"Đúng vậy, ngươi đã có được lòng tin của ả. Còn sợ ả nghi ngờ ngươi?"Lisana nhấp nháy chén trà:"Ngươi biết không? Ta là kẻ đã giết mẹ của ả bằng độc dược. Nhưng Natsu cứ ngăn cản, không cho ta gặp ả. Rõ ràng là ta không có cơ hội động thủ. Bây giờ ta chỉ còn trông chờ ở ngươi thôi, Bickslow."
Bickslow hồi tưởng.
Khi Lucy và hắn đang ở trên thảo nguyên, Bickslow đã hỏi:"Thái tử phi, người có thấy ta tốt không?"
Lucy tươi cười trả lời:"Ùm, Bickslow rất tốt và dịu dàng, lại còn đẹp trai nữa chứ! Chắc chắn sẽ có nhiều nữ nhân mến mộ!"
"Vậy sao...Vậy tại sao người mà ta yêu lại không yêu ta dù ta đã làm tất cả vì nàng?"
"Hm....A, ta biết rồi. Cái mà ngươi gọi là yêu thực chất là không phải. Đó được gọi là lợi dụng đó! Ta nghĩ...nên yêu người yêu mình là tốt nhất đó!"Lucy cười tươi trả lời.
Bickslow khép lại hồi tưởng, sau đó gật đầu:"Thuộc hạ đã rõ."
Vào buổi chiều, lúc mà đang chơi đùa trên thảo nguyên cùng với Lucy.
"A, thái tử phi, ở đó có thỏ kìa!!!"Bickslow chỉ về phía trước.
Lucy tò mò đi lại:"Đâu?"
Nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy gì, nàng quay lại:"Đâu có...."Khi đó thì thấy Bickslow đang cầm kiếm định đâm mình.
Nhưng hình như Bickslow đang chần chừ. Ngay lúc đó thì có một mũi tên phóng lại, khiến cho Bickslow rơi kiếm. Lucy vội nhìn qua thì thấy Juvia và mọi người đang ở đó.
Natsu tức giận cầm kiếm phóng lại, chém hắn một nhát, nhưng hắn đã vội tránh kịp và chạy đi.
"Lucy, nàng không sao chứ?"Natsu ân cần hỏi nàng nhưng vẻ mặt thì vô cùng nghiêm túc.
"Ùm, thiếp không sao."Lucy nhìn theo cái bóng Bickslow, vẻ mặt buồn bã:"Bickslow,...tại sao..."