh cầm bốn miếng bánh lên xe An Nại không nhịn được mà hỏi:"Hôm nay anh không chê Đoàn Đoàn béo nữa à?"

"Tâm trạng tốt, nhìn con trai cũng không thấy béo lắm." Sở Hà mở cửa sau, đặt ba chiếc bánh vào ghế sau, An Nại không nói gì, được rồi, tùy anh thôi.

Khi cô đang cúi đầu nghịch di động, Sở Hà liền đưa chiếc bánh đang cầm trong tay tới trước mặt cô,"Đây là vị em thích."

"Cám ơn," An Nại tháo chiếc nơ con bướm trên hộp bánh, lấy dĩa chọc một viên ô mai đưa lên miệng. Hồi học cấp ba cô thích nhất là ngồi trong xe Sở Hà ăn bánh ngọt thế này, anh lái xe đưa cô đi hóng gió, sau khi về cửa trường trung học Tây đại thì vừa đúng lúc cô sẽ ăn hết hộp bánh.

An Nại cúi đầu ăn bánh ngọt mà lướt Weibo, đã vài ngày cô không lên Weibo rồi, An Nại đáp lại những comment có thiện ý.

Kỳ thật sau khi chuyện của Lâm Dao Dao kết thúc, giới giải trí cũng thay đổi rất nhanh, không có tác phẩm mới và buổi họp fan nên cô ta cũng dần đánh mất hình ảnh trong lòng công chúng, chỉ có một vài fan vẫn tiếp tục càn quấy trong weibo của An Nại, làm thế nào cũng không chịu tin Lâm Dao Dao nhà bọn họ đã nói những lời đó, còn dùng kỹ thuật phân tích đoạn ghi âm đó một lần, kiên quyết cho rằng cô đang ngụy tạo chứng cớ làm hại Lâm Dao Dao.

An Nại chạm chạm lên màn hình, xóa hết những bình luận khó nghe đó, cô tiện tay cũng tìm kiếm những thông tin gần đây của Lâm Dao Dao, không có kết quả gì nhiều, chỉ có một tấm ảnh của Lâm Dao Dao được đám phóng viên chụp được vài ngày trước. Chính là bóng lưng ấy, An Nại nhìn tấm ảnh kia, rốt cục cũng biết vì sao hôm đó ở trung tâm thương mại cô cứ cảm thấy người vừa đụng vào mình quen quen, hóa ra người đó là Lâm Dao Dao.

Cô tiếp tục lướt xuống dưới thì không tìm được thêm thông tin gì, ngược lại bên thanh thông tin bên phải lại thấy chủ đề về Lê Mặc Lê Lãng và Từ Y Y đang đứng thứ nhất. An Nại nhấn vào tiêu đề để xem có gì tiến triển sau hai ngày vừa rồi – Theo thông tin mới nhấtTừ Y Y đâm Lê Lãng hai nhát dao, nhà họ Lê kiên quyết không chịu giảng hòa, Từ Y Y chắc hẳn sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Đa số bình luận ở dưới đều nói cô ta đáng đời, cũng có một vài ý kiến trái chiều khác, hầu hết đều là đứng bên đàng gái nói "Chỉ có tôi cảm thấy loại người làm con gái nhà người ta còn làm người ta lớn bụng còn không có ý muốn chịu trách nhiệm kia rất đáng đời sao? Chúc hắn sau khi Từ Y Y bỏ đứa bé sẽ mãi mãi không lên được, sinh con không xx".

An Nại nhìn thời gian, vừa đúng vào ngày Từ Tư Khởi gọi rất nhiều cuộc cho cô.

Kỳ thật An Nại không quan tâm đến chuyện này, tình cảm giữa cô và Từ Y Y vốn không thân thuộc đến mức đó, huống chi giờ bọn họ đã hoàn toàn chẳng có quan hệ gì. An Nại tắt màn hình di động, cô cũng không biết Từ Tư Khởi gọi điện cho cô có chuyện gì, dù sao cô cũng không giúp được bà ta.

An Nại dụi dụi mắt, xe đã dừng lại trước cửa một biệt thự, Sở Hà xuống xe vòng qua bên kia mở cửa xe cho cô, rồi lại chạy ra ghế sau lấy mấy miếng bánh ngọt, An Nại đi về phía cửa lớn, từ xa đã thấy Tiểu Đoàn Đoàn đang chạy về phía cô.

