Từ nhỏ An Nại rất ít khi khóc nên cô cũng không muốn nhìn người khác khóc.
Có đôi khi, An Nại cảm thấy cô thật sự có một trái tim rất mạnh mẽ, cô chưa bao giờ muốn dùng nước mắt để tìm kiếm sự thương hại của người khác, vậy nên cô cũng không vì những giọt nước mắt của người khác mà thương hại họ. Từ Y Y thực đáng thương, nhưng khi An Nại nghe những lời Từ Y Y vừa nói, lại cảm thấy có chút khó tin.
Cô không biết vì sao Từ Y Y muốn nhờ cô giúp đỡ, càng không hiểu Từ Y Y nghĩ gì mà muốn cô nuôi hộ một đứa trẻ...... Còn nói chuyện thoải mái như vậy.
Năm ấy ngay cả khi An Nại mang thai cô còn chẳng nghĩ đến chuyện giữ lại Đoàn Đoàn, giờ sao có thể đồng ý nhận con của Từ Y Y về chăm sóc chứ?
"Không thể."
An Nại thẳng thắn cắt ngang lời Từ Y Y nói, giọng điệu từ chối rõ ràng lưu loát, tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng.
Hiện giờ Từ Y Y thực đáng thương, nhưng An Nại cũng không nghĩ vì thương hại cô ta mà mình nhận nuôi một đứa trẻ không có quan hệ gì với cô, còn phải giấu diếm thân thế của nó, tự coi như cô mới là người sinh nó, sau này cũng phải yêu thương và quan tâm nó như Đoàn Đoàn, hơn nữa Đoàn Đoàn còn phải nhận trách nhiêmlàm anh hai tốt, nhường nhịn "em trai" Hoặc "em gái". Nếu làm vậy là không công bằng với Đoàn Đoàn và cũng chẳng khác gì tát thẳng mặt Sở Hà.
Chắc hẳn cô là người máu lạnh, rõ ràng Từ Y Y khóc thảm thiết như vậy nhưng An Nại vẫn có thể lý trí suy nghĩ đến mọi chuyện sau này.
Trước kia cô vẫn một mình bước đi cho đến tận bây giờ nên không có mong muốn đặc biệt gì, cũng không có gì thứ gì để mất đi, nhưng hiện giờ cô đã có cuộc sống của riêng mình, có Đoàn Đoàn, và cả Sở Hà, cô có một gia đình của riêng mình. Cô muốn cùng Sở Hà nuôi dưỡng Đoàn Đoàn trưởng thành, cô muốn bù đắp những tiếc nuối trước kia, và cũng muốn bồi thường cho thằng bé những năm tháng không có mẹ.
Thật ra thế giới của An Nại rất nhỏ, thời thanh xuân cô thích Sở Hà rồi chưa từng thích nam sinh nào khác nữa, hiện giờ cô yêu Đoàn Đoàn, cũng không muốn sinh thêm con nữa, càng chẳng nói tới con của Từ Y Y.
Ích kỷ cũng được, máu lạnh cũng được, cho tới hôm nay An Nại chưa từng là thánh nhân, cũng không phải kẻ lấy ơn báo oán, đối với Từ Y Y cô không cảm động hay thương hại, cũng không muốn bất luận kẻ nào phá vỡ cuộc sống hiện tại của cô.
Dường như Từ Y Y không nghĩ cô sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, cô ta rõ ràng hơi ngẩn người im lặng một phút rồi giọng mũi càng nặng hơn:"An Nại......"
"Cô muốn làm một người mẹ vĩ đại, sau đó lại yêu cầu tôi chịu trách nhiệm với nó?" An Nại gãi đúng chỗ ngứa của ai kia.
Từ Y Y cầm chặt chiếc điện thoại, mở mồm muốn nói lại không nên lời. An Nại đã chọc đúng tâm tư của cô rồi, Từ Y Y chỉ có thể liều mạng nói:"Đừng cúp điện thoại, An Nại, chị đừng cúp, tôi sắp chết rồi......"
An Nại không cúp điện thoại, cô đưa di động cách xa lỗ tai hơn chút, cầm chiếc đĩa bẩn cho vào máy rửa bát, rồi về phòng ngủ ngồi xếp bằng trên giường nghe Từ Y Y kể lể. Nếu trong lòng Từ Y Y vẫn có ý tưởng đó, cô sẽ cúp điện thoại ngay, nếu con bé đã gọi điện tới đây, không bằng hai người nói mọi chuyện rõ ràng lại lần nữa, bằng không với tính cách của Từ Y Y, cô ta sẽ nghĩ rằng mình cầu xin vài lần sẽ có thể khiến cô mủi lòng.
