Juvia khẽ cựa mình thức dậy. Cô cảm thấy đầu mình đau nhức,toàn thân rã rời. Vừa nhìn qua bên cạch giường thì Juvia tỉnh ngủ ngay lập tức.
Juvia: Ố! OoO
Gray đang tựa người vào thành giường Juvia và thiếp đi. Gương mặt lạnh lùng của anh khi ngủ trông thật dễ thương. Ánh xanh nhè nhẹ tỏ ra từ mặt dây chuyền chữ thập đeo trên cổ. Tim Juvia đập dữ dội. “Sao Gray-sama lại ở đây???!!! Mơ sao? Ôi! Trong mơ Gray-sama vẫn đẹp như vậy. A! Mơ thì mình muốn làm gì cũng được nhỉ? Mơ mà.” Juvia nghĩ.
Với suy nghĩ rất dễ thương rằng mình đang mơ thôi của bạn trẻ Juvia. Cô trèo xuống giường, ngồi xuống bên cạnh Gray. Đưa tay sờ sờ cơ bắp săn chắc của cậu. “Úi chà! Mơ thật quá nhỉ?” Juvia tiếp tục nghĩ.
Có cảm giác cơ thể mình bị “xâm phạm”. Gray lim dim mở mắt thì thấy Juvia ngồi cạnh, hai tay sờ sờ nắn nắn khắp người anh. Lần đầu tiên trong đời Gray bị sờ soạn thế này. Mặt anh đỏ ửng lên.
Juvia: A! Gray-sama đỏ mặt này! Gray-sama trong mơ của Juvia thiệt thật quá! Dễ thương quá!
Nói rồi Juvia lấy hai tay vỗ vỗ nhè nhẹ mà Gray. Áp má mình vào má anh.
Gray: O.O
Gray cảm thấy làn da mịn màn mát lạnh của Juvia làm nguội đi gương mặt đang ừng hồng của anh. Nhưng… không thể để Juvia thích làm gì thì làm nữa. Sức chịu đựng mỗi người có giới hạn. Cô ngốc này còn nghĩ đây là mơ nữa chứ. Lấy hai tay đẩy người Juvia ra khỏi người mình. Gray lắc nhè nhẹ vai cô.
Nhìn những biểu cảm thay đổi liên tục trên mặt Juvia. Gray phì cười. Đưa tay nhèo nhẹ má cô.
Gray: *nhéo* Đấy! Có cảm giác phải không? Đây không phải là mơ.
Cảm nhận rõ làn da hơi chai của Gray chạm vào da mặt. Juvia hoảng hồn. “ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ MƠ! LÀ THẬT-TTTTT! YEAHHH!”
Định bay tới ôm Gray thì Juvia chợt nhớ lại câu nói của Gray rằng thấy mình thật phiền phức. Tim khẽ nhói đau. Cô đành kiềm chế lại.
Thấy Juvia ngồi im lặng. Hoàn toàn khác những phản ứng lúc trước. Gray không thích điều này. Vì mỗi khi nhìn Juvia, cô luôn đáp lại anh bằng một nụ cười tươi tắn. Im lặng thế này hoàn toàn không giống cô ấy. Như thế thì khó để…
Không khí im lặng, ngột ngạt bao trùm lấy căn phòng. Gray đành phải lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng đến khó chịu này.
Gray: Juvia… cô có sao không? Có chuyện gì à?
Juvia: Gray-sama...thích...thích...Erza-san phải không?
Gray: O.O! Hả?
May mà bây giờ anh không phải đang ăn hay uống nước. Nếu không chắc chắn sẽ ngẹn mà chết mất. Gray thật sự công nhận rằng Juvia có trí tưởng tượng hết sức phong phú. Gray: *toát mồ hôi* Không phải…
Juvia: *mừng rỡ* Thật à? Nhưng…Gray-sama đi chơi với Erza-san. Gray-sama cảm thấy Juvia phiền phức...Gray-sama ghét Juvia lắm đúng không? *buồn*
Gray: Tôi đi với Erza là vì… *giật mình* Cô...đúng là rất phiền phức. - “Không thể nói cho Juvia biết sao mình đi với Erza được. Mọi chuyện sẽ trở nên vô ích mất nếu nói ra lúc này.”
Juvia nghe tới đây thì cảm thấy lòng đau đớn.
Gray: *tiếp* Nhưng… tôi không thể nào ghét cô được. Ngốc! Chuyện với Erza không như cô nghĩ đâu.
Cảm giác như tảng đá năng như chì đã được nhấc khỏi lòng Juvia. Cô cười vui vẻ. Bay tới ôm lấy Gray.
