Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 4 - Chương 100: Tình thế khẩn cấp, hết sức căng thẳng



Đã là tháng Tư rồi, gió xuân phơi phới phả vào mặt, thổi khiến hoa trên núi nở tươi rực rỡ, cũng thổi tan nổi lo lắng về chiến tranh. Đội quân thần thánh của Đại Kim còn muốn phát huy nhiệt tình với chiến tranh của Nam An vương đến mức tận cùng, sau mười ngày nghỉ ngơi và hồi phục, đại quân tụ họp, áp dụng chiến thuật biển người, nhanh chóng truy kích quân đội chỉ còn lại không tới hai mươi vạn người còn chưa tỉnh hồn của Đông Khu quốc.

Sau khi lại sa vào vòng vây, lúc này quân đội Đông Khu quốc mới phát hiện, tham gia chiến đấu ngoài mặt không chỉ là quân phòng thủ Nam Cương cùng quân phòng thủ Đông cương, mà còn có Tân Quân không biết đã đến chiến trường khi nào, vòng ra phía sau mình ôm cây đợi thỏ!

Sau khi chủ soái Đông Khu quốc bị hỏa dược do quân phòng thủ Nam Cương bắn ra gây tử vong, quân đội Đông Khu quốc rơi vào tuyệt vọng, lòng quân hoàn toàn tan rã.

Một nhóm người liều chết phá vòng vây, trừ một nhóm nhỏ những người may mắn, hầu như toàn bộ đã chết trong trận chiến phá vòng vây; một nhóm binh sĩ trung thành không chịu được thất bại, mổ bụng tự sát; toàn bộ đội quân còn lại của Đông Khu quốc đầu hàng Đại Kim.

Chỉ vì người đang nắm quyền của Đông Khu quốc và Hoàng đế của Đại Kim triều lén lút ước định giở trò mưu đoạt quyền hành mà hơn mười vạn binh sĩ Đông Khu quốc phải chết tại biên cảnh Đông Khu quốc và Đại Kim.

Đêm mười hai tháng tư, Triệu Trinh mang theo một đám thủ hạ tuần tra chiến trường trở về. Lúc này màn đêm đã sớm buông xuống, một vầng trăng tròn treo cao giữa không trung, dưới ánh trăng trong suốt, trên thảo nguyên vốn nên bằng phẳng lại tối đen lồi lõm, tất cả đều là thi thể chất đống của binh lính Đông Khu quốc.

Chung quanh trừ tiếng vó ngựa lốp cốp và tiếng quạ kêu thê lương thỉnh thoảng vang lên, có thể nói là một mảnh tĩnh mịch.

Triệu Trinh ngồi trên lưng ngựa, nhìn tình cảnh thê thảm này, giật mình, nhớ lại một câu thơ: "Thương thay xương chất bờ Vô Định, người ở trong mơ – vẫn nhắc thầm." (Trích trong bài thơ Lũng Tây hành ký 2 của tác giả Trần Đào)

Hiện tại thất bại là quân đội Đông Khu quốc, hắn vẫn có thể từ trên cao nhìn xuống thị sát chiến trường; nếu kẻ thất bại là mình? E rằng Chu Tử chỉ có thể gặp mình trong mộng!

Là một tướng quân trẻ tuổi lão luyện sa trường, lần đầu tiên Triệu Trinh có cái nhìn khác biệt như thế với chiến tranh.

Dĩ nhiên, trước mắt cái nhìn này vẫn chỉ là một đốm lửa nhỏ, chờ đến lúc thành thục, mới có thể được gió tăng thêm sức, trở thành xu thế cháy lan đồng cỏ.

Triệu Trinh ghì cương dừng ngựa, thân tín của hắn cũng xông tới, những người khác chờ ở xa xa.

Hắn dặn dò tướng lãnh Tân Quân - Tôn Gia Nghị cùng quân sư Chương Tử Hàm ở sau lưng: "Phái người đào suốt đêm một cái hố chứa được vạn người, chôn toàn bộ thi thể này xuống, hố phải đào sâu, mặt khác, phía trên không được lưu lại bia mộ, đắp cho bằng phẳng, bên trên trồng cỏ, không để người khác nhìn ra."

Tôn Gia Nghị cùng Chương Tử Hàm dạ một tiếng, phi ngựa rời đi, thi hành mệnh lệnh của Triệu Trinh.

Triệu Trinh lại nghĩ nghĩ, kêu Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân ở phía sau đến "Bắt đầu tung tin đồn ở Đông Khu quốc, chủ yếu phải thổi phồng là —— quốc vương vì việc riêng của mình, không để ý đến sống chết của dân chúng, phát động chiến tranh bất nghĩa, xâm lấn Đại Kim, khiến mười vạn tráng sĩ khỏe mạnh chôn thây nơi đất khách, vô số gia đình vợ con ly tán."

Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân lĩnh mệnh rời đi.

Thống lĩnh quân phòng thủ Nam Cương – tướng quân Hách Tinh Thành, quân sư Vương Nãi Vũ cùng mưu sĩ Điền Tử Kính của Triệu Trinh cùng giục ngựa tiến lên: "Vương Gia ——"

"Hiện nay Quân nhu được cung cấp thế nào?" Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ của Triệu Trinh của không lộ biểu cảm gì, sắc mặt nặng nề.

Điền Tử Kính chắp tay nói: "Hộ bộ Lý Nguyên có ý muốn trì hoãn, bị Cao lão Thừa Tướng khiển trách một trận, hôm nay đổi thành Hoa Thiên Dũng trung lập; bất quá, cho dù triều đình không trợ giúp, lương thảo chúng ta chở liên tục không ngừng từ Nam Cương tới đây, đại khái ít nhất cũng có thể duy trì đến cuối tháng năm."

Triệu Trinh gật đầu một cái, trầm mặc một chút, mới nói: "Nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, nơi này liền giao cho các ngươi!"

Ba người Hách Tinh Thành cùng nói: "Cẩn tuân theo mệnh lệnh của Vương Gia!"

Trong ba người này, Điền Tử Kính là người Triệu Trinh đào ra từ trong đống người chết trong cuộc chiến Bắc Cương, mặc dù thời gian đi theo Triệu Trinh khá ngắn, nhưng tình cảm riêng tư rất sâu, trung thành và tận tâm nhất. Hắn nhìn Triệu Trinh, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nói: "Vương Gia, có chuyện gì cứ để thuộc hạ gánh vác thay, sao ngài phải tự mình dấn thân vào nguy hiểm?"

Triệu Trinh nhàn nhạt nói: "Nếu ung nhọt vẫn luôn nằm ở đó, thay vì để mỗi ngày nó sưng đau, không bằng nhân cơ hội mà cắt bỏ!"

"Nhưng ——"

"Ý ta đã quyết, không nên nhiều lời."

"Dạ."

Triệu Trinh nhìn Điền Tử Kính một chút. Điền Tử Kính là một người đàn ông gầy yếu hơn ba mươi tuổi, nhưng tâm tư kín đáo, càng hiếm thấy chính là luôn trung thành tận tâm với mình. Hắn suy nghĩ một chút, mới nói: "Tướng quân thống lĩnh quân phòng thủ Đông cương Nghiêm Lập Thành là người ngay thẳng, chung đụng với hắn ngươi phải chú ý một chút!"

"Dạ." Điền Tử Kính nhìn Nam An vương, mắt hơi ướt át, hắn biết Nam An vương trầm mặc ít nói, hiếm khi nói liên miên trước mặt nhiều người, trong lòng tràn đầy xúc động.

"Ngươi đi bố trí đi!" Triệu Trinh không nhìn Điền Tử Kính nữa, chuyện hắn muốn suy tính còn có rất nhiều.

"Dạ!"

Điền Tử Kính gọi Nghiêm Lập Thành đang đuổi theo phía sau, cùng cưỡi ngựa rời đi.

Vệ binh không được Triệu Trinh cho gọi, cũng chỉ đứng xa xa, bên cạnh hắn đã không còn người, nhưng Triệu Trinh lại gọi một tiếng: "Triệu Tráng."

Triệu Tráng bỗng xuất hiện trước mặt hắn: "Tham kiến Vương Gia!"

Với việc hắn đột nhiên xuất hiện, Triệu Trinh tuyệt không ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Chu phi trong cung còn chưa sinh sao?"

"Thuộc hạ mới vừa nhận được tin báo, giờ Thìn đã bắt đầu đau bụng sinh, bây giờ còn chưa có tin tức!"

"Tiếp tục chờ, một khi có tin tức, liền bắt đầu tiến hành toàn bộ kế hoạch!"

"Dạ!"

Triệu Tráng lui xuống, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Tháng tư, phủ Nam An vương, màu sắc rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Trong rất nhiều loại hoa trải ra như gấm, có hai người đẹp bước đi.

Đi phía trước là một vị dung nhan xinh đẹp ăn diện thanh lịch, mặc áo mùa xuân màu trắng thêu hoa văn màu bạc, váy lụa màu tím nhạt, khoác áo choàng màu sương tím, tóc dài đen mượt vấn một búi tóc nghiêng đơn giản, chỉ dùng một cây trâm ngọc khảm hoa cố định, da thịt trắng nõn như ngọc tôn lên một đôi mắt to sáng rỡ, hình như lại hàm chứa u buồn, bụng đã nổi lên cao cao.

Đi ở phía sau là một vị mặc áo xuân toàn thân màu đỏ thẫm nhũ ánh kim, váy màu trắng thêu nghìn con bướm nhũ ánh kim, quần áo cao quý, phong cách thanh nhã như tiên, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần.

Hai người cùng bước đi, theo sát phía sau là một đám nha hoàn thị nữ.

Bụng to bảy tháng nhô cao, Chu Tử không ngờ có một ngày mình còn có thể thân thiết như thế với Vương Tích Trân.

Trượng phu của Vương Tích Trân - Tham tướng Chu Lang cũng theo Nam An vương đến chiến trường Đông cương, trước khi đi đã dặn dò Vương Tích Trân nên thường đến phủ Nam An vương thỉnh an Cao Thái phi cùng Chu trắc phi.

Sau khi Vương Tích Trân thành thân, làm vợ kế của Chu Lang, trên có mẹ chồng năm mươi tuổi người già nhưng tâm không già, dưới gối có thêm một đôi con trai trưởng dòng chính do vợ trước sinh cùng hai vị thứ nữ do thiếp thất sinh của Chu Lang, dưới có ba vị di nương cùng bốn thông phòng của Chu Lang, ngày ngày trạch đấu, có thua có thắng, tâm lực quá mệt mỏi, ngược lại xem việc tới phủ Nam An vương thỉnh an trở thành thời gian nghỉ ngơi hiếm có, cũng trao đổi nhiều với Chu trắc phi.

Nàng vẫn luôn rất để ý đến xuất thân tiện tỳ của Chu trắc phi, sau khi thành thân, mới phát giác Chu trắc phi thật sự là một vị cao nhân giấu mình thật sâu —— có thể khiến đường đường là Nam An vương không cưới chánh phi không cưới vợ bé chỉ yêu chìu duy nhất một mình nàng, hơn nữa còn sinh hạ tiểu thế tử - con cháu duy nhất của Nam An vương, phía trên lại được Cao Thái phi yêu thương, quả là thực lực mạnh mẽ, bản lĩnh quá mức cao cường!

Nàng quyết tâm thỉnh giáo học hỏi kinh nghiệm với Chu trắc phi, nhằm nâng cao năng lực trạch đấu của mình.

Vương Tích Trân xinh đẹp, không chỉ hữu dụng riêng với nam nhân, cũng hữu dụng với nữ nhân —— mấy ngày liên tiếp, Chu Tử giơ tay xin hàng với nàng ta, mặc cho nàng ta xâm lược, hỏi gì đáp nấy.

Chu Tử là kiểu người ‘ruột để ngoài da’ tiêu chuẩn, khi Vương Tích Trân dùng gương mặt xinh đẹp như hoa xuân, ánh mắt trong suốt như sao sáng không mang theo vẻ coi thường mà khẽ mỉm cười dịu dàng với nàng, Chu Tử liền trầm luân, Vương Tích Trân hỏi điều gì, chỉ cần có thể trả lời, nàng đều đáp lại.

Qua mấy lần trao đổi, Vương Tích Trân rút ra kết luận —— Chu Tử hoặc là đang giả ngu, giả trư ăn cọp, trên thực tế là kẻ đại gian trá đại gian xảo; hoặc là thật sự khờ khạo, người ngốc có cái phúc của kẻ ngốc, Nam An vương là người đàn ông tốt lại cưới cô vợ ngốc, anh hùng lại dính với nàng thiếp ngốc.

Cuối cùng một lần nữa nàng ta đặt ra nghi vấn là Chu Tử có phương pháp giáo huấn chồng.

Chu Tử đi trước đến đài Bích Sam, được Ngân Linh dìu bước vào, dựa vào lan can ngồi xuống.

Hai tháng trước Ngân Linh đã trở về, mang về không ít quà tặng mẫu thân Chu Tử gửi tới, đều là chút sản vật, dược liệu núi rừng cùng với quần áo trẻ con bà tự tay may, khiến Chu Tử đang mang thai cảm động rầm rầm rào rào.

Ngân Linh vẫn lộ gương mặt than không biểu cảm, nhưng vẫn theo sát Chu trắc phi, chỉ sợ phu nhân Chu Tham tướng nhất thời xúc động, đẩy ngã Chu trắc phi.