Từ Y Y vừa khóc được một lúc, liền trở nên bĩnh tĩnh lại, nghẹn ngào nói:"An Nại, em thật sự đã cùng đường rồi, chúng ta từng cùng nhau trưởng thành, em vẫn coi chị là chị hai, mặc dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, thì cũng có tình cảm......"
"Chúng ta không có tình cảm." An Nại rốt cục cũng không nhịn được nữa mà nhắc nhở cô ta.
Từ Y Y ở đầu bên kia coi như không nghe thấy gì, cô ta tiếp tục than thở:"Em không nỡ, nó là một sinh mạng nhỏ, em thật sự không muốn bỏ con, cũng sợ sau này nó phải chịu khổ nên em không muốn mẹ đưa nó đến trại mồ côi."
"Vậy cô tự nuôi đi." An Nại cảm thấy nói chuyện với Từ Y Y thật mệt quá đi!
"An Nại, chị cũng từng mang thai rồi, lúc đó chị cũng như tôi bây giờ, sao chị lại không muốn giúp đỡ tôi! Nếu không phải vì Sở Hà giúp chị nuôi Đoàn Đoàn, thì lúc đó chị cũng đâu có chịu đựng nổi, còn giờ thì tôi đang phải ngồi tù......"
Cô ta nói xong thì càng kích động hơn, tốc độ nói cũng càng lúc càng nhanh hơn, giọng nói cũng càng ngày càng lớn.
"Tại sao chị lại máu lạnh như thế!" Có nói thế nào An Nại cũng không mủi lòng thương, Từ Y Y cũng nóng ruột, cô khóc lóc gào lên với An Nại ở đầu bên kia:"Tôi thật sự không còn cách nào nữa mới gọi điện cầu xin chị, vì sao chị không thể giúp tôi, giờ cái gì chị cũng có, nuôi thêm một đứa nữa khó khăn đến vậy sao?"
"Tôi không thân thiết cũng không có trách nhiệm gì với cô nên sẽ không có nghĩa vụ nuôi con hộ cô, cũng không muốn nuôi." An Nại nói từng chữ thật rõ ràng với Từ Y Y ở đầu bên kia. Cô nói chuyện điện thoại rất nhập tâm, căn bản không nghe thấy tiếng động ngoài cửa, tay nắm phòng ngủ vừa chuyển động, Sở Hà một tay bế Đoàn Đoàn đi vào phòng ngủ.
Khi anh đứng ngoài cửa phòng đã nghe thấy tiếng An Nại nói chuyện, Sở Hà nghe xong câu An Nại vừa nói...... nuôi con, anh vừa nghĩ liền nhớ tới Từ Y Y. Mẹ nó, anh rất muốn chửi tục, cái trò ngớ ngẩn đó đã kết thúc được chưa?
Đoàn Đoàn chưa từng thấy An Nại tức giận đến vậy, cái lần An Nại đổ hết cơm canh lên đầu Từ Y Y, cậu còn đang bận khóc lóc thương tâm mà không để ý, giờ nhìn thấy mẹ mình giận giữ như vậy, cậu liền cảm thấy có chút mới mẻ. Đoàn Đoàn ngồi trên tay Sở Hà, một tay nhéo lấy áo Sở Hà, hai mắt mở to nhìn mẹ mình nói chuyện điện thoại.
Cậu nhìn ma ma rồi lại ngẩng đầu nhìn ba ba mình, chợt nhận ra ba ba có vẻ như cũng đang tức giận, Đoàn Đoàn có chút bất an nhỏ giọng gọi một tiếng ba ba, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo Sở Hà.
Sở Hà không yên lòng đáp "Ừm" một tiếng, rồi bước đến bên giường, An Nại đang ngồi trên giường đưa lưng về phía anh, anh duỗi tay tới trước đoạt lấy di động của cô, rồi đặt Đoàn Đoàn trên tay mình vào lòng An Nại. Anh cầm di động đi ra khỏi phòng ngủ, trên đường đi còn có thể nghe thấy tiếng Từ Y Y vừa khóc lại kêu.
Sở Hà không muốn mất thời gian với Từ Y Y nữa, con người cô ta được di truyền từ sự ích kỷ của Từ Tư Khởi, còn được Từ Tư Khởi nuôi thành kẻ thế này, chỉ cần cô thấy người khác sống hạnh phúc, còn mình lại xảy ra chuyện không hay, bất kể nguyên nhân do cô xui xẻo hay lỗi là của cô thì cô ta sẽ vĩnh viễn luôn cảm thấy là người khác nợ cô ta, người khác không giúp cô ta thu dọn cục diện rối rắm này thì chính là kẻ máu lạnh vô tình không có lương tâm.