Juvia: *cười toe toét* Juvia yêu Gray-sama nhất! *ôm*
Gray: Này! Lại thế nữa.
Nhưng Juvia như thế là tốt nhất. Anh muốn nhìn thấy nụ cười tươi tắn đó luôn hiện điện trên gương mặt cô. Gray không hề muốn nhìn thầy gương mặt ũ rũ hay buồn bã của Juvia.
Gray lướt mắt một vòng lại căn phòng cùa Juvia. Toàn những đồ về Gray! Gấu bông Gray đủ kích cỡ đầy phòng. Khăn tắm cũng thêu hình Gray. Hôm qua lúc đưa Juvia vào phòng, anh đã khá shock trước căn phòng. Nhưng Gray không hề ghét nó.
Gray: Juvia này! Tối này lúc 6h đến góc cây ở trung tâm Magnolia. tôi có chuyện muốn nói.
--------Chap 37.5: Nước-Băng -------
Gray sau khi rời khỏi kí úc xá nữ Fairy Tail thì đến hội quán. Vừa vào anh đã cảm nhận không kí ảm đạm bao trùm trước đây đã biến mất và thay vào đó là sự nhộn nhịp, vui tươi lan tỏa khắp nơi. “Vậy là Lucy đã nhớ lại à. Cậu ta vui rồi nhỉ.” Anh nghĩ. Dù ngoài mặt không quan tâm nhưng trong lòng anh thì khác. Vào khoảng thời gian Lucy mất kí ức, nụ cười tươi tắn luôn vắng bóng trên gương mặt Natsu. Gray liếc nhìn Natsu đang vừa cười toe toét vừa nói chuyện với Lucy thì cảm thấy yên tâm. Đôi khi anh cảm thấy ghen tị trước sự thẳn thắn của cậu.
Natsu thích Lucy. À không! Có thể tình cảm ấy còn hơn thế nữa. Cậu ta đám yêu, dám thừa nhận điều đó. Còn anh? Gray từ lâu đã cảm thấy rằng lớp băng lâu năm lạnh lẽo đánh băng trái tim mình đang từ từ tan chảy. Nhưng anh lại không muốn thừa nhận điều đó. Anh đối xử lạnh lùng với Juvia, không quan tâm cô ấy. Nhưng Juvia luôn hướng về anh. Trên môi luôn nở nụ cười thật tươi gọi tên anh. Và bây giờ Gray phải thừa nhận rằng anh thua rồi! Thua người con gái mãnh liệt đó.
Lucy: *cười gian* Gray! Cậu đến rồi à~
Dòng suy nghĩ bị cát ngang. Gray giờ mới để ý rằng Lucy và Natsu đang nhìn mình với ánh mắt... cực kì gian. Dự cảm chẳng lành ập đến.
Gray: Ừ. Cậu nhớ lại rồi à Lucy?
Natsu: Thằng ngu! Nhìn thấy vậy mà còn không biết.
Gray: *bực* Tao hỏi gì mặc tao.
Trước khi cảnh hỗn chiến xảy ra, Erza bay vào giữa ngăn cản.
Erza: Natsu, cậu quen mất chúng ta vừa nói gì khi nãy à?
Natsu: *gãi đầu* À! *ngồi nghiêm chỉnh lại*Lucy: *thở dài* Hai cậu thật là. *nhìn Gray* Chúng ta vào vấn đề chính nào. *cười* Gray, cậu mời Juvia chưa?
Gray nhìn ngạc nhiên nhìn Lucy. Sau đó cay cú nhìn sang Erza. Chắc là Erza đã nói cho Natsu và Lucy biết rồi. Từ đầu nhờ cô ấy đúng là sai lầm.
Gray: Tớ mời rồi. Lúc 6h tối nay tại góc cây trung tâm Magnolia.
Erza: Vậy chúng ta đi chuẩn bị thôi.
Lucy: Tớ và Natsu sẽ giúp.
Natsu: Ớ! Sao có cả mình?
Lucy: *kéo áo Natsu* Juvia đã giúp tớ rất nhiều. Chính cô ấy đã bảo tớ nhất định phải cho cậu biết chuyện tớ nhớ lại.
Natsu: *không vui* Vậy nếu không có Juvia thì cậu sẽ mãi mãi không nói tớ biết à?
Lucy: *giọng lí nhí, cuối gằm mặt* Không có... chỉ là... mất thời gian hơn thôi...
Natsu nhìn bàn tay xinh xắn nắm nhẹ lấy góc áo mình và cái đầu cuối xuống hối lỗi. Trời ơi! Dễ thương vậy sao mà Natsu giận được chứ. Natsu đưa tay xoa nhẹ đầu Lucy.
