Nam Ai

Chương 37: Hồi 37 Đã biết những gì?



Sáng sớm hôm sau, khi Nam Sa thức dậy thì bà Hồng Lệ đã dậy trước tự lúc nào, thấy bà đang xách giỏ chuẩn bị đi chợ thì Nam Sa liền chạy ra từ đằng sau ôm lấy bà dụi dụi, dáng dấp nàng bây giờ đã cao hơn má rất nhiều rồi nhưng vẫn không khác nào đứa trẻ thuở ấu thơ trong vòng tay Hồng Lệ.

Hôm nay, nàng tươi tỉnh hơn hẳn, dường như đã lấy lại dáng vẻ hoạt bát trước kia.

"Ngày nào má cũng dậy sớm quá."

Thật ra, đêm qua Hồng Lệ đâu có ngủ...

"Má thích dậy sớm hít thở không khí ban sáng."

Có chăng cũng vì kể từ dạo ấy Hồng Lệ không thể nào ngủ yên được nữa...

"Cô hai vẫn chưa thức?"

Nam Sa gật gật đầu.

"Dạ, thường ngày ít khi chị Dạ Lý thức sớm lắm."

"Sao lại là chị Dạ Lý mà không phải là cô hai Dạ Lý?"

Nam Sa ngập ngừng.

"À dạ vì, vì cô hai muốn con kêu là chị cho thân thiết, cô hai gần gũi với người hầu lắm."

"Đúng rồi, gần gũi lắm, nên hôm qua suýt bóp vỡ cằm của cậu Thỉ gì đó phải không đa?"

Hồng Lệ cong môi cười trêu chọc Nam Sa.

Ôi đứa con gái bé bỏng của bà đã biết giấu giếm người mẹ này rồi kìa, đây có được xem như là bước đầu trưởng thành hay không nhỉ?

Ngày trước Hồng Lệ không biết nhưng từ khi có Nam Sa thì bà đã dần dần nhận ra thú vui của bậc làm cha mẹ là không vạch trần con cái mặc dù đã biết tỏng tòng tong.

Nhưng với Dạ Lý thì bà không chắc.

...

Dạ Lý choàng dậy, ả đã ngủ bao lâu rồi vậy? Nhìn quanh, ả vẫn đang ở nhà Nam Sa nhưng nàng đi đâu rồi?

"Nam Sa, Nam Sa ơi!"

Dạ Lý lớn tiếng gọi, vẻ mặt hoang mang vô cùng.

"Ơi em đây, em đây mà."

Nàng từ sau bếp hớt hải chạy lên bên ả.

"Em đây, chị sao vậy?"

Trông thấy nàng, ả thật sự mừng, thì ra không phải là giấc mơ, lần này tỉnh dậy đã liền trông thấy nàng như lúc còn ở trên Sài Gòn.

Dạ Lý choàng tay ôm Nam Sa, giọng điệu ả còn hơi say ngủ, nhừa nhựa nũng nịu.

"Tốt quá, em ở đây rồi, không thấy em thật sự rất rất không vui đó."

Nam Sa vỗ về tấm lưng ả xoa dịu.

"Em sẽ luôn ở đây mà, chị sẽ luôn thấy em, đừng lo lắng."

"Vậy sao? Có thật là chị sẽ luôn thấy em không?"

"Thật, em hứa."

Nam Sa khẳng định chắc nịt.

Ừm thì mấy ai đoán biết được tương lai?

"Nào, chị dậy rửa mặt đi, em đang bắt nước pha trà, lát nữa chị sẽ có trà nóng uống."

Dạ Lý ở nhà của Nam Sa rất ngoan, nàng nói thì ả sẽ nghe. Có lẽ ả thích cái cảm giác này, đâu chỉ nhà cao cửa rộng mới có thể sống tốt được chứ, như thế này cũng rất tốt mà, rất rất tốt mà.

Đợi khi Dạ Lý rửa mặt xong xuôi thì Nam Sa cũng đã pha xong ấm trà nóng, cả hai bắt ghế ra ngồi trước hiên uống trà hưởng thụ cảnh vật tinh khôi buổi sáng.

Trên trời trong xanh thăm thẳm, xanh như ánh mắt Nam Sa, nắng nhạt âm ấm phủ xuống tán lá non mềm trước mặt, màu nắng cũng như mái tóc nàng, mượt mà hơn cả tơ đàn. Dạ Lý ngắm, ngắm đến ngẩn ngơ, ngắm đến si dại.

