Lucy vẫn nằm đó, mi mắt ngắm nghiền như đang ngủ. Nếu không chạm vào thân thể lạnh toát kia chắn chắn sẽ chẳng ai biết rằng cô đã mất. Natsu vẫn không buông Lucy ra vì biết nếu buông tay lúc này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Erza dần nén đau thương. Cô muốn lúc này mình phải tỉnh táo. Khẽ đẩy Jella ra, lưu luyền rời xa bờ vai ấm áp đó.
Erza: *nhỏ giọng* Cảm ơn anh. Em ổn hơn nhiều rồi. Bây giờ chúng ta cần liên lạc với mọi người.
Jella vẫn nhìn Erza với ánh mắt lo lắng. Nhìn Erza lúc này anh đau lòng lắm. Erza đi đến lấy Larcima trong túi ra liên lạc với mọi người trong hội để báo tin... của Lucy. Trong quả cầu hiện ra gương mặt Levy rất lo lắng cùng mọi người.
Levy: *giọng gấp gáp* Sao cậu liên lạc với tụi tớ trễ thế? Có chuyện gấp đây!!! Tuyệt đối đừng để Lucy đụng vào bất kì chiếc chìa khóa nào. Nó sẽ hút lấy linh hồn cô ấy. Chiếc chìa khóa đó được lấy ra từ trong quyển sách của Zeref.
Erza lặng im không biết nói gì. Muốn mở miệng nhưng dường như có gì đó chặn lại ở cổ họng khiến cô không thể nói thành lời. Jella từ từ đi đến vỗ nhẹ lên vai Erza trấn an cô.
Jella: *giọng đượm buồn* Xin lỗi mọi người. Lucy đã...
Jella quay khối Larcima hướng về phía Natsu đang ôm lấy Lucy. Mọi người nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu cũng hiểu được phần nào. Erza ngoảnh mặt đi không giám nhìn vào mọi người.
Vài giây im lặng, phía bên kia đã vang lên những tiếng nấc nghẹn ngào. Không gian chùng xuống ảm đạm.
Master: *trọng trầm buồn* Những người còn lại ổn chứ?
Jella: *nhìn mọi người* Tất cả đều không sao.
Master: Uhm… Giờ các con về hội đi.
Jella: *cúi gằm mặt* Tôi xin lỗi.
Master: Không phải lỗi của cậu.
Kết nối giữa 2 khối Larcima đã ngắt. Natsu nhẹ nhàng bế Lucy trên tay.
Natsu: *nhỏ giọng* Về hội.
Những người còn lại từ từ theo sau. Jella chợt nhớ ra điều gì đó. Anh chạy lại xác chết của Toshi. Nhẹ tay tìm kiếm chiếc chìa khóa vàng. Jella nghĩ Lucy vẫn chưa chết. Có điều gì kì lạ ở đây. Một vật vô tri vô giác sao có thể giết chết con người.
--------Tại nhà Porlyusica--------
Lucy nằm trên giường bệnh. Nhưng không còn nhịp thở đều đều nữa…
Porlyusica: *gằm giọng* Các ngươi ra ngoài hết đi! Ta không thích con người!
Natsu: *lớn tiếng* Tôi muốn ở cạnh Lucy.
Porlyusica: *liếc Natsu* Ta không muốn.
Natsu: *hét* SAO TÔI CÓ THỂ RỜI LUCY LÚC NÀY CHỨ! TÔI MUỐN NHÌN CÔ ẤY! TÔI KHÔNG MUỐN BỎ PHÍ THÊM PHÚT GIÂY NÀO NỮA!!!
Porlysica: *trầm tư* Ngươi có thể gây cản trở! Ra ngoài!
Natsu: *mắt ánh lên vẻ bất lực, đau khổ* Tôi… hứa sẽ giữ yên lặng. Tuyệt đối không làm phiền gì đến bà. Chỉ xin… cho tôi ở cạnh Lucy. Tôi muốn được nhìn thấy cô ấy. Tôi xin bà. *cúi người*
Bà ta khẽ bất ngờ nhưng ánh mắt lạnh lùng băng giá nhanh chóng trở lại. Không nói gì. Porlysia không thèm ngó gì đến Natsu ma quay qua xem xét cho Lucy. Đó có nghĩa là ngầm chấp nhận. Natsu nhanh chóng đứng sát qua một bên không gây cản trở gì đến bà Porlysia, chỉ có ánh mắt là luôn hướng về Lucy.
