Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 3 - Chương 40: Gan hơn trời, Chu Tử la lối om sòm



Triệu Trinh bị Chu Tử đẩy ngã lên giường, đầu óc nhất thời không kịp xoay chuyển, mắt phượng híp lại, có chút sương mù nhìn Chu Tử. Chu Tử vén váy, hào phóng cưỡi lên trên người hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Triệu Trinh nhìn khuôn mặt tươi cười sáng rỡ của nàng, trong lòng rối loạn, vật phía dưới đã tự chủ trương rục rịch ngóc đầu dậy.

Chu Tử cúi người xuống, bĩu môi hôn Triệu Trinh.

Đây là lần đầu tiên Chu Tử chủ động với chuyện trong phòng, quả thật khiến Triệu Trinh ý loạn thần mê, không biết lúc này là lúc nào.

Nhất thời xong chuyện, Chu Tử từ trên người Triệu Trinh lăn xuống, làm ổ trong ngực Triệu Trinh. Hơi thở của Triệu Trinh dần dần bình ổn lại, tay phải đưa đến trước ngực Chu Tử, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp quả anh đào nhỏ trước ngực Chu Tử.

Chu Tử nghỉ ngơi một lát, cảm thấy đây là lúc tính cảnh giác của Triệu Trinh buông lỏng nhất, liền cố gắng làm bộ như con chim nhỏ, nghiêng người gối đầu lên cánh tay Triệu Trinh, "dịu dàng" tranh công: "Hôm nay nô tỳ lợi hại không?"

Triệu Trinh mới từ chín tầng mây rơi xuống, thân thể đang buồn ngủ, mắt cũng nheo lại, như ngủ như không: "Ừ."

"Sau này còn muốn nô tỳ như vậy nữa không?"

"Muốn."

"Nô tỳ còn có nhiều kiểu mới nữa, có nguyện ý nếm thử hay không?"

"Nguyện ý."

Mắc câu! Chu Tử mừng rỡ, giọng điệu càng quyến rũ như sắp chảy thành nước: "Khế, ước, bán, thân, của nô tỳ để ở đâu?"

"Không nói cho nàng!" Giọng của Triệu Trinh lập tức trở nên rất tỉnh táo.

Chu Tử bị dọa phải ngồi dậy, ngơ ngác nhìn hắn.

Dưới ánh nến, trong đôi mắt đen của Triệu Trinh như có ngàn vạn ánh sao, trong suốt lóe sáng, khóe miệng hơi vểnh, hai cánh tay ung dung thong thả tựa ở dưới đầu, nghiêng đầu nhìn Chu Tử.

Chu Tử biết quỷ kế bị vạch trần, xấu hổ thành giận, kéo chăn một cái, chui vào co thành một khối, để lại Triệu Trinh một mình sung sướng.

Triệu Trinh mỉm cười một lát, cảm thấy Chu Tử thật sự là quá biết làm người ta vui vẻ, ngồi dậy, dùng sức đào Chu Tử từ trong chăn ra, đặt lên đùi hỏi: "Nàng thật sự còn có rất nhiều kiểu mới?"

Chu Tử đang quấn trong chăn yên lặng thương tiếc kế hoạch thất bại của mình, cố gắng vượt qua xấu hổ bị Triệu Trinh dễ dàng vạch trần, lập tức bị lôi ra ngoài, rất không vui lòng, vặn vẹo vặn vẹo lại vặn vẹo, cuối cùng vặn vẹo đến nổi đưa cái ót cùng phần lưng của mình về phía Triệu Trinh.

Triệu Trinh không nhịn được suy nghĩ muốn cười, hắn rất vui sướng vuốt ve phần lưng Chu Tử, dường như rất dịu dàng hỏi lại: " Nàng thật sự còn có rất nhiều kiểu mới?"

Sao? Chu Tử giống như nghe rõ điều gì đó, mắt trợn tròn, dùng tốc độ rất nhanh xoay một chiêu Càn Khôn Đại Na Di (LPH: không biết cái chiêu này như thế nào luôn) trên đùi Triệu Trinh, mắt lấp lánh nhìn Triệu Trinh: "Có, có nha!"

Triệu Trinh dùng một loại ánh mắt rất hấp dẫn nhìn nàng, cất giọng trầm thấp: "Vậy nàng có muốn, khế, ước, bán, thân, của nàng không?"

"Muốn, muốn chứ!" Triệu Trinh cảm thấy nếu Chu Tử có cái đuôi, lúc này nhất định sẽ lắc tới lắc lui.

"Vậy nàng. . . . . ." Đôi môi Triệu Trinh kề đến gần lỗ tai Chu Tử, nhẹ nhàng nói mấy câu.

Chu Tử vừa bịt lấy lỗ tai, vừa u oán nhìn hắn. Nội tâm xung đột, nàng khẽ cắn răng: "Chàng nói phải giữ lời!"

Triệu Trinh mỉm cười nhìn nàng, không nói lời nào.

Chu Tử phẫn nộ: "Vậy chàng đi tắm lần nữa đi!"

Triệu Trinh hớn hở nghe lời, chỉ khoác trung y xuống giường, hai cái chân dài trống trơn thản nhiên đi về phía phòng tắm.

Chu Tử ở phía sau thêm vào một câu: "Chỗ đó nhất định phải tẩy trắng tinh không nhiễm một hạt bụi!"

"Ừ." Trong phòng tắm truyền đến giọng buồn cười của Triệu Trinh.

Sau khi chuông điểm canh ba, Triệu Trinh tựa vào gối, đầu dựa trên giường, mắt nhắm thật chặt, thân thể khẽ run rẫy. Chu Tử quỳ gối giữa hai chân hắn, cúi đầu làm việc.

Đến thời khắc cuối cùng, Chu Tử vừa có cảm giác muốn phun ra, lại bị Triệu Trinh ấn chặt.

Sau khi tất cả chấm dứt, Triệu Trinh rất vui vẻ, cả người nhẹ nhàng hận không được hát vang một khúc; Chu Tử cứ một lát "nấc" một cái, vẫn muốn ói, tâm tình rất không thoải mái, rất buồn bực.

Tính xấu không đổi, Chu Tử cảm thấy mình bị thua thiệt nhiều, buồn bực hỏi: "Khế, ước bán, thân, của nô tỳ đâu?"

Trên mặt Triệu Trinh cười như không cười, thực tế trong lòng cười đến đau cả bụng, cảm thấy Chu Tử thật là đáng yêu đáng thương, vẫn muốn cuốn nàng xuống dưới người hung hăng giày xéo một phen.

Hắn sợ mình không khống chế được, vội vã đứng dậy xuống giường, đẩy cửa giường ra, ở bên ngoài lục lọi một lát, rất nhanh cầm một tấm thiệp tới, đưa cho Chu Tử đang ngẩng đầu chờ đợi.

Sau khi Chu Tử mở ra, nhìn lướt qua, không thể tin được, lại nhìn kỹ một lần, lúc này mới tin chắc tấm thiệp tầm thường trong tay mình thật sự là một tờ hộ thiếp (hộ khẩu), trên hộ thiếp ghi nơi ở là Nhuận Dương, mà chủ hộ chính là bản thân Chu Tử.

Tay cầm hộ thiếp của Chu Tử khẽ phát run, mắt to đen lúng liếng rất nhanh đã ươn ướt.

Thì ra, nàng sớm đã không còn nô tịch (thân phận nô tỳ trong hộ khẩu) ở đây, thì ra, nàng đã sớm có thân phận tự do rồi!

Chu Tử nhấc nệm gấm lên, cẩn thận từng li từng tí bỏ hộ thiếp vào, lại đắp nệm gấm lên, sau khi đắp còn chưa yên lòng, lại dùng lực đè mấy cái.

Triệu Trinh cảm thấy mình bị lơ là, liền "Hừ" một tiếng.

Chu Tử lườm hắn, cảm thấy rất không yên lòng với nhân phẩm của hắn, liền lấy hộ thiếp ra ngoài, khoác quần áo xuống giường, đóng kỹ cửa lớn cửa sổ, lúc này mới yên tâm mà giấu hộ thiếp đi.

Trở lại giường, Chu Tử không nói gì.

Sau khi tắt nến, nàng cởi trung y, trần trụi chui vào trong ngực Triệu Trinh, hai tay hai chân cuốn lấy Triệu Trinh, nghĩ tới nghĩ lui, thật lâu sau mới lờ mờ ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, Chu Tử bị nóng mà tỉnh, vừa sờ lên người Triệu Trinh, phát hiện mồ hôi ướt nhẹp, nàng lầm bầm một câu: "Sao lại nóng như vậy?"