Gương mặt ấy là gương mặt thuộc về phương Tây xa xôi nhưng trái tim nàng lại trọn vẹn là một người con ở mảnh đất Nam Bộ này. Tây nhưng không phải Tây, ta nhưng cũng không hẳn là ta, vậy nên mới tạo thành Nam Sa độc nhất vô nhị trên đời.

Mà người con gái độc nhất vô nhị này là của ả, của một mình Cao Dạ Lý mà thôi!

Nước trà đăng đắng nhưng lẫn vị thanh tao, nuốt xuống cổ họng lại khiến cho lòng dạ ấm nồng. Trà ngon là vì uống với Nam Sa nên mới trở thành cực phẩm, thử hỏi trên đời còn ai có được diễm phúc này? Dạ Lý là người may mắn nhất.

Chỉ trách đám tá điền ngoài kia không có mắt nhìn đi chê bai khinh miệt người con gái tốt đẹp như vậy, bởi thế nên bọn chúng suốt đời chỉ có thể làm dân đen, Dạ Lý thầm nghĩ.

"Nam Sa."

Ả khẽ gọi tên nàng.

"Dạ?"

"Khi nào em mới có can đảm?"

Nàng thoáng ngẩn người, sau đó lại trầm ngâm.

"Chúng ta cũng đâu thể cưới hỏi gì, tội tình chi phải chấp nhất một lời thừa nhận."

Đối diện trước sự e dè của nàng, Dạ Lý đã sớm quen.

Ả ngồi trên ghế đung đưa hai chân, mắt ngó ra mảnh vườn xanh xanh trước mặt có mấy con se sẻ chuyền cành ríu rít hót, mỉm cười nói bâng quơ.

"Em nói không muốn làm người qua đường, không muốn làm người tình nhưng rốt cuộc lại xem chị như người tình."

Lời này khiến Nam Sa sững sờ.

Không có ý đó, nàng đâu có ý đối xử với Dạ Lý như người tình. Chỉ là chính nàng cũng không biết phải làm sao, bày tỏ và chấp nhận, sau đó thì sao? Có khác gì bây giờ không? Họ cũng không thể vượt xa hơn ngưỡng này.

"Hãy cho em thêm chút thời gian."

Dạ Lý không đáp, ả chỉ gật nhẹ đầu xem như câu trả lời.

Trên đời này có thiếu nữ nào lại không muốn sự thừa nhận của người thương kia chứ?

Ả...cũng muốn...

...

Hồng Lệ không nói sai lời với Nguyễn Thị Quý, quả nhiên sau khi ăn xong bữa sáng thì Dạ Lý cũng chịu về nhà, mặc dù ngậm ngùi không nỡ nhưng ả chẳng thể nào ở lại lâu hơn.

Tạm biệt Nam Sa, Hồng Lệ đích thân đưa Dạ Lý trở về.

Dọc đường cả hai rảo bước không ai nói với ai lời nào cho đến khi Hồng Lệ là người lên tiếng trước, phá vỡ sự trầm mặc của Dạ Lý.

"Chúng ta nói chuyện một chút đi, về Nam Sa."

Ả chậm bước, hướng mắt nhìn bà.

"Dạ, dì cứ nói con nghe."

"Tình chị em, tình bạn, tình yêu hay bất cứ thứ tình cảm nào khác cũng phải có tiết chế, tiết chế mới có thể lâu dài."

Đứng trên bờ đê vắng người, Dạ Lý dừng bước hẳn, nheo mắt lại mơ hồ đoán ra được chút ý tứ trong mấy lời này.

Đoạn, Hồng Lệ nói tiếp.

"Nếu cô hai cứ tiếp tục bướng bỉnh làm theo ý thích của mình thì sẽ có ngày liên lụy đến Nam Sa, chúng ta đều không muốn Nam Sa tổn thương, có phải không?"

Dạ Lý hơi nhếch môi, đáp lời.

"Phải, con và dì đều không muốn Nam Sa tổn thương. Nhưng chỉ cần còn có con ở đây thì Nam Sa sẽ không thể nào bị tổn thương, con tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm như vậy, dì biết con là ai mà."