Thời gian trôi qua rất chậm. Đối với Natsu càng chậm hơn. Nhìn sự sống đang ngày càng xa dần Lucy, cậu… đau… đau lắm.
Bà Porlysia cầm chiếc chìa khóa vàng mà Jella đưa cho săm soi. Tìm kiếm gì đó trong sách. Hai chân mày bà cau lại làm cho các nếp nhăn dưới đuôi mắt rõ hơn. Đây là lần đầu Porlysia thấy tình trạng này. Cô gái này không phải chết mà cũng không phải sống. Chỉ linh hồn bị lấy đi khỏi thân xác. Thân thể của cô ta cũng không có dấu hiệu phân hủy, chỉ lạnh đi. Chiếc chìa khóa này chứa linh hồn ư…? Lại lật thêm một trang sách. Bà giật mình. Chuyện này thật khó có thể tin được. Cánh cứu cô gái này… quá nguy hiểm. Sao có ai dám làm chứ!!! Nghĩ rồi ánh mắt của bà không hiểu sao lại hướng về Natsu.
Porlysia: Cậu có thể làm bất kì điều gì để cứu Lucy?
Natsu: *mừng rỡ* Có cách để cứu cô ấy?
Porlysia: *khẽ cau mày* Trả lời câu hỏi của ta trước!
Natsu: *gật đầu dứt khoác* Chắc chắn! Vì Lucy tôi có thể làm bất cứ gì.
Porlysia: Vậy cảm giác của cậu đối với Lucy là như thế nào?
Natsu: *khẽ ngẩn người*...Lucy rất quan trọng với tôi.
Porlysia: *cau mày* Quan trọng? Đến mức nào? Bạn bè hay…
Câu nói được bà bỏ lửng
Natsu:... rất quan trọng. Không có Lucy tôi… thấy đau lắm, ngực thấy vô cùng khó chịu. Cảm giác như có gì đâm vào. Lucy là người bạ... là người quan trọng của tôi.
Natsu không muốn nói ra từ bạn. Cậu không hiểu tại sao mình lại vậy. Lucy rõ rằng là bạn cậu. Người bạn quan trọng nhưng khi nói ra điều đó cậu lại thấy khó chịu.
Porlysia thật đau óc với cách nghĩ này của Natsu. Có người ngốc đến thế cơ á?
Porlysia: *khẽ thở dài* Nếu cậu chưa nhận ra thì rất nguy hiểm. Ta cần một người có cảm xúc mạnh liệt với cô ta. Nếu không đủ… có thể gây chết người. Natsu! Khi ở cạnh Lucy cậu cảm thấy thế nào? Muốn làm gì với cô ấy?
Natsu: Uhm...Tôi muốn ở cạnh Lucy. Muốn cùng đi làm nhiệm vụ với cô ấy. Muốn nhìn thấy cô ấy cười. Khi Lucy vui thì tôi cũng thấy vui. Không muốn nhìn Lucy buồn hay khóc.
Porlysia: Cậu… thích Lucy?
Natsu: Đương nhiên tôi thích cô ấy. Rất thích.
Porlysia: *đau đầu* Không phải theo nghĩa đó. Cậu có yêu Lucy không? -suy nghĩ: “Sống trên đời chừng ấy năm ta chưa bao giờ thấy ai ngu như tên này!!! @@”
Natsu ngẩn người khi nghe Porlysia nói thế. Trong tâm trí cậu bây giờ toàn những kí ức, kỷ niệm của cậu và Lucy. Cảm giác của cậu…- suy nghĩ của Natsu: “Mình… có yêu Lucy không ư?”
--------End chap 23--------
Haina: *ôm Porlysia hun chụt chụt* Trùi ui ta iu bà quá xá!!!