Ban đầu khi cô ta coi thường An Nại, Sở Hà cũng bắt đầu trừng trị cô ta, hiện giờ anh cũng rất tình nguyện trở thành kẻ máu lạnh vô tình không có lương tâm.
"Luật sư có bên cạnh không?" Sở Hà lạnh lùng nới với người ở đầu bên kia, vừa nghe thấy giọng anh, Từ Y Y cũng không khóc không gào nữa, lập tức trở nên lúng túng, cô ta nói theo phản xạ: "Không có, luật sư của tôi không giỏi......"
"Vậy tôi sẽ giúp cô tìm một luật sư giỏi......" Sở Hà cười lạnh một tiếng, rồi đi ra ban công nói chuyện.
Từ Y Y hơi ngẩn người, cô không dám tin vào tai mình nữa. Cô nghe nói luật sư giỏi có thể tranh thủ xin giảm hình phạt cho cô, nhưng Từ Tư Khởi hiện giờ không có tiền, bà cũng không thể mời được luật sư cao cấp. Khi nghe Sở Hà nói như vậy, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một tia hy vọng, sau đó cô chợt nghe thấy tiếng Sở Hà truyền qua ống nghe lọt vào tai cô, như một dòng điện nhỏ —
"...... Để anh ta dạy bảo cô, tìm người thu nhận đứa bé đó đúng theo quy định của pháp luật." Sở Hà nói xong liền cúp điện thoại luôn. Đối với Từ Y Y nói "Không muốn" hay "Không thể" một trăm lần cũng chẳng thể cô ta mất hy vọng. Sở Hà đang định quay về phòng ngủ, vừa xoay người lại liền nhìn thấy An Nại đang đứng sau lưng anh, cô cúi đầu nhìn di động trong tay anh, vừa rồi anh lấy di động của cô đi nên giờ cô đang cầm di động của anh.
Sở Hà đi tới liếc nhìn màn hình một cái, hóa ra cô nàng ngốc này đang đọc điều kiện thu dưỡng trên baike.
"Em sẽ không nhận nuôi con của cô ta." An Nại không biết Sở Hà đã nghe được bao nhiêu, cũng không biết vừa rồi Từ Y Y đã nói gì với Sở Hà, cô trả di động lại cho anh, nghĩ mấy giây rồi nói một câu như vậy.
"Ừm," Sở Hà gật đầu, còn cúi người xoa xoa đầu cô, trầm giọng nói:"Bé ngoan." Thật ra anh không cần lo lắng về cô, An Nại quả nhiên là người rất thẳng thắn.
An Nại:"......" Anh muốn làm ba ba đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi sao, nhìn ai cũng tưởng là con mình à?
Tuy Sở Hà nói như vậy, nhưng đó mới là cách duy nhất để dập nát suy nghĩ trong đầu Từ Y Y.
Sở Hà hôn cô một cái, làm hòa rồi thì lợi ích tăng hẳn, muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, nếu không có chiếc bóng đèn to đùng là Đoàn Đoàn thì càng vui nữa. Anh vừa nghĩa, bóng đèn lớn đã lạch bạch chạy tới, vừa nhìn thấy hai người hôn nhau, cu cậu đã đá dẹp bộp một cái rồi nhỏm người lên, vịn vào thành giường, cố gắng chen người vào giữa anh và An Nại, bàn tay mũm mĩm khẽ gạt gạt, liều mạng muốn đẩy hai người ra.
Đây không phải lần đầu tiên đâu nhé!
Sở Hà quả thực bị chọc điên rồi, anh phụng phịu muốn ra tay trừng trị Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn thuộc loại phải nhắc nhở liên tục, nhắc xong lại tái phạm, mỗi lần bế con trai đặt lên bàn dạy dỗ nghiêm chỉnh, Đoàn Đoàn sẽ gật đầu y như gà mổ thóc, thoạt nhìn không ai ngoan bằng. Nhưng cách đó cũng không có tác dụng gì, trước kia khi anh và An Nại chưa làm hòa, anh trộm hôn môi cô Đoàn Đoàn còn biết vỗ tay, giờ thì vừa nhìn thấy hai người thơm nhau thôi Đoàn Tử đã chạy tới phá rồi.
Sinh con trai sớm thật chẳng vui gì cả!
Thời niên thiếu không ai quan tâm đến chuyện anh yêu sớm, hôn môi cũng đã từng trải qua, kết quả thì sao, trời xanh chẳng bỏ qua cho ai, khi anh đương thời trai trẻ nhiệt huyết sôi trào, hôn một cái thôi con trai anh cũng như thầy giám thị lao đến tới tấp làm phiền không thôi.
Sở Hà cảm thấy anh không ghét bỏ Đoàn Đoàn là bóng đèn cũng đủ rộng lượng lắm rồi, nhãi con này còn dám cản đường anh, muốn ăn đòn sao!