Vừa bị nàng sờ Triệu Trinh liền tỉnh: "Nàng ngại quá nóng?"

"Ừ, trên người cũng toát mồ hôi!"

Triệu Trinh đứng dậy, đi ra ngoài rung rung chuông vàng, sau đó nói với Triệu Dũng trực đêm ngoài cửa sổ: "Đem bốn chậu than gần tường ra ngoài, để lại một chậu là được!"

Triệu Dũng dạ một tiếng.

Triệu Trinh luôn luôn thích lạnh sợ nóng, vì Chu Tử, buổi sáng trước khi ra ngoài, đặc biệt dặn người đặt mấy chậu than cạnh tường trong phòng, không ngờ mình lại nóng đến đổ mồ hôi. Ban đầu còn chịu đựng, ai ngờ Chu Tử cũng ngại quá nóng, vậy đem đi là tốt rồi!

Không bao lâu, độ ấm trong phòng dần dần giảm xuống, Chu Tử làm ổ trong ngực Triệu Trinh, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.

Vào buổi sáng, Triệu Trinh còn chưa đi, Triệu Phúc đã tới, cách cửa sổ nói với Chu Tử hai chuyện.

Chuyện thứ nhất là nhận được tin tức, Tam thúc Chu Tam Lang của Chu Tử từng xuất hiện ở Kinh thành, mang theo bên cạnh một đứa bé trai hơn hai tuổi. Hắn làm công mấy tháng trong một tiệm đồ gỗ ở phường Trạng Nguyên, kiếm đủ lộ phí liền rời đi, nghe nói là đến Bắc Cương tìm người thân. (LPH: ông Chu Tam Lang này vẫn còn có tình người)

Chuyện thứ hai là gã sai vặt bố trí trong Chương Phúc Ký ở phường Trạng Nguyên báo lại, nói ông chủ lớn Chương Kỳ của Chương Phúc Ký từ quê nhà đã trở lại!

Nghe xong hai tin tức này, Chu Tử trầm tư một chút mới nói với Triệu Phúc: "Xin tiếp tục giúp ta thăm dò tin tức của Thúc thúc và đệ đệ ta."

Sau khi Triệu Phúc rời đi, Chu Tử nhìn Triệu Trinh đứng trước bàn đọc sách cầm bút không biết đang vẽ thứ gì một chút, nói: "Lần này bọn nô tỳ lừa Chương lão Tam một lượng lớn vàng bạc châu báu, mặc dù rất ghét Chương lão Tam háo sắc vô độ này, nhưng dù sao hắn cũng là cha của Chương Kỳ, Chương Kỳ lại trọng nghĩa như vậy. . . . . ."

"Nói thẳng!" Triệu Trinh không ngẩng đầu, hai chữ cản Chu Tử đang thao thao bất tuyệt lại.

"Cái đó, cái đó, " Chu Tử chấp hai tay sau lưng đứng bên cạnh Triệu Trinh, "Nô tỳ muốn đem những tang vật đã lừa gạt kia trả lại cho hắn!"

Triệu Trinh ngồi dậy, để bút trong tay xuống, liếc nàng một cái: "Đi đi!"

Chu Tử rất vui vẻ: "Thật?"

"Đương nhiên là thật!" Triệu Trinh nhìn nàng, "Ta đi với nàng!"

"Vậy, được rồi!" Chu Tử gật đầu đáp ứng.

Nhìn dáng vẻ gượng gạo khó hiểu của Chu Tử, Triệu Trinh đưa tay dùng sức gõ lên đầu nàng một cái.

Chu Tử bị gõ mà sững sờ, một lát sau, lặng lẽ nói với Triệu Trinh: "Vương Gia, hình như càng ngày nô tỳ càng không sợ chàng!"

Triệu Trinh đang mặc áo khoác, vừa nghe nàng nói như thế, cũng chỉ mỉm cười, ngược lại không lên tiếng.

Yêu cầu người bên gối mình sợ mình để làm gì? Nếu người thân cận nhất thấy mình là câm như hến, cuộc sống còn có gì thú vị chứ?

Lúc này Triệu Trinh đã quên, hắn từng ở trước mặt Chu Tử, bảo người ta đánh Xích Phượng và Triệu Toàn đang sống thành chết —— khi hắn ở vương phủ, hình phạt chỉ chia thành hai loại, một là đánh hai mươi trượng, không chết thì chăm chỉ mà làm việc; hai là trực tiếp đánh chết, không có đường lui.

