Trong phòng giam ẩm mốc cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, Lucy khẽ mở mi mắt nặng trịch. Tối ôm. Cô chả nhìn rõ được thứ gì. Khẽ cựa mình. Lucy cảm thấy tay mình bị khóa bởi mớ dây xích sắt gỉ sét. Cố gắng đứng dậy trên đôi chân tê cứng. *leng keng* Tiếng chìa khóa cọ vào nhau. Lucy thấy tất cả chìa khóa tinh linh của mình đều ở đây. Cô thắc mắt sao chúng không lấy đi. Hay là ở đây cũng có vòng tròn phép thuật? Nhưng điều quan trọng lúc này là phải tìm cách thoát ra ngoài. Lucy nghe có tiếng bước chân gần đó. Có người đang đi tới! *két* Tiếng cửa sắt nặng nề được kéo ra. Ánh sáng mờ ảo phát ra từ cây đèn trên tay người vừa bước vào khiến Lucy khó nhìn thấy rõ gương mặt người đó.
Người đó: Lucy!
Giọng nói quen thuộc làm sao. Đây là giọng của người mà cô không thể nào được nghe lại sau 7 năm biến mất. Lucy bàng hoàng. “Là… là giọng nói của ông ta - Jude Heartfilia. Không! Chắc là trùng hợp thôi.” Lucy cố ép mình nghĩ thế.
Cây đèn được đưa lên cạnh mặt người đó. Đủ để Lucy thấy được khuôn mặt gắn liền với thời thơ ấu. Dù ghét dù hận nhưng tình phụ tữ mãi không thể phai mờ. Chính là cha Lucy! Lucy như không tin vào mắt mình. “Chẵng lẽ… chẳng lẽ cha còn sống?”
Lucy: *giọng run rẩy* Ông… là ai?
Jude: Lucy! Con không nhận ra ta sao? Papa của con đây.
Ông ta nói rồi từ từ tiến lại gần Lucy. Còn cô thì lùi gần cho đến khi tấm lưng đụng vào bức tường sần sùi lạnh ngắt. Cô không tin. Sao cha mình lại ở đây? Ông ấy còn sống? Jude dơ tay chạm vào vai Lucy. Cô cảm thấy tay ông lạnh ngắt. Rùng mình. Lucy nhanh chóng hất tay ông t ra.
Lucy: *hét lên* Đừng chạm vào tôi.
Jude: *lớn giọng* Con là con gái ta. Không nhận ra chính cha mình ư? Đồ con bất hiếu.
Ông ta như một con thú hoang nổi điên, tay ông ta đưa lên bóp cổ Lucy. Rất mạnh! Lucy thấy khó thở. Nhưng nó vẫn không bằng cảm giác đau đớn nơi lồng ngực. “Cha… muốn giết mình. Rốt cuộc… ông ta vẫn ghét mình… Khó thở quá… đau quá……” Bàn tay Lucy đang nắm lấy ta cha mình ngăn ông lại từ từ buông xuỗng, chơ vơ trong không khí. “Tất cả… kết thúc rồi…”
--------Bên ngoài tòa thành--------
Natsu và mọi người mất 1 ngày để đến nơi. Vậy là còn 2 ngày. Ai cũng cảm nhận được một lượng pháp thuật lớn tỏa ra từ nó.
Natsu: Tôi vào tìm Lucy! *chạy vào*
Jella: *chặn lại* Cậu có bị ngốc không? Cứ thế xông vào á.
Natsu: Không vào chả nhẽ ở đây chờ Lucy tự bước ra.
Jella: *thở dài* Cậu không thấy gì kì lạ sao?
Natsu: Hử?
Erza: Jella nói đúng. Cả tòa thành lớn lại không có một lính canh nào. Không phải rất kì lạ sao?
Natsu: *không hiểu* Vậy không phải dẽ hơn cho chúng ta sao.
Mọi người: =-=
Jella: Chúng ta chia ra đi. Ta có 6 người vậy chia làm 3 nhóm. 1 nhóm 2 người.
Erza: Jella nói đúng đó.
Juvia: Juvia đồng ý. Juvia sẽ chung nhóm với Gray-sama. Phép thuật của Juvia sẽ giúp được Gray-sama.
Gray không nói gì. Nhưng cậu không phản đối. Loki biết Jella và Erza có tình cảm nên cũng biết ý.