"Không đâu!" Đoàn Đoàn trưng khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói, cậu rất tức giận, ba ba và ma ma luôn lén lút hôn nhau sau lưng cậu! Cậu phải đi hỏi Tiểu Bánh Trôi xem phải làm gì mới được!
An Nại nở nụ cười, cúi người nhéo nhéo hai má bánh đúc của Đoàn Đoàn trêu cậu:"Con không muốn ba ba hun ma ma à?" Cô nói xong nhìn vào mắt Sở Hà, anh đang tựa người vào tường, vươn tay nhắm trúng chiếc mông nhỏ của Đoàn Đoàn đánh một tiếng thật kêu.
"Ứ ừ," Đoàn Đoàn xua xua tay, sốt ruột lớn tiếng nói:"Còn con nữa mà."
"Con cũng muốn ba ba hôn con sao?" An Nại bế con trai lên, quả là con mình có khác nhìn thế nào cũng thấy rất đáng yêu.
Cô đang định nói "Sở Hà anh hôn con đi", Đoàn Đoàn đã ôm lấy cổ cô, vươn mặt tới hôn "chụt" lên má cô một cái rồi ngay lập tức cậu đỏ bừng mặt xấu hổ thu tay về, hai tay giấu ra sau lưng, sau đó cô liền nghe thấy tiếng cục bột nhỏ thủ thỉ:"Con nữa... con cũng muốn...ma ma hun con."
"Hun!" Sở Hà đứng thẳng người lên, giữ chặt cằm An Nại:"Em hôn đi, không được ngừng, hôn nó một tiếng cho anh."
An Nại:"Ừm, vậy anh mua kẹo cao su Stride[ 1] cho em nhé?"
[1] Ý chị là anh tiếp sức cho em nhé vì quảng cáo của kẹo cao su này là không ngừng lại được. <Tui thề chứ vớ vẩn hết sức mà tra ra được cái này...>
Sở Hà vươn tay nhéo nhéo cái mặt Đoàn Đoàn, nghiêm túc nói:"Cho con hôn đủ số lần trong một năm luôn đấy, sau này con phải tự chơi một mình, được không, tiểu bảo bối?"
Sau khi cúp điện thoại, Từ Y Y tìm cơ hội kiểm tra điều kiện thu dưỡng, cô nhìn những điều kiện cứng nhắc trên màn hình —
Điều thứ nhất là không có con cái.
Điều thứ hai......
Điều thứ ba......
Điều thứ tư tuổi từ ba mươi trở lên.
Từ Y Y mặt trắng bạch tắt trang web, cô ngây thơ quá rồi. Thì ra bất luận An Nại có muốn không, thì cô cũng không có cách nào khiến An Nại được quyền nhận nuôi con cô.
Từ Y Y nằm úp mặt xuống bàn một lúc, lại đọc những điều kiện thu nuôi khác......
Cô muốn đi tìm người nhà Lê Lãng, tuy rằng Lê Lãng còn trẻ, không muốn giữ đứa bé này, nhưng dù sao đứa bé này cũng là huyết mạch của nhà họ Lê, bọn họ nhất định sẽ chấp nhận nuôi nó.
Vài ngày sau đó Từ Y Y cũng không gọi điện tới nữa, hẳn là sau khi nói chuyện với luật sự thì cô ta đã hết hy vọng nên không còn ý đồ gì với cô nữa rồi.
An Nại cũng không chú ý lắm đến chuyện của Từ Y Y, mỗi người đều có cuộc sống của chính mình.
An Nại cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt cũng rất hạnh phúc, tối nào cô cũng ôm Đoàn Đoàn như chiếc gối nhỏ, sau đó Sở Hà nằm sau lưng ôm cô, may là cô hạ thấp nhiệt độ điều hòa, bằng không cô sẽ bị nóng chết mất. Sau đó buổi sáng tỉnh dậy cô sẽ dẫn Đoàn Đoàn đi đánh răng rửa mặt, rồi cùng Sở Hà đưa Đoàn Đoàn đến nhà trẻ.
Mọi chuyện đều tốt đẹp.
***
Vài ngày sau, chủ biên Giang Noãn quả nhiên đã đánh đuổi được Hà Minh, An Nại quả thật rất sùng bái sư phụ mới của cô.
Công việc hiện tại của cô cũng thực vui vẻ, về nhà cũng rất hạnh phúc, chỉ là dạo nảy Sở Hà về nhà càng ngày càng muộn, ngay cả Đoàn Đoàn cũng về muộn nên cô không vui lắm.
Rõ ràng bốn giờ cô đã đến nhà trẻ đón Đoàn Đoàn rồi nhưng cô giáo lại nói thằng bé được Sở Hà đón đi trước đó rồi.