Natsu: Tớ sẽ giúp tên Gray. Tớ cũng muốn cảm ơn Juiva.
Lucy nghe Natsu nói thế thì mỉm cười hạnh phúc. Natsu cũng cười.
Gray: *ho* Khụ khụ. Xin lỗi vì đã cắt ngang. Nhưng hai người có định giúp tôi không?
-----tôi là đường ngăn cách dễ thương------
Trời Magnolia đêm nay đầy sao khiến nó trở nên lung linh huyền ảo. Không khí lạnh mùa đông đang dần tràn về. Hít vào sẽ cảm nhận được từng khoảng khí lạnh đi từ mũi xuống thanh quản.Thở ra một làn hơi trắng nhưng nó cũng sẽ nhanh chóng tan biến. Trên đường phố tấp nập, người người khoác lên mình những áo len ấm áp.
Juvia đi đến nơi hẹn với Gray. Dù trời lạnh nhưng cô cảm nhận rõ cả người mình đang rất nóng. Juvia nghe rõ nhịp đập mạnh mẽ của trái tim mình. Hít một khối khí lạnh vào phổi hòng mong muốn làm dịu đi thân nhiệt cơ thể nhưng kết quả vẫn vậy. Juvia thật sự tò mò lý do sao Gray lại hẹn mình ra đây. Cảm giác phẩn khởi xen lẫn nỗi bất an. Juvia cảm nhận bước chân mình ngày càng nhanh. Từ xa, Juvia nhận ra ngay bóng lưng to lớn quen thuộc nhưng sao quá dỗi cô đơn, lạnh giá đó. Anh… thật sự thích hợp với mùa đông - mùa của băng tuyết và sự lạnh giá. Đưa hai bàn tay đã sớm lạnh lên vỗ nhè nhẹ lên gương mặt nóng bừng của mình. Nở một nụ cười thật tươi xua đi nét buồn.
Juvia: *vẫy tay, lao đến* GRAY-SAMAAA! Juvia đến rồi nè!
Nghe giọng nói hớn hở, trong trẻo của Juvia. Gray xoay người lại. Trên tay lá bó hoa hồng đỏ lắm được gói kĩ càng trong giấy gói màu xanh lơ. Anh mặc vest đen phối vối áo sơ mi màu xanh dương cùng cà vạt đen thắt gọn gàn. Juvia ngẩn tò te trước diện mạo mới mẻ này của Gray.
Juvia: Gray-sama…?
Gray: Uhm. Juvia, cô ngồi đi.
Gray chỉ vào băng ghế gỗ. Juvia bối rối trước những cử chỉ quá dỗi ư là… dịu dàng của anh. Cô đang tự hỏi rằng mình lại nằm mơ à. Nhưng cảm giác tim đập rộn ràng và bàn tay lạnh băng rất thật. Juvia đến ngồi và Gray ngồi cạnh cô.Gray: Hôm nay à ùm… tôi muốn..thì là… muốn… ashhhhh. Thế này không phải là mình!!!
Gray bất ngờ nói to khiến Juvia giật mình. Gray muốn độn thổ cho rồi. Mấy thứ này là Erza bắt anh mặc cho bằng được. Thật sự không giống với phong cách của anh tẹo nào. Cởi bỏ áo vest. Đưa tay nới lỏng cà vạt. Mở hai chiếc nút áo trên cùng. Móc lại chiếc xích quần mà Erza đã giật ra và để vào túi anh. Ném phăng bó hoa đang cầm trên tay. Juvia trố mắt nhìn Gray thực hiện từng bước. Xong xuôi mọi việc. Gray mỉm cười hài lòng. Cổ áo mở tung để lộ vòm ngực săn chắc, tỏa ánh xanh huyền ảo tỏa ra từ sợi dây chuyền chữ thập anh đeo trên cổ. Cà vạt thắt hờ hững nhưng rất phù hợp với chiếc xích bạc tinh xảo khẽ đung đưa theo từng chuyển động của anh. Chiếc áo sơ mi màu xanh ngắn tay rất hợp với anh, hợp với một pháp sư băng trong màu đông giá lạnh.
Xa xa từ bụi cây, cô gái tóc vàng và anh chàng tóc đỏ phải kéo người tóc đỏ đang giận dữ muốn lao về phía người đã phá hoại hình tượng đẹp đẽ mà cô đã tốn công tạo ra cho anh.
Juvia: Gray-sama? Có chuyện gì vậy?
Gray: À, đừng để ý. Tôi muốn cho cô thứ này.