Loki: Tôi đi với Natsu.
Jella: Quyết định xong rồi nhé. Chúng ta chia làm 3 hướng vào tòa thành. Có chuyện gì dùng Larcima liên lạc với nhau.
--------Tất cả đã ở trong tòa thành--------
Phía Jella-Erza-------- Hai người đang ở trong một căn phòng chứa đầy các chìa khóa.
Jella: Đây chắc là những chìa được tạo ra để chứa linh hồn và pháp thuật còn người.
Erza: Em không cảm thấy bất cứ phép thuật này từ những chìa khóa này.
Jella: *xót xa* Xin lỗi. Đáng lẽ anh phải nói cho mọi người sớm hơn.
Erza: Không phải lỗi của anh.
Jella: Anh nhất định sẽ cứu được Lucy. Cô ấy là người bạn quan trọng của em.
Erza cảm thấy có Jella bên cạnh thật tuyệt. Cô tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn nhưng trong thâm tâm vẫn yếu đuối cần người che chở. Jella là người mà Erza muốn bên cạnh nhất. Người mà cô… yêu.
Phía Juvia-Gray-------- Dù hạnh phúc khi được đi cùng Gray-sam nhưng Juvia đang rất lo cho Lucy. Cô ấy… là người bạn đầu tiên của Juvia. Lucy là người đầu tiên bào: “Đừng gọi tớ là Lucy-san. Lucy thôi! Chúng mình là bạn. ^^” Juvia rất vui khi nghe câu đó. Gray có vẻ nhận ra đươc sự lo lắng của cô. Gray nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt. Juvia khá bất ngờ.
Gray: *nhỏ giọng* Đừng quá lo lắng. Lucy sẽ không sao.
Juvia: *mặt hạnh phúc* Uhm. Juvia tin tưởng vào Gray-sama và mọi người.
Phía Natsu-Loki-------- Họ đang đi xuống tầng hầm, Natsu ngửi thấy mùi của Lucy ở đó. Cầu thang đi xuống dài ngoằn và tối. Natsu phải đốt lửa của cậu lên. Bỗng họ nghe tiếng bước chân đi đến gần.
Loki: Cẩn thận đó!
Natsu ngửi ngửi vài cái rồi chợt nở nụ cười toe toét. Sao cậu nhầm cái mùi quen thuộc này chứ.
Natsu: *cười* Là Lucy! Mùi của cậu ấy rất rõ.
Loki: *khó tin* Sao lại vậy được?
Natsu nổi lửa sáng hơn. Và đúng như cậu nói. Loki thấy Lucy đang bước chầm chậm về phía họ. Natsu mừng rỡ chạy nhanh đến ôm chầm lấy Lucy.
Natsu: Lucy! Cậu đây rồi!
Loki thấy có gì đó rất lạ. Mắt Lucy lúc này như người vô hồn, không sáng long lanh như trước. Khi thấy Natsu cũng không cười nói hay mừng. Ôm Lucy nhưng thấy cô không phản ứng gì thì Natsu thấy hơi lạ.
Natsu: Lucy! Cậu không sao chứ?
Trên tay Lucy không biết cầm một con dao nhỏ từ lúc nào. Cô chém một nhát lên người Natsu. Nhưng Loki nhanh chóng chạy đến đỡ. Lưỡi dao sắc cứa vào vai làm vết thương cũ của Loki thâm trầm trọng. Máu phun phụt ra bắn vào mặt Lucy. Nhưng cô không có bất cứ biểu cảm nào. Dơ dao lên đinh chém tiếp thì Natsu nhanh chóng giữ chặt 2 tay Lucy.
Natsu: Cậu làm gì vậy Lucy? Tớ là Natsu! Không nhận ra tớ à? Natsu đây!
Nhưng Lucy lúc này mạnh kinh khủng. Cô giật tay khỏi Natsu một cạch dễ dàng. Dơ dao lên 1 lần nữa với tốc độ cực nhanh chém vào Natsu. Cậu không tránh được hết, cánh tay đã ứa máu.
Natsu: *hét lên* LUCY! TỈNH LẠI ĐI! TỚ LÀ NATSU!
Lucy vẫn tiếp tục bước chầm chậm về phía Natsu với gương mặt vô cảm. Một lần nữa dơ con dao lên… Nhưng từ đôi mắt vô hồn, những giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi.