Nam Ai

Chương 64: Hồi 64 Thư về Thu Phượng



Sau khi lén lút gửi được bức điện tín ra Huế thì Nguyễn Thị Quý và Dạ Lý chỉ còn biết ngồi đó chờ đợi.

Trong những ngày này, Nguyễn Thị Quý rất ít khi, mà phải nói đúng hơn là không hề muốn ra chỗ mộ của Cao Phỉ, dù nó chỉ nằm ngay ở khoảng sân sau. Không phải vì bà vô tình tận nghĩa đến mức độ cả mộ cũng chẳng muốn nhìn mà là bởi bà thật sự muốn bỏ lại quá khứ để bước tiếp vì tương lai.

Mặc dù tương lai đó chưa chắc đã có Hồng Lệ.

Còn phần Dạ Lý, ả ngược lại rất thường xuyên ra thăm mộ cha, có khi ngồi thẩn thờ ở đó hàng giờ liền. Những lúc như vậy, Nam Sa cũng chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh, không an ủi cũng không phán xét, chỉ yên vị đó làm điểm tựa khi nào ả cần.

Khoảng thời gian này ả thường hay mơ về những ngày xa xưa đã mất.

Về ngôi nhà của ả, về những cánh đồng thơm mùi lúa chín trải dài đến tận đường chân trời, và về cả cái thân phận từ lâu không còn nữa.

Rồi đôi khi ả lại gặp ác mộng, hình ảnh gã quan Tây ấy hiện ra với nụ cười nham nhở, khung cảnh đêm tai ương ấy hiển hiện cứ như chỉ mới vừa hôm qua.

Mỗi lúc như vậy ả đều giật thót tim, choàng dậy trong sự run rẩy và lại phải làm phiền Nam Sa canh thức dỗ ả vào giấc.

Nhàn nhạt trôi qua gần nửa tháng thì rốt cuộc họ cũng nhận được bức điện tín hồi âm của gia đình nhà thơ Nguyễn Hữu Thịnh.

Trên bức thư, một vài nét mực bị loang ra mà Dạ Lý đoán là do những giọt nước mắt rơi xuống tạo thành.

Nội dung bức điện tín cho Nguyễn Thị Quý và Dạ Lý hay về một sự việc hết sức khủng khiếp, chính sự việc này cũng đã khiến Nam Sa phải bàng hoàng ngay khi vừa đọc được. Rằng thực chất ông Hữu Thịnh và vợ đã cố gắng liên lạc với nhà họ Cao suốt thời gian qua nhưng hầu như thư từ đều bị gửi trả, mà lý do để họ cố gắng như vậy là vì có liên quan đến Thu Phượng.

Chuyện là khi hôn lễ của Thu Phượng được diễn ra thì song song cùng lúc đó chính là khoảng thời gian biến cố xảy đến với gia đình nhà họ Cao vậy nên mới không thể ra Huế chung vui cùng cô nàng được.

Và cũng chính vì thế mà Dạ Lý không hề hay biết rằng ngay trong đêm tân hôn Thu Phượng đã xuống tay hạ sát chính người chồng vừa mới thành hôn của mình.

Rồi cô cứ ngồi như vậy bên cạnh xác chồng trong vũng máu màu đỏ thẫm, đỏ như là chiếc áo cưới cô vẫn còn mặc trên thân. Cho đến sáng sớm hôm sau Thu Phượng mới tự bước ra khỏi phòng thú nhận tội lỗi của mình, cô bị áp giải ra khỏi nhà chồng để đưa đến đồn cảnh sát, đôi chân trần giẫm lên trên máu lưu lại những vệt đẹp đẽ đến mức đáng sợ như xác pháo mới ngày hôm qua.

Người chồng mới cưới đã chết, Thu Phượng đứng trước phiên tòa lặng lẽ lắng nghe những tiếng than khóc lẫn nguyền rủa đến từ phía người nhà nạn nhân. Không ai biết nguyên nhân thật sự cho hành động dã man ấy của cô là gì, Thu Phượng không muốn nói, cả ngay cha má có cạy miệng cũng không ép bức được cô.

Ông Nguyễn Hữu Thịnh bị dồn vào đường cùng, vì muốn cứu con gái nên đành khẩn nài một sự giúp đỡ đến từ gia đình Đốc phủ ở trong Nam, nhưng có ngờ đâu...

Nay khi nhận được điện tín của Nguyễn Thị Quý thì ông mới tỏ tường hóa ra nhà bạn mình cũng gặp vận nạn như thế và khốn khổ thay, Cao Phỉ-người bạn chí tình của ông cũng đã qua đời mất rồi.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, bất tri bất giác cả hai gia đình lại đồng loạt cùng rơi vào nghịch cảnh.

Cầm bức thư trên tay, Dạ Lý trầm ngâm thấy rõ, mãi hồi sau ả mới đành trút ra tiếng thở dài nặng nề, nói với Nam Sa: "Nếu không có cách cứu Thu Phượng thì chị ấy sẽ bị tử hình."

Nam Sa nãy giờ đôi chân mày đã sớm cau lại, đáp: "Bây giờ hoàn cảnh của chúng ta cũng không khá hơn là bao, nếu nói là cứu thì thực lòng em cũng không biết phải cứu thế nào đây."

Phải, không ai biết phải cứu Thu Phượng như thế nào mặc dù chẳng ai muốn cô ấy phải bỏ mạng vì chuyện này. Nhưng bây giờ Dạ Lý không còn là cháu ngoại của Đốc phủ sứ nữa, không phải chỉ cần hô lên một tiếng là quan lính liền nơm nớp mở cửa ngục giao người.

Vốn dĩ ả và má còn đang định cậy nhờ nhà ông Hữu Thịnh, nay sự thể thành ra thế này thì chẳng khác nào đã đồng loạt dồn hai nhà vào cảnh tuyệt lộ?

"Chắc chắn là có khúc mắc gì ở đây rồi, không thể nào một con bé hiền lành ngoan ngoãn như con Phượng mà lại giết chồng ngay trong đêm tân hôn chứ!" Như chưa thể tin nổi vào sự thật, Nguyễn Thị Quý day day vầng trán đang nhức nhối của mình.

"Hiền lành ngoan ngoãn đều là để thể hiện với người lớn thôi má ạ, chứ chị Phượng thì...hm...nhưng mà dẫu sao con cũng tin không có chuyện vô duyên vô cớ chị ấy lại đi giết người."

Chợt, Nam Sa kéo ả sang một góc, thầm thì bên tai, hỏi: "Chị, có khi nào chuyện này liên quan gián tiếp đến chị Kiều Trang không?"

Câu hỏi làm cho Dạ Lý thoáng giật mình, ả nhớ lại thái độ trước khi rời Sài Gòn của Thu Phượng, cư nhiên nếu nói không có liên quan đến Kiều Trang thì quả thật là hơi kỳ lạ.

"Dù ít hay nhiều thì chị cam đoan cũng có liên quan đến con nhỏ ấy!" Nhắc đến Kiều Trang thì Dạ Lý liền tỏ ra bực dọc.

Sau khi thảo luận với nhau một hồi, rốt cuộc Dạ Lý lại nghĩ ra một cách như thế này, ả bèn đem ý tưởng đến nói với Nguyễn Thị Quý, muốn nhận được sự chấp thuận từ bà.

"Con điên à!? Bây giờ con không thể một mình lên Sài Gòn được, chuyện này quá nguy hiểm."

"Lê Duy là hy vọng duy nhất mà bây giờ chúng ta có thưa má, anh ta quen biết rất nhiều mối quan hệ, ít nhất cũng sẽ đưa mình đến nơi nào đó an toàn hơn là trốn chui trốn nhủi ở chốn đồng không mông quạnh này. Vả lại con nghĩ mình cần phải xác minh vài chuyện về phía chị Thu Phượng..."

"Không, không được, quá mạo hiểm." Nguyễn Thị Quý nằng nặc lắc đầu.

"Con sẽ đi cùng chị Dạ Lý, thưa bà chủ!" Nam Sa lên tiếng, giọng dứt khoát như muốn lập tức trấn an Nguyễn Thị Quý.