Đoàn Đoàn nhanh chóng chạy xuống khỏi từng bậc thang, giống như một viên đạn thịt lao thẳng vào lòng cô, An Nại bị con trai nhào vào lòng nên lùi về sau mấy bước, nếu không phải Sở Hà chạy tới đỡ sau lưng cô thì thiếu chút nữa cô cũng ngã dập mông xuống rồi.

Lần đầu tiên An Nại cảm thấy, Đoàn Đoàn có hơi béo.

"Ma ma ma ma," Đoàn Đoàn cũng bị hoảng sợ, cậu có chút lo lắng ôm lấy đùi cô,"Con nhớ ma ma lắm......"

Sở Hà mặt không biến sắc một tay vớt Đoàn Đoàn lên, tay kia thì giữ chặt chân con trai mình:"Đi, chúng ta đi tạm biệt các bạn của con."

Hai tay Đoàn Đoàn vòng qua ôm cổ Sở Hà, bé ngồi trên tay Sở Hà duỗi bàn tay béo ú gãi gãi cằm anh, thật ra cậu cũng rất nhớ ba ba.

Sau khi lưu luyến tạm biệt đồng bọn của mình, Đoàn Đoàn vui vẻ ngoắc lấy ngón út của An Nại theo cô đi ra xe, bé nghển cổ nhìn ma ma mình, lại quay sang nhìn ba ba, cậu duỗi tay kéo góc áo ma ma, ra vẻ thần bí, An Nại xoay người bế con trai lên:"Sao thế con?"

Đoàn Đoàn cố ý đi chậm lại vài bước, dường như là muốn nói thầm với cô chuyện gì đó.

Chờ Sở Hà đi trước một đoạn, Đoàn Đoàn mới dướn người qua, bàn tay nhỏ bé bao quanh vành tai An Nại nhỏ giọng hỏi:"Ma ma và ba ba......"

Không biết vì sao, An Nại có cảm giác Đoàn Đoàn đã biết tất cả rồi, cứ như cô vừa làm chuyện gì xấu bị người ta phát hiện, mà người đó lại là con trai cô, nhất thời Măt An Nại đỏ bừng.

"...... Kết hôn sao?" Đoàn Đoàn nhỏ giọng hỏi, thật ra cậu có thể cảm nhận được không khí giữa ba ba và ma ma rất tốt, hôm nay ba ba cậu đang vui, nên mới tự nhiên mua bánh ngọt cho cậu thế này.

An Nại thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô quả thật là suy nghĩ nhiều quá rồi, Đoàn Đoàn chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, sao có thể biết nhiều thế được.

Cô không muốn lừa Đoàn Đoàn, nên nhỏ giọng nói:"Chưa đâu."

Đoàn Đoàn hơi ngẩn người, cậu vui vẻ nhanh chóng nhảy xuống khỏi người cô mà chạy đến bên Sở Hà đi phía trước, sau khi được ba bế lên, Tiểu Đoàn Đoàn lại giở trò cũ, duỗi cái tay béo ú ôm lỗ tai ba mình, nhỏ giọng muốn nói gì đó, lại bị Sở Hà đổi tay ôm sang bên kia, Đoàn Đoàn bị đổi bên nên đành nói vào tai trái của anh:"Ba ba, ba mau kết hôn với mẹ đi! Con muốn ba mẹ kết hôn cơ!"

An Nại đi chậm chạp ở phóa sau, nhìn đến Sở Hà đổi tay bế con liền cảm thấy có chút kỳ quái.

Lại bỗng không biết rốt cục là cảm thấy kỳ quái ở chỗ nào.

Cô có chút đăm chiêu nhìn cảnh trước mặt, Sở Hà ôm Đoàn Đoàn rất thoải mái, nhưng mới bế được vài giây tại sao tự dưng lại đổi tay.

Ban đầu Đoàn Đoàn muốn ghé vào tai phải anh nói gì đó, Sở Hà lại nhanh chóng đổi Đoàn Đoàn sang bên tay kia rồi mới để cho Đoàn Đoàn nói thầm vào tai trái của anh.

Còn cả ngày hôm qua nữa, khi cô thầm thì bên tai anh câu "Em tin anh", Sở Hà cũng muốn cô nhắc lại lần nữa, lúc ấy cô chỉ nghĩ Sở Hà đang mừng rỡ như điên, cho nên muốn nghe lại một lần nữa để chắc chắn.

Còn bây giờ......

An Nại nhớ rõ đêm qua lúc hai người nói chuyện thì cô cũng nói vào tai trái của Sở Hà, và Đoàn Đoàn vừa rồi cũng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.