Tiếng leng keng vui tai phát ra từ chiếc chuông nhỏ gắn trước cửa ra vào quán Bar thành phố Magnolia. Ánh vàng dịu nhẹ nhưng khiến lòng ta ấm áp phát ra từ chùm đèn giữa phòng. Bản nhạc không lời mang âm sắc thanh thoát, lúc thầm lúc bỗng khiến cảm xúc của ta cứ thay đổi theo điệu nhạc. Tuy đây là một quán Bar nhưng nó không ồn áo, náo nhiệt như mọi quán Bar khác. Không khí nơi đây khiến người ta cảm thấy an lòng, khoan khoái. Nhưng hình ảnh một cô gái nhẹ nhàng năng thùng bia lên uống “thùy mị” thì quả thật khiến người xem tuột cảm xúc a. Cô nàng đó không ai khác chính là Cana nhà mình. Lucy và Juvia đã bị chụy ấy kéo đến đây. Do tâm trạng không tốt nên Juvia đã uống không ít và cụng không quen uống nên mới vài ly rượu nhẹ đã ngà ngà say. Lucy không muốn uống. Nhưng dưới sự “động viên” và “ủng hộ” nhiệt tình của chụy Cana. Lucy đã uống không ít. Đầu cô đã khá choáng váng.
Lucy: Chị Cana. Em cảm thấy hơi mệt. Em về trước nhé.
Cana: *cười* Về nghỉ đi. Đi cẩn thận nhé. *nhìn Juvia* Kéo Juva về luôn đi. Có vẻ cô ấy đã thoải mái hơn nhiều rồi đó.
Lucy: *hơi bất ngờ* Chị biết Juvia đang buồn?
Cana: *cười lớn* haha. Sao có thể qua mắt chị mày chứ. Lucy! Em cũng nên nói với Natsu chuyện em đã nhớ ra cậu ấy đi. Tên ngốc đã chịu nhiều đau buồn vì em đó. Em là người rất quan trọng với nó.
Lucy không biết là do rượu hay sao nhưng nghe Cana nói điều này tim cô khẽ lệch nhịp độ bình thường. Mặt cũng nóng lên.
Lucy: *giọng lí nhí* Em...em biết rồi ạ. Em về trước đây.
Nói rồi Lucy nhanh chóng chộp lấy Juvia đang say quắc cần câu chạy nhanh ra cửa. Cana nhìn theo cười phì. Hai cô nàng đễ thương thật.
Lucy bước ra cửa mới thấy quyết định này là sai lầm. Thời tiết hôm nay lạnh quá. Hình như rượu đã ngấm vào người lên Lucy cảm thấy đầu mình choáng váng. Diều theo Juvia khiến bước đi của cô càng loạng choạng hơn.
Lucy: *khẽ lay Juvia* Này! Juvia! Dậy đi.
Juvia khẽ cựa người nhưng vẫn nhắm nghiền mắt. Còn dịu đầu vào người Lucy tìm chỗ ấm ấp hơn khiến Lucy không biết làm sao. Cũng may là khi say Juvia chỉ ngủ. Bỗng từ xa có hai tên tiến lại phía Lucy và Juvia. Linh cảm Lucy cho biết sắp có chuyện. Lucy nhanh chóng quay đầu đi thì một tên chạy đến chặn trước mặt. Cười nham nhờ.
Tên đó: Này cô em. Đi đâu mà gấp vậy.
Lucy: Anh làm ơn tránh ra.
Tên đó: Chà! Không được rồi. Anh đang muốn mời hai em đi chơi với tụi anh.
Ánh mắt dâm dục của tên đó cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể của Lucy và Juvia. Lucy cảm thấy kinh bỉ.
Tên đó: Này! Sao em sao nói gì vậy. Đi chơi cới bọn anh nhé.
Lucy: Không.
Tên đó: *quay ra sau nói với đứa còn lại* Này! Mày đâu rồi? Ra đây “mời” hai em ấy với tao xem.
Hai người đang tỏa sát khí ngùn ngụt: “MỜI HAI EM NÀO???”
Lucy: *bất ngờ* Natsu! Gray! Sao hai cậu lại ở đây?