"Lỡ như hai đứa ra khỏi đây rồi gặp phải đám lính đó thì biết làm sao? Bây giờ nhà mình không còn xe hơi, đường lên Sài Thành vốn dĩ khó khăn thì giờ sẽ còn khó khăn hơn nữa khi phải vừa đi vừa lẩn trốn." Nguyễn Thị Quý vẫn là kiên quyết như vậy.

Nhưng, rốt cuộc im lặng như hình cây tượng đá nãy giờ thì Hồng Lệ cũng chịu lên tiếng, ngạc nhiên thay bà lại đồng thuận với ý tưởng lên Sài Gòn tìm Lê Duy của Dạ Lý.

"Tôi nghĩ cứ để hai đứa đi đi, sẽ không sao đâu."

"Bà...nói gì vậy?"

"Tôi nói là ở đây chờ đợi trong vô vọng hoài đâu phải là cách, cô hai muốn đi thì Nam Sa sẽ đưa cô hai đi, hai đứa sẽ ổn thôi."

"Lỡ như Dạ Lý xảy ra chuyện gì, bà có đền lại được cho tôi không?" Nguyễn Thị Quý nhíu chặt đôi mày bất mãn nhìn Hồng Lệ.

Đáp lại, Hồng Lệ vẫn thản nhiên, trả lời: "Tôi nói ổn là sẽ ổn, bà phải tin tôi."

"Bà phải tin tôi"? Cái lời lẽ nghe thật đáng ghét này vậy mà lại khiến Nguyễn Thị Quý tin thật, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.

...

Thêm một lần nữa nhờ vào sự giúp đỡ của bác Hải mà Dạ Lý và Nam Sa đã lên được chuyến xe lam cuối ngày đi Sài Thành.

Dằn xóc cả một ngày dài, lúc qua phà thì trời đã chập choạng tối. Dạ Lý đứng ở lan can nhìn xuống dòng nước đen ngòm bên dưới, tự dưng lại cảm thấy nó như một vực thẳm có linh tính đang cố gắng thu hút mình chìm sâu, trên trời không một ánh sao, tối tăm và tĩnh mịch, lơ đãng nhìn ngắm lại mơ màng nhìn đến gương mặt Nam Sa đang đứng kế bên.

Từ bao giờ nàng đã thôi không còn đội khăn che đi mái tóc màu bạch kim nữa nhỉ?

Từ bao giờ Dạ Lý lại cảm thấy nội tâm người con gái này đã mạnh mẽ hơn nhiều so với lần đầu tiên gặp gỡ?

Và, từ bao giờ ả lại yêu nàng nhiều như thế chứ?

Sẽ thật khó tưởng tượng được nếu một ngày nào đó trên đời này không còn hai cái tên Dạ Lý và Nam Sa song hành.

Khi phà cập bến, hai người con gái lại phải ngồi xe thêm một quãng xa nữa mới vào được địa phận Sài Thành. Ban đêm, nơi này vẫn sáng đèn hoa lệ nhưng cũng có nhiều con hẻm vắng vẻ chứa đựng những bí mật không muốn bị phơi bày.

Căn nhà mà Dạ Lý từng nhờ Lê Duy đứng tên mua giúp vẫn y nguyên ở đấy, chìa khoá dự phòng vẫn nằm dưới chân chậu hoa đặt trước hiên không hề suy suyễn. Ả cho rằng sau khi gặp Lê Duy vào ngày mai thì sẽ đưa má mình, dì Lệ và con bé Ba lên đây ở luôn vậy, tuy rằng trong giấy tờ là tên họ chủ sở hữu Lê Văn Duy nhưng thực chất tiền bạc bàn giao là của ả, mà ả cũng rất tin tưởng vào sự công chính của Lê Duy trong chuyện này.

Lần trước ở đây là trong một tâm thế khác, bây giờ quay lại đây cũng ở trong một tâm thế khác, sự đời thật quá là vô thường.

Sau khi tắm rửa và yên vị nằm ở trên giường thì Dạ Lý cũng đã có thể đặt xuống nửa phần gánh nặng, chỉ chờ mỗi việc ngày mai gọi cho Lê Duy ra gặp mặt rồi nhờ cậy hắn sắp xếp vài điều là xong xuôi.

Nhưng mọi chuyện có thể nào đơn giản như vậy hay không đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.