Vương Tích Trân cũng đi vào theo, thấy bộ dạng Chu Tử buồn bã mệt mỏi, rất khó hiểu: "Rốt cuộc vì sao Trắc phi ngài lại ưu sầu?"

Chu trắc phi có thai thân mềm thịt quý, được Vương Gia, Thái phi nâng niu trong lòng bàn tay, bước đi còn được một đám nha hoàn ma ma lượn quanh như châu như ngọc, nàng ta còn có gì mà bất mãn ?

Chu Tử nhìn Vương Tích Trân, có chút trợn mắt há hốc mồm, nàng không ngờ sau khi thân quen với Vương Tích Trân, mới phát hiện đối phương lại không tim không phổi đến thế.

Trước kia Chu Tử chỉ cảm thấy Vương Tích Trân rất tỉnh táo, rất bình tĩnh; hiện tại Chu Tử cảm thấy không chừng nàng ta không tim không phổi thật.

Chu Tham tướng cũng giống Triệu Trinh, đều ở trên chiến trường đao tên không có mắt đó! Mỗi ngày trong lòng Chu Tử đều lo lắng, vô cùng áp lực, nhưng Vương Tích Trân lại có tinh thần tới hỏi nàng làm thế nào để giữ chồng.

Làm ơn đi, giữ chồng gì chứ? Là bị giữ mới phải? Triệu Trinh giáo huấn nàng còn chưa đủ kia kìa?!

Chu Tử vô lực tựa trên lan can, nàng thật có cảm giác tuy mình và Vương Tích Trân có gần gũi, nhưng vẫn không có tiếng nói chung.

Nhìn nhìn cảnh hồ xanh mướt gợn sóng lăn tăn không thấy bờ, Chu Tử im lặng thở dài.

Không biết Triệu Trinh thế nào rồi? Không bị thương nữa chứ? Thân thể có khỏe mạnh hay không. . . . . .

Vương Tích Trân nhìn vẻ mặt lo lắng rõ ràng của nàng, lại hỏi: "Chẳng lẽ Trắc phi đang lo lắng cho Chu phi nương nương trong cung?"

"Hở?" Chu Tử sửng sốt, lập tức nói, "Đúng thế!"

Chu Tử không đặc biệt lo lắng cho Chu Bích, bởi vì trước khi đi, Triệu Trinh đã bảo đảm với nàng, Chu Bích sẽ không gặp chuyện gì.

Nàng chính là tuyệt đối tin tưởng Triệu Trinh đến mức khó hiểu, Triệu Trinh nói không có việc gì, chắc chắn chàng đã âm thầm làm rất nhiều chuyện, Chu Bích nhất định không gặp chuyện gì!

Lòng của Chu Tử chuyển sang Chu Bích.

Tháng tư, Kim kinh, là thời điểm hoa nở rực rỡ nhất trong năm.

Thanh Vân Điện ẩn sâu trong hậu cung, đông đảo cung nữ thái giám đã sẵn sàng bày trận đón địch, bốn vị bà mụ đang canh giữ ở phòng sanh tạm thời trong Thiên điện của Thanh Vân Điện.

Chu Bích đã vỡ ối, bụng không quá đau, chỉ thấy là lạ, giống như bị trì xuống, rồi lại không phải.

Trừ Ngọc Hương cùng bốn vị bà mụ do Nam An vương sắp xếp đưa tới, trong phòng chỉ có Lục Hà ở cùng nàng.

Chu Bích không dám mong ước xa vời là hoàng thượng tới đây, cũng không có hy vọng hoàng thượng tới đây.

Đứa bé sắp ra đời này là của một mình nàng.

Nằm ở trên giường, Chu Bích đang tự động viên chính mình.

Nàng biết rõ sanh con là lượn một vòng ở Quỷ Môn quan, hơi không cẩn thận, sẽ một thi hai mệnh, cho nên, vì đứa bé, nàng càng phải kiên cường.

Kể từ sau khi bị bà nội bán đi, đã trải qua nhiều chuyện đáng ghê tởm như vậy, không phải nàng vẫn còn sống sao? Không phải nàng vẫn sống rất tốt sao?

Vì đứa bé của mình, vì tỷ tỷ yêu mến của mình, Chu Bích quyết tâm, phải cố gắng giữ lấy sinh mệnh!

Nàng biết hai vị không phân cao nhất trong cung - Hứa Nghi phi cùng Tống Thục phi kia không muốn mình sinh ra đứa bé này, nhưng có tỷ tỷ, tỷ phu che chở, nàng nhất định sẽ sinh con thuận lợi!

Bên ngoài truyền đến âm thanh khàn khàn của thái giám: "Nghi phi nương nương đến, Thục phi nương nương đến ——"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.