Juvia: Juvia vừa nghe thấy giọng Gray-sama. Anh ấy đang ở đây à? Gray-sama?
Lucy nghĩ: “Hồi nãy còn ngủ li bì mình gọi hoài không dậy mà =_=”
Tên còn lại đã bị Gray và Natsu đánh bầm dập.
Tên đó: Hai tụi bây là ai hả?
Gray và Natsu: *đồng thanh* Là ông nội mày đấy!!!!!!!!
Thế là tên xấu số đó tản tỉnh không đúng người rồi! Bị hai anh nhà ta dần cho một trận nhớ đời. Xong, Gray bước đến đỡ Juvia từ Lucy.
Gray: *khẽ tránh* Cô ngốc à! Sao lại để say như vậy.
Juvia: *rươm rướm nước mắt* Tại… tại Gray-sama hết đó. hu hu hu Gray-sama nói là thấy Juvia phiền phức. Gray-sama ghét Juvia mà. hu hu hu Juvia buồn lắm. híc
Gray: *bối rối* Tôi không có nghĩ vậy.
Gray luống cuống khi thấy Juvia khóc. Anh là một pháp sư băng nên trái tim anh cũng lạnh lẽo như băng giá vậy. Anh không biết đối xử dịu dàng, không biết nói lời yêu thương tình cảm và anh cũng không định mở trái tim mình ra với bất kì ai. Nhưng… thật sự nó đã bị cô nàng này cướp mất rồi. Tính cách thẳng thắn, tình cảm trong sáng ấy đã khiến anh không thể nào rời mắt khỏi cô được. Tảng băng lạnh giá của anh đã được nước ấm áp của cô làm tan chảy.
Anh chẳng biết nói gì lúc này. Lời nói muốn phát ra cứ nghẹn lại nơi cổ họng. Gray dành đưa tay lên xoa đầu Juvia rồi bế cô về nhà. Juvia có vẻ vẫn còn say nên trên đường cứ thút thít.
Khi Gray và Juvia đi rồi còn Natsu và Lucy. Natsu đang tự hỏi nên nói gì lúc này thì Lucy kéo kéo tay áo cậu.
Lucy: *cười cười* N-a-t-suuu. Ẵm tớ đi!
Giờ Natsu mới chợt nhớ lại một điều rất chi là khủng khiếp! Lucy cũng say!!!!!
Natsu: *toát mồ hôi* Lucy…
Lucy: *phồng má* Ẵm đi! Ẵm đi!
Lucy ngồi phịch xuống đất. Tay cứ kéo áo Natsu dòi cậu ẵm. Natsu dành cuối người xuống bồng Lucy lên. Cô không chịu ở yên đó cho Natsu bồng mà cứ quơ tay quơ chân lung tung.
Lucy nghe thế thì ngước đôi mắt lóng lánh nước nhìn Natsu. Gương mặt thoáng nét nghi ngờ.
Lucy: *khẽ nói* Thật không? Vậy Natsu thấy thế nào? *cười*
*BONGGGG* Như có cái gì đó mới dập vào trái tim yếu ớt của Natsu. Lucy… dễ thương quá. Trời ơi! Sao cậu chịu nổi dây.
Natsu: *ngượng* Thấy… không thấy gì hết!!!
Lucy: Ơ! Kì vậy. *buồn hiu*
*Đùng!!!!* Đầu Natsu như có tiếng nổ. Cậu thật sự không biết làm gì bây giờ! Mốt phải nhắc nhở cẩn thận tất cả thành viên trong hội không ai được cho Lucy uống rượu. Một giọt cũng không! Natsu nhà mình hít mấy ngụm khí lạnh lấy bình tĩnh.
Natsu: Lucy… khi nào cậu tỉnh tớ sẽ nói. Giờ về thôi nào.
Lucy: Không chịu đâu! Nói luôn cơ!!!
Natsu: *ngượng quá hóa giận* Về đi rồi nói!!!
Lucy: Không chịu đâu!
Natsu tội nghiệp đành giữ chặt Lucy đang vùng vẫy mà chạy nhanh về nhà. Nhà ở đây đương nhiên là của Lucy.:3