Những lời lẽ nghe có vẻ hùng hồn này của Dạ Lý lọt vào lỗ tai Hồng Lệ thì bà chỉ xem như chuyện trẻ con ngang ngạnh, không hề có nửa điểm tin cậy, cho đến khi ả nói rằng.

"Hôm qua dì không đuổi con là vì Nam Sa chứ không phải do nể mặt con nhỉ? Đúng vậy, Nam Sa cũng rất quan tâm đến con, dì đã sớm nhận ra, thế nên nếu bây giờ dì mạnh tay ngăn cấm thì chính dì mới là người làm tổn thương em ấy."

Lôi kéo con gái của bà vào con đường không lối thoát mà giờ còn lớn giọng nghênh ngang, Hồng Lệ thật sự muốn cho đứa trẻ này một bài học nhớ đời. Nhưng đáng tiếc ả đã nói đúng, Nam Sa đối với ả cũng không hề đơn giản, nếu để phải gây ra chuyện vậy đôi bên đều không có lợi.

Hồng Lệ cười nhạt, lại tiếp tục bước đi, Dạ Lý vẫn lặng lẽ sóng bước bên cạnh bà.

Hồi sau mới lên tiếng.

"Cô phải biết chừng mực, tôi không muốn miệng đời đàm tiếu về Nam Sa thêm. Và cũng không được động chạm vào con bé, bằng không chính tôi và má của cô sẽ chặt đứt chuyện này."

"Cái gì mà không được động chạm vào con bé? Là con bé của dì đã động chạm vào con hết rồi..." Dạ Lý phồng má lẩm bẩm.

"Cô nói cái gì?"

"À dạ không, không có gì, ý con là con hiểu rồi, dì yên tâm."

Dứt lời, cả đoạn đường tiếp theo Hồng Lệ cũng không nói thêm câu nào với Dạ Lý. Cho đến khi tới trước cổng lớn Cao gia trang ả mới chủ động hỏi bà.

"Dì đã biết rồi sao? Vậy má của con có biết?..."

"Tôi và má của cô không biết gì cả, tôi không hiểu cô đang nói gì, vào nhà đi."

Hồng Lệ lạnh nhạt.

"Dì vào uống chén trà rồi hẵng về."

"Cảm ơn, tôi còn phải đi làm."

Nói xong câu đó Hồng Lệ liền dời bước, lúc quay lưng bà đã lén lút liếc mắt nhìn vào bên trong ngôi gia đồ sộ ấy. Ở bên trong đó, sau những bức tường ngăn cách là người kia, người bấy lâu vẫn sống trong hồi ức của bà.

...

Lúc Dạ Lý vào nhà thì Nguyễn Thị Quý đang ngủ trong buồng, nghe gia nhân nói lại mà ả không khỏi ngạc nhiên, thường ngày má đâu có thói quen ngủ trưa nhỉ?

Thôi kệ, ả cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Chỉ là lúc định trở về buồng của mình thì chạm mặt Cao Phỉ, ông hội đồng Cao.

"Còn biết đường về nhà à?"

Ông trầm giọng hỏi.

"Thưa cha con mới về, nhà con ở đây, cha má con ở đây sao có thể không về?"

"Cô khiến má của cô thức trắng đêm mất ăn mất ngủ lo rầu, bất hiếu."

Cao Phỉ gằng từng chữ, gương mặt trung niên hằn lên sự tức giận hiếm thấy.

"Con xin lỗi nhưng con lớn rồi, con không thể có tự do một chút sao?"

"Áo mặc sao qua khỏi đầu!"

Cao Phỉ đập cây gậy lên bộ ngựa khiến nó kêu một tiếng lớn làm Dạ Lý giật nảy mình. Ả ngỡ ngàng nhìn cha, đây là lần đầu tiên thấy ông tức giận với ả đến mức này.

"Cha..."

"Từ nay về sau nếu cô còn biền biệt cả ngày không thấy mặt và qua đêm bên ngoài bất kể với đàn ông hay đàn bà thì đừng bao giờ gọi tôi là cha nữa, tôi không có đứa con gái bất hiếu bôi tro trét trấu vào gia phong lễ giáo như vậy!"

Nói xong Cao Phỉ hừ lạnh bỏ đi, lần này ả đúng là có hơi quá đáng, không thể trách ai được nhưng chung quy vẫn chẳng hối hận vì quyết định của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.