Triệu Trinh mặc quần áo tử tế, phát hiện trên người Chu Tử còn mặc bộ quần áo mỏng ngày hôm qua, lúc này tựa như nhớ tới cái gì, sải bước về phía giường, ở cuối giường lấy ra một túi nhỏ bọc gấm, đưa cho Chu Tử.

Chu Tử vừa mở ra nhìn, thì ra là một áo tơ mỏng vạt nghiêng màu trắng và quần bông cùng màu đều bằng len, thoạt nhìn hơi dày, trừ hơi nhẹ một chút, cũng không có gì khác thường.

"Nàng sờ một cái đi!" Triệu Trinh ở một bên nói.

Chu Tử sờ một cái, phát hiện đây không phải là áo quần bình thường. Lại tỉ mỉ xem xét một hồi, mới hỏi: "Da chồn sao?"

"Ừ, " Triệu Trinh lộ vẻ nghiêm trang, "May thành như vậy, ai cũng không nhìn ra là da chồn!"

Chu Tử vuốt ve áo tơ mỏng vạt nghiêng màu trắng trong tay, cảm thấy mắt có chút chua xót, giống như cảm giác khi ăn Mù-Tạc.

Nàng cúi đầu không lên tiếng.

Đang lúc ấy thì Hồ ma ma ở bên ngoài nói: "Vương Gia, canh tránh thai đến rồi."

"Bưng vào đây đi!"

Hồ ma ma mang theo một tiểu nha đầu bưng một chén canh tránh thai vào, sau đó đồng loạt lui ra ngoài.

Chu Tử nhìn canh tránh thai nóng hổi, cầm quần áo da chồn Triệu Trinh cho mình trong tay, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.

Triệu Trinh thấy nàng không động đậy, cho là nàng sợ nóng, bưng chén thuốc lên nếm thử một miếng, cảm thấy ấm áp vừa phải, liền nói: "Mau uống đi!"

Chu Tử chỉ bất động, trong miệng lẩm bẩm: "Thân thể nô tỳ vốn hàn, canh tránh thai này. . . . . ."

Triệu Trinh há mồm, vừa muốn giải thích, nhưng cảm thấy phiền toái muốn chết, cuối cùng trăm ngàn lời nói hóa thành một câu: "Uống....uố...ng!"

Nước mắt Chu Tử rất nhanh trào ra, nàng dụi dụi lung tung, không lựa lời bắt đầu lên tiếng phê phán Triệu Trinh: "Lần nào chàng cũng bắt nô tỳ uống canh tránh thai, sao chàng không tự mình uống? Nhất định chàng biết canh tránh thai rất hàn, không tốt cho thân thể, mới cố ý, đúng không? Nếu tương lai nô tỳ mắc bệnh, chàng càng cao hứng, có đúng không? Chàng. . . . . ."

Với việc Chu Tử lớn mật và không phân rõ phải trái, vừa mới bắt đầu Triệu Trinh trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Chu Tử la lối om sòm; sau khi há hốc mồm, muốn giải thích, lại cảm thấy nói rất dài dòng, không thể nào nói rõ, vì vậy lại liền ngậm miệng; cuối cùng, hắn muốn đánh cho Chu Tử một bạt tai để đừng nói nữa, bàn tay cũng giơ lên, nhìn Chu Tử giận đến mặt đỏ bừng một chút, nghĩ đến da nàng mịn màng, dùng sức bóp một cái cũng lưu lại vết bầm, tay nâng lên lại buông xuống.

Đánh lại không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, Triệu Trinh rất bị động, nín nửa ngày, chỉ kìm nén nói ra một câu: "Không muốn nhìn thấy nàng nữa!"

"Ta mới không muốn nhìn thấy chàng!" Lần này Chu Tử không thèm đếm xỉa đến cái gì hết, nếu đã như vậy, chẳng lẽ còn có thể tệ hơn sao, "Chàng đi ra ngoài cho ta!"

"Ra ngoài thì ra ngoài!" Triệu Trinh phẩy tay áo bỏ đi.

Sau khi hầm hừ ra khỏi cửa viện, bị gió lạnh thổi, cái đầu nóng giận cay xè của Triệu Trinh bình tĩnh lại: rõ ràng là phòng của ta, sao người bị đuổi ra ngoài lại là ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.