Gray đưa tay vào túi móc ra một hợp quà màu xanh biển đậm trùng với màu tóc của Juvia. Tháo chiếc nơ màu hồng nhạt xinh xắn trước ánh mắt không hiều chuyện gì xảy ra của Juvia. Bên trong là sợi dây chuyền thủy tinh hình giọt nước trong suốt tỏa ánh xanh dịu nhẹ.
Gray: Juvia, cô xoay người lại đi.
Juvia làm theo lời Gray như một cái máy. Não bộ của cô chưa tiêu hóa được những gì đang diễn ra lúc này. Cảm thấy có gì đó lạnh ở cổ. Juvia nhìn thấy sợi dây chuyền đã được Gray đeo cho mình.
Juvia: Gray-sama… cái này là?
Gray: *ngượng* Ngốc! Tặng cô đấy. Chúc mừng sinh nhật. Ngay cả sinh nhật mình cô còn không nhớ. Tôi có khó khăn một chút trong việc lựa quà nên đã nhờ Erza giúp. Cô đừng suy nghĩ linh tinh.
Juvia như vỡ òa trong hạnh phúc. Thật sự nếu đây là mơ thì cô không muốn tỉnh dậy. Hãy để cho cô ở mãi trong giấc mơ tuyệt vời này. Tay Juvia mân mê giọi nước thủy tinh trên cô. Đây chắc chắn là bảo vật của cô. Juvia chạy đến ôm chầm lấy Gray.
Juvia: Juvia rất hạnh phúc! Đây là sinh nhật tuyệt vời nhất của Juvia! Juvia cảm ơn Gray-sama rất nhiều!!! Juvia yêu Gray-sama nhất!!!
Gray: *ngượng* Này! Bỏ ra nào.
Miệng thì nói thế mà người vẫn đứng yên cho Juvia ôm. Gray cảm nhận được bàn tay Juvia lạnh. Nếu được, anh muốn ủ ấm cho bàn tay đó nhưng anh là một pháp sư băng, có lẽ tay anh còn lạnh hơn cả tay cô lúc này.
Juvia: Gray-sama...có thích Juvia không?
Gray ngạc nhiên khi Juvia hỏi. Trước đây, cô luôn nói thích anh nhưng chưa lần nào hỏi anh có thích cô không. Trong lòng anh đã có sẵn câu trả lời cho mình nhưng thật sự để nói ra là cả một vấn đề. Gray không giống như Juvia. Anh là một pháp sư băng, anh không biết thể hiện tình cảm hay quan tâm cho người khác. Quá khứ đau buồn về gia đình, về người đã dạy dỗ, cưu man anh và đã hi sinh tính mạng mình đã đóng một lớp băng dày và lạnh lẽo rất lâu trong anh. Juvia đã dần dần bào mòn lớp băng tưởng như vĩnh cửu đó. Nhưng người phá vỡ nó chỉ có thể là chính anh.
Lần đầu tiên, Gray chủ động ôm Juvia. Cử chỉ lúng túng, vụng về. Anh vòng tay ôm qua người Juvia. Cằm tựa nhẹ lên tóc cô. Giọng nói trầm ấm của anh khiến Juvia say đắm.
Gray: Tôi không biết thể hiện tình cảm hay quan tâm ai khác. Có thể bên cạnh tôi cô sẽ bị tổn thương, buồn bã cũng như thất vọng.
Juvia: Juvia chịu được hết!
Gray mỉm cười. Nụ cười hạnh phúc.
Gray: Nếu ở cạnh tôi thì cô nhất định không được rời. Một khi tôi đã nắm ta ai thì sẽ giữ người đó rất chặt.
Juvia: Juvia tình nguyện theo Gray-sama cả đời!
Gray đặt lên môi Juvia một nụ hôn. Anh cảm nhận được làn môi Juvia rất nóng và mềm. Một nụ hôn nhẹ nhưng đánh đấu cho sự khởi đầu của mối quan hệ của cô và anh. Juvia hạnh phúc như muốn tan chảy đi.
Gray nghĩ: “Nếu 3 người kia mà không nhìn và đây không phải nơi công cộng thì mình hôn Juvia lâu hơn rồi!”
--------End chap 37--------
Haina: Chap này Gruvia đã có một cái kết đẹp. Nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Không một lời tỏ tình. Không một lời thừa nhận. Nhưng 2 người vẫn bên nhau.
Tối nay nhân dịp noel, chúc mn có 1 giáng sinh vui vẻ và ấm áp. Tối sẽ có chap mới luôn nhé. ^^ Le con tác giả ăn giáng sinh tại nhà.